A Nông chào chị chủ, rồi đi theo Lục Thung về nhà.
Trước khi đi còn mua một bó hoa cúc non, cắm vào bình hoa trong nhà.
Lúc ăn cơm, A Nông luôn nhìn chằm chằm mấy cành cúc non, cũng không để tâm ăn cơm cho lắm.
Lục Thung thong thả ung dung lận tay áo sơ mi lên cao, gắp ít rau xanh bỏ vào trong chén cho A Nông.
“Ăn cơm đàng hoàng vào, đừng có phát ngốc nữa.”
Dưới ánh đèn sáng ngời, thiếu nữ môi hồng răng trắng, màu da thanh thấu, cười lên làm người ta không thể dời tầm mắt.
“Vâng, ăn cơm ạ.”
Có thể là do có tâm sự, thành ra cũng không biết đã ăn nhiều hay ít.
A Nông nhai cơm, nhớ tới chuyện tìm việc làm, lại nhìn bộ dáng của Lục Thung cũng không giống tức giận, nhất thời mới yên lòng.
A Miêu cũng không biết chạy đi nơi nào, giờ cơm cũng không thấy trở lại ăn, Lục Thung chỉ buông một câu không cần phải xen vào, tắm rửa xong, ra ban công trải thảm lông dê trắng muốt.
Đã vào mùa hè, A Nông không hiểu vì sao Lục Thung lại làm vậy, nhưng khi tắm xong thay váy ngủ ngồi xuống thảm, tức khắc liền bật ra một tiếng thích ý.
Da thịt trần trụi dựa vào mặt thảm mềm mại, có cơn gió mát lạnh lâu lâu lại thổi qua kẽ tóc.
“Thật là thoải mái.”
A Nông co người, giống như con tép, gối lên trên đùi Lục Thung, mặc tay hắn tùy ý chải vuốt tóc rối.
Đêm xuống, một vòng trăng rằm bị tầng tầng mây mù che lấp, không thấy rõ vết tích, chung quanh cũng không thấy có ngôi sao nào.
Thật sự không phải rất đẹp.
“Thung Thung, anh nói xem, trước kia có phải em là một người xấu không?”
A Nông nhắm mắt lại, giọng điệu mềm mại, giống như làm nũng.
Lục Thung ngẩng đầu nhìn ánh trăng, cúi đầu thấy lông mi A Nông run rẩy không ngừng, chờ mong, nhịn không được bật cười nói: “Khả năng là vậy.”
Khả năng là vậy.
A Nông lập tức ngồi dậy, mắt sáng tóc đen, bày ra bộ dáng tức giận.
Nhưng nghẹn nửa ngày, cũng không nói được gì.
Chính nàng cũng không biết trước kia mình là dạng người gì, thì làm sao biết phản bác thế nào.
Cái gì cũng không nhớ rõ, này là trừng phạt, hay là phần thưởng.
Thiếu nữ vòng lấy cổ Lục Thung, chui vào trong lòng hắn, ngửi mùi thơm dễ ngửi trên người hắn, rầu rĩ nói: “Em không muốn làm người xấu.”
Ánh trăng vừa lúc, gió cũng vừa lúc, nhưng ôn hương nhuyễn ngọc đến lại không vừa lúc.
Lục Thung rơi mắt kính, nên để luôn qua một bên, mắt đen ngậm ý cười nhỏ nhoi không rõ, thiếu đi mất sự văn nhã, lại nhiều thêm sự bại hoại, tùy thời đã chuẩn bị xé rớt ngụy trang.
Hắn nâng khuôn mặt nhỏ của A Nông ở trong lòng ngực lên, cúi đầu nhẹ nhàng hôn khóe miệng nàng, vừa dịu dàng vừa cưng chiều, làm người thật sự không chịu nổi, trong lòng tê dại bủn rủn hết lên.
Giữa môi răng va chạm, mơ hồ phát ra mấy chữ, lúc buông trọn được một câu, cũng không bỏ sót chút ngọt ngào nào trong bấy nhiêu câu từ.
“Tôi cũng là người xấu.”
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn mở phấn môi, tuỳ ý hắn hôn môi cọ xát, khóe mắt ửng đỏ, cả người mềm nhũn.
Mây mù tan, ánh trăng tựa hồ sáng hơn một chút.
Nằm trên tấm thảm mềm mượt, phảng phất như đặt mình trong đám mây, khiến người ta sinh ra ảo giác không thực tế.
Đôi mắt vừa nóng lại ươn ướt, chóp mũi A Nông chua xót, có chút muốn khóc, nhưng một cái hôn của hắn rơi xuống lại an ủi được nàng trong nháy mắt.
Tay Lục Thung đặc biệt đẹp, có lúc A Nông nghĩ, khi Chúa sáng thế tạo nên Thung Thung, có phải đã bỏ thêm chút thời gian và tâm huyết hay không, làm sao mà chỗ nào cũng đẹp hết.
Đôi tay kia có lẽ được sinh ra để đánh đàn, khớp xương rõ ràng, thon dài trơn bóng, dùng để cầm dao giải phẫu thật ra có chút đáng tiếc.
Nhưng hắn nói hắn không thích đánh đàn, cũng không thích cầm dao giải phẫu.
Vậy thì thích làm gì?
Hai bầu tuyết trắng bị Lục Thung vuốt ve nhào nặn trong lòng bàn tay. A Nông vẫn luôn ẩn nhẫn không kêu dù chỉ một tiếng, hắn cúi đầu cười khẽ, thấy đôi mắt màu đen của A Nông đã ướt dầm dề, là kiểu dụ người đến mút mát, xem thử có thể mút ra nước thật hay không.
“Đau... Thung Thung......”
Đầu ngón tay A Nông trở nên trắng bệch, vòng chặt lấy phía sau lưng Lục Thung, hồn nhiên lưu lại dấu vết màu đỏ.
Khóe mắt bị mút đau, càng thêm đỏ, A Nông rầm rì muốn hắn ôm một cái. Da thịt tuyết trắng nhiễm màu hồng nhạt khiến người ta muốn cắn cho một phát.
“Ngoan nào, đừng lộn xộn.”
Người đàn ông này một khi đã bỏ mắt kính liền có chút đáng sợ, rõ ràng là cười, rõ ràng là bộ dáng ôn nhuận như ngọc, không hề có chút hung dữ nào, nhưng lại cố tình khiến người khác không dám phản bác.
A Nông sợ hãi, ngẩng đầu lên tìm đôi môi mỏng, hôn hôn, bật khóc dày đặc nức nở: “Anh không ôm em một cái nào cả.”
Người sau khi mất đi ký ức, đặc biệt không có cảm giác an toàn.
Kỳ thật, chỉ cần một cái ôm liền an tâm.
Hơi nước mờ mịt tràn ngập hốc mắt, A Nông kéo rồi lại kéo, giống như thỏ trắng nhỏ ăn không được củ cải, uất ức mà khóc đỏ hết mắt.
Tối nay Lục Thung không biết từ nơi nào mượn lệ khí, ánh mắt vừa nhẹ hẫng lại vừa đạm bạc, tựa như dao nhỏ, khiến người ta rất sợ hãi, phảng phất như giây tiếp theo liền phải đâm ra một lỗ hổng trên người đó.
“Tôi không ôm người không ngoan.”
Tâm A Nông run bần bật.
Rốt cuộc hắn vẫn tức giận.
Ánh trăng toả ra ánh sáng nhàn nhạt, không thấy quá rõ.
Nụ hôn ập tới che trời lấp đất cùng với dục vọng cắn nuốt hết thảy.
A Nông cảm nhận được những ngón tay đẹp đêm nay đã làm rất nhiều thứ.
Chúng sờ qua toàn thân A Nông, xâm nhập vào tiểu huyệt ấm áp ướt át, chậm rãi mò mẫm chui sâu vào, hệt như một con rắn, trườn rồi trườn, là kiểu muốn chui đến tận tâm người.
“Thung Thung, em sợ.”
Thiếu nữ khóc như hoa lê dính mưa, chọc người thương tiếc, nhưng lúc này chỉ không ngừng kích khởi dục vọng của Lục Thung, rơi vào vực sâu, hết thuốc chữa.
Hắn rút ngón tay ướt đẫm ra, nhéo phần cổ sau của A Nông, cắn cái cổ tinh tế duyên dáng của nàng, thở dốc cười.
“Sợ cái gì?”
“Em đã có tôi rồi còn sợ gì?”
(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง