A Quick Bite

Chương 21: Chương 21




“Bob?” Lissianna nhìn sững vào người đàn ông trước mắt đầy ngạc nhiên.

“Là Dwayne.” Anh ta cau có sửa lại, và cô nhớ ra cô cũng từng khoái gọi anh ta là Bob lúc ở bãi đỗ xe đêm đó, và anh ta cũng đã sửa lại cho cô.

“Em biết thằng cha này à?” Greg hỏi và khẽ kéo cô bước sang một bên để họ có thể đối mặt với cả hai người đàn ông, thay vì có một khẩu súng chĩa vào ngực và một khẩu khác chĩa vào lưng như hiện tại. (LV thề là đã nghĩ tới việc dịch thành ‘một khẩu chĩa vào ngực và một khẩu khác chĩa vào mông)

“Vâng.” Lissianna lơ đãng trả lời, cố tập trung truy nhập vào suy nghĩ của Dwayne trong lúc nhìn anh ta bước lại đứng cạnh cha Joseph để chặn cửa ra vào. Cô không thể vượt qua lớp vỏ bọc cảm xúc cảnh giác cao độ của anh. Thở dài một cái, cô nhận ra Greg vừa hỏi gì và cô vừa trả lời ra sao rồi nhăn mặt. “Ừhm, không hẳn thế.”

“Nghĩa là sao?” Anh cộc lốc hỏi lại. “Có, mà không, không hẳn lắm…” Lissianna bất lực nhún vai. “Tức là?” Anh đảo mắt và liếc về phía Dwayne khi anh ta trả lời thay cô. “Tôi là bữa tối của thứ Sáu vừa rồi.”

Greg nhướng mắt ngạc nhiên quay sang Lissianna và thì thầm. “Anh tưởng anh mới là bữa tối thứ Sáu vừa rồi chứ, cả bữa đêm nữa?” (Thua anh, anh đang bị hai khẩu súng chĩa vào đấy, giờ nào còn ghen với chả tuông =.=)

Hết chịu nổi việc anh thậm chí còn đủ đầu óc tranh cãi trong lúc dầu sôi lửa bỏng này, cô thì thầm cáu kỉnh. “Thứ Sáu vừa rồi em ‘ăn’ đồ Tàu! Anh là món khai vị bất ngờ thôi, còn Bob chỉ là một gã thiếu máu vớ vẩn!”

“Là Dwayne.” Greg sửa lại, thậm chí chẳng thèm nói nhỏ nữa.

Cô nhún vai. “Với em anh ta trông giống một gã Bob hơn.”

“Thế sao?” Anh hỏi lại. “Vui nhỉ, anh thì lại cho rằng anh ta trông giống một gã Dick hơn.” (Dick = 1 tên riêng nhưng cũng là lời chửi khá tục tĩu)

Mặc cho nguy hiểm kề bên, Lissianna vẫn mỉm cười với cách anh chơi chữ. Dù vậy, Dwayne có vẻ không thấy lời xúc phạm đó có gì hài hước cả.

“Này!” Hắn ta nạt lớn. “Tôi đang cầm súng đấy nhé.”

“Không sao Dwayne.” Cha Joseph khẽ vỗ vai anh ta rồi quay sang giải thích với Greg. “Tối thứ Sáu tuần trước ta gặp Dwayne bên ngoài một quán bar trong phố. Một khách trọ đã thông báo với ta rằng có một cậu nhóc lang thang mới trong phố và rằng cậu ta đang tìm đồ ăn ở phía thùng rác phía sau quán bar. Ta tới đó tìm cậu bé để xem có thể giúp gì không, nhưng khi tới gần đống thùng rác, Lissianna lại bước từ đó ra. Ta đã bất ngờ khi thấy con bé nến gọi con bé lại. Chúng ta trò chuyện với nhau và con bé bảo nó đang tổ chức sinh nhật với các anh chị em họ ở đó. Khi ta giải thích lý do có mặt của tôi, Lissianna muốn giúp nhưng ta đã đuổi nó về vì trời khá lạnh. Và khi ta kiểm tra gần thùng rác để tìm cậu bé lang thang, thay vào đó ta tìm thấy Dwayne.”

Greg quay sang cô, lông mày nhíu chặt lại như muốn trách cứ ‘em vào quán bar tìm bữa tối?’

“Em biết em biết!” Cô thở dài và khẽ tự bào chữa. “Là ý của Mirabeau đấy chứ!”

Ánh mắt cô quay lại phía Dwayne và cha Joseph, và Lissianna thầm trách bản thân vì đã thật ngu xuẩn. Không phải vì cô đã chọn nhầm gã trong quán bar, dù cô thừa nhận việc vào quán bar chọn đồ ăn nghe thật nhảm nhí và rẻ tiền, nhưng rõ ràng cô đã làm mọi việc rối tung lên vào tối đó. Lissianna đã hoàn toàn quên mất việc Dwayne còn ở sau đống thùng rác khi cô vội vã quay lại quầy bar để tránh những câu hỏi khó chịu của cha Joseph. Cô đoán chính nhờ ông ta mà gã đần thiếu máu này có thể hồi phục và rời khỏi bãi đỗ xe khi cô và mọi người rời khỏi đó vài phút sau. Lissianna đã thắc mắc việc này từ lúc đó, nhưng đã không đủ thông minh để ghép hai việc cha Joseph có mặt và gã đàn ông nhanh chóng phục hồi lại với nhau.

Lissianna lắc đầu, cô nhận ra thật phi thường là cô đã sống sót được sau hai trăm năm với những lỗi lầm ngu xuẩn như thế những năm qua. Có lẽ cô chỉ nên trung thành với việc truyền máu tĩnh mạch thôi vậy, ít nhất cho tới khi Greg chữa khỏi bệnh cho cô.

“Dwayne lúc đó trông rất kinh khủng.” Cha Joseph nói tiếp và khiến cô quay lại với câu chuyện. “Anh ta rất yếu ớt vì thiếu máu và lạc lối. Ta đã giúp anh ta vào xe tải, nghĩ rằng anh ta chỉ bị say và cần được giúp đỡ thôi. Ta chuẩn bị đưa anh ta tới nhà tế bần nằm nghỉ và uống chút cà phê, nhưng ngay khi đèn trong xe bật sáng cếu rõ dấu vết trên cổ anh ta, ta đã mang anh ta tới nhà thờ thay vào đó.”

Ông tu sĩ lườm Lissianna. “Ta đã thấy những dấu vết tương tự như thế trước đây… trên cổ một số những linh hồn tội nghiệp ở nhà tế bần. Khi ta hỏi thăm họ về chúng, họ luôn đưa ra những câu trả lời vô cùng nực cười ; nào là vô tình họ tự đâm mình bằng một cái nĩa xiên thịt nướng, hay là vô tình ngã lên một cái bút chì… hai lần liên tiếp.” (Em thua chị rồi Lissi ơi, lý do thế này cũng nghĩ ra được ! = =)

Greg trợn tròn mắt quay sang Lissianna, cô chỉ thở dài.

“Anh thử cố nghĩ ra một lý do nào khác giải thích chuyện đó xem, nếu anh tự nhận thông minh hơn em.” Cô khẽ rít lên rất nhỏ, không muốn hai người đàn ông kia nghe thấy.

“Lý do của Dwayne…” Cha Joseph nói tiếp một cách lạnh lùng. “… là anh ta đã cố rút đầu cắm điện sạc pin của máy tăng kích cỡ CỦA QUÝ ra khỏi ổ cắm và nó bật vào cổ anh ta.” (Hic, lăn đùng ra đất giãy đành đạch !)

Hàm dưới của Greg rớt ra rơi bịch xuống đất, còn Lissianna nhăn mặt.

“Ừh thì ai bảo hắn ta nhét dưa chuột vào quần giả làm cái đó và bôi kem làm da có màu rám nắng giả lên người cơ.” Cô cau có nói, lần này quên béng không thấp giọng.

“Tôi không có !” Dwayne gào lên, mặt đỏ bầm lên như quả cà chua nẫu (vầng, em thêm thắt tí teo cho máu ), nhưng rồi tự phá hỏng câu chối bỏ vừa xong vì tội tò mò. “Hơn nữa, làm sao cô biết tôi bỏ dưa chuột vào quần? Chúng ta rút cục cũng đã làm… đó đó ở cạnh thùng rác à?” (Lăn xuống đất lần 2, anh tưởng bở vừa thôi anh = =)

“Không có!” Lissianna gắt gỏng, cô trả lời cho Greg chứ không phải cho Dwayne. Rồi cô nghiêng sang Greg thì thầm. “Em biết điều đó và việc anh ta bị thiếu máu bằng cùng một phương pháp thôi mà.”

“Bằng việc cắn anh ta ư?” Greg nhăn nhó. “Rút cục em cắn anh ta ở đâu thế hả?” (Lăn xuống đất lần 3, Greg ơi trí tưởng tượng của anh… híc… dã man quá !)

“Bằng việc đọc tâm trí anh ta, trời ạ !” Cô rít vào tai anh.

“Ừh há !” Greg ngượng ngập nói, rõ ràng vừa nhớ ra việc cô không đọc được tâm trí anh không có nghĩa là không đọc được tâm trí người khác. Thậm chí việc cô đọc không nổi suy nghĩ của anh còn được coi làường nữa.

“Ta bắt đầu ghép các mảnh sự kiện lại với nhau trong lúc Dwayne ăn bánh quy và uống nước quả ta mang ra.” Cha Joseph nói tiếp. “Các dấu răng trên cổ những khách trọ ở nhà tế bần, dấu răng trên cổ anh ta và sự có mặt của con ở cả hai nơi, nhà tế bần lẫn bãi đỗ xe đêm đó. Ta đã xếp chúng lại với nhau.”

Lissianna thở dài não nề, tự hỏi tại sao cô không để ý tới việc cha Joseph là một người cố chấp thông minh và dai dẳng, rồi nhận ra hẳn là vì cô ít khi gặp ông trước đây. Tuần vừa rồi số lần cô gặp ông ta còn nhiều hơn cả tổng số lần kể từ khi cô bắt đầu làm việc ở nhà tế bần tới trước đó, và lý do, giờ cô nhận ra, là ông ta đang cố điều tra bắt qua tang việc cô là ma cà rồng.

“Ta đã xếp chúng lại với nhau.” Ông cha cô lặp lại. “Và nguyên nhân khả dĩ chấp nhận được duy nhất là ngươi chính là một…” ông dừng lại và gằn từng tiếng. “con ma cà rồng !”

Lissianna phải cố lắm mới không phì cười trước vẻ nghiêm trọng đầy chất kịch của ông.

“Và thế là ta đã hiểu rằng ngươi đã được Chúa gửi đến cho ta. Rằng ta là người duy nhất có thể bảo vệ những đồng loại của mình khỏi tên quỷ dữ không có linh hồn là ngươi.” Ông nhìn chằm chằm vào cô, gương mặt nghiêm trang. “Nhưng ta không biết nhiều về ngươi lắm. Ngươi làm việc vào các ca trực đêm, ta thậm chí còn rất ít khi gặp ngươi, nhưng ngươi trông rất… hiền lành tốt bụng” Ông ta thốt lên những từ này một cách sợ sệt, rõ ràng là không vui với việc cô trông không giống một tên ma cà rồng hút máu ác độc gì cả. “Chưa kể ý tưởng về ma cà rồng tồn tại thật khó mà tin nổi. Thậm chí không có khả năng. Nhưng còn cách giải thích nào khác đâu? Nhưng trước hết ta vẫn phải kiểm tra đã. Ta phải biết chắc chắn về ngươi trước khi dùng biện pháp mạnh.”

“Thế nên cha đã nghiền tỏi ra mang tới nhà tế bần cho con ăn, ban phép cho cái máy lọc nước để chúng chứa nước thánh, và bày hết đống thánh giá lên bàn làm việc của con…” Lissianna nhận ra. (muộn rồi cưng ơi !)

“Ông ta đã làm thế ư?” Greg ngạc nhiên hỏi. “Em chưa bao giờ nhắc tới chuyện này cả.”

Lissianna nhún vai và thầm ước gì cô đã làm điều đó. Có lẽ anh đã có thể giúp cô hiểu ra cha Joseph đang nghi ngờ cô là ma cà rồng. Thậm chí giờ nghĩ lại, Lissianna ngờ là đáng ra cô cũng phải nhận ra điều gì đó, nhưng thật tình, lúc đó ông ta đưa ra những lý do đầy thuyết phục. Hơn nữa, như ông ta đã nói, cho tới tuần trước, cô hầu như không biết gì về ông cũng như chả nói chuyện gì mấy ngoài những câu chào khi gặp. Dù cô có nghe khá nhiều về ông, nhưng phần lớn những câu chuyện đó là về việc ông có một niềm tin mù quáng và một lòng cống hiến cho Chúa Trời.

Một trong những điều Lissianna học được sau hai thế kỷ, là không gì nguy hiểm hơn một niềm tin mù quáng. Không nghi ngờ gì cả, với cha Joseph, việc cô là ma cà rồng cũng tương đương với việc hiện thân của quỷ dữ. Thuyết phục ông cô là một ma cà rồng ‘thiện’ là một việc không tưởng, nhưng cô có thể thuyết phục ông cô không phải là ma cà rồng. Xét cho cùng những cú kiểm tra của ông cũng thất bại còn gì.

Ông nói tiếp như đọc được suy nghĩ của cô. “Đúng, ta đã làm tất cả những việc đó. Ngươi có thể tưởng tượng ra sự ngạc nhiên của ta khi chúng không có tác dụng lên ngươi không?”

“Chúng không có tác dụng vì con không phải như cha nghĩ !” Lissianna chậm rãi nói.

“Ngươi đã cắn cổ anh ta.” cha Joseph trả lời. “Dwayne gần như ngất xỉu vì mất máu. Anh ta thật may mắn vì còn sống. Nếu ta không tới gần hẳn ngươi đã hút cạn máu anh ta rồi. Ngươi hẳn đã nghe thấy tiếng ta đến.”

“Không phải đâu Cha.” Cô thốt lên bực mình. “Anh ta ngất xỉu vì bị bệnh thiếu máu thì có !”

Vị cha cố liếc sang phía Dwayne, trông rất là bứt rứt nhưng cũng gật đầu. “Vâng, đúng là con bị thiếu máu.”

Cha Joseph nhăn trán rồi quay lại phía Lissianna. “Ngươi đã hút máu những người trong trại tế bần, đã lợi dụng những linh hồn yếu ớt không có khả năng tự bảo vệ tội nghiệp.”

Lissianna khẽ ngọ nguậy đầy bứt rứt, đúng là nhìn theo cách đó thì cô có lỗi thật. Việc cô hi vọng có thể giúp họ kể cả khi họ ‘bị’ giúp cô một cách không tình nguyện, không hề làm nhẹ đi điều đó chút nào.

“Nghe này thưa Cha.” Greg bước tới trước, chỉ để ngừng lại khi vị cha cố giương súng lên chĩa thẳng vào ngực anh.

“Ta đoán là súng đạn có thể không gây hại nhiều lắm cho các ngươi.” Ông nói. “Nhưng dù gì vẫn là có gây tổn hại, và hai khẩu súng này được nạp đầy đạn bạc trong trường hợp chúng có tác dụng.”

Lissianna đảo mắt. “Dĩ nhiên là có rồi nếu con là người sói chẳng hạn !”

“ người lấy đạn bạc ở đâu ra?” Greg sững sờ hỏi.

“Tôi mua trên mạng Internet.” Dwayne trả lời. “Trên mạng cái quái gì chả có !”

“Ừhm, đạn bạc có tác dụng hay không đi nữa, chúng cũng sẽ khiến các ngươi bị thương đủ để chúng ta có thời gian dùng cọc gỗ đâm các ngươi.” Cha Joseph kéo cuộc hội thoại lại mạch truyện lúc nãy. “Và cọc gỗ, như chúng ta đã thử vào đêm hôm nọ, khá là có tác dụng, dù rõ ràng không khiến các ngươi chết !”

“Là cha làm ư?” Lissianna giật mình lạnh toát người. “Cha vừa nói phải kiểm tra trước khi thử dùng biện pháp mạnh kia mà.”

Cha Joseph bứt rứt động đậy. “Ta nghe lỏm thấy…” Ông ngừng lại nhíu mày rồi hỏi. ”Tên cô bé trực đêm thay cho mỗi khi ngươi nghỉ làm là gì ấy nhỉ?”

“Claudia.” Cô trả lời.

“Ừh đúng. Claudia. Ta nghe lỏm thấy cô bé nói với Debbie rằng nó cần hỏi ngươi xem liệu ngươi có cần đổi trực đêm nào tuần này với nó hay không, nhưng nó không liên lạc được với căn họ nơi ngươi ở. Debbie nói cuối tuần này ngươi ở nhà mẹ đẻ, nhưng đêm đó tới nhà bà ấy, và bà ấy sẽ nói ngươi gọi lại cho con bé vào sáng hôm sau khi con bé về.”

Lissianna thở hắt ra. Rất nhiều việc đã xảy ra từ khi cô bị đâm, và phần lớn thời gian cô đã bị sao lãng nghiêm trọng, nhưng vụ tấn công vẫn luốn khiến cô lo lắng. Cô chắc chắn Debbie không thể đứng sau màn diễn được, nhưng việc đó đã khiến cô quên một việc. Cô đã không nghĩ ra rằng Debbie có thể kể với mọi người rằng đêm đó cô ở nhờ nhà bà.

“Ta đã gọi Dwayne.” Cha Joseph nói tiếp. “Anh ta đáng ra sẽ tạt qua đó và điều tra xem có gì khả nghi hay không. Anh ta đáng ra chỉ tới đó theo dõi ngươi thôi.”

Dwayne đổi chân dưới cái nhìn đầy ý nghĩa của cha Joseph, rồi nói tiếp mạch giải thích của ông. “Tôi đúng là chỉ định làm thế thôi, tôi chỉ mang cái cọc đi đề phòng gặp may.”

Khi thấy Lissianna nghi ngờ nhìn mình, anh ta lặp lại. “Thật mà. Ma cà rồng thường hoạt động ban đêm, và tôi đoán tôi phải chờ tới bình mình khi hai người ngủ. Tôi đã nghĩ tôi chỉ tới đó để thăm dò chung quanh, tìm hiểu về căn nhà của Debbie gì đó, tìm ra phòng của hai người cũng như phòng của bà ta khi hai người đi ngủ.” Anh ta đột ngột toét miệng cười. “Nhưng khi tôi tới đó, rèm cửa phòng khách mở toang và tôi có thể thấy hai người làm gì trên ghế xa l rồi tôi chuyển sang cửa sổ phòng ngủ khi hai người diễn phim ở đó.” (Biến thái, biến thái quá mà !)

Lissianna thấy mình đang đỏ bừng từ đầu ngón chân tới tận chân tóc. Rồi sau cơn xấu hổ là nỗi tức giận với việc Dwayne đã nhìn trộm qua cửa sổ lần đầu tiên bọn họ… với nhau. (chứ không phải lần đầu tiên thì chị ok à = =). Nhưng cô quên béng những suy nghĩ đó khi anh ta nói tiếp.

“Tôi đã thấy cô cắn anh ta, và đó là tất cả những bằng chứng chúng tôi cần.” Anh ta mỉm cười gian tà như một con mèo thấy cá trước mặt. “Tôi đã tưởng phải đứng ngoài cửa sổ dưới trời lạnh cho tới khi Debbie về nhà và hai người đi ngủ. Tôi đã không tin nổi vào mắt mình khi cô bỏ anh ta lại trong phòng ngủ và ra phòng khách nằm. Và khi tôi thử mở cánh cửa bằng kính dẫn vào phòng ăn và thấy nó không quá… Mọi việc diễn ra quá tốt đẹp tới mức không tin nổi.” Anh ta liếc sang phía ông cha cố và cười toe toét. “Như một phép màu của Chúa vậy.”

“Nhưng con có sao đâu.” Lissianna quay lại phía cha Joseph. “Nếu quả thật là ý Chúa muốn cha giết con…”

“Là lỗi của ta khiến ngươi không chết.” Ông ngắt lời cô. “Đáng ra ta không nên bảo anh ta đến, đáng ra ta phải tự mình tới đó. Đáng ra ta cũng phải nghiên cứu nhiều hơn ngay từ đầu. Khi đó, chúng ta đã có thể chuẩn bị tốt hơn để sẵn sàng nhận lấy cơ hội mà Chúa đã ban cho. Thay vào đó chúng ta vẫn cứ ngu ngốc dựa vào những bộ phim và cuốn sách nhảm nhí kia. Ta vẫn chưa nhận ra bài học cho mình.”

Vị cha cố trông trắng bệch và rất mệt mỏi vì thiếu ngủ. Rõ ràng ông ta đã không nghỉ ngơi nhiều lắm tuần vừa rồi, với việc vừa công tác ở nhà tế bần vào ban ngày vừa canh chừng cô hút máu người khác vào ban đêm. Lissianna biết việc thiếu ngủ có thể dẫn tới tình trạng căng thẳng cũng như ảo giác. Greg là mới là bác sĩ tâm lý, nhưng cô cũng có khả năng hiểu, với cha Joseph, việc thiếu ngủ đã khiến ông bị tách khỏi thực tế. Hẳn nó phải khiến ông trở nên loạn trí nếu ông ta thực sự nghĩ Chúa đã dẫn cô tới để ông ta giết.

“Thế nên, như tôi đã nói.” Dwayne nói tiếp để khiến mọi người quay lại tập trung vào anh ta.

“Tôi lẻn vào nhà, vào phòng khách, bước tới chỗ cô ngủ mà thậm chí cô còn không thèm cựa mình. Nhưng lúc tôi tới, cô đang nằm nghiêng. Tôi đang nghĩ làm sao để cô nằm thẳng ra thì đột nhiên, cô làm đúng như thế. Cô nằm ngửa ra.”

“Thêm một phép lành nữa của Chúa.” Cha Joseph thì thầm.

“Là vì tôi bị lạnh!” Lissianna mất kiên nhẫn quát lên. “Anh ta để mở cửa vào phòng ăn và gió lùa vào. Nó khiến tôi tỉnh dậy. Tôi nằm ngửa ra để chuẩn bị ngồi dậy tìm chăn đắp !”

“Đó chính là một phép màu.” Cha Joseph vẫn khăng khăng. “Nó khiến anh ta có thể đâm ngươi.”

“Để trừ mối hại lớn !” Dwayne lẩm bẩm.

“Đúng thế.” Cha Joseph nhíu trán. “Ta đã rất tức giận với Dwayne vì đã đâm ngươi cho tới khi anh ta kể về việc ngươi cắn anh bạn của mình.” Ánh mắt ông lướt về phía Greg rồi ông lắc đầu. “Một khi anh ta kể ra điều đó, ta đã hiểu đó chính là ý Chúa và mọi việc đã xong. Ta đã không tin vào tai mình khi mẹ ngươi gọi điện tới nhà tế bần hôm sau và nói ngươi không thể đi làm vì bị ỐM !” Một số cảm xúc khi đó của ông ta lúc này lại hiện rõ trên mặt. “Ta đã không thể tin được. Đáng ra ngươi phải chết mới đúng ! Thậm chí ta đã nghĩ đó chỉ là một lời nói dối, và thật sự ngươi đã chết, nhưng…” Ông ngẩng đầu lên nhìn cô. “Đó cũng là lúc ta tìm ra thông tin mà đáng ra ta đã phải nghiên cứu ngay từ đầu.”

“Tôi mới là người tìm ra.” Dwayne cau có. “Ông thậm chí còn không biết cách vào mạng kìa !”

“Ta đã sử dụng mọi nguồn lực mà Chúa đang mang đến cho ta, và do đó gọi anh bạn tin học đây tới giúp.” Cha Joseph nhăn nhó sửa lại, rồi thông báo. “Anh ta rất giỏi dùng máy tính, anh ta là một nhà lập trình.”

Lissianna nhướng mày cảm thán về phía Dwayne. Có vẻ ngoài làn da rám nắng, mớ độn vai và quả dưa chuột, đêm đó anh ta còn làm giả những thứ khác nữa. Anh ta đã bảo cô mình đang học nội trú y khoa năm cuối và một khi có bằng Bác sĩ, anh ta định sẽ mở phòng mạch tư nhân của chính mình. Cô đoán là để cố khoe mẽ với cô. Đồ ngốc ! Anh ta định làm gì nếu mọi chuyện không xảy ra và anh ta định nghiêm túc theo đuổi cô? Anh ta sẽ giải thích chuyện mình không phải bác sĩ nội trú thế nào?

“Dwayne đã tìm ra mọi thông tin trên Internet.” Cha Joseph nói tiếp. “Tất nhiên có những mẩu chuyện thường thấy về cây thánh giá, nước thánh và tỏi, và chúng ta đã thấy chúng hoàn toàn vô dụng, nhưng cũng có những thông tin khác về cách tiêu diệt các ngươi. Vài trang web nói chỉ cần đâm cọc gỗ thẳng vào tim, nhưng những trang khác lại bảo rút cọc gỗ ra là các ngươi có thể hồi sinh… như ngươi đã trải qua vậy. Những trang đó nói phải chặt đầu ma cà rồng mới có thể hoàn toàn xong việc được.”

“Chúa ơi.” Greg lẩm bẩm. “Các ông yêu Internet thế cơ à?”

Lissianna nhăn nhó cùng anh nhưng rồi quay lại phía cha Joseph khi ông nói tiếp.

“Ta biết ta không thể tự làm điều đó. Thế nên ta lại nhờ tới sự giúp đỡ của Dwayne và chúng ta đã chuẩn bị căn nhà này, rồi lên kế hoạch lừa các ngươi tới đây vào sáng nay. Tất nhiên lúc đó ta đã hi vọng ngươi sẽ lái xe đi làm như thường lệ. Khi ngươi đi nhờ xe người khác đi làm vào đêm qua, ta đã sợ phải dời kế hoạch lại hôm khác, nhưng rồi bạn ngươi xuất hiện. Bằng chứng cho thấy Chúa lại giúp đỡ ta.” Ông ta thở dài nhẹ nhõm. “Khi anh ta vào phòng với ngươi, ta đã gọi Dwayne, và anh ta chỉ ta cách rút điện để xe không khởi động được rồi tới đây trước chờ chúng ta tới… Và giờ chúng ta ở đây…”

“Vầng, giờ chúng ta ở đây.” Greg lạnh lùng nói, kéo cha Joseph quay lại chú ý đến anh.

“Tất nhiên khi chúng ta lên kế hoạch, vốn chỉ tính tới việc đối phó với Lissianna thôi.” ông cha cố nói tiếp. “Thế nên ta rất tiếc là chỉ mang theo mỗi một cái cọc gỗ.” (nghe như kiểu, xin lỗi bé, ta chỉ mang 1 cái kẹo thôi hai đứa chia nhau đi ấy !)

“Tiếc ghê cơ !” Greg mỉa mai nói. “Thế nên tôi đoán chúng ta đành phải chờ dịp khác thuận tiện hơn thôi nhỉ?” (hic, còn dịp khác hở?)

“Không cần thiết !” Cha Joseph trấn an anh nhanh chóng. “Ta có mang theo ít gỗ sau xe tải. Ta chắc chắn là vót cọc gỗ sẽ không mất nhiều thời gian lắm. Hoặc chúng ta có thể xử cả hai ngươi cùng một lúc. Chắc là Lissianna trước, nhỉ?” ông quyết đinh. “Chúng ta có thể đâm nó rồi chặt đầu nó trước, rồi dùng cùng một cái cọc gỗ đó đâm ngươi.” (Haizzz, hai người này nói chuyện như kiểu chả liên quan gì đến chết chóc ấy, tỉnh bơ !)

“Ưu tiên phái đẹp ghê cơ !” Lissianna không thèm che dấu vẻ châm biếm của cô.

“Ta sẽ cố làm mọi việc nhanh gọn và ít đau đớn nhất có thể.” Cha Joseph trấn an cô (ack), rồi ông ngập ngừng và nói. “Sẽ dễ dàng hơn nếu hai ngươi đừng chống lại và để yên cho ta làm chuyện này.” (nghe như là nhổ răng chứ ko phải giết người nữa = =)

Dĩ nhiên là dễ hơn rồi, cô bực bội nghĩ.

“Và rồi các ngươi sẽ tìm lại được sự yên bình trong tâm hồn.” Ông nói thêm, cố dụ dỗ cô. Rồi ông nhăn mặt. “Như thế sẽ đơn giản nhẹ nhàng hơn là bắn tầm nửa tá viên đạn vào các ngươi rồi mới đâm cọc gỗ vào tim khi các ngươi trở nên yếu ớt.”

thân mến, cha không nghĩ là chúng con sẽ ngoan ngoãn đứng yên mỉm cười nhìn cha đâm rồi giết chúng con chứ?” Lissianna cố kiên nhẫn hỏi.

“Ta biết là các ngươi sẽ bắt ta phải dùng biện pháp mạnh mà.” Cha Joseph thở dài. “Đừng sợ, chúng ta đã chuẩn bị sẵn rồi. Dwayne, đến lúc rồi.”

“Anh ta đã sắp đặt sẵn sàng cho hôm nay.” Cha Joseph hào hứng cho họ biết khi gã đàn ông trẻ tuổi rút một cái điều khiển từ xa từ trong túi quần ra. “Anh ta rất thông minh.”

Lissianna cứng người lại, căng thẳng chờ đón những gì sắp tới. Dwayne bấm một nút trên cái điều khiển và một tiếng động lớn trên trần khiến cô chú ý nhìn lên, và thấy trần nhà đang tách ra trên đầu họ. Cô ngạc nhiên một cách thú vị khi cái trần nhà trượt sang hai bên và vòng xuống dựa vào tường.

Cuối cùng cô nhận ra đó không phải trần nhà mà chỉ là một tấm vải lớn màu đen được treo lên che trần nhà và hai bên tường và cái nút được buộc để có thể tự buông ra nó rơi xuống khi Dwayne ấn nút điều khiển. Tấm vải nặng nề dần tách ra để lộ ra sự thật rằng cái căn phòng tối tăm họ đang đứng thật ra là một phòng sưởi nắng có ba mặt là kính và mặt trời đã lên khi họ đứng nói chuyện lúc nãy. Ánh sáng mặt trời chói lọi chiếu thẳng vào họ từ mọi hướng, trừ bức tường mà cha Joseph và Dwayne đang đứng cạnh.

“Họ không bị sao cả kìa.” Dwayne căng thẳng nói khi tấm màn lớn rơi xuống đất bên ngoài bức tường kính thành một đống ở đó.

Cha Joseph chặc lưỡi khó chịu, rồi nhăn trán và bắt đầu lục lọi túi quần tìm chiếc điện thoại di động vừa reo loạn lên. Ông liếc ra nhìn màn hình một lát rồi nhíu mày và quát Dwayne. “Trông chừng bọn chúng đi !” rồi bước tới gần cửa ra vào, quay lưng lại và trả lời điện thoại.

Dwayne khẽ liếm môi đầy căng thẳng và chĩa súng vào bọn họ. Lissianna để ý thấy nòng súng hơi run run và hi vọng anh ta không căng thẳng tới nỗi chạm tay vào cò súng một cách vô tình và bắn nhầm họ. (Dễ lắm ! = =)

“Rồi, Lissianna, tới lúc rồi đấy.” Greg thì thầm.

Cô ngạc nhiên liếc sang anh. “Tới lúc làm gì cơ?”

“Em biết mà.” Anh làm mặt xấu rồi hất đầu về phía Dwayne. “Làm cái em hay làm ấy, phủ màn sương vào tâm trí bọn họ ấy. Anh muốn thử lắm nhưng bọn em chưa dạy anh tới bài

“À.” Cô thở dài. “Anh nghĩ em chưa thử chắc?”

“Cái gì?” Anh nhíu mày.

“Em không làm được.” Lissianna bảo anh. “Họ biết chúng ta là ai.”

“Thế thì sao? Mẹ em vẫn điều khiển được anh khi anh biết em là ai mà.”

“Không, đó là dì Martine. Bác ấy lớn hơn và mạnh hơn mẹ em nhiều, và dù vậy bác ấy vẫn phải thâm nhập được vào đầu anh để làm điều đó. Thường thì chúng em có thể điều khiển hành vi bằng một gợi ý nhỏ cấy vào đầu ; nhưng hai người này biết chúng ta là ai và điều đó tạo nên một bức màn bảo vệ trong đầu họ. Em phải xâm nhập được vào suy nghĩ của họ để điều khiển và em không thể nào điều khiển cả hai bọn họ cùng một lúc được.”

“Thế thì sao?”

“Greg,” Cô khẽ nói. “Nếu em điều khiển một trong hai bọn họ, người còn lại bắn hoặc em hoặc anh, và máu sẽ chảy ra như suối ấy !”

Anh thở dài não nề khi nhận ra ý cô. Nhờ vào bệnh sợ máu của cô – mà anh chưa kịp chữa xong – cô sẽ ngất xỉu nếu điều đó xảy ra, và không điều khiển được ai nữa, và hai bọn họ sẽ cùng chết, hoặc biết đâu đấy…

“Anh khỏe và nhanh hơn bọn họ đúng không?” Anh hỏi.

“Chưa nhiều lắm.” Cô khẽ khàng. “Đến hết tháng này anh sẽ khỏe hơn nhanh hơn người thường khoảng chục lần, và sau đó sẽ còn khỏe và nhanh hơn nữa theo thời gian, nhưng giờ đây anh vẫn còn quá trẻ và các khả năng cũng như sức khỏe của anh vẫn đang tự hoàn thiện.” Lissianna nói với vẻ xin lỗi rồi tiếp. “Và Greg à, em không muốn làm hại bọn họ… ừhm, ít nhất là cha Joseph.”

“Em đùa à, ông ta định giết chúng ta đấy Lissianna !” Greg tròn mắt.

“Ừ nhưng không phải vì ông ấy độc ác hay tàn bạo gì cả, ông ấy chỉ nghĩ mình đang làm theo ý của Chúa và giúp chúng ta ‘yên nghỉ vĩnh hằng’ thôi.” Cô giải thích. “Niềm tin của cha Joe rất mạnh mẽ.”

“Thế chúng ta làm gì bây giờ?” Anh hỏi tiếp.

“Em không biết thú nhận với một tiếng thở dài. “Em vẫn hi vọng chúng ta có thể thuyết phục ông ấy không giết chúng ta. Kiểu như thuyết phục ông ấy rằng mình đã nhầm. Rằng chúng ta không phải ma cà rồng ấy.”

Greg trông không vui vẻ lắm. Một lúc sau anh thở dài. “Ừhm, em nên thử nhanh lên, vì anh nghĩ là ánh nắng bắt đầu tác động tới anh rồi đấy.”

Lissianna quan tâm chăm chú nhìn anh. Cô để ý thấy anh đang trở nên nhợt nhạt và thầm tự đá mình một cái vì đã không nhận ra nó tác động tới anh nhanh biết chừng nào. Ánh nắng chưa làm gì được cô, nhưng các nano trong máu anh đang hoạt động gấp đôi bình thường để thay đổi một chút cấu trúc cơ thể anh, và giờ đây chúng lại còn phải chạy chữa các tác động của ánh nắng mặt trời gây ra. Không có nắng anh cũng đã phải tiêu thụ máu nhiều hơn cô trong vòng vài tháng tới, chưa kể giờ đây anh đang chịu ánh nắng thiêu đốt…

Họ không trò chuyện được gì thêm vì cha Joseph đã gác máy với một tiếng lầm bầm và quay lại đứng cạnh Dwayne.

“Có một ca cấp cứu ở nhà tế bần.” Ông nói. “Ta phải về ngay, nên tốt nhất chúng ta nên giải quyết việc này cho nhanh.” Người tu sĩ ngập ngừng một chút, dường như không biết bắt đầu thế nào, rồi ông thở dài và giương súng lên.

“Khoan đã.” Greg nói khi cha Joseph chĩa súng vào cô. “Thưa Cha, nhỡ cha nhầm thì sao?”

“Nhầm cái gì nào?” Ông cau có hỏi. “Cô ta chính là ma cà rồng mà.”

“Thật không?” Anh hỏi lại. “Cha chắc chắn chứ?”

Ông gật đầu không chút ngập ngừng.

“Thế còn tỏi, thánh giá, nước thánh và ánh nắng? Cha từng rất chắc chắn về chúng kia mà? Chúng không tác dụng lên cô ấy, cha không nhận ra điều đó nghĩa là gì sao?”

Cha Joseph nhăn trán, và trong một lúc Lissianna đã ngỡ Greg đã thành công khi cô nhận thấy một nét lưỡng lự trên mặt ông, nhưng rồi ông lắc đầu. “Tất nhiên rồi, điều đó nghĩa là các câu chuyện sách báo phim ảnh đều sai lầm về cách giải quyết ma cà rồng.”

“Nhỡ ra chúng không sai lầm thì sao? Nhỡ ra cha mới là người sai lầm thì sao?” Anh cấp tốc hỏi.

Người tu sĩ nghiêm trang lắc đầu. “Dwayne đâm cô ta mà cô ta vẫn sống. Điều đó cho thấy cô ta một ma cà rồng.”

“Đúng là Dwayne đã thử đâm cô ấy.” Greg kiên nhẫn nói. “Nhưng thưa Cha, một người phải có sức đâm thật mạnh mới có thể xuyên qua các cơ và xương ở ngực và, thật may thay, anh ta đâm cô ấy không đủ mạnh để gây quá nhiều nguy hại. Cái cọc đó chỉ đâm vào xương quai xanh của cô ấy rồi ngừng lại.”

“Xương quai xanh thôi sao?” Dwayne hét lên vẻ không tin nổi.

Lissianna cố gắng giữ vẻ mặt bình thường dù cô rất ngạc nhiên về những điều Greg nói. Cái cọc thậm chí còn không nằm trong bán kính chục cm quanh xương quai xanh của cô nữa là, Dwayne đã nhằm rất chuẩn xác, anh ta suýt nữa đã đâm vào tim cô.

“Lúc đó rất tối.” Greg giải thích với gã đàn ông trẻ. “Và do đó anh đã nhắm trượt. Như tôi nói, anh đã đâm sượt qua da cô ấy và chạm vào xương quai xanh. Máu chảy rất nhiều nhưng không có nguy hiểm gì lớn cả.”

“Thật ư?” Ông cha cố tròn mắt nhìn Dwayne nhưng anh ta chỉ biết đứng đó sững sờ, rồi ông ta quay sang Lissianna và hỏi. “Có thật như thế không?”

“Đúng thế.” Lissianna bấu víu vào câu chuyện viễn tưởng của Greg và phát triển nó thêm. “Con đã phải nằm cấp cứu cả đêm đó, nhưng họ cho con uống ít thuốc giảm đau, khâu hai mũi rồi cho con về nhà. Con đáng ra đã đi làm từ tối qua nhưng khi tỉnh dậy con phải tới cảnh sát để khai báo bị tấn công, và việc đó mất thời gian y như là lúc vào cấp cứu vậy.”

“Nhưng rõ ràng tôi đã đâm trúng mà, tôi cảm thấy nó xuyên thẳng vào mà.” Dwayne lắp bắp cãi.

“Tôi đắp tới vài cái chăn mà.” Lissianna nói, biết rằng lúc đó đủ tối để anh ta không nhận ra cô chỉ đắp một cái chăn dạ mỏng. “Chúng đã giữ và làm chệch hướng mũi cọc. Nó xuyên qua hết các lớp chăn nhưng chỉ làm tôi rách da một chút thôi.”

Dwayne lắc đầu, vẻ bối rối không biết tin điều gì.

“Cô ấy không phải ma cà rồng đâu thưa Cha.” Greg cứng rắn nói. “Con cũng thế. Con là bác sĩ tâm lý.”

“Anh là bác sĩ tâm lý của nó ư?” Cha Joseph không tin cho lắm.

Lissianna thấy Greg mỉm cười và hiểu anh đang có kế hoạch nào đó. Cô chỉ biết hi vọng thành công. Trông anh bắt đầu khá là tệ hại rồi.

“Đúng thế. Con là bác sĩ tâm lý của cô ấy. Cha có thể kiểm tra thẻ căn cước của con nếu muốn.” Anh rút ví ra khỏi túi quần và ném nó xuống trước mặt hai người đàn ông.

Dwayne cúi xuống nhặt ví lên, vẫn giữ cho nòng súng hướng về phía họ, rồi hơi rung nó khi lật xem những thứ có trong ví. Lissianna nín thở chờ đợi, biết rằng gã đần đó rất có thể sẽ bắn nhầm vào họ trước khi xong xuôi. Cô thật sự hi vọng hắn ta sẽ bắn vào cô, vì nếu Greg bị bắn, cô cũng sẽ ngất xỉu khi thấy máu. Nhưng rút cục cô nghĩ chả có gì khác nhau cả. Cha Joseph vẫn nhằm vào họ đấy thôi.

“Bác sĩ Gregory Hewitt.” Dwayne đọc to tên trên thẻ rồi nhíu mày. “Tên này nghe quen quen.”

“Có một bài báo về anh ta vài tuần trước thì phải.”Cha Joseph nhớ ra.

“Đúng thế.” Greg nghiêm trang gật đầu.

“À tôi có đọc nó.” Dwayne cũng gật gù. “Anh ta chuyên chữa các bệnh sợ hãi.”

“Chuyên môn của tôi là các bệnh sợ hãi.” Anh thừa nhận. “Nhưng tôi cũng làm việc về các chứng bệnh tâm lý khác nữa, và mẹ của Lissianna liên hệ với tôi để nhờ tôi chữa cho cô ấy. Lissianna bị mắc chứng…” Anh ngập ngừng rồi hỏi. “Hai người đã nghe về chứng hoang tưởng hóa sói chưa?”

“Ồ có chứ.” Dwayne thốt lên, cha Joseph chỉ biết giương mắt nhìn. “Nó là chứng bệnh mà bệnh nhân nghĩ rằng họ là người sói phải không?”

“Đúng thế.” Greg gật đầu. “Ừhm, Lissianna cũng tương tự như thế. Chỉ có điều cô ấy tưởng mình là ma cà rồng thôi.”

Cả hai người đàn ông quay sang nhìn Lissianna, và cô hi vọng mặt mình không phản bội cô mà trưng ra sự ngạc nhiên cô đang cảm thấy. Cô đã không ngờ tới cách nói này của Greg, nhưng hi vọng bọn họ có thể tin vào anh.

“Nhưng cô ta là ma cà rồng mà.” Cha Joseph phản đối. “Cô ta cắn Dwayne và những người khác ở nhà tế bần.”

“Mở miệng ra Lissianna.” Greg ra lệnh.

“Gì cơ?” Cô sững người không hiểu và nhìn sang anh.

“Cho họ xem răng em đi.” Greg rồi bước tới cạnh cô và túm lấy mặt cô, đồng thời giải thích thêm. “Cô ấy không muốn vì cô ấy chưa kịp đeo răng giả.”

Nhận ra anh muốn làm gì, Lissianna thả lỏng người để anh nhấc môi cô lên cho họ xem răng cô.

“Thấy chưa? Không có răng nanh dài nhé!” Greg nhẹ nhàng dùng một ngón tay nhấc một bên môi trên của cô lên, rồi bên kia. Anh làm rất nhanh, chỉ đủ cho họ thấy hai răng nanh của cô chỉ dài như các răng khác, nhưng không đủ để họ thấy chúng nhọn hoắt ở đầu.

Cha Joseph và Dwayne bước tới một bước rồi dừng lại. Cả hai đều nhăn trán.

Greg thả Lissianna ra và quay sang nhìn họ khi anh nói tiếp. “Cô ấy đã đặt làm răng nanh bằng sứ và dán lên trên răng của mình khi tới các quán bar tìm ai đó để cắn. Lissianna làm việc ban đêm vì, tất nhiên, ma cà rồng không thể ra ngoài ban ngày. Cô ấy tuân thủ tất cả các luật lệ của ma cà rồng, tránh tỏi và các biểu tượng tôn giáo khác chẳng hạn.”

“Nhưng cô ta ăn tỏi xay mà ta đưa hôm ở nhà tế bần.” Cha Joseph nhớ lại. “Và cô ta cũng không phản ứng với đống thánh giá trong phòng làm việc. Nếu cô ta tin là mình là ma cà rồng, ít nhất cô ta phải có phản ứng với chúng chứ?”

Lissianna liếc sang Greg để xem anh giải thích ra sao.

Anh ngập ngừng rồi nói. “Lúc đó cô ấy đang không ở trong ‘nhân cách’ ma cà rồng của mình.”

“ ‘Nhân cách’ ma cà rồng là sao?” Dwayne hỏi lại. “Ý anh là cô ta là ‘đa nhân cách’ hay kiểu kiểu thế á?”

Greg lại ngập ngừng rồi liếc sang Lissianna vẻ xin lỗi trước khi nói tiếp. “Đúng thế. Cô ấy có hai nhân cách hoàn toàn khác biệt. Một chỉ là…” Anh nhún vai. “Lissianna. Nhân cách kia cho rằng mình là một ma cà rồng đã sống hai trăm năm và chuyên đi dạo ban đêm.”

“Nhưng…” Cha Joseph ngừng lời và khẽ chửi thề (ack) khi điện thoại lại reo lần nữa. Ông rút mạnh nó ra khỏi túi rồi gần như quát vào máy. “Cái gì?”

Lissianna liếc sang Greg và để ý thấy ngoài màu da đang trở nên trắng bệch, những giọt mồ hôi lớn đang bắt đầu xuất hiện trên trán anh. Anh thật sự đang phải chịu đau đớn. Cô quay lại hai người đang định tấn công họ và tập trung vào Dwayne. Trong hai người, cô đoán với anh ta, niềm tin rằng họ là ma cà rồng bị lung lay bởi câu chuyện nhảm nhí của Greg nhiều hơn cả. Cha Josephì nếu quả thật họ không phải ma cà rồng, điều đó nghĩa là ông ấy đang định đâm hai người vô tội. Ông ta thà nghĩ mình đang làm nhiệm vụ của Chúa còn hơn.

Cố gắng thâm nhập vào suy nghĩ của Dwayne của cô bị đột ngột ngưng lại khi cha Joseph bất thần nói. “Việc ta đang ở đâu không quan trọng, ta đang trên đường về đây. Khoảng 20 phút nữa ta sẽ về tới.”

Ông tắt máy với một vẻ mặt khó chịu rồi quay lại bọn họ. “Chúng ta phải làm xong việc thôi. Ta phải về đó bây giờ. Không còn thời gian giải thích nữa rồi.”

“Vậy thả chúng tôi đi.” Greg bước tới một bước, rồi anh sững lại khi một tiếng súng chát chúa vang lên trong phòng.

“Ôi Chúa ơi !” Dwayne thở hắt ra. “Tôi không định làm thế. Sao anh ta lại di chuyển kia chứ? Tôi không định…”

Lissianna quay sang bối rối nhìn Greg.

“Chuyện gì…” Cô bắt đầu nói, rồi ngưng lại khi Greg chầm chậm quay sang phía cô, và rồi cô thấy máu đang trào ra trên ngực anh.

Lissianna bắt đầu cảm thấy tai ù đặc, mắt cô dán vào cái vệt đỏ tươi đó và nhận ra cô càng nhìn, nó càng trở nên rõ ràng và to hơn. Thị giác của cô nhanh chóng chìm ngập trong màu đỏ, và rồi cô cảm thấy như đang rơi xuống và nhận ra, mình đang ngất xỉu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.