Mưa ngừng rơi suốt đêm, dù đến giữa buổi sáng mặt trời mới tỏa nắng và hong khô cây cỏ, hứa hẹn một chiều hè nóng bức.
Kit đề xuất và tổ chức trò cricket ngoài trời trên bãi cỏ dài trước nhà. Ban đầu chỉ định cho lũ trẻ thôi, nhưng tất cả những người trẻ và cả vài người lớn tuổi hơn hào hứng với ý tưởng với nhiều nhiệt tình đến mức phạm vi trò chơi nhanh chóng được mở rộng ra. Và gần như những người không chơi – tất cả trừ bà bá tước thừa kế, quý cô Irene, và Nam tước Galton những người thực ra đã đi ngủ trưa – đều đồng ý đóng vai trò quan trọng làm khán giả.
Phái nam làm họ bận rộn với việc dựng đường ném bóng trong khi Kit phân chia những người chơi thành nhiều đội tương đương nhau về khả năng và kinh nghiệm. Trong lúc đó, Lauren, Gwendoline và Daphne trải những tấm chăn dành cho khán giả lên cỏ, một khoảng cách an toàn cách xa những thanh chắn. Vài đứa nhỏ nhào tới, quẩn dưới chân mọi người, nhưng được bỏ qua vì mặt trời đang tỏa nắng và năng lượng của chúng sẽ sớm được chuyển vào trò chơi. Trong những tiếng ồn ào và hối hả, không ai để ý thấy ba người cưỡi ngựa hiện ra trên lối đi và tiến lên sân hiên cho đến khi Daphne réo gọi họ.
Quý ngài Rannulf Bedwyn đã xuống ngựa và đang nhấc quý cô Freyja xuống đất. Quý ngài Alleyne đang nghiên cứu sự ồn ào trước mặt cậu ta.
"À," cậu ta nói. "Một trận cricket, tôi thấy rồi, và vẫn chưa bắt đầu. Buổi chiều tốt lành, thưa bà." Cậu ta nhắm vào nữ bá tước, nhấc mũ ra và nghiêng đầu chào. "một người có lẽ sẽ được cho phép tham gia cuộc vui chứ, cho dù chỉ đến để tỏ lòng tôn kính?"
Nữ bá tước giới thiệu họ với Gwen, người họ chưa hề gặp. Quý ngài Rannulf cúi chào và giữ bàn tay cô khi anh ta trao đổi phép lịch sự với cô.
"Em có chắc là không muốn chơi không?" Kit hỏi, tiến về phía Lauren và cười toe toét với cô.
Đột nhiên với cô dường như đêm qua không hề xảy ra – không gì cả. Anh trông bình thường, rất bình thường là khác. Và nàng cũng rất bình thường.
"Chắc mà," nàng khẳng định. "Em không có một ý tưởng nhỏ nhất nào là phải làm gì."
"Em có thể bắt bóng, đúng không?" anh dụ dỗ. "Em có thể chạy. Anh có thể chỉ em cách sử dụng vợt."
"Kit," nàng nói, "nếu đây là những ý tưởng khác của anh để bắt em vui vẻ, thì anh nên quên nó ngay đi. Em sẽ làm mình cực kỳ vui vẻ bằng việc ngồi ở đây. Hơn nữa, không ai trong các quý cô khác hơn mười tám tuổi lại ra đó để biểu diễn mình cả."
Nhưng ngay khi nàng nói thế, quý cô Freyja đã sải bước ra bãi cỏ với quý ngài Alleyne và thông báo ý định tham gia của cô vào bất cứ phe nào không có Kit. Quý ngài Alleyne nhập vào đội của Kit.
"Không gì thuyết phục em được à?" Kit cười và quay sự chú ý lại với trò cricket sắp bắt đầu.
Lauren điều chỉnh cái mũ rơm rộng vành để che nắng hiệu quả hơn cho da và cho phép mình thở dài nhẹ nhõm. Trong một lúc nàng đã sợ là anh sẽ cố ép nàng. Nàng cần suy nghĩ. Không, nàng không suy nghĩ! Không phải bây giờ. Nàng cảm thấy máu dồn lên má khi nhớ lại đêm qua. Nàng không được nghĩ đến bất cứ cái gì của chuyện đó cho đến khi nàng lại được ở một mình – hoặc là về sự thật là nàng đã nói không. Chúa giúp nàng, nàng đã nói không.
Trò cricket rất sống động và vui vẻ. Kit, phe anh ra sân trước, la hét và cười đùa rất to. Anh đang đập bóng, và anh đang làm những thành viên nghiêm túc hơn trong đội mình giận dữ vì đã cố tình để cho những đối thủ nhỏ hơn, yếu hơn ghi điểm trước anh trong khi để dành những kỹ năng chết người lại cho những đối thủ có kinh nghiệm. Khi cậu chàng David Clifford, đang đứng ở thanh chắn gần anh nhất, với cái vợt to bằng thân hình cậu, phải chạy suốt chiều dài đường ném bóng để không bị ném ra bởi Sebastian Willard - thành viên đầu tiên của đội Eton trong lượt đấu 11 người cuối cùng, Kit nhấc bổng thằng bé lên và chạy với nó, cười ầm ĩ suốt đường chạy. Họ đua theo quả bóng cả nửa phút.
"Chà chà, thế này thì Kit là ngôi sao của cả hai đội rồi," quý ngài Rannulf bình luận. "cậu ta có năng lực thật đấy, như hiệp sĩ thời xưa, dưới con mắt ngưỡng mộ của quý cô của cậu ta. Có lẽ cậu ấy mang theo tình cảm của cô trong ngực phải không, cô Edgeworth? Rồi chúng ta sẽ thấy cậu ấy có thể làm được gì với Freyja."
Crispin Butler vừa ném quả bóng đi, và chính quý cô Freyja là người đánh bóng. Lauren đã nhận ra cô ngay từ đầu, đứng ở hàng biên cách mấy cái mền một khoảng với những người còn lại trong đội, đầu để trần, bờm tóc phóng túng tỏa màu vàng rực dưới ánh mặt trời, thỉnh thoảng mỉm cười về hướng những người xem, mắt ánh lên thách thức khi gặp ánh mắt của Lauren.
Cô ta, dĩ nhiên, hoàn toàn thoải mái với môn cricket. Cô đặt vợt trước các thanh chắn và nheo mắt nhìn về hướng Kit, lúc này đang chạy về phía thanh chắn xa nhất để ném bóng cho cô. Rõ ràng anh biết cô là người đánh kết thúc. Anh ném một cú đẹp nhất cho cô. Cô đánh nó qua cột số sáu. Quả bóng tạo một vòng cung trên bầu trời và hạ xuống ngoài phía dải cỏ không có người phòng thủ.Bbenjamin chạy đuổi theo trong khi người xem vỗ tay, những người trong sân rên rỉ, đội của Claude nhảy tưng tưng hò hét, sung sướng không kềm được, và quý cô Freyja dùng một tay túm bộ đồ đi ngựa và chạy ào tới giữa các thanh chắn, cười vang chiến thắng, mái tóc xõa bay sau lưng cô.
Kit cũng cười vang. "Cú đánh đẹp lắm," anh hét to với cô. "Chúng tôi gặp khó khăn với cú này rồi."
"Tôi thấy chưa đủ khó khăn đâu," cô hét lại. "Đem người giỏi hơn tới đi."
Mặt đỏ bừng, đầy sức sống, và tuyệt đẹp, cô lại quay về phía những chiếc mền và đôi mắt cô đầy chế nhạo dáng vẻ nghiêm túc, đứng đắn của Lauren.
"Ah ha, một cái găng tay được ném xuống rồi," quý ngài Rannulf lầm bầm. "Cứ như thời xa xưa ấy."
Quý cô Freyja chặn quả bóng tiếp theo và các thanh chắn vẫn đứng vững.
Cô đánh mạnh quả kế tiếp, một cú đánh dễ bắt hoàn hảo, nhưng nó lái về hướng cô bé Sarah Vreemont bốn tuổi, cô bé nhìn nó đến với vẻ sợ hãi thất thần thấy rõ, vỗ tay vào nhau không đúng lúc trong khi những người trong đội của bé hét váng kêu bé bắt lấy bóng, và bật khóc khi quả bóng rơi phịch xuống đất ngay chân em.
Lauren, lớn hơn em hai mươi năm, biết chính xác em cảm thấy như thế nào.
"Hmm." Kit chạy lóc cóc về phía con bé. "Cú đó lỗi rồi, Freyja. Không phải lỗi Sarah nếu nó không bắt bóng. Em phải đánh lại quả đó."
Ai đó ném bóng lại cho quý cô Freyja, cô tung nó lên và đánh nó bay một đường vòng cung chầm chậm. Kit ôm trọn Sarah bằng một tay, tay kia khum lấy hai bàn tay nhỏ bé của em, và bắt bóng.
"Oái!" anh la lên, và cả đội của anh reo hò điên cuồng.
Quý cô Freyja làm ầm ĩ, và đội của cô cũng vậy. Cô đứng đó, chống tay lên hông, cây vợt lủng lẳng trong một tay, đầu ngửa ra, kêu ca là Kit quá láu cá và quỷ quyệt trong khi anh cười với cô và buộc tội cô là thiếu tinh thần thể thao. Nhưng hoàn toàn rõ ràng với Lauren là không có gì nghiêm trọng về cuộc tranh cãi ấy, và họ chỉ cố tình hạ bệ đối phương để làm cho đội của mình hài lòng, và họ đang rất vui. Họ là một cặp xứng đôi hoàn hảo, thật sự, như nàng đã nhìn thấy ngay từ đầu.
Đó là sự xác nhận rất buồn không chối cãi được. Không bởi vì dù gì đi nữa, nàng cũng đang trong cuộc đua tranh với một quý cô, bất kể cái liếc nhạo báng của quý cô Freyja ném vào nàng khi nàng hiên ngang rời khỏi bãi cỏ, rõ ràng là trong giận dữ cao độ. Nhưng chỉ vì – lại thế nữa! – Lauren biết rằng nàng không bao giờ có thể đua tranh cho dù nàng có muốn. Nàng có nhan sắc và phép lịch sự, phải, nhưng nàng hoàn toàn thiếu sót thứ chắc chắn có thể thắng và giữ được sự ngưỡng mộ của người đàn ông cũng như khuấy động được đam mê của anh. Cho dù đêm qua, bất kể điều gì được nói, được làm, thì nàng vẫn chỉ là Lauren Edgeworth.
Sarah, khi khoảnh khắc hân hoan đã qua, đi vơ vẩn về phía mấy cái mền, tìm mẹ nhưng mẹ cô đã đi vào trong nhà để tránh nắng nóng. Vẫn còn những giọt nước mắt trên má cô bé. Lauren rút khăn tay ra khỏi túi trong và lau mắt cho em.
"Cú bắt bóng tuyệt vời," nàng nói. "Con có chán môn cricket không?"
Đứa bé lắc đầu. "Đi chơi đi," con bé mời mọc.
Nàng lưỡng lự. Nàng đã đến phòng trẻ vài lần trong mấy ngày qua và ngạc nhiên khi nhận ra rằng bọn trẻ dường như rất mến nàng. Nhưng nàng không ở riêng một mình với đứa nào cả.
"Chúng ta sẽ làm gì?" nàng hỏi.
"Đẩy xích đu cho con." Sarah nắm lấy tay nàng và giật mạnh.
"Có xích đu à?" nàng đứng lên.
Có thật. Nó được treo bởi những sợi dây thừng dài từ một nhánh cây cao của một trong những cây sồi khổng lồ sát vườn hoa. Lauren chưa đừng để ý thấy nó. Sarah, vẫn nắm tay nàng khi họ băng qua bãi cỏ, leo lên, và Lauren đẩy, lúc đầu hơi ngập ngừng, và rồi cao hơn khi con bé hối thúc.
Sarah hò reo vui sướng. "Cao hơn đi."
Lauren cười. "Nếu con bay quá cao," nàng nói, "con sẽ bay vọt qua những ngọn cây và bỏ cô lại với cái xích đu mà không có Sarah nữa."
Và rồi nàng thấy bên kia bãi cỏ, không phải là không ai thấy trò chơi của họ. Những đứa trẻ nhỏ khác, chán trò cricket, lại gần và đòi đến phiên đi xích đu. Lauren mau chóng bận rộn với việc đẩy xích đu, và đảm bảo để đứa nào cũng có phiên bằng nhau, giúp những đứa không được đu leo lên những cành cây thấp hơn, rồi nhảy xuống đất để chúng có thể làm rối lên và lặp lại trò đó khắp nơi, và cười vang với chúng. Ít nhất chúng ở trong bóng râm ở đây, nàng khoan khoái nghĩ, được che chắn khỏi ánh nắng gay gắt.
"Xích đu đưa mình tới vùng đất diệu kỳ ở trên ngọn cây," Sarah thông báo một lúc sau.
"Ai nói thế?" Henry Butler khinh bỉ hỏi.
"Cô nói thế," Lauren nhìn cậu, hết sức ngạc nhiên. "Ý con là con chưa bao giờ nghe tới điều ấy à? Con không biết là có một vùng đất diệu kỳ trên những chiếc xích đu à?"
"Kể đi cô."
"Kể đi cô."
Cả năm đứa trẻ hòa âm như hát và Lauren lại cười. Bây giờ nàng đã bắt đầu cái gì vậy? Bao năm rồi từ khi nàng tự giải trí và ru mình ngủ với những câu chuyện mà trong đó, những bé gái không bao giờ bị mẹ bỏ rơi, mà cuộc đời luôn là một cuộc phiêu lưu sinh động rực rỡ, mà ai đó có thể giong buồm đi qua phía bên kia chân trời xa nhất và luôn luôn quay về an toàn, và luôn có những kết thúc hạnh phúc. Nàng chưa bao giờ kể to tiếng những câu chuyện như thế. Nhưng có một lần khi nàng đã mơ làm điều ấy, ngồi bên giường con mình – của nàng và Neville – kể những câu-chuyện-dành-cho-giờ-đi-ngủ.
"Cô sẽ ngồi xuống đây trong bóng râm," nàng nói, hành động hòa hợp với lời nói. "Ngồi quanh cô đi nếu các con muốn nghe."
Bọn trẻ ngồi xuống đất và ngước những gương mặt mê say hăm hở lên với nàng. Đứa nhỏ nhất, Anna Clifford ba tuổi, đến cuộn mình trong vòng tay của nàng.
"Ngày xưa nhưng chưa xa xưa lắm..."
Nàng bắt đầu dệt nên một câu chuyện cổ tích về hai đứa trẻ - một trai và một gái – ngồi cạnh nhau trên một chiếc xích đu và đánh đu rất cao đến nỗi chúng đẩy những nhánh cây và không khí sang một bên và trượt vào giữa những tấm màn của một thế giới xuyên thẳng đến vùng đất kỳ diệu trên ngọn cây, mà không thể thấy được từ dưới đất, và mọi thứ đều khác biệt với vùng đất bên dưới – cỏ cũng khác, và nhà cửa, thú vậy, con người cũng khác. Đó là nơi của những thứ lạ thường làm hoa mắt, những cuộc phiêu lưu dựng tóc gáy và nguy hiểm làm tim đập thình thịch.
"Và rồi đúng lúc," cuối cùng nàng nói khi cả bọn đều chăm chú nhìn nàng, bị mê hoặc, "họ đã bí mật theo dõi cái xích đu trống bay vút lên xuyên qua đám cỏ màu đỏ, họ leo lên rất nhanh và bám chặt lấy những sợi dây thừng và nắm tay nhau, sột soạt rơi lại xuống gốc cây, nơi cha mẹ họ đang lo lắng chờ đợi. Họ lại an toàn và có một câu chuyện hay để kể."
Một tiếng thở dài hài lòng nghe thấy rõ từ bọn trẻ.
"Họ có bao giờ quay lại đó không?" Sarah hỏi.
"Họ có không?"
"Ồ, có, dĩ nhiên," Lauren cam đoan với chúng. "Nhiều lần. Và có đủ loại phiêu lưu hồi hộp lý thú. Nhưng đó là những câu chuyện khác dành cho lúc khác."
"Ôi," bọn trẻ phản đối khi Lauren cười và ôm Anna một bên mình.
"Điều gì mà tất cả chúng ta hy vọng thì sẽ đến rất sớm thôi."
Lauren nhìn lên thấy Kit đang đứng đầu trần ngoài ánh nắng, vẫn với vẻ giản dị của anh, cánh tay khoanh trước ngực. Anh nhìn cứ như hẳn đã đứng đó từ lâu rồi vậy. Nàng có thể thấy bãi cỏ sau lưng anh đã trống vắng. Trận cricket đã kết thúc mà nàng không hay. Anh đang mỉm cười với nàng, vẻ yêu thương có thể nhận ra rõ ràng trong mắt anh.
Bao tử nàng thực hiện một cú lộn nhào hoàn chỉnh – hoặc là cảm thấy như vậy – và làm nàng thấy chút hụt hơi. Nàng nhận ra rằng đó chính là niềm khao khát nàng cảm thấy. Nàng cũng biết vào lúc đó rằng nó còn hơn là niềm khao khát. Đó là sự am hiểu. Nàng biết cơ thể đẹp đẽ, uyển chuyển đó. Còn hơn thế, nàng biết người đàn ông bên trong. Nàng biết anh là người phức tạp, giấu đi rất nhiều con người anh đằng sau vẻ tươi vui đó. Nhưng sự vui vẻ cũng là thật. Nó không chỉ là lớp mặt nạ.
"Mọi người xô nhau ra hồ đi bơi rồi," anh nói. "Có ai ở đây thích không?" anh cười toét với đám trẻ, chúng đứng dậy và chạy bổ về phía hồ nước gần như trước khi anh kịp nói xong.
"Không phải em," Lauren vội vàng nói.
Anh vẫn đứng đấy, vẫn mỉm cười. "Em luôn làm anh ngạc nhiên," anh nói. "Anh không biết em tuyệt vời với trẻ con đến thế."
"Ô, em không có đâu." Nàng khẳng định. "Em chưa bao giờ có điều gì để làm với chúng cả."
"Cho phép anh phủ nhận em nhé," anh nói. "Em đã chơi đùa ở đây gần một giờ với năm đứa nhóc tì – một nhiệm vụ không dễ chịu chút nào dưới trời chiều nắng nóng như thế này. Anh đã quan sát mà không thấy có dấu hiệu cãi vã nào dù sự thật là chỉ có mỗi một cái xích đu và luôn có cãi nhau về chuyện đó."
"Lâu đến thế cơ à?" nàng hỏi. "Mà làm sao anh biết là không có cãi nhau? Anh chơi cricket cơ mà."
"Ô, anh biết chứ," anh cam đoan với nàng, gây ra một sự lộn nhào kỳ lạ trong bao tử nàng lần nữa. Anh đến gần hơn và đưa tay ra giúp nàng đứng dậy. "Câu chuyện đó đến từ đâu vậy? Một quyển sách à?"
"Không, dĩ nhiên là không," nàng nói với một nụ cười. "Em chế ra nó. Luôn luôn không khó để sáng tác ra một vùng đất diệu kỳ mà bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra ở đó."
"Anh tin thế," anh nói, "em đang rất vui và anh chẳng có ý kiến gì về việc đó cả."
"Có, anh có thể," nàng nghiêm chỉnh nói. "Em hẳn sẽ vẫn ở London, Kit, nếu anh không mang em đến đây. Em hẳn sẽ vẫn né tránh được tất cả các quý ông đáng kính mà bá tước Sutton và Wilma thấy thích hợp với em. Và căm ghét từng khoảnh khắc của nó."
"Họ là một cặp ngốc nghếch đáng quý," anh nói. "Họ hoàn toàn thích hợp với nhau."
Nàng lại cười.
"Có dư người để ý đến đám trẻ ở hồ rồi," anh nói. "Ta trốn đi một hai tiếng đi, Lauren."
"Mọi... mọi... mọi người đều đi bơi à?" nàng hỏi. "Cả những vị khách?"
"Anh dám nói thế." anh cười nhăn nhở. "vấn đề về sự đúng đắn nho nhỏ không ngăn cản nổi Freyja đâu, em có thể chắc chắn thế. Những cô gái khác chắc chắn sẽ theo gương cô ấy và làm cho các bà mẹ hồi hộp. Nhưng hôm nay nóng bức và tất cả chúng ta đã dùng hết sức để chơi cricket mà."
"Anh có chắc là anh không muốn ra đó v-với mọi người không?" Lauren hỏi.
Anh nghiêng đầu sang bên khi nàng phủi cỏ và nhánh cây con khỏi váy. "Anh nghĩ chúng ta nên đến chỗ nào đó yên tĩnh," anh nói. "Đây là điều mọi người đều chờ đợi ở chúng ta, em biết mà. Không." Anh chìa một bàn tay ra khi nàng ngước lên nhìn anh. "Đừng có ngừng cười. Chúng ta đã hứa hôn. Và mặc dù câu trả lời dứt khoát của em đêm qua, chúng ta sẽ kết hôn, anh tin thế. Nhưng chúng ta không cần thảo luận lại chuyện đó nữa. Đi với anh nhé?"
Sự khao khát đánh mạnh và thấp vào bụng nàng. Sự thận trọng gõ vào cánh cửa của trí óc nàng cùng một lúc. Tối qua nàng đã đi quá xa. Rõ ràng nàng không ân hận – nàng đã tê liệt trong nhiều giờ liền vì đạo đức của nàng bị sốc bởi việc nàng đã làm. Nhưng nàng hối tiếc theo kiểu khác. Đêm qua nữ tính của nàng đã được lôi ra khỏi nơi cất giấu. Nàng đã đưa nó vào với những nhu cầu cần thiết mà nàng đã giữ gìn cẩn thận bị khóa bên trong mình trước ngày cưới của nàng và từ đó, các nhu cầu nàng đã nhẫn tâm chối bỏ, những nhu cầu nàng đã luôn tin rằng chỉ có Neville mới có thể làm thỏa mãn được.
Nhu cầu trở thành một người đàn bà thực sự và trọn vẹn.
Nàng có thể dễ dàng cần Kit. Nàng có thể rất dễ dàng yêu anh. Đó là một khả năng mới mẻ và đáng ngại. Cho đến tối qua, nàng chưa bao giờ nghi ngờ rằng nàng là người phụ nữ chỉ có một người đàn ông, rằng nàng không bao giờ có thể yêu bất cứ người đàn ông nào trừ Neville.
Nàng có thể yêu Kit.
Nhưng nàng không được cho phép mình làm thế. Vì nàng không phải là người phụ nữ dành cho anh. Nàng khác với quý cô Freyja Bedwyn hết mức có thể. Nhưng quý cô Freyja quá phù hợp tài tình với anh. Chính cô ấy là người anh đã cười và chơi đùa sống động sôi nổi chiều nay. Nàng không được yêu anh. Nàng không được mạo hiểm lại xây dựng nên loại tình cảm làm tan vỡ con tim mà nàng đã rất khó khăn mới vượt qua được năm ngoái.
Hơn nữa, nàng đã hứa với anh là nàng sẽ giải thoát cho anh khỏi lời đính ước vào cuối mùa hè. Nàng không thể phá vỡ lời hứa cho dù đêm qua đã có khả năng thay đổi nhiều điều mà danh dự của anh khiến anh cố phải thực hiện. Nàng không định bẫy anh vào đám cưới. Nàng sẽ không làm điều ấy.
Lý do nàng đến đây là để có một chuyến phiêu lưu nho nhỏ, một cuộc thử nghiệm vui vẻ ngăn ngắn trước khi ổn định với tương lai mà nàng đã chọn. Và thứ nàng tìm thấy ở đây vượt xa một chuyến phiêu lưu nhiều. Nàng đang vui. Nàng muốn nhiều hơn. Nàng muốn uống cạn ly này, đến khoảnh khắc tuyệt diệu cuối cùng trước khi nàng phải rời khỏi.
"Vậy chỉ khoảng một giờ thôi nhé," nàng nói, đưa tay ra cho anh nắm – và rồi tự hỏi tại sao nàng lại làm điều khác với tính cách của mình như thế. Có một sự kết nối ngay tức khắc, cả thể xác lẫn tâm hồn. Đi dạo tay trong tay với đàn ông thì thân mật hơn nhiều, nàng phát hiện ra, so với đi dạo mà khoác tay nhau.
Và trẻ trung hơn nữa.
Và vui hơn nữa.