A Trạch Cơ Tình Liên Manh

Chương 8: Chương 8: Hẹn hò




Hồ Thiên Long lục tung lên mới tìm được một chiếc T-shirt bị ố vàng, tóc đánh rối như tổ chím, cố ý làm bản thân trông thật lôi thôi mà đi vào khách sạn lớn. Đây là nhà hàng cao cấp nhất, nếu quần áo không chỉnh tề hoặc mặc đồ không có cổ áo và tay áo thì không thể đi vào. Nhìn dáng vẻ lôi thôi phản chiếu trên sàn đá cẩm thạch, Hồ Thiên Long thật vừa lòng, hắn chắc chắn mình sẽ bị bảo vệ đuổi về.

Vậy thì không phải là hắn không đúng hẹn mà do bảo vệ không cho hắn vào! Đồng chí tiểu Hồ tính toán rất tốt, quả nhiên đúng như hắn đoán trước, còn chưa vào cửa lớn đã bị bảo vệ ngăn ở cửa: “Xin tiên sinh dừng bước, quần áo không chỉnh không thể bước vào.” tuy là dùng từ lễ phép nhưng trong giọng nói rõ ràng mang theo khinh miệt.

Hồ Thiên Long vui vẻ, hắn chưa bao giờ bị miệt thị mà lại vui như vậy, đang muốn xoay người rời đi lại đúng lúc nhìn thấy người đang từ ngoài vào.

Anh ta bày ra vẻ mặt tươi cười ôn hòa, hỏi bảo vệ: “Xin hỏi vì sao bạn tôi không thể vào?”

Worle dáng người cao lớn, tuy cười nhưng vẫn tạo cho người ta cảm giác áp bách. Bảo vệ bị hỏi có chút lúng túng: “Anh ta… quần áo anh ta không chỉnh tề. Theo quy định của khách sạn nếu không có cổ áo hoặc tay áo thì không thể vào.”

Worle vẫn cười, nhưng trong nụ cười kia bao hàm vài phần lạnh lùng: “Chúng tôi vào ăn cơm, cũng không phải là đến chơi bời, mặc cái gì rất quan trọng à?”

Khiếp sợ khí thế của Worle, bảo vệ không khỏi lùi về phía sau.

Ngược lại Hồ Thiên Long khuyên nhủ: “Quên đi, hắn cũng chỉ làm theo quy định thôi, không cần làm khó xử. Walker Fei tiên sinh mời tôi dùng bữa tối tôi rất mừng. Ừm… có lòng là được rồi, tôi thấy hay là để hôm nào….” hắn đang muốn nhân cơ hội rút lui.

Worle lại giữ chặt vai của hắn, không cho hắn lùi bước. Sau đó, anh ta cởi tây trang của mình ra khoác lên người Hồ Thiên Long. Áo khoác vẫn mang theo nhiệt độ cơ thể của Worle, Hồ Thiên Long nhất thời cảm thấy không được tự nhiên, xoay người sang chỗ khác không muốn cho anh ta thấy biểu tình bối rối của mình. Lại không biết rằng bộ dáng xấu hổ của hắn phản chiếu trên cửa thủy tinh không giấu được chút nào. Hắn luống cuống tay chân muốn cởi chiếc áo khoác kia ra.

Worle nhìn cửa thủy tinh trước mặt một cái, khóe miệng nhếch lên, tóm lấy tay hắn, xoay người lại nói với bảo vệ: “Hiện tại hắn có áo rồi, có thể để chúng tôi vào chưa?”

“Ơ… đương nhiên là rồi.” Bảo vệ quơ tay mời họ vào, tuy rằng không biết người nước ngoài này nhưng khí thế của hắn thật sự dọa người, nếu hắn dám nói “không”, không chừng đối phương sẽ không tử tế nữa đâu.

Âm nhạc du dương, đèn mờ ảo, hoa tươi kiều diễm, món ăn tinh xảo, rượu ngon cam thuần… tất cả đều hoàn hảo như vậy, romantic như vậy, trừ người ngồi ở đối diện.

Vẻ ngoài của tên kia thật sự có thể nói là cảnh đẹp ý vui, nhưng từ khi biết bộ mặt thật của đối phương thì Hồ Thiên Long đã có tâm phòng bị với người này. Đặc biệt sau vài lần bị anh ta trêu chọc lại càng không muốn tiếp xúc, chỉ sợ rơi vào bẫy của anh ta.

Hồ Thiên Long đối với một bàn mỹ thực này không nuốt nổi, hôm nay hình tượng của hắn lôi thôi như thế, với tính cách ác liệt của đối phương hắn sớm đã chuẩn bị tâm lý bị đối phương chế nhạo. Không ngờ người nước ngoài này không trêu đùa hắn, vậy mà lại dùng ánh mắt dịu dàng thắm thiết nhìn hắn, làm Hồ Thiên Long lại càng sợ hãi thêm, mang cơ chế phòng bị đẩy lên mức cao nhất.

Worle tao nhã lau khóe miệng nói: “Hồ tiên sinh dường như không quá hài lòng với đồ ăn chỗ này thì phải?”

“Không không, ngon lắm ngon lắm.” Rõ ràng là câu nói dối, đồ ăn trước mặt hắn chỉ bị ăn mấy miếng, những thứ khác vẫn nguyên.

Worle vẫn cười, cũng không vạch trần: “A, vậy thì quá tốt. lần sau chúng ta lại cùng ăn cơm trưa đi.”

Hồ Thiên Long vội vã trả lời, thuận miệng nói có lệ: “Vâng, lần sau lần sau.”

Sát! Tên người nước ngoài này đúng là khó chơi, Hồ Thiên Long đưa đẩy vài câu: “Gần đây tương đối bận rộn, chờ hạng mục này hoàn thành rồi tính tiếp…” Chờ hạng mục này hoàn thành, iền an toàn chui vào túi, ông đây mặc kệ tên ngoại quốc mi!

Worle cũng không phải loại đèn cạn dầu: “Có vẻ khó nha, Hồ quản lý thẹn thùng như vậy, lần nào hẹn cũng không chịu nể mặt, toàn là vì hạng mục mới đồng ý. Nếu hạng mục này hoàn thành lại càng không muốn hẹn hò với tôi rồi?”

Mặt Hồ Thiên Long đỏ lên, cuống quýt nhìn bốn phía. Hẹn hò cái khỉ gì?! Nếu để cho người khác nghe được không phải hiểu lầm sao? Tên ngoại quốc kia mặt dày thì không nói, nhưng sự trong sạch của mình không muốn bị hủy! May mắn bê n cạnh ngoại trừ một nhân viên đứng ở góc thì không có người khác để ý.

Hồ Thiên Long trừng mắt nhìn Worle một cái: “Hẹn hò gì chứ?! Có thể dùng từ nói chuyện được không?”

Worle hối lỗi cười cười, thoạt nhìn chẳng hề có thành ý: “Sorry, tiếng trung của tôi không tốt.”

Tiếng trung không tốt? Nói nhiều như vậy không mắc lỗi, thế mà còn bảo không tốt?!

Hồ Thiên Long đứng lên: “Dù sao tôi cũng không ăn cơm với anh nữa, anh quên chuyện này đi!” Nói xong lập tức rời đi.

Worle uống cạn ly rượu đỏ, cười đầy thâm ý: “Không chắc lắm nha…”

Lần đầu tiên Hồ Thiên Long phá lệ gọi countd1009 trước. Đối phương rất nhiệt tình trả lời, không hề làm bộ như Hồ Thiên Long.

countd1009:

Khó có dịp nha, trời đổ mưa đỏ rồi sao

Ánh trăng kinh qua:

Là tôi không cẩn thận nhắn nhầm.

countd1009:

Ây, vậy tôi đi nha.

Ánh trăng kinh qua:

Đừng, đã lên rồi còn đi cái gì? Nói chuyện với tôi đi, hôm nay khá bực mình.

countd1009:

Sao vậy? Tới tháng à?

Ánh trăng kinh qua:

Anh mới tới tháng ấy! Cả nhà anh đều tới tháng!

countd1009:

Được rồi được rồi, là tôi sai. Xuôi xuôi nha.

Ánh trăng kinh qua:

Hôm nay bị một tên khốn ép đi ăn cơm với hắn, tôi quá ghê tởm ăn không vào.

countd1009:

Hả? Hắn xấu lắm sao?

Ánh trăng kinh qua:

Không… dù sao cũng là một tên mặt người dạ thú!

countd1009:

câu này nghe lại tưởng gái ngoan bị sàm sỡ?

Ánh trăng kinh qua:

Anh mới là gái ngoan ấy!

countd1009:

Ừ, cả nhà tôi đều là gái ngoan là được rồi chứ gì? Tên kia có cừu oán gì với cậu vậy? Sao cậu ghét hắn thế.

Ánh trăng kinh qua:

Cái tên rắp tâm bất lương, luôn đùa cợt, còn quấn quít lấy tôi, tôi chưa thấy ai không biết xấu hổ như hắn!

Kỳ thật Hồ Thiên Long muốn nói tên ngoại quốc kia luôn trêu chọc hắn, chơi đùa hắn, nhưng mà nghĩ lại mình là một người đàn ông thế mà lại bị một tên khác trêu chọc, mất mặt biết bao, vì vậy đành sửa lại một chút.

countd1009:

ây, nếu như vậy, thật ra cậu có thể làm ngược lại mà.

Ánh trăng kinh qua:

là sao?

countd1009:

hắn đùa cợt cậu cậu cũng có thể đùa cợt hắn. Hắn quấn quít cậu vì cảm thấy đùa cậu rất vui, cậu càng trốn hắn càng muốn đùa. Nếu cậu chủ động quấn lấy hắn, ban đầu hắn sẽ cảm thấy cao hứng, nhưng ngày nào cũng quấy rầy hắn 24/24, quấn quít lấy hắn, làm phiền hắn, tuyệt đối có thể chỉnh lại hắn.

Ánh trăng kinh qua:

có loại chuyện này à? Có được không?

countd1009:

cậu thử xem, không thử sao biết có được hay không?

Hồ Thiên Long bán tín bán nghi, đang muốn hỏi lại, di động lại vang lên. Hắn tiếp điện thoại.

“Thân ái, nhớ tôi không?”

Hai mắt Hồ Thiên Long trừng trừng, âm thanh này, ngữ điệu này làm người ta căm ghét….

“Walker Fei?! Sao anh biết số di động của tôi?”

“Ha ha, ngạc nhiên không? Hồ Sưu tiên sinh nói cho tôi biết.”

Ông bố phản đồ!

“Anh cho ông ta lợi lộc gì?”

Đừng nói như vậy, chúng ta là đối tác hợp tác, cần tăng cường phương thức liên lạc, ông ấy nói cho tôi biết cách liên lạc với cậu là bình thường.”

Bên kia Hồ Thiên Long không nói gì, căn bản không tin, bố hắn hắn còn không rõ sao? Có tiền là hai mắt sáng lên, đến đứa con cũng bị mưa dầm thấm đất, từ bé đã yêu tiền. Tuy rằng là nhà mở công ty nhưng một chút lợi nhỏ cũng không bỏ.

Worle ở bên kia khẽ cười một tiếng: “Được rồi, tôi đổi tin tức với ông ấy, nói với ông ấy đêm nay Vương tổng hẹn tổng tài của Hoàn Mỹ – Uyển Mỹ phu nhân đi ăn cơm.”

Đệch! Ông già này, nhiều năm như thế mà tà tâm còn chưa chết? Con gái người ta cũng lớn thế rồi.

“Nhắc đến ăn cơm, tôi chân thành mời Hồ quản lý trưa ngày mai đi ăn cơm với tôi.”

Hồ Thiên Long từ chối theo phản xạ có điều kiện: “Không rảnh!”

“Vậy à… vậy tôi mang chuyện cậu thầm mến cô Chu Tiên nói với cô ấy thì sao?”

“Sao đến chuyện này anh cũng biết…” Hồ Thiên Long tức giận, dựa vào hiểu biết của mình chắc lại là ông già kia nói với người ngoài rồi. Hắn nghĩ rồi lại nghĩ, tương kế tựu kế, thử nghiệm biện pháp countd1009 nói một chút, vậy nên đáp: “Được, đúng là vinh hạnh của tôi, mai gặp ở cửa hàng Kim Ký.” Nói xong không cho anh cơ hội trả lời, ngắt máy luôn.

Worle cũng ngắt máy, nhìn sông lớn ngoài cửa sổ, trên mặt lộ vẻ cười đắc ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.