Truyện 11 chương 16: Song sinh
Biệt thự K.L nổi tiếng đương nhiên phần nhiều là do sự xa xỉ và rộng lớn của nó, nhưng hiển nhiên một phần cũng bởi vì trên bãi biển trải dài này có đầy đủ tất cả mọi dịch vụ nên có, bao gồm cả một bệnh viện nhỏ nhưng hiện đại và tối tân nhất, những bác sĩ ở đây có thể làm cả ở các bệnh viện lớn khác, nhưng 24/7 đều luôn có hàng chục người đủ mọi khoa ngành túc trực, lo lắng cho toàn bộ thành viên trong gia đình Trần tộc.
Sức khỏe của Trần Phong từ trước tới nay vốn rất tốt, nay tự dưng được lệnh truyền gấp từ dãy nhà chính, lại là đích thân Trần Phong gọi tới, khiến mấy vị bác sĩ đang trong ca trực gần như phát hoảng cả lên, theo chân mấy vệ sĩ vội vàng dời tới phía phòng ngủ,
Nhóm bác sĩ đẩy cửa bước vào,
Mùi rượu trầm hương nồng rực đầu mũi, tinh dịch nhơ nhớp trên ga đệm đều đã nhăn nhúm,nhìn sơ liền có thể biết được ở đây vừa xảy ra chuyện gì, hơi sững lại,
Thế nhưng Trần Phong một mực ôm chặt người,rít lên:
- Còn không mau vào?
- Có tin ngày mai tôi đuổi việc hết mấy lão già các người không?!
Mấy vị bác sĩ đã không lạ gì tính khí của Trần tổng này, lập tức tiến lại gần.
Gia Vũ mê man, hàng mi dài rợp xuống khuôn mặt đã trắng bệch, mấy vị bác sĩ khám xong, lại xem xét kỹ cả nơi vết tay có dấu hiệu đặt ống ức chế sưng khá to, liền nhìn nhau,một bác sĩ hướng về phía Trần Phong còn đang ghì người trong lòng kia, nhỏ giọng:
- Trần... Trần tổng.
- Cái này.. có phải khi nãy hai người làm tình, Trần tổng...mở kết?
- ??!!!
Trần Phong sắc mặt càng trở lên đen sì:
- Ông hỏi lảm nhảm cái gì vậy hả?!
- Mau! Khám không ra bệnh người đầu tiên tôi xử lý chính là ông!
Vị bác sĩ già hơi vội vàng đỡ lời:
- Trong quá trình Omega mang thai, nếu như Alpha bật mở kết, tinh dịch bị nhồi đầy không thoát ra được sẽ khiến cho Omega vô cùng đau đớn,
- Với lại, vị Omega này, chính là do động thai mà ngất đi.
Trần Phong nghe thì hiểu đấy, thế nhưng lại nhăn chặt mặt một lúc vẫn chưa phân tích ra cái gì:
- Sao cơ?
- Cái gì động thai?
Vị bác sĩ chỉ lên trên cánh tay sưng phồng của Gia Vũ:
- Chỗ này là chỗ Omega đặt ống thuốc, có biểu hiện từ chối ức chế nên mới sưng phồng lên như vậy.
- Trần tổng, ngài xem kỹ đi.
- Quả thật Omega này đã có thai.
- ???!!!!
Trần Phong sững người một chút... cố gắng trấn an chính bản thân mình:
- Bao lâu rồi?
Vị bác sĩ nhìn chỗ sưng phồng lên, xem xét, từng tích tắc này trôi qua đều như muốn lấy luôn mạng Trần Phong đi rồi!.
Nếu như... không phải của mình..
- Trần tổng, có vẻ như thai kỳ được khoảng một tháng.
- Một tháng?
- Đúng vậy,
Suốt thời gian kể từ đêm đó, đều cho người giám sát chặt chẽ đến từng bước đi, Gia Vũ hoàn toàn không hề tiếp xúc thân mật với bất kỳ một Alpha nào khác...
Vậy thì...
Đôi mắt Trần Phong sáng rực, trong tim từng tiếng gần như đập mạnh đến vỡ ra.... con của ta... nếu như là một tháng... vậy đích thị là con của ta!
- Trần tổng, tốt hơn hết là hãy chuyển Omega này tới phía bệnh viện để..
- Ơ?
Trần Phong trên người chỉ khoác bộ quần áo ngủ tạm bợ, trùm cả chăn như thế, kín mít mà nhấc bổng Gia Vũ ôm trong ngực:
- Đi!
- Mau sắp xếp phòng đặc biệt!
- Tất cả mọi thứ, chuẩn bị tốt nhất cho ta!
- ....
Mấy vị bác sĩ nhìn nhau ái ngại, nói thế nào thì cũng không nghĩ ra được một Trần Tổng mới vừa rồi còn mắng người xa xả, nay lại trước mặt một đống bác sĩ đã có tuổi thế này mà hôn hôn hít hít khắp má khắp cổ người kia, còn sung sướng tới mức cười “ ha ha” khắp hành lang ngang dọc, dọa cho đám vệ sĩ sởn hết gai ốc.
- ----------
Phòng đặc biệt,
Vị bác sĩ nuốt ngụm nước bọt, nhìn Trần Phong cứ ôm bo bo người, mở lời:
- Trần, trần tổng, cái này... nếu đặt Omega này xuống giường thì sẽ tiện cho việc khám chữa hơn.
Trần Phong cũng không phải người không hiểu, thế nhưng ngần này bác sĩ lại để cho nhìn thấy thân hình trần trụi của Gia Vũ, thật không đành mà!
Trần Phong tiếc nuối nhẹ đặt người xuống giường, bất đắc dĩ rời khỏi, trước khi cánh cửa đóng lại còn liếc một cái muốn cháy rụi tường:
- Cần nhìn cái gì thì nhìn, cần chạm chỗ nào thì chạm.
- Nhưng nên biết rõ vị trí của mình.
- ???!!!
Mấy vị bác sĩ thật khổ muốn khóc.
Một cái Omega đang động thai thì cái gì sờ với chả nhìn?
Chẳng qua đối với họ nhìn bệnh nhân khỏa thân cũng giống như việc nhìn gà trụi lông thôi, có cái gì mà lạ đây?
Với lại, đụng vào người của Trần tổng, thôi thôi, hãy là vẫn còn muốn sống an ổn trên Tây đảo này!
- --------
- --------
Nhà Gia Vũ.
Một cái Alpha mười bảy mười tám tuổi, sung sức tràn trề, thử hỏi sau ba hiệp Lý Phiên còn lại cái gì?
Chính là cái gì cũng không còn!
Cả người mệt mỏi cuộn trong mùi lá non say sưa ngủ.
Kể ra thì ở đời, làm tình xong lại rúc trong một lồng ngực rộng ấm áp, để từng bông tuyết ngoài trời kia cứ rơi phủ, thực sự cũng chính là một loại hưởng thụ to lớn.
Rầm!
Cánh cửa chính gần như muốn bị đập ra!
Lý Phiên lầm bầm,
Con mẹ nó chứ thằng nào phá cửa nhà ông?. À nhầm, nhà bạn đời của ông!
Rầm!
Luôn cả cánh cửa phòng cũng không chút khoan nhượng liền muốn hỏng cánh!
Lý Phiên dụi dụi mắt, Gia Khánh cũng chỉ mới kịp bừng tỉnh liền đã bị trụ vững hai tay,
- Au!
- Các người muốn gì?
- Hả hả!
Một tên vệ sĩ trên vai còn bám đầy tuyết, lạnh giọng:
- Ngài là Lý Phiên?
- Thì sao?
- Trần tổng có lệnh mời ngài lập tức đi theo chúng tôi?
- Không đi!
Lý Phiên lập tức từ chối, nhưng trên cơ bản thì lời từ chối đó chẳng có lấy một phần giá trị.
Thế là ngay khi Gia Vũ còn mê man, Lý Phiên đã bị tróc cổ gọi tới nơi, rúm ró đứng trước mặt Trần Phong.
- --------
Trong phòng nghỉ đặt dấu V.ip ngay cách vách phòng chăm sóc đặc biệt của K.L
Lý Phiên cười ra mồ hôi hột, nhìn đảo một vòng, đúng là đẳng cấp Trần tộc có khác, nơi này nếu so với phòng nghỉ của Viện trưởng chỗ cậu làm, chẳng khác gì đem phân gà mà đi so với chocolate.
Lý Phiên sau một đêm “ chiến đấu”, thực sự đứng còn không vững nữa,
Trần Phong nhìn cái bộ dáng xiêu vẹo kia ngứa mắt không chịu được liền hất hàm ra hiệu cho một tên vệ sĩ kéo chiếc ghế lại gần.
Lý Phiên vừa được ngồi xuống, thấy thái độ của Trần Phong cũng không giống như sắp ăn thịt người lắm, liều mạng chậc lưỡi:
- Trần tổng, Alpha vĩ đại đại ca, vậy là... ngài nửa đêm đã suy nghĩ xong, thật muốn tôi đến chữa “ dưa gãy” cho ngài sao?
- Nhưng mà cũng không đúng lắm nhỉ, bệnh viện ở đây quả thực không có bác sĩ nào giỏi bằng tôi sao?
Trần Phong vừa đón lấy ly café do người hầu mang tới, vừa kịp uống lấy một ngụm thiếu chút thì chết sặc. Nhìn thế nào cái tên trước mặt này cũng chẳng giống bác sĩ một tý nào.
Không có lẽ gian lận điểm để vào trường y?
Nhưng thôi, điều tra qua thì mối quan hệ giữa hắn và Gia Vũ rất thân thiết, liền không tính toán nữa.
- Gia Vũ có thai.
- Là con của ta, đúng chứ?
Lý Phiên lạnh cả sống lưng, hắn... biết rồi sao?
- Cái.. cái này..
- Hửm?
- À... Trần tổng Alpha đại ca, quả thực có một chút sơ xuất nên Gia Vũ uống nhầm thuốc, không tránh thai kịp...nên... quả đúng là mang thai,
Lý Phiên nuốt khan nước bọt, nhanh chóng tiếp lời:
- Nhưng mà ngài yên tâm, nếu như ngài không muốn nhận, Gia Vũ cứ thế sinh bé ra thôi, tính đi tính lại thì “ chúng” cũng không có tội gì.
Trần Phong nhìn tới:
- “Chúng”???!!!
Lý Phiên gật đầu:
- Đúng vậy, hôm trước Gia Vũ có sốt một chút, tôi liền nhân dịp lén khám qua, là... sinh đôi.
- ???!!!!!!
Trần Phong trợn ngược cả mắt, ly café trên tay đổ ướt áo, đứng bật dậy sải bước sang phòng bên cạnh,
Lý Phiên cũng liền bước theo sau.
- -------
Cánh cửa đóng kín, Trần Phong ra hiệu cho một bác sĩ đẩy tấm rèm che cửa kính trước mặt xuống, ngón tay khẽ run.
Sinh đôi... con của ta...
Hạnh phúc khi biết mình được làm cha, lại ngọt ngào tới vậy, ngọt đến đỏ vành mắt khi biết được rằng người đang nằm trên giường, Omega tràn đầy mùi hương trầm quyến luyến kia, sẽ sinh cho chính mình một cặp song sinh.
Lý Phiên sát lại gần, cũng theo hướng mà nhìn vào trong, vừa nhìn thấy khuôn mặt nằm lặng trên giường bệnh của Gia Vũ, đương nhiên hiểu nhầm!
Bao nhiêu sợ hãi vừa nãy lập tức đều tìm không thấy đâu, kiễng cả chân tóm lấy cổ Trần Phong, gào lên”:
- Tên khốn!
- Ngươi có phải là người không!
- Vừa mới biết Gia Vũ có thai đã lập tức bắt hắn bỏ đi đứa nhỏ!
- Ngươi không muốn nuôi?
- Ta nuôi!
- Ngươi mà cũng xứng là cha sao?
- Mẹ kiếp!
- Có biết đời hắn đã khổ đến thế nào không?
- Chỉ sợ ngay chính hắn biết được đã là không muốn giữ lại rồi!
- Ngươi còn dã man như vậy?!
Lý Phiên bị nắm tay rắn chắc của Trần Phong nắm lại, đôi mắt hằn sâu soi đến gương mặt Lý Phiên:
- Vừa nói cái gì?
- Không muốn giữ?
- Gia Vũ vì sao lại không muốn giữ lại con của ta?
Lý Phiên lắc đầu:
- Bỏ đi. Phá cũng phá rồi.
Trần Phong lạnh giọng:
- Nếu ngươi muốn cứu hai đứa nhỏ, ngoan ngoãn phối hợp với ta một chút.
Lý Phiên giật mình:
- Vậy...không phải ngươi bắt Gia Vũ tới đây để phá thai sao?
- Bởi vậy, người ngu như ngươi ta thật không muốn để bên cạnh “ bảo bối” của ta chút nào.
Trần Phong lắc đầu.
Lý Phiên tức đến rủa chết tên trước mặt.
Thôi, vẫn là mùi lá non ngoan hơn, rất biết nghe lời, nói trên là trên, nói dưới là dưới, đã vậy “ hàng” lại khủng.
À mà quên mất, tới đây để thăm bệnh cơ mà?
============//===============