Xin lưu ý lại một lần nữa “ Thế giới ABO là một thế giới ảo. Do đó – tất cả - mọi tình tiết trong truyện đều là hư cấu”
Các bạn nào đã đọc Abo nô lệ xin vui lòng hiểu rõ, giữa Leo và Hàn tỷ lệ tương thích rất cao. Là định mệnh- lý trí bay hết khi động tình. Nhưng trong truyện này tỷ lệ nhắc tới là 50%. Tức là nếu Alpha hoặc Omega đó muốn, vẫn có thể kiểm soát được bản thân KHÔNG rơi vào kỳ kích tình,.
Mọi thắc mắc xin vui lòng liên hệ tác giả.
Cơ mà tác giả là ai?
( Cúi đầu- mím mím môi – di di chân: là tao ~.~)
- ------
Nhân vật chính:
Thế Lân: Omega Nam – 17 tuổi. – hương Hoa trà
Uri: Alpha Nam - 29 tuổi. – hương Quế thơm
Jan ( Alpha Nam) -26 tuổi –hương Gỗ huyết long
*Uri có nghĩa là ánh sáng
*Rai là một trong những họ phổ biến của người Ấn Độ.
* Vì Thế Lân là nam nên mình sẽ không dùng từ Phu Nhân, mà dùng từ Lãnh Vị để thay thế: Lãnh Vị: vị trí bạn đời chính thức của Chủ tộc các vùng lãnh thổ.
- -------
Phụ Diễn:
Thế Kinh ( Alpha Nam) – Anh trai đầu của Thế Lân – người nắm giữ gia tộc họ Lý.
Thế Phương ( Alpha Nam) – Anh trai thứ hai của Thế Lân.
Thế Ngọc ( Alpha Nữ) - Chị gái thứ ba của Thế Lân.
Galvin ( Alpha Nam) – Em trai của Uri.
=======
Thế giới năm 2306.
Thế giới chia thành bốn vùng lãnh thổ: Đông – Bắc – Tây – Nam
Vùng lãnh thổ phía Tây, các gia tộc giàu có, trù phú nhờ những con sông dài hiếm hoi còn lại trên thế giới.
Hai bên đất bồi màu mỡ, lượng nước ngọt dồi dào khiến lương thực trở thành lợi thế đặc biệt. Các vùng lãnh thổ khác đều không thể nào bì kịp. Từ phía Đông, phía Bắc, phía Nam,hàng tháng đều cử người vượt qua những cồn cát trải dài hay những cơn bão tuyết heo hút để trao đổi lấy lương thực.
Như thế, cả bốn vùng lãnh thổ, dẫu là xét về địa vị thì có vẻ ngang bằng, nhưng nói cho tới cùng Lý tộc cai quản ở phía Tây này, dù đi hay đứng vẫn là cao hơn vài bậc.
- -------
Phòng của chủ Gia tộc họ Lý – Lý Thế Kinh.
Thế Kinh siết trên tay chiếc máy truyền tin đến rát đỏ một mảnh, trên kẽ răng gần như rít ra từng chữ.
- Tên Uri đó!
- Lại dám từ chối hôn sự của chúng ta tới hai lần?!
Thế Phương lo lắng mở lời:
- Anh, hay là, chúng ta cứ nói chuyện này với Thế Lân trước?. Dẫu sao thì em cũng thực không muốn thằng bé phải đi tới một nơi xa xôi như vậy.
- Hơn nữa, tỷ lệ tương thích giữa hai người bọn họ chỉ có 53%... Sẽ rất khó khăn cho Thế Lân nếu tên kia gặp một kẻ có độ tương thích cao hơn.
Thế Kinh bất đắc dĩ:
- Không được, nếu nói ra thằng bé sẽ buồn đến thế nào?.
- Em cũng không phải không biết, chúng đã khuyên bảo nó bao nhiêu lần rồi? Vậy mà nó vẫn một mực cương quyết nếu không phải là tên da ngăm chết tiệt đó thì không gả.
Hai người anh trai cũng phần vì quá thương em mình, phần thì cũng đến đau đầu vì mối hôn sự này mà một mực thở dài.
- Theo như viện Dược nói, kỳ phát tình của em ấy, cũng sắp tới rồi. Nếu còn không mau tìm một Alpha để kết đôi...
- Em hãy tới viện Dược nhắc nhở một chút về thuốc ức chế của Thế Lân, điều chế sớm một chút, có dự phòng trước vẫn là tốt nhất.
Thế Phương bỗng nhiên tiến tới bên cạnh Thế Kinh, nhỏ giọng:
- Em có cách khiến tên Uri đó nhất định phải đồng ý.
========
Dòng Tộc Rai, lãnh thổ phía Nam
Bụi cát trắng xóa một vùng, mùa nắng cháy điểm đầu cây cối cũng không có bao nhiêu, nguồn nước ngọt chủ yếu dựa vào vài chục ốc đảo tìm thấy trong sa mạc. Chút lương thực trồng trọt được bên ốc đảo đó, hay những đàn bò đàn dê dựa vào cỏ khô mùa mưa tích trữ lại, thực sự không đáng kể.
Để sống và duy trì lãnh thổ, sắt thép và dầu khí là một trong những tài nguyên sống còn nơi đây.
Trong tòa cung điện được xây dựng bằng những khối đá xanh lớn mát mẻ, ngăn cách hoàn toàn với cái nóng bên ngoài kia. Uri ngay trước mặt chính cha mẹ mình – Chủ Tộc Rai, không giữ nổi bình tĩnh.Đứng bật dậy lớn giọng:
- Con không đồng ý!
- Con không muốn kết đôi với bất cứ ai ngoài Sonu
Chủ Tộc Rai lắc lắc đầu, rung chòm râu đã bạc trắng.
- Uri.
- Sonu đối với con, ta hiểu. Nhưng không đổi được lương thực, con bảo ta làm sao ăn nói với các chủng tộc đây?
- Ba tháng nay người mang sắt và cả đá quý sang bên phía Tây, đều về tay không. Đàn dê đã bắt đầu chết đói, nếu còn tiếp diễn như vậy nữa, không bao lâu cả những chủng tộc của chúng ta cũng sẽ chết đói theo.
- Uri. Con là chủ Tộc tương lai. Kết hôn chính là một trong những trách nhiệm của con. Con không có quyền lựa chọn.
- Hơn nữa, sức khỏe của Sonu...
Chủ Tộc Rai nhìn cái siết tay của Uri, thở dài một tiếng, chậm rãi rời khỏi.
- -------
Phòng riêng của Sonu,
Nơi này chỉ cách phòng chính của Uri một lối mòn rải đá, không quá vài mét xa, cũng nguy nga và tráng lệ không kém bất cứ căn phòng nào trong cung điện Rai.
Uri ngẩng đầu nhìn qua khung tháp.
Được tôn vinh như một Alpha sáng nhất và dẫn đầu trên bầu trời kia, thì đã sao? Bạn đời của mình, cũng không được phép lựa chọn.
Mạnh mẽ để làm gì?
Sonu của anh, Omega mà anh yêu nhất, định mệnh của anh, lại từng vì anh mà vĩnh viễn nằm một chỗ, như vậy sao?
Rảo bước chân tới bên giường, đưa ra cánh tay rắn rỏi, khẽ khàng nắm lấy tay người con trai yếu ớt trên giường.
Hôn lên.
Sonu,
Sonu,
Xin lỗi em.
Quanh hốc mắt kia, cáu đỏ một màu thương đau, tha thiết.
- ------------
Khi vừa gặp người, đôi môi cười ngọt như mùi mật ong dẫn dụ.
Uri biết, đó chính là định mệnh của mình.
Hai kẻ như ngay lập tức cuộn vào nhau, dấu răng kia cũng đã lưu trên cổ người, thành một liên kết không gì có thể ngăn trở.
Thế nhưng hạnh phúc và đau thương lại chỉ cách nhau đúng một khắc trong đời.
Giây phút một kẻ nổi loạn xiên thẳng con dao tẩm độc về phía Uri, Sonu đã không quản mạng sống để đổi cho anh.
Vết thương rách thịt đã liền từ lâu, thế nhưng thứ chất độc này mãi vẫn không thể dẫn ra ngoài.
Sonu đã nằm như thế gần hai năm.
Trong ngoài cung điện này ai cũng có thể hiểu được thứ tình cảm đau đớn ấy. Đối với Uri mà nói, dẫu chưa từng trải qua bất cứ một nghi lễ nào trước Đền thiêng. Hai từ “ Phu Nhân “ hay “ Bạn Đời “, vẫn chính là dành cho một người này.
======
Hôn sự đã định.
Bên phía tộc Rai cử người mang theo những viên ngọc sáng đẹp nhất, từng chuỗi châu báu lấp lánh đầy ắp các thùng, da dê trải thành kiện, những đồ quý giá hiếm thấy không ngớt được bày biện.
Thế nhưng những thứ kia lại chẳng có lấy một chút ý nghĩa gì với Thế Lân,
Tuy là không phải đích thân người đến, nhưng, trái tim nào vừa thấy đoàn người lui tới đã đập kịch liệt rộn rã, đôi chân cũng muốn theo đó mà cuống quít lên.
- --------
Nắng nhẹ.
Trên chiếc chòi nghỉ nhỏ giữa mênh mông những cánh đồng lúa mạch, một Omega không dấu nổi niềm vui mừng đến nỗi, trên khóe môi là nụ cười tươi rạng rỡ.
Thế Lân là Omega Nam duy nhất trong Lý tộc, mang đậm dòng máu châu Á cổ xưa, làn da trắng hơi đượm nét vàng, mái tóc đen nhánh và chiều cao chỉ có thể gọi là tương đối, dáng người so với những người anh Alpha của mình thực sự có phần nhỏ bé.
Đôi mắt nâu tròn xinh ngập nắng rợp dưới hàng mi dài cong vút, Thế Lân đưa tay vuốt vuốt một sợi dây đỏ đã ngả màu cũ kỹ.
Uri...
Cuối cùng,
Cũng có một ngày thực sự có thể ở bên người.
Bần thần hồi lâu trái tim non nớt mới có thể cảm thụ hết được những xúc cảm hạnh phúc quá đỗi này, Thế Lân ngoảnh sang phía cảnh vệ thân cận nhất của mình:
- Jan.Ta thực sự rất vui.
- .....
Jan cúi đầu, tóc mái che đi đôi mắt một mí hẹp dài đặc trưng của người Hàn cũ, gương mặt sắc cạnh không đối diện nổi với đôi mắt nâu trong veo kia, khẽ gật đầu:
- Người vui là được.
- Nhưng...
Thế Lân thoáng nghĩ lại hơi trùng xuống..
- Nhưng.. như vậy thì phải xa ngươi.. ta thực sự luyến tiếc.
Đáy mắt Jan như bỗng chốc rưới lên chút ánh sáng ấm áp. Khàn khàn giọng trả lời:
- Nếu người muốn, ta sẽ theo cùng người.
Thế Lân gần như không thể tin vào tai mình, bắt lấy cánh tay Jan giục hỏi:
- Có thật không?
- Có được không?
- Nhưng ngươi là Alpha, ngươi là con trai của Chủ quản cảnh vệ, ngươi cũng phải kết bạn đời, còn có ngươi cũng phải tiếp nhận Chủ quản nữa, cha ngươi nhất định không cho ngươi đi theo ta...
Jan nhìn sang phía cánh tay, đầu những ngón tay kia trắng hồng nhỏ mảnh, bám chắc lên viền áo sẫm màu.
Đôi mắt đầy chờ mong bồn chồn, đong đầy trong ấy tất cả các cảm xúc không thể dấu diếm. Đơn thuần đến nỗi trong như một giọt sương kia.
Lặp lại một lần.
- Nếu người muốn.
========
Đêm hôm đó, sương lạnh.
Jan đặt tay lên con dao móc dài dắt bên quần.
Đôi mắt dừng lại phía nơi cửa kia đã vài tiếng đồng hồ, đôi chân vẫn không hề di chuyển tới một hạt bụi nhỏ.
Thế Lân....