[Abo Hệ Liệt] – Đinh

Chương 16: Chương 16: Giúp đỡ (h nhẹ)




Đồng hồ gõ đến nửa đêm. Tiểu Điềm trở mình phát sốt, cả cơ thể nóng rần lên, ngứa ngáy, khát cầu. Phân thân nho nhỏ đã cương lên tự bao giờ, tiểu huyệt không thua kém ẩm ướt và co rút từng hồi cầu ai đó đến lấp đầu. Ánh cậu mắt mê man đầy hơi nước, khuôn mặt đỏ bừng, môi khẽ hé để hít thở không khí. Mùi hương nồng đậm đến mức mèo con ở phòng ngoài kêu ngao ngao chạy trốn.

Đường trốn của mèo con là ổ chó hàng xóm, ổ chó của A Ngạo. Cún nhỏ rên ư ử vì ổ bị lấn chiếm nhưng mèo nhỏ ngoan ngoãn cọ cọ vào lòng cún nhỏ, làm cún ta mềm lòng bỏ qua… 囧

Tiếng mèo kêu khiến A Ngạo thức khuya làm việc chú ý. Anh vừa đặt chân ra ban công thì mùi thương ngọt ngào thoang thoảng ập đến. Tinh thần của A Ngạo về đêm khá mạnh nên không bị mất kiểm soát như ban nãy.

Nhạy bén phát giác, mùi hương ngày càng nồng, hàng xóm bên kia là Omega cũng bị ảnh hưởng mà lục đục ra nhìn xem nhà nào phát tình dã man thế.

“Tiểu Điềm!” Cất giọng gọi cậu.

“Tiểu Điềm, không sao chứ?!”, lại vọng sang ban công bên kia.

A Ngạo không phải Omega nhưng trong nhà anh có hai Omega nên những chuyện xảy ra trong giai đoạn phát tình anh dễ nhận biết, chẳng hạn như hiện tại, có lẽ vừa phát sốt hoặc cảm mạo vừa phát tình mới khiến mùi hương nồng như thế.

Đừng mong người mê man nghe hiểu tình hình chung quanh.

Ban công không cách xa nhau, còn có gờ tường màu hường bắt sang. A Ngạo từng nghe kể, con gái chủ căn hộ vì muốn ban đêm lén qua thăm người yêu ở sát vách nên vòi vĩnh cha mẹ lắp cái gờ tường cho toàn bộ căn hộ, còn sơn màu này kia, gắn cây cỏ, tạo phong tình, thêm đẹp mắt. Tất cả chỉ là cái cớ để lẻn khỏi nhà vào nửa đêm để gặp trai.

Cửa ban công không đóng, chắc là tiểu Điềm quên. A Ngạo đeo khẩu trang bản to, lẻn vào như một tên trộm, cố thu mình lại để chống cự mùi hương ngày càng nồng từ phòng ngủ phát ra.

“A… Ân… A…”, khó chịu vặn vẹo trong chăn, tiểu Điềm khẽ nỉ non thành tiếng, không phát giác rằng có người đang tiến dần đến gần cậu.

A Ngạp hất chăn kéo tiểu Điềm lại gần, sờ cái trán nóng hầm hập của cậu thì lập tức cau mày. Độ nóng có chút kinh người.

Chạm đến cái ôm và cơ thể cách lớp quần áo vẫn mát mẻ của A Ngạo, có thấp thoáng phong vị nam tính bị kìm hãm, tiểu Điềm triệt để trầm luân.

Đây là Alpha.

Là Alpha.

Alpha.

“A… Ân… Anh…ưm…”, cậu vươn tay níu quần áo của A Ngạo, chồm người, hé môi muốn ngậm lấy moi anh thì không may, hôn trúng khẩu trang, khẩu trang thì sao? Cũng giống cơ thể cách lớp quần áo mà vẫn ảnh hưởng nhau đấy thôi. Cậu vô thức hé môi, như có như không cảm nhận môi anh cách lớp vải khẩu trang nặng nề hút khí. Vươn lưỡi liếm nhẹ. Muốn mút mát như thưởng thức môi anh khiến khẩu trang ướt một mảng. (=)))) cười thúi, tình thú từ khẩu trang…).A Ngạo không bị ảnh hưởng, anh nhanh nhẹn mà tránh thoát đôi môi ma mãnh của tiểu Điềm. Anh biết cậu không nhận thức được anh là A Ngạo, cậu chỉ biết anh là Alpha.

“Ngoan, tôi đi lấy nước đắp trán cho em”, ấn tiểu Điềm nằm ngay ngắn lại trên giường. Cậu bật dậy ôm chặt thắt lưng anh, hai chân co quắp chà sát bộ vị chính mình, giọng mũi mờ đục vị *** vang lên như thủ thỉ, như cào vào lòng anh.

“Không… Không cần đi, a…ân… Thỏa mãn em… Ân… Ưm… Van xin anh… A… Ngô”, tiếng nỉ non chuyển thành tiếng khóc nức nở đáng thương, níu anh ở lại.

Trước tiên, ngồi lên giường, ôm cậu vào lòng. Không cần động thủ thì tiểu Điềm cũng tự cởi bỏ áo ngủ, để nó khép hờ trên người. Quần lót ướt đẫm bị quăng trên đất. Cậu nắm lấy tay anh đặt vào phân thân của chính mình.

Giọng điệu ướt át như có như không mà ra lệnh, “thỏa mãn em… Ân, thật mát…”, tựa cơ thể vào lòng anh, một tay cậu đặt trên tay anh dõi theo động tác vuốt phân thân lên xuống, một tay cởi từng nút áo của anh.

Alpha khi đang kiềm chế thì trước khi ổn định sẽ bị xuất thần, ai làm gì mặc kệ họ, giống hiện tại, mắt của A Ngạo đang nhìn về phương vô định, tiểu Điềm khẽ cười hôn lên đuôi mắt của anh khiến anh sực tỉnh.

“Ân… Không chú tâm… Không ngoan… A…”, cậu khẽ vặn xông, xê dịch mông khiến phần dưới của anh bị cọ sát. Nắm chặt phân thân của cậu xem như cảnh cáo cậu ngồi im đi, bàn tay to lớn, thô ráp nhu lộng lên xuống nhịp nhàng, có đôi khi anh khẩy nhẹ đầu khất khiến cậu phát run lên, bóp lấy hai tiểu cầu căng mọng phía dưới, khiến cậu thỏa mái không ngừng rên nổi. Phân thân ướt dần bajch trọc, tiểu Điềm co giật, khẽ kêu “A” rồi bắn ra tay anh.

Mặt trên được thỏa mãn thì mặt dưới cũng ganh đua cầu thỏa mãn theo.

Chân cậu xê dịch khiến chăn xốc xếch, lại tiếp tục nức nở rúc vào người anh. A Ngạo cau mày. Nếu dùng đùi giao thì tiểu huyệt của Omega cũng khát khao được lấy đầu. Não anh chợt loé loé, hình như căn hộ nào cũng trang bị một ô gạch dùng riêng cho Omega phát tình?…

Quá trình bồng tiểu Điềm vào phòng tắm không mấy khó khăn vì cậu không chịu rời anh khiến anh chẳng thể làm gì khác.

“Đứng được không?”, sờ nhẹ lên trán tiểu Điềm, A Ngạo hỏi. Vừaphát tiết xong nhìn cậu có vẻ tỉnh táo một chút, cậu nhẹ gật đầu để anh đặt xuống sàn, trong lúc A Ngạo lấy đồ vật này kia ra khỏi ô thì tiểu Điềm vẫn bám dính lấy anh, tay cậu không an phận mà luồn vào trong quần áo anh sờ mó.

Cách lớp áo thun mà cắn lên nhũ tiêm của anh. Môi dời xuống dần mà mút mát da thịt anh, nếu anh không chịu thỏa mãn cậu thì cậu sẽ kích thích anh a. Đến khi vừa hôn lên túp lều thì cằm bị giữ chặt.

“Ngô…”, cằm bị siết chặt khiến cậu đau, chân chống đỡ không nổi với hậu huyệt từng trận ngứa ngáy bủa vây, bủn rủn khuỵ xuống thì được đỡ eo.A Ngạo đặt tiểu Điềm lên thành bồn rửa mặt, khiến chân cậu căng ra hai bên, lộ tiểu huyệt e thẹn đọng đầy nước, hé ra khép vào cầu người lấp đầy. A Ngạo vươn tay thăm dò, đâm một ngón vào thử thì phát hiện rất thuận lợi bị tiểu huyệt tham lam nuốt chửng vào.

Nhẹ cào vách tràng mỏng manh, đổi lấy tiếng rên như mèo khiến môi anh khẽ nhếch. Thêm một ngón tay đâm vào, xoay chuyển. Ngón thứ ba thế mà lại thuận lợi hơn, càng khiến tiểu huyệt co rút nuốt vào sâu nữa. Ba ngón tay không an vị, đâm vào rồi lại rút ra, đâm vào sâu hơn tìm đến điểm nhạy cảm của cậu.

“A… A… A… Ngô…”, bị chạm đến điểm G, phân thân lại mạnh mẽ cương lên, cơ thể tiểu Điềm chống đỡ trên thành đá không nổi mà ngã nằm ra đằng sau, tay A Ngạo kịp thời đỡ đầu để tiểu Điềm không va phải gương lớn.

Anh rút tay mình ra, nhanh lẹ dùng phân thân giả đâm mạnh vào tiểu huyệt của tiểu Điềm, khiến cậu giật bắn người, oằn mình phát tiết ra thêm lần nữa. Nhân lúc tiểu Điềm bắn đến phát ngốc, A Ngạo xoay người cậu lại, để cậu tựa vào người anh, mặt cậu đối diện tấm gương, hai chân được anh giữ hai bên khiến cảnh xuân hiện ra trước tầm mắt cả hai người. Phân thân vừa phát tiết mà rũ rượi, tiểu huyệt thì không ngừng nhấn nuốt phân thân giả, tiếng nước lép nhép, chất làm trơn chảy ra một ít nơi tiểu huyệt. Nhìn thấy, cảm thấy xấu hổ mà mặt mũi càng đỏ bừng hơn.

Anh nắm lấy đuôi phân thân giả, kéo ra lại đâm vào, đôi khi đâm từ từ kèm theo xoáy nhẹ, khiến cậu run lên, ngẩn mặt rên không ngừng, vì xấu hổ mà khóc nấc lên, xoay mặt đi và nhắm chặt mắt lại, cảm tượng xấu hổ khiến lí trí cậu dần trở về.

Mùi hương dần vơi đi.

A Ngạo nhanh chóng luận động phân thân giả khiến tiểu huyệt vì siết chặt phân thân cũng bị kéo ra đôi chút. “a… Ân… Không cần nữa.. Ân… Khó chịu… A…a…”, hai tay cấu chặt cánh tay anh, duỗi thắt lưng, phân thân đáng thương không ngẩn lên mà rỉ ra chút ít bạch trọc.

Tiểu Điềm ngất lịm đi trong lòng A Ngạo.

Từ từ rút phân thân ra khỏi tiểu huyệt cậu, anh bồng cậu đi rửa sạch sẽ, da tthijt trắng trẻo vừa trải qua một hồi *** nổi lên một tầng đỏ ửng. “Gỡ khẩu trang ra, A Ngạo hôn nhẹ lên trán tiểu Điềm khích lệ “giỏi lắm, đều qua rồi”. Khoác áo tắm cho cậu, thay gra giường, đặt người nằm ngay ngắn lên, đắp mền cẩn thận, đắp khăn ấm lên trán cậu. Anh lại dọn dẹp chiến trường phòng tắm rồi dùng thẳng phòng tắm của cậu, tắm nước lạnh dập tắt dục vọng cương cứng từ nãy giờ của chính mình, ít ra cũng có tiền đồ, không mất lý trí mà ăn tươi luôn tiểu Điềm… Khụ khụ.

Sau tất cả, anh leo gờ tường về phòng mình. Nhấn điện thoại gọi cho một người bạn “lão nhị”.

“A lô, em trai cậu vừa qua cơn sốt. Tôi giúp đỡ em ấy một chút”.

“Gọi tôi chỉ để báo cáo? Không cần thiết. Em tôi đã đến cạnh anh thì sẽ có lúc nó vào thẳng nhà chính của cậu”, lão nhị nhếch môi, nhìn đồng hồ báo rạng sáng.

“Dẫu gì cũng chưa xác định được phải hay không sẽ vào nhà chính, tôi nghĩ việc báo lại là cần thiết vì cậu giao em cậu cho tôi chăm nom”.

“Báo ân tình gì đó không cần. Tối rồi, ngủ ngon, Ngạo tổng tài”, lão nhị âm trầm nói.

Tiếng tút dài trong điện thoại vang lên. A Ngạo trầm mặc ngồi ngoài ban công, ngẩn mặt nhìn ánh trăng dần tản đi, tay vuốt ve chỗ bị cào ban nãy.

Một ngày mệt mỏi, qua rồi.

Còn những ngày mệt mỏi tiếp theo nữa (“) tin em đi A Ngạo. A hihihi.

Các bác đừng hỏi sao A Ngạo không dùng khẩu trang cọ sát nhũ tiêm hay da thịt tiểu Điềm, mùi hương phát tình nặng đến mức có thể thẩm thấu nên nếu A Ngạo liều mạng thì sẽ bị ảnh hưởng mà phát thú tính đó.

Mà sự thật là do tớ viết cảnh khẩu trang lại cười đến xốc hông ///7/// nên thôi bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.