Trừ bỏ các bạn nhỏ xếp hàng lấy số, Khương Hoán cũng bình luận, hắn chỉ đánh một ký tự:?
Thời Niên nhìn điện thoại nghĩ bài đăng này khó hiểu lắm sao? Đánh dấu hỏi là ý gì?
Còn chưa nghĩ xong trả lời Khương Hoán như thế nào, Khương Hoán đã inbox cho Thời Niên, hắn hỏi Thời Niên làm sao vậy.
Trải qua tiếp xúc hồi nghỉ hè đợt trước, Thời Niên và Khương Hoán thân không ít, cho nên Thời Niên rất không đứng đắn trả lời câu:
【Phát tình】
【Tiêm thuốc ức chế chưa? Cậu có giữ trong người không?】
Tin nhắn này làm Thời Niên không nhịn trả lời bằng tấm hình ông già xem điện thoại trên tàu điện ngầm, cậu nghĩ tiết bảo vệ sinh lý Khương Hoán có phải đều ngủ hay không, beta phần lớn đều sẽ không phát tình, càng đừng nói đến tiêm thuốc ức chế cho beta.
Lúc điện thoại video vang lên Thời Niên cảm thấy trò đùa có vẻ đi hơi xa rồi, cậu nhanh chóng nghe máy, đối diện là gương mặt không biểu cảm của Khương Hoán, nhưng giọng điệu vẫn rất là khẩn trương.
“Cậu ở đâu? Cậu sao rồi?”
Thời Niên xấu hổ cười với màn hình, cậu nói: “Tôi đang trên đường về trường nè, tôi vẫn ổn, vừa rồi nói giỡn với cậu thôi.”
“Trò đùa này không buồn cười.” Khương Hoán lạnh mặt nói, “Nghỉ hè cậu về không?”
“Về chứ.” Thời Niên rũ mắt nói, “Tôi còn muốn qua chỗ chú cậu làm nữa kìa...”
“Muốn đi thì đi.” Khương Hoán cau mày, “Không có việc gì tôi cúp đây.”
“Được...” Thời Niên mới vừa nói được một chữ Khương Hoán đã cúp máy.
Ngộ ghê, Thời Niên nhún nhún vai, cũng không biết Khương Hoán đang nghĩ gì, với mình luôn lúc lạnh lúc nóng, lúc lạnh thì nhiều, lúc nóng thì ít.
Nhưng lúc hắn nóng hắn đều là đưa than ngày tuyết, trong lòng Thời Niên rất cảm kích hắn.
Thời Niên không lên tài khoản phụ WeChat nữa, cũng không lên cái app kia.
Cậu trầm mê trong học tập, chỉ có học tập mới có thể làm cậu ăn uống no đủ, mục tiêu của cậu là học bổng, cái loại nhiều tiền nhất.
Kỳ thật ba cũng có cho cậu tiền, nhưng Thời Niên không dùng, cậu cảm thấy ba cậu vất vả cả đời, đến tuổi này không cần quá liều mạng vì cậu.
Cậu nói với ba cậu là cậu có học bổng cũng có đi làm thêm không cần lại cho cậu tiền, nhưng ba cậu không nghe, ba cậu nói nuôi con là trách nhiệm của ba.
Thời Niên đành phải không động đến số tiền đó, cậu nghĩ một ngày nào đó cậu có thể dùng cách khác trả về cho ba cậu.
Lúc thi xong môn cuối cùng của học kỳ cuối năm hai Thời Niên cảm thấy lần này thành tích của mình cũng ổn, cậu có thể không có gánh nặng tâm lý trở về Giang Châu, sau đó hưởng thụ kỳ nghỉ hè của mình trong cảnh làm thêm.
Cậu ngồi xe lửa mười mấy tiếng về tới quê nhà, sau đó lại chuyển sang tàu điện ngầm ngồi xe buýt mới đến nhà.
Hôm nay là thứ bảy, ba Thời Niên hiếm có khi không đi công tác, lúc Thời Niên mở cửa ra thì thấy ba đang ngồi trong phòng khách chờ cậu.
Ba già rồi, tóc bạc nhiều.
Nhớ năm đó ông cũng là một beta đẹp trai, bằng không cũng sẽ không làm mẹ omega xuất thân giàu có không màng tất cả đi cùng ông.
Nhưng năm tháng rồi cũng khiến tình cảm nhạt nhoà, yêu cũng được, hận cũng thế, tình thân, tình bạn, đều sẽ nhạt đi.
Cuối cùng chỉ còn lại lông gà đầy đất.
Mẹ không còn liên lạc với họ nữa, chỉ là Thời Niên lần trước ngẫu nhiên nghe hàng xóm khua môi múa mép nói thấy bà ở bên ngoài trung tâm thương mại.
Hàng xóm nói bà trang điểm phú quý, hoàn toàn không phải hình dáng trước kia, còn nói tận mắt nhìn thấy bà đi cùng một người đàn ông, trông rất thân mật.
Thời Niên ở bên cạnh nghe, cảm thấy đang nghe chuyện nhà người khác.
Tình cản của cậu với mẹ chẳng sâu đậm gì, chút ký ức ấm áp hồi nhỏ đã sớm quên gần như sạch bách trong những đòn roi những cái tát và những tiếng nhục mạ rồi.
Cậu nhớ rõ sau khi mẹ cậu ly hôn đã gọi điện cho chính, nói chuyện hơn một giờ, đại ý là mẹ yêu ba con, nhưng bà thật sự sắp bị cuộc sống hôn nhân ép điên rồi, cho nên bà hạ quyết tâm muốn ly hôn với ba Thời Niên sau đó đi tìm lại chính mình.
Thời Niên nghe xong chỉ cảm thấy thở dài nhẹ nhõm, rốt cuộc...
Vốn dĩ hai người không thích hợp thật sự không cần miễn cưỡng bên nhau, việc này sẽ làm chính họ thống khổ, cũng sẽ làm cho con của họ trở nên bất hạnh.
Thời Niên buông hành lý chào ba, ba vẫn như hồi nhỏ vỗ đầu cậu, hỏi cậu có mệt không, có khát không, muốn uống nước không, có muốn ăn cơm không.
Thời Niên lắc đầu, bây giờ cậu chỉ muốn ngủ một giấc, thành thật kiên định, không hề nghĩ bất cứ thứ gì.
Ngủ một giấc tới buổi sáng ngày hôm sau, lúc Thời Niên từ trong ổ chăn ngồi dậy ngơ ngác nhìn trần nhà nửa ngày cậu mới xác nhận bây giờ là ở nhà mà không phải ở ký túc xá.
Mơ mơ màng màng ra khỏi phòng, phát hiện trên bàn cơm có đồ ăn sáng, còn có một tờ giấy note, bên trên là lời nhắn của ba cậu, nói mình đi làm Thời Niên dậy thì tự hâm nóng đồ ăn.
Chắc ba đi chưa lâu, bởi vì cơm vẫn còn nóng, Thời Niên ngồi vào bàn cầm đũa, bỗng nhiên lại có một chút cảm giác gia đình.
Cậu cảm thấy tất cả tựa hồ đều đang phát triển theo hướng tốt.
Cậu nỗ lực học tập lấy học bổng, ba nỗ lực làm việc kiếm tiền lương, cha con họ ở Giang Châu tấc đất tấc vàng này còn có ngôi nhà hoàn chỉnh thuộc về họ không cần vay ngân hàng, sau đó tình thân của họ tựa hồ cũng nhiều hơn, Thời Niên nghĩ vậy cũng có nghĩa là cậu cũng có thể mơ ước một chút hạnh phúc hay không?
Cơm nước xong, Thời Niên thay quần áo, cậu và Khương Hoán đã hẹn, hôm nay Khương Hoán dẫn cậu đến trang trại rượu của chú hắn.
Tuy rằng năm ngoái Thời Niên làm hơn một tháng, lúc đi người ta cũng nói luôn hoan nghênh cậu tới, nhưng dù sao đó cũng là lời khách sáo, Thời Niên không thể tin hoàn toàn.
Bây giờ Khương Hoán đưa cậu đi, giữ lại chính là nể mặt Khương Hoán, không giữ thì cũng coi như Thời Niên báo đáp tri ân, bởi vì Thời Niên không phải đi tay không, cậu mang theo một ít đặc sản vùng Tây Bắc.
Khương Hoán vẫn là bản mặt kia, trên đường cũng không hề nói chuyện với Thời Niên, Thời Niên cũng vậy, hắn không nói mình cũng không hỏi, hai người trầm mặc giống cầu Khang đêm nay*.
*lấy ý từ câu 'Giun dế cũng im hẳn tiếng kêu, trầm mặc là cầu Khang đêm nay' trong bài thơ Tạm biệt cầu Khang của Từ Chí Ma
Lúc ngồi xe điện ngầm phát hiện biển quảng cáo trạm tàu điện ngầm đều là hình ảnh Diệu Nhiên làm đại diện thương hiệu.
Diệu Nhiên chính là omega đi cùng Liên Thanh hôm đó, tham gia cuộc thi tìm kiếm tài năng lại đạt giải quán quân, đúng là lúc nổi bật nhất.
Trên biển quảng cáo, anh ta lười biếng nằm trên sô pha, bàn trà bên sô pha có ly champagne còn có một chai champagne của Duyệt Lan.
(Phổ cập: Champagne là rượu vang sản xuất ở vùng Champagne của nước Pháp, còn lại thì đều được gọi là rượu vang)
Duyệt Lan chân trước bị thương hiệu xa xỉ thu mua chân sau đã mời Diệu Nhiên quán quân cuộc thi tài năng làm người phát ngôn, hành động chỉ có thể nói là bối cảnh Diệu Nhiên thâm hậu, nếu không thương hiệu xa xỉ thế này sẽ không mời một thần tượng như Diệu Nhiên làm người phát ngôn.
“Cậu thấy tôi giống anh ta không?” Thời Niên chỉ vào biển quảng cáo hỏi Khương Hoán, “Rất nhiều người đều nói như vậy.”
“Không giống.” Khương Hoán vẻ mặt nghiêm túc nói, “Anh ta còn không đẹp bằng cậu.”
Thời Niên cảm thấy Khương Hoán trả lời như khen mình mà như không khen ấy.
Sau khi nhìn một đường quảng cáo, Khương Hoán và Thời Niên tới trang trại rượu.
Trang trí bên trong không khác gì lúc Thời Niên đi, chính là rượu lại phối rất Montage.
Thời Niên thấy đặt ở phía trước một một hàng rượu nhái chuyên dùng để lừa thằng ngốc thì bắt đầu đau đầu nghĩ nên bán thế nào.
Chú của Khương Hoán vào lúc này cũng đến đây, ông nhiệt tình hỏi thăm Thời Niên, sau đó vỗ vai Khương Hoán, nói: “Con và Tiểu Thời tới báo tin vui à?”