Đầu nàng hảo vựng, cảm thấy hơi nhức nhức ở chán. Tối quá, sao không ai bực đèn thế này, à quên, nhắc mới nhớ, nàng ở cổ đại, làm gì có điện mà bật đèn, huống chi là đèn nữa. Thực tối quá, nhìn không thấy gì, ơ mà sao
nàng ngửi thấy mùi thuốc, bên tai còn vang vãng tiếng sắt thuốc.
Nàng cố mở mắt ra, đập vào mắt nàng là ngôi nhà lá trúc đơn sơ, ánh mặt trời chiếu vào làm nàng cảm thấy chói mắt, trên chán hơi nhức nhức. Nàng cố
nhớ lại, vì sao bất tỉnh, lại nằm trên giường, nàng nhớ là phụ thân, ca
ca, nét mặt hai người không được tốt, như sắp *lâm trận* (NP: Ý nghĩa
của nàng là hai người nhìn nhau, không nhịn được xxoo ! Tiếu Tinh Tinh:
*bất mãn* ta có nghĩ hồi nào đâu, ta chỉ nghĩ làm sao phụ thân đè đè ca
ca ra xxoo thôi.. ! NP: *không nói gì được, đơ người* ………)
– Tinh nhi còn đâu chỗ nào không ?
Giọng ai dễ nghe thế này, êm dịu như phong linh (chuông gió), nhược như dòng
súi mượt mà, thật dễ nghe. Uả, mà giọng này quen quen, là phụ thân mà,
nhìn lên, thấy phụ thân lo lắng, tay cầm chén thuốc. Nhìn phụ thân thật
đẹp, áo trắng phiêu phiêu, mái tóc rối bời, pha chút ướt nhẹp (NP: Vô
nghĩa, vì sắt thuốc cho ngươi, mà Trần ca ca đẫm mồ hôi ! Tiếu Tinh
Tinh: *cười gian tà* thế à, hảo hạnh phúc ! NP: *khinh bỉ* hừ.. ! Tiếu
Tinh Tinh: *bước tới gần, cười ái muội* Thế nàng có lo cho ta không ?
NP: *sởn gai ốc, cò chân lên chạy* Cứu ta, Phiến nhi)
Nhìn phụ thân bây giờ, giống như tiên nhân hạ phàm, bất nhiễm hồng trần, khí chất lãnh đạm tao nhã, aizz, thật đáng tiếc. Nếu phụ thân không phải là Gay, thì nàng phao phụ thân từ lâu, thật đáng tiếc, đáng tiếc (NP: *té
xỉu* Ca ca có phải Gay đâu, ngươi ngươi nghĩ bậy). Nếu mà Tiêu Mộ Trần
biết nàng nghỉ gì, chắc tức đến chết. (NP: *hừ lạnh* vô nghĩa, đương
nhiên phải tức chứ ? Thử xem, nếu ai nghĩ ngươi là Gay, ngươi có tức
không ?)
Hắn thấy nàng tỉnh, khuôn mặt từ từ co giãn ra, trên tay cầm chén thuốc đưa tới cho nàng:
– Tinh nhi, uốn thuốc..
Nhìn chén thuốc trên tay, Tiếu Tinh Tinh tưởng rằng chén thuốc này phải có
mùi vị ghê lắm, đắng nghét, nhưng mà không như nàng nghĩ, chén thuốc có
mùi hương thoan thoãng bạc hà, dễ chịu, uốn vào nàng cảm thấy ngọt và
ngon nữa. Cảm thấy tinh thần khỏe hẳn lên, trên đầu không còn nhức nữa.
Nhưng mà quên, nàng đã bất tỉnh bao lâu rồi:
– Phụ thân, Tinh nhi đã bất tỉnh bao lâu rồi !
Nhìn nàng uốn chén thuốc, sạch hết. Hắn hài lòng, thu dọn chén thuốc, nói:
– Tinh nhi đã ngủ 3 ngày 2 đêm rồi !
Vừa trả lời, nàng hét lên:
– Cái gì ? 3 ngày 2 đêm ?
Nàng chỉ đụng cái bàn thôi mà bất tỉnh đến 3 ngày 2 đêm, có nhầm hay không.
Nàng bất tỉnh lâu như vậy sao ? Hắn phì cười trước sự đáng yêu của nàng, nhưng 3 ngày nay, hắn không ăn không ngủ, chỉ ở trong phòng nàng, chăm
sóc nàng, chờ nàng tỉnh lại. Lúc đó hắn thật sự sợ hãi nàng lại bất tỉnh nữa, mấy năm qua chờ nàng, hắn không một lúc nào cũng thấy yên ổn, chỉ
sợ hãi mất đi nàng. Giờ nàng tỉnh lại, hắn cảm thấy yên tâm, hắn kiên
quyết, từ nay, hắn sẽ không bảo bối của hắn bị thương nữa, phải bảo vệ
nàng thật chặt. Không cho bất kỳ tổn thương nào.
À, nhắc mới nhớ. Ca ca của nàng đâu ?
– Phụ thân, ca ca đâu rồi !
Nhắc đến Tiêu Địch, Tiêu Mộ Trần thoáng không vui, ánh mắt trầm xuống, trong lòng hắn nảy lên địch ý, bảo bối lại nhắc đến nam nhân khác (NP : Áck,
ca ca, Địch ca ca là con của huynh mà, có phải nam nhân khác đâu ? Tiêu Mộ Trần: *cười lạnh* Nam nhân vẫn là nam nhân, bảo bối là của ta ! NP: *không nói nổi* …)