Ác Bá Nương Tử Cùng Hậu Cung Nhóm

Chương 21: Chương 21: Hai Năm Trôi Qua




Đã hai năm trôi qua, hơn hai năm trước nàng bái lão sư phụ biến thái kia , không một ngày là nàng được nghỉ ngơi, những bài tập luyện củaar ông ta chẳng khác nào là nhân gian địa ngục, quả thật nghĩ lại nàng không khỏi rùng mình.

Hai năm trôi qua, nàng học không ít bản lĩnh. Tập thành thạo Tiêu Dao Kiếm Pháp và Bắc Đại Thần Cung, cộng thêm một thân nội lực khủng bố. Chỉ e sợ trên đời này không có ai vượt qua nàng ngoại trừ lão sư phụ biến thái kia (NP: *trừng mắt* Người ta là sư phụ ngươi, mà ngươi lại bảo lão sư phụ biến thái này nọ, thật bất kính ! Tiêu Tinh Tinh: *cười* Kệ ta ! Ta kiêu gì kệ ta, không liên quan đến ngươi ! NP: *Lùi xa 100m* Áck, ngươi cười thật đáng sợ *rùng mình*)

Cộng thêm Tiên Thiên Khinh Công, nàng chỉ luyện được có nữa phần, nhưng khinh công của nàng e sợ ít có ai là đối thủ. Nàng đang cố gắng tập Tiên Thiên Khinh Công, để đạt đến cảnh giới khinh công thượng thừa, sau này làm việc bất tiện. Nhắc đến hai năm, bản lĩnh nàng có được không khiến lão sư phụ giật mình.

Thần Bắc Tà không thể ngờ rằng, tiểu đồ đệ của hắn chỉ trong vòng hai năm mà học hết Tiêu Dao Kiếm Pháp và sắp phá đến môn cuối của Bắc Đại Thần Cung. Nha đầu này quả thật quái vật, à không, trời sanh kỳ tài (Tiêu Tinh Tinh: *bất mãn* Lão biến thái kia ! Dám nói ta là quái vật, cho ông biết tay ! Thần Bắc Tà: *trừng* Đồ bất hiếu, dám hỗn láo với cả vi sư ! Hừ, nhận lấy ! Tiêu Tinh Tinh: *nhìn vật kỳ lạ trong tay, khó hiểu* Cái gì đây ? Thần Bắc Tà: *cười gian tà* Đồ nhi lắp tức sẽ biết ! Tiêu Tinh Tinh: *rùng mình* Ặc, sao người ta ngứa thế này, không phải ta bách độc bách xâm sao *gãi gãi* ? Thần Bắc Tà: *cười tà tà* Đây là Ngũ Ngứa, ta tự tạo, dù là thân bách độc bách xâm cũng bị! Hắc hắc, ta thật là thiên tài ! NP: *nói thầm* Hừ, lão biến thái thì có ! Tội Tinh nhi thật ! Thần Bắc Tà: *liếc* Ngươi muốn giống đồ nhi của ta ? NP: *rùng mình* Không.. không, ta có việc.. ta đi đi trước *nói xong, chuồn lẹ! )

Tuy rằng Tiên Thiên Khinh Công mới tập giữa đoạn, nhưng nha đầu kia, khinh công e sợ chỉ ngoài các cao thủ ra, thì không ai có thể đuổi kịp nó. Qủa thật là lão không nhận lầm đệ tử, hắn thật sự hài lòng thành quả của mình, hắn đã có người kế tục được rồi. Nha đầu kia đã học hết bản lĩnh của hắn, cũng đến lúc phải chia ly. Aizz, lão cũng không muốn chia ly nha đầu kia, mấy năm nay, tiền rượu của lão điều do một tay nha đầu kia trả, rời xa đồ nhi bảo bối làm hắn thật sự không nhẫn tâm (Tiêu Tinh Tinh: *hừ lạnh* Ông chỉ được cái ăn vạ ! Tiền mồ hôi nước mắt của tôi *khóc thương tâm* Ô ô.. T_T ! NP: *khinh bỉ* Mồ hôi nước mắt cái gì ? Hừ, ngươi thắng từ vụ cá cược sòng bạc ! Hừ.. ! Tiêu Tinh Tinh: *trừng mắt* Kệ ta, tiền thắng từ sòng bạc, dù sao cũng là công sức ta bỏ ra chơi mà.. *bất mãn* ! NP: *đơ người*…….! )

Nhưng thời khắc chia ly cũng sẽ đến, hắn nhìn Tiêu Tinh Tinh lần cuối, ánh mắt có vẻ bi thương. Aizz, rời xa nha đầu kia, không biết còn ai trả tiền rượu cho hắn nữa. Hắn thu dọn ít hành lý và lấy ít bạc từ ngân khố của tiểu nha đầu kia, một đêm khuya thanh vắng, hắn dùng Tiên Thiên Khing Công, tẩu thoát cùng với số bạc của nàng.

Buổi sáng sớm..

Bình minh lên đỉnh, thời tiết đẹp trời. Bầu trời trong xanh, thanh phong gió mát, đàn chim ríu ro, hòa reo trên bầu trời, người người nhộn nhịp. Qủa thật là một buổi sáng, thời tiết đẹp trời, lí tưởng để người ta du ngoạn, ngăm thơ. Trong một tửu lầu nho nhỏ, người người ở dưới tửu lầu điều bịt tai, thân mồ hôi lạnh, sát khí bao trùm cả quán. Một tiếng thét dữ dội vang cả tửu lầu:

– Lão già biến thái..

Nàng cầm tờ giấy, trên đó có bút tích của lão sư phụ biến thái, nội dung sau đây:

– Đồ nhi thân mến ! Vi sư và ngươi bên cạnh nhau hai năm qua, quả thật là một thời gian khó quên ! Các tuyệt học của vi sư điều dạy hết cho đồ nhi rồi, đến lúc cũng phải chia tay ! Có lẽ ngươi cầm lá thư này, ta đã đi rồi, tuy không đành lòng xa ngươi, nhưng thời khắc chia ly đã đến ! Hữu duyên tái kiến, tất khắc thầy trò ta gặp lại….

Càng đọc trên đầu gân xanh nàng càng nổi lên nhiều, gặp lại cái con khỉ. Hừ, đi thì đi còn dám mang theo đống ngân lượng của nàng mà đi, con bà nó. Tiền mồ hôi nước mắt của nàng, bị lão cướp tráng trợn trong vòng một đêm, thật làm nàng tức chết.

Nhìn trên bàn còn vương vẫn một vài ngân lượng vàng chóe, sáng chói. Nàng càng giận, hừ, lấy đi gần hết cả gia tài của nàng, nhắc đến ngân lượng làm lòng nàng đâu. Ô ô ngân lượng của ta, tiền mồ hôi nước mắt của ta.. Ô ô…, lão già biến thái kia, nếu để ta gặp ông, ta sẽ cho ông biết thế nào là lễ độ. Ô ô, tiền của ta , Ô ô

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.