Lạc Thiên Kỳ hừ lạnh, hàn khí lui xuống, nhìn tên nam nhân bằng ánh mắt cảnh cáo:
– Nếu để lần sau ta gặp ngươi, ngươi sẽ chết rất khó coi, cút !
Tên nam nhân kia, tay ôm miệng để máu ngưng nhưng máu càng chảy ra, sợ sệt, mũi trắng bệch vừa nói vừa chạy:
– Cho gan tiểu nhân cũng không dám ! Đa tạ đại hiệp tha mạng….
Nói xong chạy ngay như sợ vị đại hiệp đổi ý. Sắc mặt Lạc Thiên Kỳ không
tốt lắm, lướt cảnh cáo mấy kẻ kia khiến mấy đám kia sợ hãi, mồ hôi lạnh. Rồi đảo mắt nhìn tiểu nhị hai mắt khiếp sợ, mắt trắng bạch không còn
giọt máu. Lạc Thiên Kỳ tiến về phía tiểu nhị khiến tên tiểu nhị phải lùi sau, sợ vị đại hiệp này ra tay lấy mạng, run run cầm cập nói:
– Đại hiệp tha mạng, đại hiệp tha mạng !
Lạc Thiên Kỳ trầm giọng, ánh mắt cảnh cáo nhìn tiểu nhị, lãnh đạm nói:
– Ta không có lý do gì giết ngươi ! Chuẩn bị cho ta ba căn phòng hảo hạng cùng ít món đơn sơ, ngươi hiểu chứ…!
Như hiểu ý, tiểu nhị sợ sệt gật đầu:
– Tiểu nhân sẽ bưng ra ngay, mời đại hiệp cùng hai vị đại hiệp lên phòng…
Lạc Thiên Vũ và Tiêu Tinh Tinh, Lạc Thiên Kỳ bước theo tiểu nhị lên phòng
hảo hạng. Ở dưới mấy tên đang còn sợ hãi, vừa may mắn không phải là
mình. Dẫn tới phòng, tên tiểu nhị lập tức chuồn ngay, lên phòng Lạc
Thiên Kỳ và Lạc Thiên Vũ, Tiêu Tinh Tinh.
Lạc Thiên Vũ nhìn nhị đệ, hắn cười:
– Nhị đệ quả thật tượng như nữ nhân, ha ha …
Lạc Thiên Kỳ trừng mắt nhìn đại ca, sắc mặt âm u không được tốt, cố nến lườm Tiêu Tinh Tinh một cái cảnh cáo như có ý “Nếu ngươi dám cười, đảm bảo chết sẽ khó coi*. Như hiểu ý, Tiêu Tinh Tinh lắc đầu, như nói “Có chết cũng không nói”.
Lạc Thiên Vũ ngừng cười, quay sang nhìn Tiêu Tinh Tinh và hỏi:
– Tiểu đệ có đói bụng không ?
Nhắc mới nhớ, đi gần nữa ngày chưa lót dạ, hơi đói đói một chút. Tiêu Tinh
Tinh gật đầu, hái má ửng hồng vì ngượng, thấy hành động của Tiêu Tinh
Tinh, thật là đáng yêu tiểu nam hài. Dù sao cũng chưa ăn uống gì, Lạc
Thiên Vũ lấy một ít kẹo hồ lô cùng kiêu tiểu nhị đem một ít thức ăn lên.
Nhìn một bàn toàn là thức ăn ngon, thơm lạ lùng, Tiêu Tinh Tinh thèm chảy
nước miếng. Ôi là thịt, thịt ơi là thịt, ngươi có biết ta bao lâu hảo
nhớ ngươi không, mấy tháng nay chưa được ăn là nhớ ngươi muốn chết, Ô ô. Có thịt là nàng ăn, nàng không khách sáo, người ta mời nàng ăn mà, thế
là nàng ăn vội vã như đứa nhỏ lâu năm chưa được ăn.
Hai huynh đệ tròn mắt nhìn nàng ăn, quả thật là quái vật, ăn một lượt có
thể nghẹn tử người ta. Đứa nhỏ này làm giống như lâu năm rồi không ăn,
bất gặp hai vị huynh đệ nhìn nàng, nàng tròn mắt hỏi 2 vị:
– Hai vị huynh đài nhìn đệ có chuyện gì ?
Lạc Thiên Vũ và Lạc Thiên Kỳ sốc, khi một đứa trẻ lại ăn kinh khủng như
vậy, nếu ăn tiếp sẽ sạch tiệm của người ta. Nhìn hai người tròn mắt,
nàng thập phần khó chịu, cuối cùng nhìn không được hét lên:
– Hai người đang nghĩ gì ?