Bốn giờ sáng ngày thứ hai, Cường Tử lăn một mạch rời khỏi giường, ba chân bốn cẳng mặc áo quần, đi giày nhảy ra ngoài. Xuống dưới lầu, quả nhiên Chu Bách Tước đã chắp tay sau đít đứng chờ gã ở trước cửa nhà. Anh ta có vẻ khó chịu, chắp tay sau đít cúi đầu quan sát cái gì đó.
Chu Bách Tước chờ Cường Tử đến sau lưng mới nhàn nhạt nói:
- Đi thôi.
Cường Tử để Chu Bách Tước đi ra ngoài trước, sau đó ngồi xổm trên mặt đất nhìn hồi lâu, cũng không tìm ra có cái gì khiến Chu Bách Tước tập trung tinh thần như vậy. Vừa định thôi, bỗng Cường Tử nhếch miệng, đọc lên một câu đối
Hữu chí giả sự cánh thành, phá phủ trầm chu, bách nhị tần quan chung chúc sở.
Khổ tâm nhân thiên bất phụ, ngọa tân thường đảm, tam thiên việt giáp khả thôn ngô
Xì. Vô nghĩa. Thâm sâu. Nói đơn giản là Cường Tử nhìn thấy bên cạnh chậu hoa có hai con ruồi chàng chàng thiếp thiếp…
Sau khi ra khỏi cửa, Chu Bách Tước nói với Cường Tử:
- Cậu chạy nhanh thật, nhưng lại không đúng. Hôm nay tôi sẽ dạy cậu phương pháp chạy.
Cường Tử nói:
- Con nghe nói vận động viên chuyên nghiệp khi chạy đều cố gắng khống chế hơi thở càng chậm càng tốt, là như thế nào?
Chu Bách Tước gật nhẹ đầu, nói:
- Cũng có lý, nhưng sai rồi.
Cường Tử hỏi:
- Sai chỗ nào?
Chu Bách Tước nói:
- Không phải càng chậm càng tốt, mà không thở là tốt nhất.
Cường Tử tự nói trong lòng: Trái đất rất nguy hiểm, trở về sao Hỏa của ông đi thôi. Không thở, ông nghĩ rằng chúng ta là siêu nhân sao? Tôi dù có thực sự tới mức đem quần sịp mặc ngoài quần dài cũng không nghe nói siêu nhân thì không thở. Bỗng hắn linh động nói:
- Chú Chu à, chú nói có phải như Sở Lưu Hương kia không? Bởi vì mùi hương trên người anh ta quá đậm, viêm xoang nặng khiến mũi hắn không thông. Mũi ta tốt thế này, làm sao không thở được?
Chu Bách Tước nhàn nhạt nhìn hắn một cái, nói:
- Đúng vậy!
Cường Tử liếc một cái, hỏi:
- Đó là tình tiết tiểu thuyết kiếm hiệp xây dựng nên, thực tế sao có thể thực hiện được. Chú có biết như thế nào mới có thể ngừng hô hấp không?
Chu Bách Tước lời ít ý nhiều, nói hai chữ:
- Nín.
Cường Tử nghiêm trang gật đầu nói hiểu rồi, sau đó chuẩn bị nín thở chạy đi. Chu Bách Tước lạnh lùng hỏi:
- Cậu định nín thở chạy đi như vậy à?
Cường Tử nói:
- Không phải chú muốn thế à?
Chu Bách Tước nói:
- Nếu như cậu có thể như vậy chạy được năm phút, tôi sẽ bái cậu làm thầy.
Cường Tử trong lòng tự nhủ:
‘Bỏ đi thôi, tôi đây công lực chưa đủ, nhìn không rõ động tác của ruồi xanh’. Nhưng hắn không dám nói.
Cường Tử vội hỏi:
- Chú Chu, chú cứ nói cho con phải làm thế nào đi. Con lĩnh hội kém, khả năng yếu.
Chu Bách Tước nói:
- Cậu múc một chậu nước, luyện bế khí trước đã.
Cường Tử nhanh nhẹn múc một chậu nước, sau đó nhét đầu vào. Hắn cảm giác qua rất lâu, đầu hắn ong ong lên, nín thêm được một giây nữa, vội vàng chui ra khỏi mặt nước. Hắn nhìn Chu Bách Tước đang xem đồng hồ, có chút đắc ý hỏi:
- Chú Chu, bao lâu?
Chu Bách Tước nhìn đồng hồ, nói:
- Hết pin.
Cường Tử hại não, trong lòng thầm nhủ: Ông cũng là người lái chiếc Audi A6, sao lại đeo đồng hồ điện tử. Chu Bách Tước vẻ mặt đau khổ nói:
- Hôm qua mới mua ở trường, mười đồng năm hào. Cái này ta vừa nhìn đã ưng ý rồi.
Cường Tử:
- Đúng vậy! Đúng vậy! Đồng hồ có hình nữ chiến binh này, người nào thấy cũng thích...
Chu Bách Tước đau xót mất nửa buổi, đến khi Cường Tử đồng ý hôm nay sau khi tan học mua lại một cái khác, tâm trạng mới tốt lên chút. Anh ta từ trong ngực lấy ra một quyển sách đưa cho Cường Tử, vào nhà, nói nhỏ phải tu luyện từ từ. Cường Tử cầm quyển sách Chu Bách Tước đưa cho, nhìn trên bìa sách có bốn chữ to:
- Tân Kim Bình Mai.
Cường Tử còn chưa kịp phản ứng, Chu Bách Tước đã từ trong biệt thự xông ra ngoài. Thân pháp trong khoảnh khắc gần như chỉ có thể nhìn được một vệt mờ, Cường Tử cảm giác cuốn sách trong tay đã bị Chu Bách Tước lấy đi, thuận tay đưa lại cho hắn một quyển khác, sau đó trong nháy mắt không thấy bóng dáng nữa.
Cường Tử sửng sốt, lúc này mới cười khúc khích. Cúi đầu nhìn cuốn sách mới trong tay, trên bìa cũng là bốn chữ to:
“Bách Biến Thần Hành”
Cảm giác đầu tiên của Cường Tử cái tên này hình như là tên của một địa danh nào đó, rất quen nhưng lại nghĩ không ra. Tuy nhiên, xem tên cũng biết khẳng định là loại khinh công tâm pháp rất trâu bò. Hắn tự nhủ, ăn ở tốt chính là như vậy. Thứ người khác chỉ có thể nhìn thấy trên TV, mình rất tùy tiện cũng có được. Vừa nghĩ đến TV, Cường Tử rốt cuộc cũng nhớ được bốn chữ đó sao lại quen mắt như vậy.Thần quyền vô địch Quy Tân Thụ có đứa con ngu ngốc trong Lộc Đỉnh Ký luyện chính là cái này. Cường Tử săm soi trong chậu nước, mình thật giống với Vi Tiểu Bảo lúc trưởng thành.
Cường Tử cầm sách đi ra khỏi nhà, muốn vào trong ngôi đình nghỉ mát bên còn đường nhỏ xem xét cẩn thận rõ ràng “Bách biến thần hành” này rốt cuộc lợi hại ra sao. Vừa đi hắn vừa nghĩ, Vi Tiểu Bảo chỉ là loại vua may mắn đi đến chỗ nào cũng giẫm phải cức chó. Ông đây nếu như cũng có vận khí kia, không chừng còn mạnh hơn hắn nữa. Vừa nghĩ đến đây thì nghe một tiếng động dưới lòng bàn chân, cúi đầu nhìn, chính là một bãi cứt chó lớn.
Hạng Uy cười đến ngã xuống đất không ngớt run rẩy.
Cường Tử cố gắng từ từ đi tiếp, cảm giác được đống cứt chó đáng ghét kia. Được rồi, ta giẫm phải cứt chó to như vậy. Mẹ nó chó nhà đứa nào để lại một đống lớn như vậy.
Cường Tử không ngừng an ủi mình, nói ra khỏi cổng giẫm phải cứt chó, đây là điềm lành. Hôm nay nhất định phải đi đánh số đề, không muốn cũng nhặt được tiền. Giẫm phải một bãi cứt chó, nhặt được một trăm đồng. Hai lần như vậy chẳng phải được nửa tháng sinh hoạt phí của mình rồi. Thật tốt, thượng đế, phật tổ, Allah cũng nói tâm thành tất linh. Được rồi, Cường Tử nghĩ chẳng qua là giẫm phải hai trăm đồng sinh hoạt phí.
Hơn bốn giờ sáng mùa hạ, thực ra trời đã khá sáng, ngọn đèn trong đình cũng đủ ánh sáng nên Cường Tử có thể ngồi đọc sách. Sách này xem ra không phải đồ cổ, đối với sách cổ Cường Tử có biết chút ít. Xem người ta đóng sách Kim Bình Mai này, đều là dùng chỉ buộc. Nhìn lại cuốn sách này, hic, nhà xuất bản nhân dân Hải Nam ấn hành.
Cường Tử đọc vài trang, đã thật sự bị hấp dẫn. Trong sách nói nếu muốn luyện Bách biến thần hành tốt nhất khi bắt đầu tu luyện phải là thân xử nam. Bởi vì đan điền trong cơ thể, khí đan điền xử nam là mạnh nhất, lại là đan điền chi hỏa. Đan điền chi hỏa nói thắng ra là Tiên Thiên chân khí, trong cơ thể mỗi người đều có. Dựa theo đó cơ thể con người mạnh khoẻ không giống với người yếu ớt. Nhưng cũng không phải là tuyệt đối, cũng có người cơ thể gầy yếu, nhưng đan điền chi hỏa lại cực kì mạnh. Trong sách nói nhưng vậy, Cương Từ càng tin tưởng mình chính là loại người này. Trong sách còn nhắc đến một người, điều kiện thân thể bình thường, thậm chí có thể nói là rất kém, nhưng đan điền chi hỏa lại có thể xem là đệ nhất tự cổ chí kim, gọi là Cái Nhiếp.
(Bạn không biết ai là Cái Nhiếp? Được thôi, Cái Nhiếp là nhân vật trong Tần Thời Minh Nguyệt đọc đi sẽ biết.)
Trong sách nói nếu muốn luyện thân pháp khinh công, nhất định phải thay đổi hô hấp của mình. Người dựa vào phổi để hô hấp, đây là hiểu biết bình thường. Cũng không phải nói bạn bỏ luôn không hô hấp bằng phổi, mà là thở không dùng đến mũi và miệng. Trong sách có một loại nội công tâm pháp, chính là thay đổi hệ hô hấp trong cơ thể người, nói ngắn gọn chính là hô hấp qua da.
Hô hấp qua da, lợi thế cơ bản nhất là không cần hoán khí. Đang thi triển thân pháp khinh công, tuyệt đối tương đương với máy gia tăng nội công. Vận động viên chạy maratong chạy về đến đích căn bản đã là đạt đến giới hạn rồi, nếu như không dùng miệng và mũi, mà là dùng lỗ chân lông hô hấp, vậy bạn đoán xem kết quả là gì? Ý này nói thẳng ra, nếu như bạn không phải người ba năm năm không tắm, bịt hết lỗ chân lông, bạn có thể chạy đến khi chân lìa cũng không sao. (Chẳng trách đọc tiểu thuyết kiếm hiệp lại chưa bao giờ thấy Cái Bang có bí kíp khinh công.)
Cường Tử càng xem càng say mê, thời gian hai giờ huấn luyện buổi sáng đều dùng để đọc sách. Thực ra Cường Tử rất may mắn, sách là Chu Bách Tước cho hắn,mà không phải một gã bỉ ổi đầu tóc rối bù nào đó cầm cuốn sách nói với hắn:
- Bằng hữu, tôi thấy cậu cốt cách thanh kì, thật sự là kì tài vạn người có một. Tôi đây có một quyển “Bách biến thần hành”, tặng cậu. Sau này những việc nặng như xông vào nhà cướp của rình chụp ảnh trộm sẽ giao cho cậu…
Tiêu Lôi gọi Cường Tử về ăn sáng. Tối qua Cường Tử nói với ông về chuyện học ở trường, Tiêu Lôi khen không ngớt biểu hiện của Cường Tử. Ông nói nếu đổi lại là mình, tuyệt đối không nghĩ ra những lời như vậy để đối phó với thằng lùn Đông Dương. Con mạnh hơn so với chú, chỉ cần cầm ống chữa cháy đã khiến hắn câm miệng. Cường Tử không hiểu, Tiêu Lôi cũng sẽ không nói cho hắn biết.
Ăn sáng xong, Tiêu Lôi đích thân lái xe đưa Cường Tử đi học. Trên xe, Cường Tử vẫn cầm cuốn Bách biến thần hành đọc say mê. Hắn từ nhỏ đối với khinh công khó thể mở miệng nói một tiếng thích là được. Nếu nửa năm trước hắn luyện loại thần công này, thì cần gì phải đi chuyển gạch?
Đến trường, Cường Tử tự đi đếnphòng học. Tiêu Lôi đến chỗ lãnh đạo trường tìm phó hiệu trưởng Trần. Toà lầu Nhất Hiệu của Nhất Trung là Tiêu Lôi đầu tư xây dựng, cán bộ giáo viên trong trường đối với việc này đều hết sức tán thành, noi theo việc đặt tên cho toà lầu chính của Nhất Trung để đặt tên cho toà lầu Nhất Hiệu này. Toà lầu chính của Nhất Trung là do Thiệu Dật Phu khởi công xây dựng, cho nên đặt là Dật Phu Lâu.
Một vị giáo viên già nói toà lầu đầu tiên kia gọi là Lôi Lâu đi, mọi người nghiên cứu một chút thấy không thích hợp lắm. Vậy nên vị giáo viên này nói nếu như tên không hay, vậy dùng họ đi. Một cô giáo trầm ngâm một hồi, nói:
- Tính Tiêu Lâu?
Vừa nói xong, mọi người trong phòng nhìn cô với ánh mắt sùng bái. Cô giáo kia bắt đầu lúng túng, nói nhỏ với cô giáo thân thiết bên cạnh:
- Tính Tiêu không được sao?
Cô giáo kia giận dữ nói:
- Không được. Tối qua cô lăn lộn trên giường như vậy chưa đủ sao!?
(姓焦 họ Tiêu phiên âm Bắc Kinh ‘Xìng jiāo’ đồng âm với từ 性交 quan hệ tình dục)
Tiêu Lôi ngồi vào chỗ, phó hiệu trưởng Trần mỉm cười bước ra bắt tay chào.
- Tiêu tổng ông tới rồi. Từ khi toà lầu Nhất Hiệu làm xong ông vẫn chưa ghé qua lần nào. Muốn gặp mặt ông thật sự khó quá, còn chưa thay mặt các học sinh cám ơn ông.
Tiêu Lôi khoát tay, nói:
- Tiện tay mà thôi, thầy ngàn vạn lần đừng nói vậy. Tôi không đến không phải do trở ngại gì, chủ yếu là không dám đến. Lần trước thầy bảo tôi nói chuyện với đám học sinh, tôi mất mặt còn chưa đủ hay sao?
Phó hiệu trưởng Trần bật cười, nhớ đến những lời của Tiêu Lôi trong đại hội toàn trường.
- Tôi chẳng qua góp chút sức mọn, toà lầu Nhất Hiệu này không thể dùng tên của tôi được. Ta không cách nào so sánh được với Dật Phu tiên sinh Ông ấy mới đúng là thiện nhân, thực sự quan tâm đến sự nghiệp giáo dục.
Câu chuyện đến chỗ này không có gì sai sót. Bản thảo này là thư kí của Tiêu Lôi soạn sẵn, hành văn rất tốt, lời lẽ rất đẹp đẽ. Câu tiếp theo là lời khiêm tốn của Tiêu Lôi:
- Lửa đom đóm không dám tranh sáng cùng ánh trăng tròn.
Tiêu Lôi đọc thành:
- Lửa hoả hoạn không dám tranh sáng cùng với ánh trăng tàn
Thực ra Tiêu Lôi lúc ấy đang lo lắng, trình độ ông ta mới chỉ là cấp hai.
Cường Tử trên đường cham phải Chu Hạo Nhiên, liền cùng đi. Chu Hao Nhiên nhìn khoé môi rách một mảnh nhỏ trên mặt của Cường Tử có vẻ muốn nói lại thôi. Cường Tử hỏi sao vậy? Chu Hạo Nhiên nói:
- Cường Tử, buổi sáng cậu có rửa mặt không?
Cường Tử lúc này mới nhớ lúc sáng thật sự không có rửa mặt, chỉ nín thở nhìn quanh. Hắn ra vẻ trấn định nói:
- Rửa rồi. Có chuyện gì sao?
Chu Hạo Nhiên nói:
- Trên mặt da bong hết lên, có phải là khô quá không? Dùng kem dưỡng ẩm đi. Cậu xem da mình đây này, trắng hồng tươi mướt.
Cường Tử nói:
- Cậu dùng kem dưỡng da hiệu gì?
Chu Hạo Nhiên nói:
- Nhã Phương!
Cường Tử nói mình từng dùng Đại Bảo, Chu Hạo Nhiên hỏi kết quả thế nào. Cường Tử nghĩ nghĩ rồi nói:
- Từ khi dùng Đại Bảo, cậu khoan hãy nói… Thực xin lỗi Đại Bảo.