Ác Bá

Chương 153: Chương 153: Cải trang đi chơi




Triệu Long Tượng xưa nay làm việc vốn an phận nhưng lại nghiêm túc, phương hướng anh ta đã nhận định cho dù có đầy chông gai cũng sẽ quyết không bỏ dở nửa chừng. Anh ta là một người ở trong bất cứ nghịch cảnh nào cũng sẽ không dừng không lùi bước, chạy không nổi thì đi, đi không nổi thì bò, nếu muốn hắn dừng bước lại không phải là không được, trừ khi anh ta chết. Anh ta có thể làm tổn thương đến người thân của anh ta trong những lúc làm việc.

Cho dù anh ta là một người khởi đầu ở một điểm thấp thì cũng có thể trỗi dậy, có lẽ sẽ đi vài bước đường quanh co hoặc sẽ tốn không ít thời gian, nhưng một khi thuận buồm xuôi gió ai cũng không ngăn cản được anh ta giang tay giang chân làm việc.

Cường Tử đưa cho anh ta số tiền sáu tỷ, số tiền khởi điểm này dĩ nhiên không thấp.

Chu Bách Tước là một nhân tài, giỏi giữ thăng bằng nhưng lại do dự thiếu quyết đoán, là thiên tài giữ gìn sự nghiệp. Nếu đưa cho anh ta số tiền sáu tỷ chắc chắn trong vòng mười năm hắn có thể khiến số tiền này tăng lên gấp đôi, hoặc có thể nhiều hơn một chút. Anh ta cũng tuyệt đối không đánh cuộc trong công việc, cái này không liên quan đến lòng can đảm, vì bản tính con người anh ta vốn không phải là người bí quá hóa liều.

Triệu Long Tượng không giống như vậy, đưa cho anh ta số tiền sáu tỷ, có thể trong vòng một hai năm anh ta có thể khiến số tiền này tăng lên gấp đôi thậm chí gấp bốn hoặc sáu lần, cũng có thể khiến số tiền sáu tỷ này trong nháy mắt bốc hơi kể cả một đồng cũng không còn. Nhưng trong công việc anh ta đáng tin cậy còn cố chấp thập toàn thập mỹ hơn Chu Bách Tước, nhưng lúc cần phải đánh cược thậm chí đến lúc cần phải dứt bỏ thì tuyệt đối sẽ không một chút do dự.

Lòng can đảm của anh ta chưa chắc lớn hơn Chu Bách Tước , nhưng tính mạnh mẽ đó của anh ta khiến anh ta mạnh mẽ hơn Chu Bá Tước một phần. Cường Tử đem tiền giao cho Triệu Long Tượng và Chu Bách Tước hai người bọn họ chưa hẳn không phải là một ván cược lớn, thắng được thì tất cả đều vui, vì thứ hắn cược không phải là tiền mà là khả năng nhìn người của hắn. Nếu là thua, hắn cũng không cảm thấy tiếc. Từ đầu đến cuối Cường Tử luôn đặt hết lòng tin tưởng Triệu Long Tượng chắc sẽ không làm hắn thất vọng, có lẽ thứ hắn cần không phải là một cái kết quả, mà chỉ là một quá trình từ đầu đến cuối.

Triệu Long Tượng thiếu khuyết một cơ hội, Cường Tử cho anh ta. Sau này Triệu Long Tượng trở nên giàu có là điều không thể ngăn cản nổi, nhưng sau này ai còn có thể kìm hãm Triệu Long Tượng đây? Cường Tử cười cười, nhân tâm con người, đôi khi có tác dụng hơn bất cứ khế ước gì.

Triệu Long Tượng Chu Bách Tước cả Cáp Mô ba người này đầu óc choáng váng bận bịu chạy đôn chạy đáo, ngược lại Cường Tử ông chủ đứng phía sau bức màn này lại nhàn rỗi dư thừa thời gian. Ngay cả Triệu Bá cũng có sự theo đuổi cho bản thân, dành một phần ba thời gian mỗi ngày luyện công, một phần ba ngủ, một phần ba xem phim hoạt hình dê và sói, quy trình khiến người khác căm phẫn.

Chu Lâm Nhã sau đêm hôm đó đến nay không thấy xuất hiện, Cường Tử từng đi đến phòng làm việc tìm, được biết là phó hiệu trưởng Chu lại đi công tác rồi.

Điều này khiến Cường Tử sinh ra chán nản.

Mộc Vãn Đình từng đến tìm hắn mấy lần, muốn hắn gia nhập hội sinh viên. Đây là điều mà nhiều tân sinh mơ ước, đương nhiên cũng có một phần ít học sinh xì mũi coi thường. Nhưng không thể phủ nhận là, gia nhập hội sinh viên bất luận là thực tiễn đối với việc học tập hay là sau khi rời khỏi trường, đều có lợi không nhỏ. Cường Tử từ chối không chút luyến tiếc, hắn cho Mộc Vãn Đình lí do là:

- Em cũng đã có chứng minh thư rồi, không còn muốn chơi trò chơi trẻ con.

Mộc Vãn Đình tức giận bỏ đi, Cường Tử không buồn cũng không vui, chuyện này hình như vốn không đủ để tác động đến tinh thần của hắn. Cái tên Cường Tử này có một chút thói quen như vậy, đối với chuyện lần trước bị Mộc Vãn Đình chơi khăm không nói là hận đến tận xương tủy cũng khiến hắn có chút chán ghét. Đối với người con gái có tính cách đanh đá ăn nói độ lượng này, Cường Tử sẽ loại bỏ khỏi trong danh dách những người có thể tin cậy.

Người như vậy, Cường Tử sẽ không đem cái bóng của mình cho giao cô ta.

Lúc Cường Tử đang trong giờ học nhận được cú điện thoại, nhìn thấy số gọi đến từ thành phố Đông Đỉnh. Vốn tưởng là Tiêu Lôi hoặc Bùi Nhuợc, kết quả nằm ngoài dự đoán đang trong giờ học Cường Tử nhảy vọt dậy, cử chỉ khiến người khác không nói nên lời.

- Thằng nhóc nhỏ, nghe nói đã lên đại học rồi hả? Mẹ mày, cuối cùng lão tử cũng đã làm một chuyện ép buộc có ý nghĩa. Nào nào, thằng nhóc nhỏ gọi ta một tiếng sư phụ nghe coi, lúc trước không để ngươi gọi là không muốn nhận một tên phá gia chi tử như ngươi làm đồ đệ, cứ để ngươi ở chỗ quán cơm của ta sợ cả đời ngươi bất lực, vậy chẳng phải lãng phí tâm huyết của lão tử ta sao? Bây giờ thằng nhóc nhỏ ngươi cũng đã lên đại học rồi, có một đồ đệ có tiền đồ mặt mày lão tử ta cũng được vẻ vang, nào, ngoan ngoãn gọi một tiếng sư phụ ta nghe?

Cường Tử ở trước mặt mọi người cả trai lẫn gái trong lớp học còn có cả lão giáo sư đang deo cặp kính cận lớn tiếng nói:

- Để cái lỗ đít thối tên què ông, trước kia ông không đếm xỉa đến tôi đem tôi vứt cho Lôi Tử thúc rồi một mình đi phong lưu đại giang nam bắc vui sướng, bây giờ muốn tôi gọi ông bằng sư phụ, không có cửa đâu!

Hắn giậm chân chửi đổng khiến cả lớp học kinh ngạc, vẻ mặt không kìm được nổi kích động cộng thêm lời nói bất kính bất cứ ai mới nhìn vào đều cho rằng hắn là đứa bị bỏ rơi…….

- Trừ khi lấy ra một trăm tám mươi vạn bao lì xì cho tôi, sau đó đặt một hai trăm bàn yến tiệc lớn mời tám trăm khách khứa bạn bè ở khách sạn Quốc tế Đại Trung, ở trước mặt mọi người tôi sẽ tuyên bố tôi Lâm Cường là đồ đệ của lão Mạc què, nếu không thì đừng hồng!

Cường Tử lớn tiếng nói.

Lão giáo sư trên bục giảng có chút buồn bực, lão giơ tay lên định ngăn Cường Tử làm xằng làm bậy lại, nhưng vừa tiếp xúc thấy ánh mắt đầy kích động của Cường Tử thầy lại không đành lòng, cũng không biết tại sao ông không nói lời nào.

Giọng điệu Mạc Địch ở đầu giây điện thoại bên kia bình thản nói:

- Cần tiền thì không có, cần tính mạng cũng không cho, lão tử đã nghèo nửa đời người mới thời gian gần đây mới nhận thức được cuộc sống hạnh phúc ăn uống phóng khoáng của một kẻ có tiền. Lần này trở về trong túi còn được năm trăm đồng, ta cắn răng bao lì xì cho ngươi một nửa, nếu còn dài dòng một đồng cũng không có!

- Không được!

Cường Tử quát lớn.

- Mỗi người một nửa? Con mẹ nó tiểu thiếu gaá tôi không cần dùng hai trăm năm mươi đồng của ông!

- Ái chà …..coi thường quá.

Mạc Địch lẩm bẩm nói.

- Như vậy đi, tiền lì xì bỏ qua, đợi ngươi nghỉ hè về Đông Đỉnh ta đích thân xuống bếp nấu một bàn món ăn, mời Lôi Tử đến cùng ăn, nhận ngươi làm đồ đệ được không?

- Không được!

Cường Tử không một chút do dự liền từ chối.

Hắn nói:

- Con mẹ nó ai mà ở không đợi đến trở về Đông Đỉnh, lão Mạc què ông đợi đó, bây giờ tôi kêu người đi đón ông! Đầu gối tiểu thiếu gia ta ngứa ngứa, trước bữa tối đêm nay mà không dập đầu vài cái con mẹ nó là tôi không ngủ được!

Cuối cùng lão giáo sư không nhịn được nữa, thầy nhẹ nhàng gõ vào bàn trên bục giảng nói:

- Vị sinh viên này, em nói chuyện điện thoại có thể đừng quá kích động như vậy có được không? Em có thể nói chuyện nhỏ nhẹ, đừng làm ảnh hưởng đến mọi người trong lớp có được không?

Thầy thật nhân từ quá.

Cường Tử tỏ vẻ xin lỗi, hắn bụm loa điện thoại lại nói với thầy giáo:

- Thưa thầy em hiểu rồi, bây giờ em đi ra ngoài, rồi nhẹ nhàng vào lại lớp, không cần phải bắn súng đúng không ạ?

Lão giáo sư hiểu ý cười, không biết tại sao hôm nay ông lại tốt tính như vậy. Nếu nhìn thấy các sư tỷ sinh viên khóa trên gọi điện trên lớp học ngay lập tức cầm điện thoại giẫm xuống chân, nhưng cử chỉ lời lẽ của giáo sư lúc này rất nhẹ nhàng, sợ gây chấn động khiến cả lớp cười méo mồm.

Thật ra nguyên nhân rất đơn giản, lão giáo sư tên gọi là Lý Tam Giáp là bạn học cũ với thầy giáoTrương ở trường Nhất Trung thành phố Đông Đỉnh. Hai người họ bây giờ vẫn luôn giữ liên lạc và coi nhau là tri kỷ, có thầy giáo Trương châm ngòi thổi gió nên lòng nhân từ lão Lý Tam Giáp cũng khiến mọi người đỡ khiếp sợ.

Cường Tử treo cái nhãn hiệu ở chỗ thầy giáo Trương ba:

Nhất, cô nhi. Nhị, tự học thành tài. Tam, tên vô danh tiểu tốt còn là một thiên tài. Lão nhân cả đời không con, cho nên mới coi mỗi một học sinh như là con mình sinh ra, nhất là quan tâm đặc biệt đối với những học sinh có hoàn cảnh bi thương mà chăm chỉ học hành. Cường Tử bi thương hay không bi thương để qua một bên, nhưng hắn là người mà thầy giáo Trương dồn nhiều tình cảm và tâm huyết nhất.

Ông lão Lý Tam Giáp phất phất tay ý bảo Cường Tử đi ra ngoài, sau đó tiếp tục tỉ mỉ giảng bài.

Cường Tử sau khi té ra ngoài lại quát lớn trong điện thoại nói:

- Tiền lì xì ông không cần cho, bây giờ đến lượt tiểu thiếu gia tôi bắt nạt lại ông. Mang theo một cái bao tải đến, nếu tôi không đựng đầy tràn một túi tiền vàng bạc cho ông để nửa đời sau của ông muốn làm gì thì làm, thì tiểu thiếu gia tôi không họ Lâm!

- Không họ Lâm cũng tốt, theo họ Mạc của lão tử ngươi cũng không bị thiệt.

Mạc Địch thản nhiên nói.

- Đừng nóng vội giống như lửa cháy đến mông, lão tử đã đi du ngoạn hết một nửa Trung Quốc mới trở về Đông Đỉnh ngươi để nghỉ thở cái rồi nói. Nhưng ngươi khoan hãy nói, chuyến đi du ngoạn bên ngoài này giúp ta mở rộng được nhiều kiến thức, vốn vĩ xem tivi mới có thể nhìn thấy phong cảnh lần này đều tận mắt nhìn thấy rõ ràng, bây giờ cho dù có lăng đùng ra chết cũng coi như xứng đáng. Chờ đi, chờ khi ngươi nghỉ hè trở về Đông Đỉnh hai thầy trò ta sum họp, đâu phải là không còn gặp được nhau nữa, không đến mức phải…

- Không được!

Cường Tử cố chấp lớn tiếng nói.

- Ông chờ đó, bây giờ con gọi điện thoại kêu người đến rước thầy!

Mạc Địch cười ha ha nói:

- Làm gì vội vậy, cho dù lão tử ta nhận ngươi làm đồ đệ cũng cũng không có vật báu gia truyền gì cho ngươi, càng không có con gái xinh đẹp như hoa như ngọc để mà gả cho ngươi. Nói thật ra thì chỉ có ngôi nhà ba phòng cũ rách đó là thứ đáng giá, theo lý mà nói thằng nhóc ngươi bây giờ không đến nổi nhớ đến ta vì chút gia sản này chứ? Hơn nữa ngôi nhà ba phòng đó đã dỡ bỏ rồi, ta bây giờ không có nhà để về đành phải ngủ ở ngôi biệt thự lớn của Lôi Tử nhà ngươi. Sao ta cứ cảm thấy ngươi gấp rút muốn gặp ta khiến trong lòng ta không được yên? Nếu ngươi không cho một lý do đánh chết ta cũng không gặp.

Mạc Địch nói xong, đầu giây điện thoại bên kia im lặng một hồi. Một lát sau hình như ông nghe thấy tiếng nức nở, lúc có lúc không……

Mạc Địch im lặng kiên nhẫn chờ, cũng không hối thúc Cường Tử nói chuyện.

Trải qua ba phút, đầu giây điện thoại bên phía Cường Tử mới cất giọng nói khàn khàn nói:

- Sư phụ, trò nhớ thầy.

Sau khi nghe thấy năm chữ này, một lão Mạc què xưa nay thô kệch người lôi thôi lếch thếch xúc động, ông dụi dụi khóe mắt, nước mắt từ trong khóe mắt chảy ra.

- Được rồi! Hôm nay dù như thế nào hai thầy trò ta cũng phải gặp mặt!

Ông nói.

Giọng nói cũng có chút khàn khàn.

Lúc này, đầu giây điện thoại bên phía Cường Tử cuối cùng không kìm nén được gào khóc, khóc xé gan xé ruột. Hắn giống như một đứa trẻ bị lạc lang thang trên phố rất lâu cuối cùng mới tìm thấy được bố mẹ, khóc đến nước mắt nước mũi chảy dài chảy dài hoàn toàn không còn phong độ đẹp trai của một tiểu thiếu gia, nhìn giống như một thằng ngốc, ngốc như vậy.

- Sư phụ…..người đừng bỏ con, con sợ.

Cường Tử khóc đến khàn cổ nức nở nói.

Mạc Địch lau nước mắt chửi nói:

- Sợ cái cọng lông! Không có chút tiến triển! Mẹ nó thật không có khí phách đàn ông! Nếu muốn nhận ta là sự phụ, thì đứng thẳng người ưỡn thẳng lưng lên, quỳ gối khóc ở đó còn mặt mũi gọi ta là sư phụ sao? Khốn thật, trước kia đánh ngươi như nào ngươi cũng đều không rơi một giọt nước mắt.

- Ừ….

Cường Tử Ừ tiếng quả nhiên không quỳ nữa, hắn đứng lên ưỡn thẳng lưng.

Bỗng, hắn cảm thấy có chút bất thường

Ngẩng đầu lên, nhìn về phía xa xa.

Một Qua Tử thân hình gầy nhom, bước từng bước lảo đảo trên đường đang đi tới về hướng mình. Một tay hắn cầm điện thoại, tay còn lại hắn giơ lên cao ra sức vẫy vẫy.

- Thằng nhóc, lão tử cải trang đi chơi tới đây rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.