Ác Bá

Chương 217: Chương 217: Đánh vào mật thất






Ngô Tôn thở dài đáp lại:

- Thôi cũng đành vậy, mặc dù không thể điều tra ra người đứng sau thao túng các thí nghiệm sinh hóa này nhưng có thể phá hủy được cũng coi như là một thành công, một chuyện công đức. Mặc dù thuốc sinh hóa có thể khiến cho cơ thể phát huy được sức mạnh đến mức tuyệt đối nhưng tổn thương mà nó gây ra cũng kém. Một khi đã bị cải tạo cơ thể, chẳng mấy ngày sau thần trí sẽ trở nên điên loạn, cuối cùng sẽ trở thành một cái xác không hồn.

Cường Tử đáp lại:

- Bây giờ chúng ta hãy ngồi đây chờ đợi, đợi đến khi đám người Yêu Ma hành động thì chúng ta sẽ bắt đầu luôn, khiến cho bọn chúng không kịp trở tay.

Ngô Tôn khẽ gật đầu đáp lại:

- Tùy cậu!

Hai người vội vàng tìm một nơi bí mật và ẩn nấp. chẳng bao lâu sau, thì đã nghe thấy bên trên nhốn nháo cả lên. Mấy tên Nhẫn giả từ bên trên vội vàng chạy xuống, Ngô Tôn cũng vội vàng xông ra, đứng ngăn cản trước mặt mấy người này.

- Theo quy tắc thì các ngươi không được phép xuống dưới, có chuyện gì hãy nói với ta.

Ngô Tôn làm mặt lạnh, nghiêm nghị nói với mấy tên nhẫn giả.

- Độc Tôn đại nhân, tổng bộ bên kia gặp phải đột kích, có một đám cao thủ đã phá vỡ hàng phòng ngự của chúng ta, hiện tại tình hình đang vô cùng cấp bách, bên đó sắp không thể nào cầm cự được nữa rồi, chúng tôi là muốn đến đây xin tăng thêm viện trợ.

Tên nhẫn giả thủ lĩnh vội vàng giải thích.

Ngô Tôn nhướng mày lên và hỏi:

- Nếu là là chuyện khẩn cấp thì ngươi hãy cùng ta đi xuống dưới đó, những người còn lại thì hãy quay về tiếp tục làm việc.

Tên nhẫn giả thủ lĩnh khẽ đáp lại một tiếng, phất tay ra hiệu cho đám thuộc hạ quay về, còn y thì theo sau lưng Ngô Tôn nhanh chóng bước xuống tầng bốn. Cường Tử cũng nhanh chóng chui ra mà không phát ra bất cứ tiếng động gì, đi theo sau lưng hai người này. Thân phận của tên nhẫn giả này cũng thấp, tu vi không cao cho nên chuyện Cường Tử đi theo sau lưng y, y cũng không phát hiện ra.

Cường Tử đợi Ngô Tôn và tên nhẫn giả kia bước vào trong phòng, hắn khẽ giẫm chân một cái, bât người lên nóc phòng. Mặt hắn quay xuống dưới, chân tay thì lại bán chặt vào vách tường ở chỗ hành lang, đưa mắt nhìn bao quát xung quanh. Không bao lâu sau, liền có hơn hai mươi tên Nhẫn Giả từ bên trong xông ra ngoài, nhưng Cường Tử vẫn không hành động bởi vì hắn biết cao thủ đích thực không hề bị điều động sang bên đó.

Quả nhiên sau khi mấy tên nhẫn giả kia xông ra ngoài không lâu thì có sáu tên thượng nhẫn mặc áo nhẫn giả màu trắng, che kín mặt, và một tên vũ giả sau lưng có đeo năm thanh trường đao lần lượt bước ra. Trong đó có một tên thượng nhẫn cúi đầu nói vài câu với tên võ giả kia, sau đó thì dẫn theo những nhẫn giả khác chạy như bay ra bên ngoài trước, ngược lại cái tên võ giả kia lại không hề tỏ ra lo lắng gì hết, gã đưa mắt nhìn lên tầng trên rồi từ từ đi lên.

Cường Tử đang dán người ở phía trên cửa ra vào nhìn thấy bảy người kia chia thành hai nhóm chạy sang tiếp viện cho nên câu lạc bộ tư nhân, cho nên hắn liền nghĩ bụng, đợi sau khi tên võ giả này đi ra ngoài thì hắn sẽ lẻn vào bên trong hội tụ với Ngô Tôn, dựa vào thực lực của hai người thì chuyện phá hủy nơi đây cũng sẽ không thành vấn đề.

Nhưng đúng lúc tên võ giả kia chuẩn bị biến mất khỏi chỗ rẽ cuối hành lang thì gã đột ngột quay người lại, đưa tay ra đánh một luồng ám khí về phía Cường Tử. Chuyện này xảy ra quá đột ngột, và cũng không biết là đã có bao nhiêu là ám khí trong nháy mắt bay thẳng đến chỗ Cường Tử.

Tứ chi của Cường Tử nhẹ nhàng thả lỏng khỏi trần nhà, người rơi xuống, rồi một đám ám khí kêu lanh canh, cắm vào chỗ mà hắn vừa mới dán người trước đó. Đám án khí này bắn vào bê tông trên trần nhà rồi tóe lửa, những âm thanh lanh canh vang lên không dứt bên tai, từ đó có thể thấy rằng số lượng ám khí đúng là không ít.

Cường Tử chỉ vừa mới rơi xuống đất thì người đã lao thẳng về phía tên võ giả kia. Hắn không phải là một người hay chần chừ do dự không quyết, nếu như đã bị người khác phát hiện, thời cơ đã mất, lại còn bị động đứng đợi đối phương ra tay trước, tình huống như vậy đúng là cực kỳ bất lợi. Sau khi tập trung hết sức lực vào đôi chân thì cường Tử mới hành động. Một lực đạp rất lớn đã giúp cho tốc độ của hắn được phát huy đến cực hạn.

Một cái bóng đen vụt qua, trong thời gian chớp mắt, Cường Tử đã đến phía trước tên Vũ Giả đó.

Tên Vũ Giả này trở tay rồi rút ra một thanh trường đao ở đằng sau lưng. Thanh đao hắt ra ánh sáng, mũi đao vô cùng sắc bén hướng thẳng về phía mặt của Cường Tử mà bổ xuống. Gã rút đao xuất chiêu, động tác nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy nhưng lại nhanh đến mức độ khó tin.

Cường Tử quay người lại, nhanh chóng né nhát đao rồi chân sau khẽ xê dịch một chút. Một âm thanh chói tai phát ra từ dưới chân của hắn, đó chính là âm thanh chói tai được tại ra bởi đế giày ma sát với mặt đất.

- Phích Sơn Kháo!

Bát Cực Quyền, Phích sơn kháo nội lực giống như một cây cung đã được kéo căng dây, uy lực như sấm sét.

Tên võ giả kia rõ ràng là cũng không ngờ được rằng động tác của Cường Tử lại có thể mạnh mẽ và uy lực đến như vậy. Đợi đến khi gã xoay ngược thanh đao trong tay lại thì chiêu này của Cường Tử đã nện thẳng vào trước ngực của gã.

Đoàng!

Cơ thể của hai người vừa mới tiếp xúc với nhau nhưng là một lực tấn công cực mạnh, dường đi đến không khí cũng bị trấn động và có thể nhìn thấy gợn sóng bằng mắt thường. Tên võ giả Nhật Bản kia khẽ kêu rên rỉ, bị Cường Tử đánh bay ra ngoài chỉ bằng một chiêu, gã bay về phía đằng sau khỏang năm sáu thước rồi mới rơi xuống đất. Nhất thời khinh địch đã khiến gã phải trả giá đắt nhưng rõ ràng một chiêu này không thể nào đánh bại được gã.

Võ giả đặt tai trái đang đỡ trước ngực xuống, một tấm hộ thuẫn có đường kính khoảng ba mươi tấc đã bị Phích sơn kháo làm cho biến dạng.

Leng keng một tiếng, tên võ giả này tháo tấm hộ thuẫn ở trên tay trái xuống rồi vứt luôn xuống đât. Ánh mắt của gã đã biến thành máu đỏ, gã lạnh lùng nhìn thẳng vào Cường Tử.

- Rất tốt, chiêu thức không tồi!

Tên võ giả này nói với Cường Tử.

Gã lại rút ra một thanh trường đao khác. Hai thanh đao vung qua vung lại, phát ra ánh sáng làm chói mắt, chân khẽ chuyển động hướng về phía Cường Tử.

- Trảm tinh chi vũ!

Tên Vũ Giả này nọ khẽ hô lên một tiếng, đao pháp thi triển tạo ra một ánh sáng. Ánh đao như thủy ngân chảy xiết trên mặt đất, kín không kẽ hở. Thân pháp của gã rất quỷ dị, cước bộ trông rất loạn nhưng đều có kết cấu, bộ đao pháp này cũng sắc bén dị thường.

Ngay lập tức Cường Tử rơi vào thế bị động, né tránh hết nhát đao này đến nhát đao khác. Sau khi võ giả triển khai đao pháp giống như một dòng sông lớn đang không ngừng chảy xiết, còn Cường Tử mặc dù đã tả đột hữ thiểm nhưng vẫn không thể nào tìm thấy sơ hở của đối phương.

- Tiểu tử, nhà ngươi có thể lén lút lẻn vào được đến đây coi như ngươi cũng có chút thực lực nhưng gặp phải ta thì coi như là nhà ngươi xui xẻo rồi,

Tên võ giả kia vừa múa trường đao vừa hung tợn nói với Cường Tử.

Nhưng hắn chỉ hừ một tiếng, thân pháp bỗng nhiên nhanh hơn. Nhất thời thân hình của hắn bỗng mờ đi, những bóng mờ mờ ảo ảo hiện lên, trong lúc nhất thời thì không thể nào phân biệt được cái bóng mờ ảo nào mới đích thực là hắn.

Ánh mắt của võ giả nhìn được một lúc thì gã nổi nóng, gặp được một đối thủ có thực lực tương đương với bản thân, đúng là hiếm gặp, cho nên máu trong người gã sôi lên sùng sục. Gã gào to lên một tiếng rồi lại đưa tay ra sau rút tiếp một thanh trường đao.

Hai tay ba đao!

Ba thanh trường đao trong tay gã thi nhau múa lên, những ánh sáng được tạo ra biến đổi hình thái không ngừng. Ánh sáng đang từ hình cầu bỗng nhiên trong nháy mắt trở nên góc cạnh rõ rệt, giống như một con nhím đang dựng lông lên phòng ngự.

Đã mấy lần đột ngột tấn công quyết liệt mà Cường Tử vẫn không thề nào phá vỡ được phòng ngự của đối phương. Kiểu đao pháp giống như sông lớn chảy xiết này có thể nói là một sự phòng ngự tuyệt đối, đừng nói là người chứ ngay cả nước cũng không thể nào thấm vào được.

Cường Tử khẽ nhướng mày, tên đối thủ này đúng là khó chơi. Lúc này một mình Ngô Tôn đang ở trong mật thất, nếu như hắn không thể nào giải quyết được tên này trong thời gian ngắn thì e rằng kế hoạch khó mà thành công được. Thời gian càng bị kéo dài thì càng bất lợi cho hắn.

Nghĩ tới đây, Cường Tử liền đột ngột dừng lại, dồn hết nội lực vào tay phải, sau đó hướng thẳng về phía ánh sáng kia .

Hắn lại muốn dùng cơ thể bằng xương bằng thịt đi đấu với thanh trường đao sắc bén.

Chát!

Sau khi một tiếng vang lớn, ánh sáng đang chuyển động không ngừng bỗng chốc dừng lại, đến lúc nhìn thấy rõ ràng đã có hai thanh trường đao bị một chưởng vừa rồi của Cường Tử đánh cho gãy vụn. Lần cá cược này của Cường Tử quả thực là quá điên khùng. Hắn dùng sức mạnh xương thịt của bản thân lại liều mạng đấu với thứ ánh sáng được tạo thành ba thanh trường đao

Nhưng chính một chiêu này của Cường Tử đã phá vỡ phòng ngự của đối phương, ngay lập tức sắc mặt của tên võ giả này biến sắc, nhưng cho đến khi gã nhìn thấy trên tay hắn cũng có vết máu thì lập tức gã càng trở nên âm tàn lạnh lùng. Dứt khoát rút thanh thanh đao cuối cùng ở đằng sau lưng ra, gã lại gào rống lên một tiếng rồi xông qua.

- Tiểu tử! Chịu chết đi! Võ thuật của dân tộc Đại Hòa thiên hạ vô địch!

Một chưởng của Cường Tử đã phá vỡ sự phòng ngự của đối phương, cho nên tay cũng đã bị thương. Tốc độ phản ứng của đối phương đúng là quá nhanh, không hề cho Cường Tử cơ hội, nhanh chóng thừa cơ rút đao xông lên.

- Mở!

Cường Tử đột nhiên hét lớn lên một tiếng.

Bỗng nhiên!

Thân hình của võ giả tự nhiên bị cứng lại, dường như đã bị cái gì đó quy định sẵn.

Ánh đao dừng lại, chân cửa Cường Tử nện vào chính giữa ngực của tên Vũ Giả này.

Võ giả Đông Doanh bị đánh chết cũng không thể nào ngờ được rằng, nhát quyền lỗ mãng lúc nãy của Cường Tử mới chính là một quyền chí mạng. Nhát quyền này được tạo nên bởi hai lực, lực mạnh bạo đánh vào thanh trường đao khiến cho hai thanh cuối cũng bị gãy vụn, còn nội lực thâm hậu lại được Cường Tử thuận theo đao của gã tấn công vào bên trong cơ thể.

Nếu tính thời gian thì đúng thời khác mà nội lực này nện vào giữa ngực võ giả, Cường Tử liền hét lớn lên một tiếng, nhấc mạnh chân lên và đá bay tên võ giả này bay ra ngoài. Khi mà cơ thể của tên võ giả vẫn còn đang lơ lửng ở trên không trung thì Cường Tử đã đuổi kịp gã. Giữa không trung, Cường Tử nắm chặt hai tay, hung hăn nện tiếp một chưởng nữa vào ngực của gã.

Rầm!

Tên võ giả này bị một chưởng của Cường Tử đập mạnh vào tường khiến cho bức tường xuất hiện một cái lỗ thủng khá lớn. Bức tường làm bằng xi măng đã bị đập nát tàn tạ, còn người của tên Vũ Giả kia vị uốn cong rồi tiếp tục bị Cường Tử nện tiếp cho một quyền nữa rồi mới được rơi xuống đất. Nhưng khi vừa mới tiếp đất thì gã đã phun ma một miệng đầy máu.

- Đại Hòa dân tộc, đệ nhất thiên hạ!

Tên võ giả nằm trong vũng máu, nhưng miệng vẫn hô vang khẩu hiệu. Gã cố gắng vùng vẫy để đứng dậy nhưng vừa mới nhấc được người lên thì chân của hắn đã giẫm mạnh lên cổ của gã.

Lực của bàn chân này còn lớn hơn khiến cho chiếc cổ của tên võ giả kên “rắc” một tiếng., dường như nó đã bị đứt gãy.

Tên võ fiả này liên tục bị tấn công dồn dập nhưng vẫn cứ ngoan cố đứng dậy. Nhưng chỉ là cơ thể lúc này của gã đã bị cong queo xiêu vẹo, cái cổ thì ngặt sang một bên và chúc xuống, còn miệng thì không ngừng chảy ra máu.

- Ngươi nhất định sẽ bị Thiên Chiêu đại thần trừng phạt!

Tên võ giả này mở miệng ra lí nhí nói, nhưng con mắt của gã thì vẫn hung hãn nhìn Cường Tử chằm chằm. Nhưng trong ánh mắt của gã cũng đã xuất hiện vài phần sợ hãi.

Cường tử dán chặt tay của mình vào trán của gã rồi dùng sức đẩy gã về phía bức tường.

- Con mẹ mày Thiên Chiêu nhà ngươi!

Rầm! Đầu của tên võ giả này bị Cường Tử trực tiếp ấn sâu vào bên trong bức tường. Sau khi bị tác động thì đã xuất hiện một lỗ hổng rất lớn, gạch đá vỡ vụn và đầu của tên này cũng bị nứt toác, thậm chí một nửa đầu đã bị chưởng này của Cường Tử làm cho vỡ nát.

Cường Tử xoay người lao đi, chân đưa ra đá một nhát vào cánh cửa phòng mật thất. cánh cửa kiên cố nặng nề vẫn bị cước này của hắn đá bay ra ngoài. Rầm một tiếng xi măng ở chỗ cửa ra vào võ vụn, bay tung tóe ra ngoài.

Không khí bụi mù mịt, Cường Tử hiên ngang bước vào trong mật thất.

Bên trong cánh cửa này không ngờ lại còn một hành lang rất dài nữa, toàn bộ đều được làm bằng xi măng sắt thép, vô cùng kiên cố. Hành lang dài chừng mấy chục thước, tối đen như mực không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Cường Tử đến lúc này mới vỡ lẽ, chẳng trách mà lúc nãy khi nói chuyện cùng với Ngô Tôn, và cả lúc nãy khi hắn giao đấu kịch liệt với tên võ giả kia mà không làm kinh động đến những người ở bên trong. Thì ra là cánh cửa này còn có một lối đi nữa, cũng không biết cuối hành lang có phải là phòng thí nghiệm hay không.

Cường Tử bước lớn về phía trước, nhưng vừa đi được mấy bước thì bước chân chợt khựng lại.

Những tiếng ken két vang lên, ngay lập tức Cường Tử biết rằng đại sự không tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.