Ác Bá

Chương 174: Chương 174: Doạ lui (thượng)




Cường Tử ở giữa không trung vặn người mạnh mẽ chớp một cái, nửa vầng trăng lạnh như băng trùng trùng kia sượt lướt ngang thân thể của hắn. Mặc dù là không có tiếp xúc thân thể của hắn, nhưng khí tức sắc bén vẫn chém rách quần áo của hắn!

Cường Tử khẽ đảo người về phía sau ngã trên mặt đất, hắn ngắm nhìn đao trong tay Tiểu Dã Tam Mộc, mục quang lạnh lẽo.

Hắn cởi áo trên của mình trở tay vứt cho Trần Tử Ngư ngã trên mặt đất, hắn không quay đầu lại, bởi vì hắn biết bản thân một khi quay đầu thanh đao dài sắc bén kỳ dị trong tay Tiểu Dã Tam Mộc sẽ như rắn độc đánh lén sang.

- Tôi tới chậm, thật có lỗi.

Cường Tử nói.

Trần Tử Ngư được Cường Tử che chở bảo vệ thân thể ở sau lưng cười buồn thảm, cô ta cầm quần áo Cường Tử do dự một chút cuối cùng mặc trên người, hít một hơi thật sâu mùi hương Cường Tử trên quần áo, không biết tại làm sao cô ta lúc này rất muốn ôm ấp đứa bé lớn còn ít hơn mình sáu bảy tuổi trước mặt này, sau đó ghé vào trên vai của hắn khóc thoải mái thống khoái một hồi.

Thỉnh thoảng khóc hết sức, đối với phụ nữ mà nói cũng không phải một việc dễ dàng gì cho cam.

- Không coi là muộn.

Lời phía sau Trần Tử Ngư chưa có nói ra, cô ta chợt phát hiện mình dường như muốn giải thích gì đó với Cường Tử, cảm giác này loé lên lập tức lại khiến cho cô ta có chút mất tự nhiên.

Cường Tử ừ một tiếng nói:

- Chạy đi, đi Húc Nhật Nhất Phẩm.

Trần Tử Ngư nghĩ ngợi sau đó gật đầu, nàng nói:

- Được! Tôi chạy!

Cô ta đứng lên muốn chạy, nhưng bụng và trên ngực còn có ngón tay gẫy nát ở thời điểm này không biết tại làm sao đau khó thể chịu đựng được, mới chạy một bước thân thể cô ta trong một thoáng chốc không tự chủ được gần như muốn té ngã. Nhưng Trần Tử Ngư không có lên tiếng cũng không có quay đầu, cô ta ổn định thân thể một chút tiếp tục chạy về phía cửa.

Cô ta không quản Cường Tử có phải đối thủ của gã đàn ông tà ác có một thanh yêu đao trong tay kia hay không, Cắn răng nhịn đau bước thấp bước cao chạy đi. Bởi vì cô ta biết rõ mình ở ngốc nhiều thêm một phút Cường Tử đối mặt nguy hiểm nhiều thêm một phút, cô ta không muốn trở thành gánh nặng của hắn.

Cô ta không muốn trở thành gánh nặng của bất kỳ một gã đàn ông nào.

Nỗi đau đớn trên thân thể cô ta gần như đánh bại chính mình, đây là bởi vì thời khắc này cô ta trở nên yên tâm. Khi Cường Tử đứng ở phía trước cô ta dùng thân thể che chở cô ta ở phía sau, ngay lúc ấy hắn không hề cố kỵ sau lưng mình đối với cô ta, trong lòng cô ta trở nên yên tĩnh, chính bởi vì một chút thoải mái này cho nên cơn đau xót ngược lại khó thể chống cự được.

Tiểu Dã Tam Mộc nhìn Trần Tử Ngư chạy tới cửa ra vào, khoé miệng của gã mắng một câu thật ác độc sau đó đuổi về phía của cô ta. Gã mới nhúc nhích Cường Tử đã như quỷ ma trong nháy mắt ngăn ở trước mặt của gã, Tiểu Dã Tam Mộc trở tay một đao bổ đến, nửa vầng trăng bỗng nhiên xuất hiện lần nữa.

Cường Tử lách mình né qua ánh đao khát máu kia, sau đó chùn thân xuống mạnh mẽ đâm từ dưới lên như một quả pháo thông thiên hướng vào cằm Tiểu Dã Tam Mộc!

Tiểu Dã Tam Mộc bị Cường Tử ngăn trở một chút trong lòng bùng lên lửa giận, gã rống giận một tiếng xoay ngang yêu đao Thôn Chính của mình, một đường ánh đao sáng trắng chém về cánh tay Cường Tử, ánh sáng trắng này như một tia chớp nổ bung ra giữa hai người, nhanh chóng mà lạnh lùng.

Cường Tử vung nắm đấm ra bỗng nhiên dừng lại, nắm tay trái xuất kỳ bất ý từ bên hông đánh thẳng đến huyệt thái dương của Tiểu Dã Tam Mộc!

Tiểu Dã Tam Mộc đao phong chuyển hướng cắt về hướng tay trái Cường Tử, tích tắc ánh đao sắp tiếp xúc đến nắm đấm Cường Tử, nắm tay trái Cường Tử lập tức thu về, hắn nắm được chỗ sơ hở của đao phong Tiểu Dã Tam Mộc hướng một bên lách ra mãnh mẽ phóng lên, một tiếng thét vang lên, như sấm nổ vang giữa bầu trời đêm!

Phích sơn kháo!

Tiểu Dã Tam Mộc không hổ là có thực lực có thể so với cao thủ Kim Bảng, đao phong của gã sau khi liên tiếp bị hai hư chiêu của Cường Tử thu hút hết sang một phía vẫn có thể đưa ra cách đối phó trong thời gian rất ngắn, phần thực lực này đã đến cảnh giới thân theo ý mà hành động. Không thể phủ nhận là ở tuổi tác của gã có thể có được thành tựu như vậy, quả thật có tư cách tự phủ!

Một chiêu Phích sơn kháo sức mạnh kinh người của Cường Tử đã đến lúc phát huy ra hết, Tiểu Dã Tam Mộc lập tức lui về phía sau đồng thời thu hổi đao phong lại, cổ tay dùng một loại động tác xoay vòng không thể tưởng tượng đao phong xoay tròn bổ về phía đầu của Cường Tử!

Cường Tử vốn cho rằng một chiêu dụ địch này của mình dĩ nhiên có hiệu quả, kết quả lúc thắng lợi sắp đến tay lại thất bại trong gang tấc. Hắn vẫn đánh giá thấp thực lực Tiểu Dã Tam Mộc, hai người chưa bao giờ giao thủ qua cho nên tới bây giờ thực ra vẫn đang không ngừng thăm dò đối phương.

Một chiêu Phích sơn kháo phát ra như tiếng sấm bùng nổ cam chịu rơi vào hư không, nội lực hùng hậu gần như chạm được vào ngực Tiểu Dã Tam Mộc.

Cường Tử dùng một chiêu cũ muốn tránh né lần nữa đao phong như tia chớp từ trên bổ xuống sẽ rất khó, hắn không lùi mà tiến tới dồn sức vào chân lần nữa tiếp tục đánh vào ngực Tiểu Dã Tam Mộc!

Chỉ là cú đánh này Cường Tử đã là cung cứng giương hết đà, cho dù chạm vào trên thân thể đối phương cũng còn xa mới bằng được uy lực chiêu Phích sơn kháo vừa rồi. Hắn chỉ đang tránh né quỷ đao của Tiểu Dã Tam Mộc, bằng cách lấy tiến làm lùi quả thật có hiệu quả.

Hai người quá sát nhau, trường đao Tiểu Dã Tam Mộc ngược lại mất đi phần lớn ưu thế.

Cường Tử ôm sát nhằm mục đích không cho đối phương ra đao, một quyền tiếp theo một quyền không ngừng nện ở trên người Tiểu Dã Tam Mộc. Trong nháy mắt hắn đánh ra không dưới mười lăm mười sáu quyền, mỗi một quyền đều mang theo tiếng gió vù vù như vạn mã phi nước đại.

Chỗ dựa vào lớn nhất của Cường Tử là tốc độ của mình, hắn không thể kéo khoảng cách ra với Tiểu Dã Tam Mộc. Yêu đao trong tay đối phương uy hiếp quá lớn đối với hắn. Một khi để cho Tiểu Dã Tam Mộc thi triển đao pháp ra, Cường Tử tuyệt đối rơi vào tình thế bị động.

Bị Cường Tử liên tục tấn công làm cho có chút luống cuống tay chân, sự tự phụ trong ánh mắt Tiểu Dã Tam Mộc hung quang đại thịnh! Gã rít gào một tiếng giơ trường đao trong tay ra sau đó kéo mạnh về phía ngực, đao phong sắc bén giống như máy gặt đập liên hợp cắt vào sau lưng Cường Tử!

Cường Tử cảm giác được khí tức lành lạnh sau lưng, hắn mạnh mẽ cong eo để cho đao phong từ phía sau vạch sang, cùng lúc hắn xoay người Tiểu Dã Tam Mộc nhấc chân đá lên, đầu gối hung hăng tấn công về phía dưới cằm Cường Tử!

Hai tay Cường Tử ở trước ngực xếp chồng lên nhau chặn chân của Tiểu Dã Tam Mộc, sau đó hắn lách người tránh khỏi đao phong lần nữa bổ tới của Tiểu Dã Tam Mộc. Chỉ là tuy rằng hắn tránh qua khỏi một đao này. Nhưng trạng thái hai người áp sát thân thể vào nhau đã bị Tiểu Dã Tam Mộc đánh tan! Tiểu Dã Tam Mộc cười dữ tợn, lập tức đao pháp bắt đầu thi triển!

Gã khoả thân, sẹo trên mặt chằn chịt làm cho gã trông dữ tợn như ác quỷ! Gã mạnh mẽ xoay tròn một cái, sau đó yêu đao trong tay từ một góc độ không thể suy nghĩ chém xéo trảm vào cổ họng Cường Tử!

Một tiếng gầm gừ khàn khàn từ trong miệng Tiểu Dã Tam Mộc thoát ra.

- Bán nguyệt chi vũ! (điệu múa hình bán nguyệt)

ở trong tích tắc này, nửa vầng trăng bỗng nhiên bay lên!

Một mảnh ánh trăng lãnh lẽo rơi xuống, nửa vầng trăng toả sáng chói mắt quét ngang vào cổ họng Cường Tử!

Thân thể Tiểu Dã Tam Mộc động tác quỷ dị, đặc biệt là cánh tay cầm đao kia trở nên cứng rồi lại mềm, giống như một con độc xả theo dõi con mồi, vặn vẹo vạch từ một góc độ người thường căn bản không cách nào làm được!

Ánh trăng bay lên, đao phong sắc bén như cắt ra tia chớp giữa trời xanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.