Ác Bá

Chương 107: Chương 107: Đừng bỏ lỡ kịch hay




Lân Ngũ không giết người, Trác Thanh Đế lại giết người!

Trác Thanh Đế đứng thẳng người trên con đường nhỏ, tay cầm chắc khẩu súng bắn tỉa, giống như một bộ phận không thể thiếu trên người của gã, phối hợp nhịp nhàng, tăng thêm sự ổn định vững chắc và sát khí cho gã.

Mỗi một lần bóp cò là gã lại cướp đi sinh mạng của một người. Lúc này với khẩu súng trường trong tay, Trác Thanh Đế chính là một minh chứng hùng hồn và xác thực cho câu nói: “mạng người ti tiên giống như mạng chó.” Từ trước đến giờ, trong mắt của mọi người, Trác Thanh Đế luôn là một kẻ bất cần đời nhưng lúc này, gã lại giống như Thần Chết, toàn thân tỏa ra một mùi máu tươi tanh tưởi, nồng nặc, nhìn đâu cũng không thấy giống một kẻ bất cần đời, tức giận, cười đùa vô âu vô lo của thường ngày.

Ngón tay của gã rất thon và dài, nói chung là gã có đôi bàn tay rất đẹp. Nếu như gã có hội được đi học đàn thì nhất định gã sẽ có thể gặt hái được hững thành công to lớn. Với một đôi bàn ta sạch sẽ, đẹp đẽ đó thì nhất định gã có thể diễn tấu ra những bản nhạc danh khúc mây trôi nước chảy làm rung động lòng người. Nhưng đáng tiếc, trên thế giới này có quá nhiều cái gọi là giá như, nếu như, mà những thứ đó thì luôn luôn không bao giờ trở thành sự thực.

Lúc này đây Trác Thanh Đế đang dùng súng ống diễn tấu, đó là một bản nhạc mang tên: “bài ca giết người!”

Từng người một, tất cả đều bị bắn vỡ đầu, thậm chí trái tim cũng không trở thành vị trí mà gã lựa chọn. Nếu như bắn vào tim và chết thì đó vẫn có thể coi là một cái chết toàn tây, nhưng nếu như bị bắn vỡ đầu thì cái xác chết đó sẽ bị coi là một cái xác không toàn thây. Sau ngày hôm nay, cũng không biết trên cầu Nại Hà sẽ có thêm bao nhiêu con quỷ không đầu, và cũng không biết sẽ có thêm bao nhiêu hồn ma với oán khí không thể tiêu tan.

Người Nhật Bản!

Khóe miệng của Trác Thanh Đế khẽ cong lên, ánh mắt của gã lạnh lùng, khuôn mặt bình tình. Bây giờ thì đã có hơn mười người bị gã dùng súng trường bắn chết, nhưng trong nội tâm của y vẫn không có chút gợn sóng nào hết. Trong tư tưởng và tâm lý của gã, người Nhật Bản về cơ bản là không được coi là người. Trong cái tên “Kình Ngư” có phải là còn có thêm một chữ ngư nữa thì phải? Chữ nhân đối với người Nhật Bản màn nói có thể là không cần thiết phải để ý đến.

- Hận là bản thân không thể sinh sớm sau mươi năm!

Đây chính là câu nói đầu tiên sau khi Trác Thanh Đế uống rượu say và ngửa mặt lên trời mà nói.

Câu nói “ hận không thể sinh sớm sáu mươi năm” chất chứa biết bao nhiêu là oán hận!

Nếu như có thể sinh sớm hơn sáu mươi năm, thì gã có thể biến nhiệt huyết của tuổi trẻ thành viên đạn, dốc sức giết chém, thu hoạc tính mạng ti tiện của kẻ địch. Nếu như có thể sinh trước sáu mươi năm, bảo vệ đất nước bằng kỹ thuật bắn súng độc nhất vô nhị của bản thân, phát huy nhiệt huyết của tuổi thanh xuân, gã sẽ không ngần ngại, không kiêng kỵ mà xung phong đi vào xào huyệt của kẻ địch, giết một trận trời long đất lở.

Đừng nói ta đây vô tình, ta đây luôn đối xử với anh em đồng đội tình thâm nghĩa trọng, còn đối với kẻ thù đặc biệt là những tên hèn hạ bỉ ổi, không biết hối cải, nếu như ta đây hạ thủ lưu tình thì trời đất không dung, không còn mặt mũi đâu mà nhìn anh em đồng đội.

Mong muốn quay trở về những năm tháng huy hoàng trong bài quân ca kia, mong muốn có thể sống lại một lần nữa trong những ngày tháng chiến hỏa loạn lạc. Đáng tiếc, trong thời buổi hòa bình, oán khí trong người gã lại không có chỗ nào để trút giận.

Cơ duyên của ngày hôm nay, chắc chắn sau này khó mà có thể gặp lại được lần nữa, không giết, không ra tay thì còn đợi cái gì nữa?

Lúc này, khẩu súng bắn tỉa đã trở thành khẩu súng máy bán tự động. Đạn trong băng nhanh chóng bị dùng hết. Đối diện với thi thể mà xung quanh có mấy chiếc xe hơi, sau khi Trác Thanh Đế dùng hết đạn, cũng có vài tên Nhật Bản may mắn còn sống, nhưng mấy tên này đã không còn dáng vẻ ương ngạnh bệ vệ như lúc trước nữa, tên nào tên nấy ẩn nấp ở những ụ đất, người không ngừng run rẩy, dường như còn có tên còn tè cả ra quần.

Tốc độ bắn của Trác Thanh đế quá nhanh, cho nên những tên Nhật Bản kia về cơ bản là không kịp tìm công sự che chắn ẩn nấp thì đã bị đạn của gã quật ngã, nằm ngổn ngan trên mặt đất. Từng thi thể bị bắn nát đầu nằm ngổn ngang trên mặt đất, chỉ trong nháy mắt mùi máu tanh đã trở nên nồng nặc, theo chiều gió lan tỏa ra xung quanh. Trận đánh này xảy ra quá đột ngột, đột ngột đến mức không có một tên người Nhật nào chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để chết.

Còn những tên còn sống thì bị dọa cho đến mức hồn siêu phách lạc, ngay cả chút sức lực đứng dậy cũng không có.

Thời khắc này bọn chúng đã bắt đầu cảm thấy hối hận, hối hận ngày xưa đã đặt chân lên mảnh đất vốn dĩ không thuộc về chúng, và chúng cũng không phải là chủ nhân của mảnh đất này. Sở dĩ con rồng lớn này không thèm để ý đến những hành động, việc làm xằng bậy của bọn chúng, không phải là vì dân tộc này đang kiêng kỵ điều gì mà là họ đang khinh thường.

Đạn bay, khói lan tỏa, giương súng giết người.

Ánh mắt của Trác Thanh Đế lạnh lùng như băng. Gã vứt khẩu súng bắn tỉa trong tay xuống đất, từ eo rút ra một khẩu súng lục, kéo cò và bước lớn về phía đối diện nơi đang có một cảnh tượng hỗn loạn đang diễn ra. Dưới ánh đèn đường, bóng của gã trở nên to lớn và vĩ đại hơn,còn khẩu súng trong tay hắn lại phát ra một thứ ánh sáng u ám và lạnh lẽo.

Vừa đi vừa bắn, tay cầm súng của Trác Thanh Đế đang lặp đi lặp lại một động tác. Cánh tay của gã giống như một cái máy vậy, mỗi một lần ngắm bắn và bóp cò là một lần máu chảy thành sông, kèm theo đó là một luồng sát khí lạnh như băng, có thể nói rằng kỹ thuật bắn súng của gã đã được nâng lên tầm kỹ xảo.

Không giống như súng bắn tỉa, mục tiêu của gã không còn là đầu nữa, Trác Thanh đế dùng súng lục bắn chết đám người đó, mỗi một lần gã nhắm bắn vào một tên người Nhậ Bản còn sống thì gã đều bắn liên hồi. Đầu súng bắn ra những tia lửa giống như một con rồng đang điên cuồng phun lửa, sáng lóa và chớp nhoáng.

Một tên người Nhật vừa mới khôi phục được chút sức lực, y muốn đứng dậy nhưng sau khi đùi của y phun ra máu vì một viên đạn vừa bắn xuyên qua thì cả người nghiêng ngả qua một bên nhưng y vẫn chưa tiếp túc với mặt đất thì y lại bị trúng hai viên đạn nữa ở trước ngực. Với lực bắn lớn như vậy, hai viên đạn này đã thay đổi phương ngã của y, thay vì ngã úp mặt xuống đất thì giờ đây y đã ngã ngửa, và đúng vào thời khắc mà y nằm vật ra đất thì cổ của y lại bị một viên đạn nữa xuyên qua.

Từ đằng sau cổ của y, những tia máu hình kiếm phun tung tóe ra khắp nơi. Sau khi viên đạn xuyên qua cổ của y thì rơi xuống mặt đất và tạo ra một đám lửa.

Khi mà Trác Thanh Đế bước đến bên cạnh chiếc xe Mitsubishi thì khu vực này ngoài gã ra không còn một ai sống sót. Bắn hết đạn trong băng, Trác Thanh Đế đưa mắt nhìn quanh khắp nơi một vòng, những thi thể nằm la liệt trên mặt đất đều bị cụt tay đứt chân nhưng khuôn mặt của gã vẫn cứ lạnh lùng giống như mặt giếng cổ không một gợn sóng.

Lôi điện thoai ở trong túi ra và gọi điện.

- Sắp đến chưa?

- Mười phút nữa là đến.

- Ừ, đám bảo vệ giữ cửa, chúng ta đã xử lý xong rồi, còn lại thì trông cả vào mấy người đó!

- Yên tâm đi, Cường ca mà đã ra tay, chú còn chưa yên tâm hay sao?

- Ta khinh!

Trác Thanh Đế cúp điện thoại thì quay người đi về. Sau khi thu dọn xong khẩu súng bắn tỉa của mình, gã bước nhanh về phía chiếc Hammer của mình. Gã lại gọi một cuộc điện thoại nữa với dãy số cực ngắn và bảo mật cũng rất cao.

- Sau mười phút nữa là đến đích rồi.

Gã chỉ nói một câu rồi cúp luôn điện thoại, sau khi chiếc Hummer được nhấn ga thì nó liền quay mạnh đầu, chạy thẳng về phía mà nó vừa mới bỏ đi.

Sau khi Lân Ngũ khống chế được tên địch cuối cùng thì y cảm thấy đầu của mình có chút lớn hơn. Hơn hai mươi tên Nhật Bản đã bị anh ta làm cho tàn phế đang đứng ở trước mặt anh ta kêu gào, khóc lóc thảm thiết như chết cha chết mẹ vậy. Hơn nữa tiếng khóc của chúng còn chói tai và khó nghe hơn cả tiếng mấy mụ đàn bà cãi nhau giữa chợ. Ai cũng nói người Nhật Bản máu lạnh này nọ, nhưng đến khi phải đối mặt với cái chết thì ai ai cũng giống như nhau cả thôi, đều kinh sợ và muốn bỏ chạy.

Tên nào tên nấy ôm đầu quỳ xuống đất, thậm chí có tên còn nước mắt lưng tròng.

Lân Ngũ cảm thấy hơi đau đầu, làm sao mà đến tận bây giờ vẫn chưa thấy mặt mũi tên viện binh nào thế vậy?

Đúng lúc này thì từ phía đằng xa lóe lên một luồng ánh sáng chói mắt, rồi tiếng xe chạy ầm ầm, chiếc dừng ngay trước mặt anh ta. Nhìn thấy Trác Thanh Đế quay lại, Lân Ngũ cũng cảm thấy có chút dễ chịu hơn, dù sao thì hai người vẫn cứ dễ làm việc hơn một người.

- Làm sao lại chỉ có mình ngươi quay trở lại thế? Không có viện binh à?

Lân Ngũ giáng một cái tát đốp vào mặt tên Nhật Bản đang ngẩng đầu lên đưa mắt lấm la lấm lét nhìn anh ta. Chuyện mà khiến anh ta cảm thấy căm túc nhất chính là đám người đang quỳ ở dưới đất kia, bề ngoài thì kêu gào khóc lóc như muốn long trời lở đất nhưng thực ra trong lòng bọn chúng đều là quỷ đội lốt người.

Anh ta ngẩng đầu nhìn Trác Thanh Đế, đến khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của đối phương thì anh ta lại cảm thấy có gì đó không ổn đang diễn ra. Một cảm giác bất an đang dâng trào mãnh liệt trong lòng anh ta, Lân Ngũ không thể không đứng thẳng người lên chăm chú nhìn Trác Thanh Đế, anh ta muốn biết rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra mà khiến cho anh ta dự cảm thấy điều bất thường này.

Trác Thanh Đế xuống xe không nói một lời nào, vừa đi vừa lấy khẩu súng ngắn ở sau thắt lưng ra. Gã lên nòng kéo cò, khi mà Lân Ngũ vẫn chưa hết kinh ngạc thì gã đã chĩa súng vào một tên Nhật Bản gần đó nhất. Tên này đang lấy hai tay ôm chặt đầu, quỳ thụp dưới đất. Trác Thanh Đế đã bóp cò.

Pằng!

Những tia máu màu đỏ đậm từ đầu của tên Nhật Bản này bắn tung tóe ra ngoài. Tên này ngay cả cơ hội kêu lên một tiếng trước khi chết cũng không có, lập tức ngả ra đằng sau. Trác Thanh Đế vẫn cứ bước tiếp, vừa đi vừa nổ súng. Trong khoảnh thời gian khi mà Lân Ngũ vẫn chưa hết bàng hoàng, kinh ngạc thì đã có năm tên người Nhật ở gần nhất đã bị bắn vỡ đầu.

Chuyện này khiến cho tất cả những tên Nhật Bản còn lại cảm thấy hoang mang, luống cuống. Bọn chúng bắt đầu kéo lên đôi chân đã bị Lân Ngũ phế trước đó mà chạy trốn. Giống như ong vỡ tổ, những tên Nhật Bản còn lại bắt đầu chay trốn khỏi cuộc chơi sinh tử.

Khẩu súng trong tay của Trác Thanh Đế không ngừng nhả ra lửa, phun ra khói, mỗi một viên đạn được bắn ra thì đều không hề bị uổng phí. Viên đạn sau khi bay ra khỏi nòng súng thì còn nhanh và chuẩn xác hơn cả những mũi phi tiêu lạnh lùng của Tiểu lý Phi đao. Hai mươi viên đạn trong băng đã nhanh chóng được Trác Thanh Đế sử dụng.

Lân Ngũ đứng trơ mắt ếch ra nhìn hai mươi tên tù binh của mình, trong thời gian một phút ngắn ngủi đã biến thành hai mươi xác chết, nằm ngổn ngang trên mặt đất. Anh ta không thể nào ngờ được rằng, Trác Thanh Đế lại có thể làm ra một chuyện quá kích động như vậy. Đây chính là một điều lệ mà bất cứ người lính nào cũng không được phép làm.

Khi mà tên người Nhật cuối cùng chết dưới tay của Trác Thanh Đế thì Lân Ngũ liền quay lai nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh lùng của Trác Thanh Đế. Trước khi Trác Thanh Đế làm ra chuyện vừa rồi thì một luồng sát khí tỏa ra từ người gã khiến cho toàn thân y lạnh như băng, giống như anh ta vừa mới bị rơi xuống một cái hố băng vậy.

Lân Ngũ cuối cùng thì cũng đã kịp phản ứng lại, y mau mải chạy lại, nắm lấy áo của Trác Thanh Đế mà quát ầm lên:

- Đồ điên! Ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không vậy?

Trác Thanh đế nhẹ nhàng gỡ bàn tay của Lân Ngũ đang túm lấy áo ở trước ngực của gã ra, treo khẩu súng lục ở thắt lưng rồi khẽ cười đáp lại Lân Ngũ. Chỉ khi nụ cười này của gã xuất hiện thì sát khí lạnh lẽo bao vây lấy người gã mới bắt đầu tản đi.

- Biết!

Gã đáp lại một câu cụt lủn.

- Biết? Biết! Nói cho ta biết vì sao ngươi lại làm như vậy! Lẽ nào ngươi không muốn tiếp tục làm một người lính nữa hay sao? Vì một đám tạp chủng, hèn hạ bỉ ổi này mà phải cởi bỏ bộ quân phục trên người, điều này có đáng không? Nếu như không xử lý tốt chuyện này rất có thể ngươi sẽ bị lôi lên toàn án quân sự đó!

Bởi vì quá phẫn nộ và kích động cho nên biểu cảm lúc này của lân Ngũ có phần dữ tợn. Cả người y đang khẽ run lên, phải vất vả lắm y mới có thể khống chết được cơn tức giận đang bùng cháy ở trong người, và cả kích động muốn đánh cho Trác Thanh Đế một trận tan tác. Không sai, đám người Nhật này dù có chết thì cũng không đáng tiếc, với những gì mà bọn chúng đã làm ở trong nước thì ngay cả khi bọn chúng chết thì vẫn không thể nào đền hết tội. Nhưng nếu vì chuyện này mà Trác Thanh Đế bị liên lụy thì đây chính là một tổn thất to lớn của quân đội.

Sau khi nhóm Lân đến thành phố Đông Đỉnh mới có cơ hội gặp được vị thiếu tá này, mặc dù quan hệ không thân thiết lắm nhưng tố chất và bản lĩnh dám đương đầu với khó khăn và tư duy tỉnh táo của Trác Thanh Đế đã để lại cho nhóm Lân một ấn tượng sâu đậm. Mặc dù người này có vẻ đề ngoài bất cần đời nhưng mọi người đều có thể nhìn ra rằng con người này là một người có bản lĩnh thực sự.

Anh ta tức giận như vậy, không phải là vì chuyện Trác Thanh Đế giết người mà là vì hành động mất hết lý trí của Trác Thanh đế.

Trác Thanh Đế vỗ vỗ vào vai của Lân Ngũ và nói:

- Ta đảm bảo với chú chuyện mà chú vừa nói sẽ không bao giờ xảy ra, đi thôi!

Trong khi Lân Ngũ vẫn cứ nhìn gã bằng ánh mắt hầm hầm thì Trác Thanh Đế lại rất nhàn hạ, thong dong bước đến bên cạnh chiếc Hummer của mình. Chiếc xe dừng lại bên cạnh Lân Ngũ, sau khi mở cửa cho Lân Ngũ, Trác Thanh Đế cười mà rằng:

- Có lên xe hay không, nếu mà chú không lên thì ta đảm bảo với chú rằng, chú sẽ bỏ qua một vở kich hay đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.