Ác Bá

Chương 170: Chương 170: Đường về, cũng là đường xuống suối vàng




Trong phòng ngủ, một cảnh tượng ánh sáng mùa xuân xinh đẹp vô ngần, áo Tôn Văn Văn mới cởi ra được một nửa, Cường Tử giơ tay ngăn lại động tác của nàng, hắn rất ngang ngạnh túm cánh tay Tôn Văn Văn ép vào sau lưng, áo của nàng cứ như thế che chắn đôi gò bồng đào hồng hào như đóa hoa rực rỡ.

Tôn Văn Văn ngồi ở trên người Cường Tử, bởi vì bị che mờ con mắt mất đi thị giác lại tăng thêm cảm giác. Nàng cảm thấy được rõ ràng Cường Tử nhẹ nhàng cởi bỏ dây cột áo ngực nhỏ nhắn ở trên cổ của nàng, áo ngực màu trắng lập tức rơi xuống. Sau khi mất đi trói buộc hai tòa non mềm run run bật ra, trên ngọn núi tuyết trắng phau phau hai điểm đỏ ửng rung động lòng người.

Cường Tử hé miệng dùng hàm răng nhẹ nhàng ngậm một nụ hoa đỏ bừng trong đó, dùng đầu lưỡi đùa bỡn từng chút một. Theo động tác mềm mại của hắn nụ hoa bắt đầu dần dần dựng đứng lên, thân thể Tôn Văn Văn run rẩy một hồi sau đó từ trong cổ họng nàng rên khẽ tiếng ư ử làm cho người ta mất hồn.

Cường Tử ngẩng đầu, cởi bỏ áo của Tôn Văn Văn hôn đôi môi của nàng, gò má, sau đó hôn xuống cần cổ từng tấc xuống dưới. Trên cổ Tôn Văn VĂn để lại dấu vết nước bột lốm đốm, nhất là trên hai nhũ hoa mềm mại nhưng không mất đi đàn hồi, trắng nõn và phơn phớt hồng còn thêm nước bọt bôi lên chợt lóe lên, một bức phong cảnh tuyệt đẹp này khiến cho mạch máu của người ta căng lên muốn vỡ.

Cường Tử nâng chầm chậm thân thể Tôn Văn Văn lên, sau đó vùi đầu vào khu rừng đen mướt giữa hai chân nàng. Duỗi ra đầu lưỡi liếm lấy cái hạt nổi lên nho nhỏ màu phần hồng kia, Tôn Văn Văn co rúm thân thể lại.

Nàng tuột áo qua khỏi đầu mình vứt xuống, mái tóc đen mượt lập tức bị rối tung. Trên khuôn mặt xinh đẹp không tì vết như có một ánh lửa kiều diễm, một cặp ngươi xinh đẹp như có thể chảy ra nước. Đôi lông mi mảnh như sợi chỉ của nàng nhìn Cường Tử, sau đso cúi đầu hôn hắn.

Đầu lưỡi hai người quấn quít kịch lịch lấy nhau, một nụ hôn này dường như cắt đứt dây trói. Giờ khắc này trong khoảng khắc này đã thành vĩnh hằng, cả hai đều trầm mê thật sâu ở trong cảm xúc nóng như lửa.

Nhẹ nhàng nâng cặp mông lên, Tôn Văn Văn duỗi tay vịn chặt khúc lửa nóng dựng thẳng. Trong con ngươi tràn ngập ánh nắng mùa xuân của nàng đều là yêu thương, lông mi như sợi chỉ đoạt mất hồn phách con người.

Chậm rãi hạ dần thân thể xuống, chỗ dựng thẳng của Cường Tử bị một mảng ướt át ấm áp bao lấy.

Cả hai không ai bảo ai phát ra một tiếng hô thấp, ở thời khắc đó cơ thể tan ra hợp thành một khối.

***

Mãi đến lúc ăn cơm tối Tôn Văn Văn mới nắm tay Cường Tử từ trong phòng đi ra, cả hai dù đã sửa sang ngay ngắn quần áo nhưng vẫn không thể nào che giấu nét xuân tình trên mặt. Nhất là Tôn Văn Văn, sau khi trải qua một phen sóng to gió lớn lại càng có vẻ xinh đẹp mê người. Nàng như không thể nào chống đỡ nổi thân thể dựa toàn thể cơ thể vào trên người Cường Tử. Dáng đi bởi vì vừa mới điên cuồng một hồi mà có chút không khỏe cho nên hết sức trêu người khác.

Lông mi của nàng như sợi chỉ, một khuôn mặt đẹp thỏa mãn và hạnh phúc.

Từ trên lầu đi xuống, thân thể của nàng còn chưa có bình phụ được từ trong màn chiến đấu kịch liệt vừa rồi. Nụ hoa kiều diễm trên ngực còn chưa có thư giãn, mà ở chỗ kín cũng có chút đau đớn.

Ngược lại Cường Tử sau một phen đại chiến tinh thần khá hơn một chút, buồn bực và mất mát trước đó giờ khắc này đã biến mất không thấy đâu nữa. Khi cả hai chiến đấu kịch liệt trên giường Tôn Văn Văn vừa đón nhận từng cú va chạm của Cường Tử, vừa nhẹ giọng an ủi Cường Tử. Khúc mắc dần được cởi bỏ trong khe nước ấm áp của nàng, hắn đã thích ứng được với thân phận của Mạc Địch.

Dù cho sư phụ của hắn đỉnh thiên lập địa cái thế anh hùng hay là lão đầu bếp lôi thôi lừa biếng còn bị què một chân, Mạc Địch vĩnh viễn là sư phụ của hắn, là sư phụ hiểu hắn rõ nhất.

Tôn Văn Văn dựa sát vào Cường Tử cùng nhau xuống lầu, đi tới chân cầu thang bởi vì bước chân hơi lớn mà khẽ nhíu mày. Dù sao nàng về mặt này còn là một phụ nữ chưa có nhiều kinh nghiệm cũng như kỹ năng, đây cũng chỉ là lần thứ hai làm chuyện tình ái của nàng phải đón nhận Cường Tử như hổ như báo xung phong liều chết khó tránh khỏi hơi không được khỏe.

Cáp Mô bưng một mâm thức ăn từ trong nhà bếp đi ra vừa hay nhìn thấy bộ dạng ngọt ngào của hai người, Cáp Mô không khách sáo đưa mâm thức ăn cho Cường Tử giẫm chân giận dỗi trở vào nhà bếp giúp Chu Bách Tước lo liệu cơm tối. Tay nghề nấu ăn của Chu Bách Tước trong mấy người chỉ xếp sau Cường Tử, chính anh ta cũng từng nói mình là một người đàn ông đảm đang, ngoại trừ không sinh con chuyện bọn phụ nữ làm được anh ta đều làm được.

Cao thủ Bát cực quyền đại thúc Chu Bách Tước đoan trang xinh đẹp tuyệt trần ngồi ở trên ghế đan áo len, cảnh tượng này không có đáng để cho bọn Cường Tử Cáp Mô sợ hãi như sóng dâng biển động gì cả.

Đại Hùng ngồi ngay ngắn ở trên ghế đẩu một bên nghe radio một bên hoàn thành nhiệm vụ Chu Bách Tước sắp xếp cho cậu ta, dù việc rất nhỏ rất nhỏ nhưng cậu ta làm rất cẩn thận tỉ mỉ. Đại Hùng lột vỏ trứng muối, dùng vỏ trứng để đắp mặt...

Tôn Văn Văn cười ủy mị với Cường Tử:

- Em đi nhà bếp giúp họ một tay.

Cường Tử vốn yêu thương nàng muốn để cho nàng nghỉ ngơi một chút nhưng không có từ chối yêu cầu của người phụ nữ của mình đi xuống bếp, hắn cảm thấy nếu như từ chối lời của nàng, đó là tước đi quyền lợi tuyệt đối của nàng.

Cường Tử nhẹ gật đầu, Tôn Văn Văn mổ nhẹ nhàng như con chuồn chuồn nước lướt qua trên mặt hắn một cái, nhanh chóng đi vào nhà bếp giúp Chu Bách Tước làm cơm tối. Cường Tử nhìn bóng lưng nàng thướt tha trong lòng dâng lên vài phần cảm giác thoải mái, đây làm một lại tình cảm gia đình ấm cúng.

Rất có khí khái của lão nhà giàu, Cường Tử đặt mông ngồi ở trên ghế sa on châm một điếu thuốc, cầm điều khiển từ xa trong tay chuyển kênh lung tung, suy nghĩ cũng không ở trong tiết mục ti vi.

Cẩn thận suy nghĩ lại lời nói mới nãy của Lão Phật gia Đoan Mộc tú, trong lòng Cường Tử nhớ lại từng chút từng chút nhưng chuyện cũ như sóng dậy triều dâng trong lời nói kia.

Kỳ hạn mười năm sắp tới rồi, đến lúc đó mình là một nhân vật như thế nào?

Mạc Địch không về nhà, ông gọi điện thoại về nói gặp được một người bạn cũ muốn ôn lại chuyện xưa cho nên trở về muộn. Nhưng người bạn cũ kia là ai, Mạc Địch chỉ nói Cường Tử cũng quen.

Nếu như nói lúc Cường Tử không biết Mạc Địch là Trung Hoa Chấp Pháp Giả, hắn nhất định cho là mình có thể đoán ra được người bạn cũ của sư phụ mình là ai. Dù sao người quen của lão đầu bếp Mạc Địch nhỏ đến mức đáng thương, tất cả người quen cộng lại số lượng cũng không tới mười đầu ngón tay. Hiện tại Cường Tử không dám xác định.

Ngay khi Cáp Mô lần nữa bưng một mâm thức ăn đi ra nhìn Cường Tử ngông nghênh ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, anh ta cơn tức đã đến cực điểm.

- Cường Tử ta hận ngươi!

Cáp Mô hung hăn nói một câu, điều này làm cho Cường Tử không giải thích được.

Bị cắt đứt suy nghĩ Cường Tử quay đầu lại kinh ngạc nhìn Cáp Mô hỏi:

- Tôi thì thế nào?

Cáp Mô nhảy ngay sang nắm lấy cổ áo Cường Tử giận dữ hét:

- Ngươi nha vừa nãy khi trên lầu không thể vặn âm thanh nhỏ lại à! Làm việc to tiếng như vậy không có gì khác so với xem truyền hình trực tiếp! Ta hoài nghi ngươi là cố ý, cố ý kích thich ta!

Cường Tử ửng hồng, ngượng ngùng cười nói:

- Cái này... lúc ấy... Anh cũng biết, việc này không thể tự mình làm chủ được a.

Cáp Mô kêu lên:

- Thúi lắm! Không tự mình làm chủ được thì cũng phải thay người khác suy nghĩ a. Cáp Mô ca của ngươi còn là một chàng trai thuần khiết, ngươi làm việc lớn tiếng như vậy không phải cố ý khoe khoang thì là gì!

Cường Tử:...

Ý thức được mình có chút lỡ lời, sắc mặt Cáp Mô đỏ lên giải thích:

- Đương nhiên, với vẻ bề ngoài phong lưu phóng khoáng của Cáp Mô ca của cậu, hơn nữa bá đạo lại không mất đi dáng vẻ mềm mại cũng không phải không có em gái nhỏ như hoa như ngọc theo đuổi ta. Chỉ có điều vì luyện công nhất định phải giữ gìn thân đồng tử, cho nên mới...

Cường Tử vẻ mặt thật thà gật đầu nói:

- Đúng vậy, Cáp Mô ca là người văn võ song toàn. Chỉ là tiểu cô nương da mặt như bánh xe lửa sắp thành đội chờ anh sủng hạnh cũng không phải ít, tôi tuyệt đối tin tưởng anh có sức hút mê người nghiêng nước nghiêng thành trên đời không có người thứ hai.

- Hừ! Coi như cậu có chút hiểu biết.

Cáp Mô hầm hừ nói.

Cường Tử cười nói:

- Cáp Mô ca đừng nóng. Lát nữa ăn cơm xong tôi đi theo anh đi Lưỡng Chung được không?

Cáp Mô cường khúc khích nói:

- Được!

Ăn xong cơm tối Tôn Văn Văn đề nghị muốn đi dạo, Cường Tử ước gì thoát khỏi nụ cười đùa cợt của Cáp Mô và Chu Bách Tước một người sáng sủa một người ra dáng tổ hợp thành ánh mắt nghiền ngẫm nhìn hắn, cho nên nắm tay Tôn Văn Văn chạy chậm ra khỏi cổng Húc Nhật Nhất Phẩm.

Hai người đi rồi Cáp Mô thấp giọng hỏi Chu Bách Tước:

- Có ghi âm lại không?

Chu Bách Tước giơ điện thoại trong tay nói:

- Có, điện thoại của tôi không những trữ được dung lượng lớn, chất lượng ghi âm cũng khá tốt. Nhưng đáng tiếc không có quay phim, nếu Bác Bách thúc của cậu không ngăn cản tôi đã trèo cửa sổ chụp ảnh lại rồi.

Cáp Mô nói:

- Lát nữa cho tôi mượn nghe thử xem!

Chu Bách Tước:

- Hi hi,... Nghe cũng được, một người năm mươi đồng!

Cáp Mô:...

Tôn Văn Văn và Cường Tử nghéo chặt tay nhau chậm rãi bước đi trong bóng đêm, gió đêm mang mát thấm vào ruột gan. Tôn Văn Văn mặc một bộ váy dài, bên ngoài khoác một chiếc áo bằng nhung màu xanh thu hút vô số ánh mắt của người trên đường.

Tôn Văn Văn cao khoảng một thước sáu tám, dù không tính là cao nhưng tỷ lệ cân đối với vóc dáng. Thân hình của nàng hoàn toàn hợp với tỷ lệ hoàng kim, như con chim nhỏ dựa vào Cường Tử ở bên cạnh làm say mê vô số các con bê ngang qua.

- Chồng à, có chuyện em muốn thương lượng với anh.

Tôn Văn Văn nói, nàng thật giống như một cô gái mới về nhà chồng, ngoan ngoãn phục tùng Cường Tử.

- Hả? Nói đi.

Cường Tử lên tiếng.

- Em không muốn về Đông Đỉnh.

Tôn Văn Văn dừng bước, nàng nắm lấy tay Cường Từ, một cặp ngươi lặng lẽ như nước mùa thu nhìn vào đôi mắt Cường Tử, như muốn tìm ra được đáp án tử trong ánh mắt của hắn.

- Nhưng... Người nhà của em, công việc của em...

Cường Tử do dự một chút nói.

Tôn Văn Văn khẽ cười một tiếng, mái tóc của nàng theo gió đêm nhẹ nhàng bay múa, một khuôn mặt mê hoặc chúng sinh.

- Đừng lo điều này, em có quyền tự lựa chọn hạnh phúc cho mình.

Tôn Văn Văn vừa cười vừa nói.

- Ừ, vậy không cần trở về nữa.

Cường Tử cười nói:

- Sau này anh truyền chức bảo mẫu cho em, phải phục vụ ông chồng em chu đáo biết không?

Tôn Văn Văn đỏ mặt lên cười nói:

- Nô tỳ tuân mệnh.

Cường Tử giơ tay vuốt nhẹ trên mũi nàng một cái, cô gái kia khẽ dựa ở trên đầu vai của hắn.

Hai người rơi vào một loại cảm giác yên lặng chưa bao giờ có, đều theo đó đắm chìm ở trong hạnh phúc không nói nên lời này.

Bỗng nhiên!

Cường Tử cảm giác được một luồng sát ý lạnh như băng từ phía sau lưng đánh tới!

Hắn ôm lấy Tôn Văn Văn nhảy sang một bên phóng đi, một thanh dao găm sắc bén lạnh lẽo cắm phập vào vị trí hắn vừa đứng lúc nãy.

Người đàn ông trung niên cầm trong tay con dao găm mặc một bộ quần áo quân nhân đã cũ, y nắm chặt dao găm tay còn đang run rẩy, nhất là một cặp ngươi giống như có ngọn lửa cừu hận đang thiêu đốt. tử nơi đó có thể nhìn ngọn lửa thù hận và thân thể run rẩy khó thể nào che giấu được. Lúc này trong lòng y có làn sóng đang khuấy động mãnh liệt cỡ nào.

- Là chú!

Cường Tử nhận ra người đánh lẽn mình, chính là cao thủ trong quân đội theo bên cạnh Lý Nham.

- Là tao! Mày đi chết đi!

Diệp Tuyệt rống giận một tiếng, sau đó lao thẳng đến. Y giờ đây đã không còn tố chất của một cao thủ đúng mực, hoàn toàn là một kẻ điên dùng mạng đổi mạng.

Dao găm điên cuồng múa may, mỗi một chiêu đều thẳng vào chỗ hiểm của Cường Tử.

Cường Tử bảo vệ Tôn Văn Văn sau lưng, sau đó dùng ngón tay như kìm sắt kẹp lấy dao găm của Diệp Tuyệt. Diệp Tuyệt dùng sức kéo mấy lần không thể rút dao găm về, y rống giận một tiếng buông dao găm ra dùng tay không đánh tới.

Y như kẻ điên, ra tay hoàn toàn không theo một lối võ công nào.

Cường Tử đơn giản đánh ngã y xuống đất, sau đó bắt được mạch môn của y quát:

- Đã tha cho các người về Đông Đỉnh, tại sao còn muốn đến đây!

Trong đôi mắt Diệp Tuyệt đều là lửa giận, y vùng vẫy vài lần quát Cường Tử:

- Mày là cầm thú! Nếu như đã giết nó rồi, tại sao còn muốn cắt đầu của nó mang đi!

Trong mắt y đầy tia máu, trong như kẻ điên mới từ trong bệnh viện ra.

- Ai? Tôi giết ai?

Cường Tử nhướn mày hỏi, hắn như hiểu được cái gì đó.

- Còn giả dối! Đã giết người tại sao không dám thừa nhận!

Diệp Tuyệt nhìn Cường Tử hét lớn.

- Chú là nói... Lý Nham chết rồi?

Cường Tử hỏi ngược lại.

Diệp Tuyệt thần sắc cứng đờ, y nhìn chăm chú gương mặt Cường Tử, lại phát hiện đối phương hình như thật sự không biết Lý Nham đã chết.

Cường Tử từ nét mặt của y đã biết câu trả lời, giờ khắc này lòng của hắn chợt dâng lên nỗi lo lắng. Một loại đau nhức từ trong nội tâm bỗng nhiên dâng lên, hắn nắm dựng Diệp Tuyệt lên nói:

- Là ai! Ai giết cậu ta rồi!

Diệp Tuyệt thân thể chấn động, y thì thào hỏi:

- Thật không phải là cậu giết hắn?

- Mang tôi đến hiện trường.

Cường Tử giống như một con dã thú thích máu, một tay xách Diệp Tuyệt lên.

Trong lòng hắn vẫn luôn cảm thấy, khuôn mặt tươi cười đầy ánh sáng mặt trời kia, luôn chủ động cùng mình nói chuyện ở trường Nhất Trung thành phố Đông Đỉnh, luôn muốn mình trở thành bạn bè! Không được chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.