Ác Bá

Chương 202: Chương 202: Khi phi công gặp pháo binh




Bên ngoài cửa có một hàng đại hán đang đứng nghiêm, họ đứng im, không nhúc nhích ở đó, trông họ chẳng khác gì những tượng đá vô tri vô giác. Nhưng ánh mắt của họ rất nghiêm trang, không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì, không vui không buồn. Lần đầu tiên nhìn thấy họ, người nhìn sẽ nghĩ ngay rằng hình như họ đã chết rồi, nhưng chỉ cần bạn chăm chú và cẩn thận quan sát thì sẽ cảm thấy một luồng khí lạnh tỏa ra từ người họ.

Đây chính là một cảm giác khiến cho người đối diện cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Mặc dù ánh mắt của bọn họ không nhìn thẳng về phía bạn nhưng nhất định bạn sẽ cảm thấy dường như tất cả bọn họ đang nhìn chằm chằm vào bạn, giây tiếp theo thì đầu và thân của bạn đã mỗi thứ một nẻo.

Mặc áo đen giống nhau, đến thanh trường kiếm đeo trên lưng cũng giống nhau.

Chiếc áo đen như màn đêm đen dày đặc còn thanh kiếm kia lại giống như một vì sao sáng.

Chín người, chín thanh kiếm, họ giống như thiên thần hạ phàm.

Người thủ lĩnh cao khoảng một thước tám, thanh kiếm của y, nhìn qua cũng biết là thuộc loại kiếm tốt, vô cùng sắc nhọn và kiên cố. Y có đôi lông mày rậm và đen, nó hướng lên trên giống như hai thanh kiếm sắc đâm vào mây. Con người của sâu thẳm và lạnh lùng như băng. Trong đôi mắt đấy dường như đang có một dòng nước Hoàng Tuyền chảy mãi không ngừng. Sát khí bao trùm lấy đôi mắt ấy, mặc dù, y không hề có ý định thể hiện nó này ra ngoài nhưng sát khí lạnh lẽo hơn cả băng đó lại tỏa ra một cách tự nhiên và đầy uy lực.

Có lẽ chỉ có những người đã từng trải qua hàng trăm trận đánh nhưng không chết, khắp người đẫm mùi máu tanh thì mới có được uy nghiêm và khí phách khiến cho người đối diện phải run sợ như vậy.

Y đứng ở đầu hàng, giống như một cây lao lạnh lùng, một thanh kiếm sắc nhọn đã tuốt khỏi vỏ.

Sau khi Lão Phật gia bước ra khỏi cửa liền bước đến đứng trước mặt chín người này, và chuyện khiến cho người khác ngạc nhiên chính là chín người này, ngoài tên thủ lĩnh chỉ gật đầu thể hiện một chút thì những người còn lại đều không có bất cứ phản ứng gì hết. Trước mặt họ chính là Lão Phật gia Đoan Mộc Tú nhưng họ vẫn không hề nhúc nhích, không hành lễ. Cũng kỳ lạ thay, Lão Phật gia lại không hề tỏ ra tức giận hay có ý trách phạt gì hết, tình huống này khiến cho người nhìn cảm thấy vô cùng kì lạ.

Phải biết rằng, Đoan Mộc Tú là một người có thân phận vô cùng cao quý, không chỉ đơn giản như vẻ bề ngoài, là mẹ của ông trùm xã hộ đen Đông Bắc Hách Liên Xuân Mộ, trái lại, thân phận này chẳng đáng nhắc đến so với thân phận thực sự của bà. Mẹ của ông trùm xã hội đem không bao giờ sánh được với vợ của Trung Hoa Chấp Pháp Giả.

Hiện tại ở trong võ lâm, địa vị của Đoan Mộc Tú vô cùng cao quý, không ai có thể sánh bằng, và bà được mọi người tôn sùng.

Sau khi Hách Liên Thiết Thụ chết, không nghi ngờ gì nữa, Đoan Mộc Tú đã trở thành một truyền kỳ, khi một người phụ nữ chỉ dựa vào sức lực của bản thân mà có thể duy trì trật tự võ lâm Trung Hoa trong vòng năm mươi năm. Trong con mắt của những người có chút hiểu biết về giai đoạn lịch sử này hoặc là đã từng nghe nói qua về giai đoạn lịch sử này thì Đoan Mộc Tú chính là người kéo dài sinh mạng của Hách Tiên Thiết Thụ và là biểu tượng của uy nghiêm.

Nhưng khi đối diện biểu hiện lạnh lùng và ngạo mạn của chín người này, Đoan Mộc Tú lại không hề tỏ ra sốt sắng.

- Phải làm phiền đến chín người các ngươi một lần rồi!

Lão Phật gia đứng trước mặt tên thủ lĩnh và nói khẽ.

Sắc mặt của tên thủ lĩnh không hề biến sắc, y lạnh lùng như cũ, nhìn thẳng vào mắt của Đoan Mộc Tú và đáp lại:

- Chuyện này có vi phạm lệnh cấm của chúng tôi hay không? Có thể sử dụng chiến lực cuối cùng được hay không?

Lão Phật Gia nhẹ đầu gật đầu và đáp lại:

- Những chuyện vi phạm lệnh cấm thì bà già ta đây sẽ không bao giờ dám để cho các ngươi đi thực hiện. Nếu như ta thực sự muốn lừa gạt các ngươi đi làm những chuyện trái ngược với sứ mệnh của các ngươi thì ta nghĩ rằng thanh kiếm ở đằng sau lưng các ngươi cũng sẽ không do dự, chần chừ gì mà chém đôi người ta ra. Cho nên về điểm này, các ngươi có thể yên tâm, còn về chiến lực cuối cùng … ta cũng chỉ có thể nói rằng, các ngươi hãy tùy cơ mà ứng biến.

Bà nhìn thẳng vào người đàn ông trẻ tuổi nhưng lạnh lùng đứng trước mặt bà, trong mắt người này đang có một sự kích động không thể nào trấn áp được, chốc chốc lại như muốn bùng lên.

- Kiếm Nhị, Yến Vân Thập Bát đã ba mươi năm rồi chưa ra tay rồi đúng không?

Người áo đen được gọi là Kiếm Nhị khẽ gật đầu và đáp lại:

- Chính xác là ba mươi mốt năm một trăm bảy mươi hai ngày.

Giọng điệu của y vô cùng bình thản, khiến cho người ngoài cũng phải cảm thấy rùng mình, không rét mà run.

Y nói tiếp:

- Nhưng kiếm của chúng tôi vẫn là những binh khí giết người sắc nhọn nhất trên thế giới!

Lão Phật gia tiếp lời:

- Ừ! Yến Vân Thập Bát các ngươi, từ khi truyền thừa đến nay vẫn chưa ra tay một lần nào, ta đây cũng không ngờ rằng, trước khi ta chết ta vẫn có thể nhìn thấy ngày hôm nay. Ta sẽ không nói thêm bất cứ lời nào nữa về năng lực của các ngươi, ta chỉ muốn nói với các ngươi rằng, kẻ địch mà các ngươi sắp phải đối mặt rất có thể sẽ là một quốc gia!

Kiếm Nhị hờ hững đáp lại:

- Nhưng bất cứ kẻ nào dám phạm vào uy nghiêm của người Trung Hoa thì đều phải bị giết chết, không chừa một ai!

Lão Phật Gia khẽ gật đầu, bà vẫy vẫy tay và gọi Cường Từ:

- Cường Tử, mau lại đây!

Cường Tử thực sự đã bị khiếp sợ bởi khí thế ngút trời của chín người này. Từ trước tới giờ, chưa bao giờ hắn nghĩ rằng trên người lại có thể có một sát ý lạnh lẽo đến như vậy, chẳng khác gì những tảng băng vạn năm. Dựa vào những lời mà Lão Phật Gia vừa mới nói thì hắn biết rằng chín người này vẫn chưa từng giao đấu với một ai, nhưng không hiểu sao trước đó hắn lại cảm nhận được một cách rõ ràng về sát khí mà chỉ có ở những người đã trải qua hàng trăm trận chiến, khắp người đẫm mùi máu tanh.

Hắn bước đến đứng sau lưng lão Phật Gia, lại một lần nữa cẩn thận quan sát chín người đang đứng ở trước mặt, trong lòng không khỏi nghi ngờ. Chín người này rõ ràng là rất giống như những con quỷ không có tình người vừa mới từ địa ngục chui lên, họ chưa bao giờ giết người nhưng tại sao lại có được một sát khí lạnh lẽo khiến cho người đối diện phải rùng mình đến như vậy?

- Hắn tên là Lâm Cường, lần này các ngươi sẽ phụ trách bảo vệ bốn người, trong đó hắn chính là người đứng đầu. Bốn người này đang chuẩn bị đến Đông Doanh làm một chuyện lớn, một chuyện đại sự đủ để ảnh hưởng đến sự hưng suy của giới võ lâm hai nước, cho nên ta cần các ngươi đi theo giúp đỡ và bảo vệ họ.

Kiếm Nhị nhìn Cường Tử một cái rồi lập tức thu ánh mắt về. Mặc dù ánh mắt của y chỉ có quét qua người Cường Tử có vài giây ngắn ngủi nhưng không hiểu sao Cường Tử lại cảm thấy hình như người mình như bị một thanh kiếm sắc lạnh đâm từ đằng trước xuyên ra đằng sau.

- Bốn người họ nếu như chết, thì người phải chết trước chính là chín người chúng tôi đây.

Kiếm Nhị lạnh lùng đáp lại.

Lão Phật Gia khẽ gật đầu đáp lại:

- Ai cũng không được chết, mười ba người các ngươi, nhất định phải quay về một cách toàn vẹn cho ta! Mười ba người đi thì nhất định phải đủ mười ba người quay về!

Cường Tử đưa tay ra và nói với Kiếm Nhị:

- Có thể quen biết mọi người chính là vinh hạnh của tôi, tôi tên là Lâm Cường, sau này mọi người cứ gọi tôi là Cường Tử là được.

Kiếm Nhị lướt nhìn bàn tay mà Cường Tử đưa ra nhưng lại không có ý bắt tay đáp lại , trái lại y lạnh lùng mà rằng:

- Ta tên là Kiếm Nhị, tám người đứng ở đằng sau lưng ta chính là tám hậu nhân của Yến Vân Thập Bát, tên của chúng ta vô cùng dễ nhớ, những người đứng ở đằng sau ta thứ tự là Kiếm Thập Nhất, Kiếm Thập Nhị, Kiếm Thập Tam, Kiếm Thập Tứ, Kiếm Thập Ngũ, Kiếm Thập Lục, Kiếm Thập Thất, Kiếm Thập Bát.

Cường Tử xấu hổ thu tay về, cười cười với Kiếm Nhị và nói:

- Hi vọng hợp tác vui vẻ!

Lần này, Kiếm Nhị còn không thèm đáp lại lời của hắn.

Lão Phật gia cười nói với Cường Tử:

- Mấy người bọn họ chưa bao giờ giao lưu với người khác, cách cư xử, đối đãi với những người xung quanh bao giờ cũng lạnh lùng như vậy đó, sau này chỉ cần cháu thích ứng được một chút là được. Đúng rồi, ta có một chuyện muốn hỏi cháu.

Cường Tử hỏi lại luôn:

- Có chuyện gì vậy bà?

Lão Phật gia từ tốn đáp lại:

- Trừ cháu và Cừu Thiên ra, những người bạn còn lại của cháu thường dùng loại binh khí gì?

Cường Từ quay sang hỏi Yêu Ma và Cáp Mô:

- Hai vị đại hiệp, xin hỏi hai vị thường sử dụng loại binh khí nào?

Cáp Mô vẫn còn đang đắm chìm trong kích động cực lớn mà Yến Vân Thập Bát tạo ra cho gã, mặc dù gã cố gắng vùng vẫy mà không sao dứt ra được, cho nên lời mà Cường Tử hỏi gã, về cơ bản là gã không nghe thấy. Nhưng Yêu ma thì lại khác, gã bước tới chỗ Lão Phật Gia với vẻ mặt lạnh tanh như tiền và đáp lại:

- Xin hỏi, bà có cửu tiết tiên (roi chín khúc) không vậy?

Lão Phật gia cười cười đáp lại:

- Những binh khí mà ta đây sưu tầm, tuy là không thể nào sánh được với những binh khí nổi tiếng của gia đình Cừu Thiên, nhưng lại đa dạng về chủng loại, phong phú về kiểu dáng, mỗi loại có vài cái. Cửu tiết tiên vừa hay ta lại có một cái, chính là một món binh khí mà Tăng Quốc Phiên cuối đời nhà Thanh để lại. Tăng Quốc Phiên là một nho tướng nhưng lại thích sưu tầm binh khí. Sợi cửu tiết tiên đó, ta không biết ông ấy đã sử dụng qua hay chưa, mặc dù nó không thể được coi là một thần khí nhưng nó đủ tư cách để xứng đáng với hai chữ “uy lực”.

Cường Tử phải bước đến chỗ Cáp Mô vỗ vỗ vào vai gã vài cái thì gã mới bắt đầu phản ứng lại. Cường Tử nói với gã rằng Lão Phật gia muốn tặng cho anh ta một món binh khí phù hợp với gã. Vừa nghe xong, anh ta liền hứng thú ngay, anh chui qua và hỏi:

- Lão Phật gia, ngài muốn thưởng cho tôi một món binh khí hay sao?

Lão Phật Gia cười cười đáp lại:

- Ừ, ngươi nói xem, ngươi thích binh khí như thế nào?

Cáp Mô dứt khoát đáp luôn:

- AK47!

Lão Phật gia:

- ….

Cáp Mô:

- Cái này thì quá nhẹ, dự rằng sang đến được bên kia thì sẽ không chịu đựng được mấy trận phong ba. Hay là như thế này đi, Lão Phật gia người hãy cho tôi một cỗ máy bay tiêm kích? Tôi sẽ đi cho nổ tung cung điện Thiên Hoàng và Tĩnh – Quốc- Thần- Xã của chúng nó!

Lão Phật Gia phất phất tay và nói:

- Bỏ đi, cái miệng này của ngươi chính là một vũ khí lợi hại, có một không hai trong thiên hạ này, cho nên ngươi cũng không cần đến những thứ khác đâu.

Cáp Mô nhanh nhảu đáp lại:

- Đừng mà Lão Phật Gia, thực ra tôi muốn có một đôi Phân thủy Nga Mi thích, chính là cái đôi mà Phiên Giang Thử Tương Bình dùng, như vậy là được rồi, tôi là một người biết điều, an phận thủ thường chỉ cần có được món đồ đó là tôi đã mãn nguyện rồi.

Lão Phật gia đáp lại:

- Được rồi, có thì có đó, nhưng mà người mà ngươi vừa nhắc tới, tên là Phiên Giang Thử Tương Bình kia, hình như ta nghe thấy rất quen, nhưng nhất thời lại không thể nhớ ra nổi đó là anh hùng hào kiệt của thời nào.

Cường Tử liền bổ xung:

- Bạch Mi đại hiệp … (đại hiệp lông mày trắng một tiểu thuyết mạng của Trung Quốc)

Lão Phật gia chợt lặng người đi, rồi lập tức trợn mắt lên nhìn Cáp Mô.

Sau khi đã sắp xếp thỏa đáng mọi chuyện, Lão Phật gia nói với Cường Tử:

- Các cháu đi Đông Doanh, chuyện này vẫn phải để con trai của ta đích thân ra tay, việc đại sự thì chưa chắc nó đã làm được nhưng chuyện nhỏ này thì nhất định nó có thể làm tốt, để nó đi sắp xếp thì thời gian và địa điểm sẽ hợp lý và chu đáo hơn, trên đường cũng sẽ an toàn hơn.

Cường Tử nhớ đến Hách Liên Xuân Mộ thì lại có chút phản cảm, nhưng vẫn gật gật đầu, không để lộ ra bất cứ điều gì lạ thường.

Không thể không nói rằng, Hách Liên Xuân Mộ nếu như muốn làm chuyện gì đó ở ba tỉnh Đông Bắc thì đúng là một chuyện dễ như trở bàn tay. Bảy giờ tối, đã sắp xếp ổn thỏa những con tàu sẽ ra khơi. Sau khi đám người Cường Tử ăn bữa cơm tối ở trong trang viên của Lão Phật Gia thì liền đi thẳng đến bờ biển dưới sự chỉ dẫn của người mà Hách Liên Xuân Mộ phái tới.

Xe lao vun vút, xé tọac màn đêm đen. Từ thành phố Trường Xuân đến bờ biển gần nhất cũng khoảng bốn trăm cây số, hơn nữa lần hành động này cũng rất vội vàng, có rất nhiều chi tiết cần phải cân nhắc, cho nên Cường Tử quyết định tìm một nơi nào đó bên cạnh bờ biển nghỉ ngơi một ngày, đợi Yêu Ma giới thiệu qua tình hình của Đông Doanh cho mọi người thì sẽ ra khơi.

Nói thật thì Cường Tử từ Đông Đỉnh đến Trường Xuân cũng có thể coi là lần thứ hai xa nhà. Lần thứ nhất chính là đi đến Sơn Đông. Hắn làm một người không thích đi xa nhà, tâm trạng có chút không thích ứng với chuyện này. Hắn luôn cho rằng phong cảnh ở những nơi xa xôi kia dù có đẹp đến mấy đi chăng nữa thì cũng không thể nào sánh được với quê nhà, không thể nào khiến bản thân thoải mái, an nhàn như khi ở nhà. Về lý mà nói thì những người như thế này thì sẽ chẳng bao giờ có được những thành công lớn lao, nhưng Cường Tử lại là một ngoại lệ.

Cường Tử tự mình lái xe dẫn đầu cả đoàn, hướng dẫn vệ tinh của xe tải rất cụ thể và chính xác. Mặc dù là lần đầu tiên nhưng Cường Tử lại không phải đi bất cứ một đoạn đường vòng nào. Trên xe còn có ba người Cáp Mô, Cừu Thiên và Yêu Ma. Nhìn thấy Cường Tử chạy xe đi ra biểm với tốc độ gần ba trăm cây số giờ, Yêu Ma và Cừu Thiên lại không có bất cứ phản ứng gì, mặt mũi lạnh tanh, không cảm xúc, còn mặt của Cáp Mô thì lại dài ngoằng ra.

Hơn bốn giờ, ba chiếc xe đằng sau mới có thể theo kịp tốc độ của Cường Tử, nói thật thì đây đúng là một chuyện không dễ dàng gì, cũng may là những lái xe của ba chiếc xe này đều là những người có kinh nghiệm đầy mình, cứ cho là bị bỏ lại đằng sau thì họ vẫn cứ có thể thuận lợi đến được địa điểm được chỉ định. Sau khi Cường Tử dừng xe lại ở trước cửa của một gia đình nông dân, ở đằng sau chỉ có một chiếc xe là không bị bỏ lại.

Chiếc xe thứ hai vừa mới dừng lại, lái xe liền mở cửa bước ngay đến trước mặt Cường Tử và nói:

- Tiểu tử, nhà ngươi chính là phi công xuất ngũ à?

Cường Tử cười cười hỏi lại:

- Còn chú?

Người lái xe này vui vẻ đáp lại:

- Pháo binh!

Cường Tử:

- …

Lái xe vỗ vỗ vào vai của Cường Tử và nói:

- Nếu có thời gian thì hãy giới thiệu cho ta được làm quen với người mà đã giúp ngươi cải trang chiếc xe này. Ta đây đã lái xe được hai mươi năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy một chiếc xe được cải trang đẹp đến như vậy, quay về ta nhất định phải đọ sức với vị cao thủ này mới được.

Cường Tử cười cười đáp lại:

- Chuyện này thì không thành vấn đề, chú đã muốn gặp thì ngay lập tức cháu có thể giới thiệu cho chú.

Người lái xe này lập tức ngây người ra, giọng điệu tỏ ra vô cùng hào hứng:

- Người đó đang ngồi trong xe của ngươi?

Cường Tử liền cười cười rồi nói:

- Hắn đang đứng ở trước mặt của chú đó.

Người lái xe này cẩn thận nhìn Cường Tử, giọng điệu liền trịnh trọng:

- Đúng là người thì không thể chỉ nhìn bề ngoài được nha. Hôm nay coi như là ta đây được mở rộng tầm mắt rồi. Mọi người đều nói giới trẻ bây giờ không chịu làm việc đàng hoàng, nhìn cậu thì tôi đây coi như là đã hiểu được câu nói đó, quả nhiên là rất đúng ….

Lúc này, Kiếm Nhị bước xuống xe đầu tiên rồi đi thẳng đến trước mặt của Cường Tử. Sắc mặt của y vẫn cứ bình tĩnh đến thản nhiên như vậy.

- Đêm nay sẽ qua đêm ở đây?

Cường tử khẽ gật đầu và nói:

- Ừ! Chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở đây một ngày, tối ngày mai sẽ ra khơi.

Kiếm Nhị nghe xong liền quay người, bước thẳng về phía trong nhà. Kiếm Thập Nhất và Khiếm Thập Nhị cũng đi theo ngay sau y tiến thẳng và bên trong. Cường Tử nhìn theo bóng lưng của ba người họ, trong lòng thầm nghĩ: “ Đây chính là khi phách của đại hiệp.”

Người lái xe cũng nhìn heo bóng lưng của ba người này, sau đó thì hỏi với giọng đầy hiếu kỳ:

- Ba người này có địa vị như thế nào thế?

Cường Tử thở dài một tiếng rồi nói:

- Họ đều là tội phạm truy nã cấp A của quốc gia, bây giờ bắt được bọn họ liền cho họ cơ hội lập công chuộc tội. Ngày mai chúng cháu sẽ ra khơi đi đến Nhật Bản, rồi đem chôn một lượng vũ khí hạt nhân ở dưới lòng đất của cả bốn hòn đảo lớn của Nhật Bản, sau đó thì “đoàng” một tiếng, bốn hòn đảo đó sẽ chìm vĩnh viễn dưới lòng biển sâu. Đây có thể nói là cơ mật quốc gia, cháu nói với chú, chú đừng có nói ra ngoài đó.

Người lái xe này liền trừng mắt lên nhìn hắn và nói:

- Ngươi đã đọc quá nhiều tiểu thuyết ở trên mạng Zongheng zhongwen (Tung Hoành trung văn) nên bị tẩu hỏa nhập ma rồi hả?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.