Buổi trưa khi tan học, Cường Tử cười hì hì chui vào Audi A8 Chu Bách Tước, thần thần bí bí nói với Chu Bách Tước:
- Chú Chu, con mời chú ăn cơm.
Chu Bách Tước đang mãi mê đọc một quyển sách, không ngẩng đầu hỏi:
Ăn cái gì?
Cường Tử móc một sấp tiền từ trong túi ra nói:
- Ăn gà KFC nhé!
- Không ăn.
Nhưng con chưa ăn bao giờ……
Chu Bách Tước:
- Vậy cậu đi ăn một mình đi, tôi không đi.
Cường Tử:
- Thôi được rồi, chú Chu, chú muốn ăn gì?
Chu Bách Tước gấp sách lại, nhìn vẻ mặt cấp bách của Cường Tử, nhíu mày hỏi:
- Nói đi, ccậu có chuyện gì muốn nhờ tôi.
CườngTử hi hi cười nói:
- Biết ngay là không dấu được chú, con vốn định mời chú đi ăn rồi mới nói. Có câu ăn của người, bắt bí điểm yếu. Con vốn định đợi chú ăn xong con mới mở lời nhờ chú, thì chú sẽ không từ chối được.
Chu Bách Tước lấy xe, cũng không nói chuyện phóng lên lái xe đi. Thì Cường Tử biết âm mưu của mình đã thành công, trên đường hắn luôn hi hi cười, giống như một con chồn vừa trộm được gà.
Đến một quán ăn nhỏ Chu Bách Tước dừng xe lại, ý bảo Cường Tử xuống. Sau khi Cường Tử xuống xe Chu Bách Tước như chợt nhớ ra cái gì, dừng bước hỏi Cường Tử:
- Cậu mang theo bao nhiêu tiền?
Cường Tử cũng không sợ người qua đường xem thường hắn, lập tức móc hết tiền trong túi ra để trên mặt đất, sau đó ngồi đếm từng tờ một. Tiền tiêu vặt của Cường Tử vốn không được bao nhiêu, một tháng có năm trăm đồng. Nếu tính cả tiền nhà trọ thì là vừa đủ, không có dư gì. Hiện nay không mất tiền thuê, nên tiết kiệm được ít, lại thêm hôm nay hắn vừa trúng mánh số tiền nhỏ.
Hai ngàn một trăm năm mươi ba đồng sáu hào.
Cường Tử đếm xong chính hắn cũng sửng sốt, Chu Bách Tước nói:
Nhiều như vậy sao?
Cường Tử chửi thề một câu:
- Đồng tiền lẻ này là thằng nào cho mình!
Chu Bách Tước lại quay lên xe, tay vẫy Cường Tử nói:
- Đổi quán khác.
Cường Tử liền đoán được đại sự không ổn rồi, nhưng hắn chỉ có thể miễn cưỡng lên xe. Lưu luyến quay đầu nhìn bảng hiệu quán ăn.
‘Quán ăn Tiểu Bát Tiên.’
Cường Tử nói:
- Chú chu, chú nhìn bảng hiệu này đẹp biết mấy, chúng ta ăn ở đây đi.
Chu Bách Tước:
- Đi không, ngày nào ta cũng ăn ở đây, muốn đổi một chỗ khác.
Cường Tử ôm một tia ảo tưởng hỏi:
- Chú muốn ăn gì?
Chu Bách Tước:
- Cái gì có thể tiêu hết hai ngàn đồng, thì đi ăn cái đó.
Cường Tử ôm đầu than thở nói:
- Khóc giùm con thần ơi, xin người sét đánh chết con đi. Chú chu, chú cho rằng tiền của con là không đàng hoàng? Con không phải là kẻ giàu có!
Hiếm khi thấy Chu Bách Tước cười ha ha nói:
- Tiền của cậu nhất định không phải là không đàng hoàng, nhưng chắc chắn cũng không phải là của chính cậu. Cậu là người keo kiệt nhất mà tôi từng gặp, nếu là tiền của cậu thì cậu nỡ bỏ tiền ra mời tôi ăn cơm sao? Đừng quên cậu còn nợ tôi một chiếc đồng hồ!
Cường Tử mấp máy đôi mắt nịnh nọt nói:
- Chú chu, con mua cho chú một chiếc đông hồ năm đồng, chúng ta đi quán lúc nãy ăn nhé?
Chu Bách Tước chỉ vào lỗ gắn ti vi của chiếc xe nói:
- Không cần, tôi mua rồi.
Lúc này Cường Tử mới phát hiện, lỗ gắn ti vi đó đã gắn vào một cái đồng hồ báo thức nhỏ. Xung quanh dán một bức tranh một nữ chiến sĩ! Hình nhân vật đó rất….rất nghệ thuật! Cường Tử chỉ vào bức tranh nói:
- Đây là cái gì?
Chu Bách Tước nghiêm trang nói:
- Coi như là dây đồng hồ.
Cường Tử liền nhớ đến đồng hồ đeo tay của Chu Bách Tước, hắn liền rùng mình.
Chu Bách Tước lái xe đến một khách sạn nhìn vào rất đẳng cấp, đóng cửa xe lại đi vào trước, Cường Tử miễn cưỡng theo sau tay nắm chặt túi quần nghiến răng chịu đựng. Nó nhìn chằm chằm vào sau lưng Chu Bách Tước rồi nguyền rủa.
Tôi nguyền rủa ông đêm nay đái dầm! Không, tôi nguyền rủa ông mười năm ngày ngày đều đái dầm!
Chu Bách Tước lấy một phòng Vip, khí khái ngồi xuống. Nhân viên phục vụ xinh đẹp hỏi anh ta:
- Xin hỏi tiên sinh muốn ăn gì?
Chu Bách Tước giơ tay khèo Cường Tử, Cường Tử nhìn anh ta với ánh mắt cầu xin và vô tội. Chu Bách Tước lại đưa ngón tay khèo, Cường Tử đành phải móc hết tiền trong túi ra nhét cho Chu Bách Tước. Chu Bách Tước thỏa mãn gật gật đầu, đếm ra một ngàn đồng đưa cho nhân viên phục vụ nói:
- Dùng hết số tiền này, hai người chúng tôi có thể ăn no là được.
Nhân viên phục vụ nhìn hai người một lớn một nhỏ như hai con quái vật dở hơi, cô ấy chưa từng thấy ai có kiểu chọn món ăn như vậy. Do dự không biết có nên nhận số tiền kia không, nếu tiền móc ra từ túi của Chu Bách Tước, cô ta sẽ không do dự như thế rồi. Mắt Cường Tử liền sáng lên, sảng khoái nói:
- Cứ dùng hết một ngàn đó!
Nhân viên phục vụ vẻ mặt bao phủ bởi một đường màu đen đi ra khỏi phòng, nói nhỏ với một đồng nghiệp đứng bên ngoài cửa:
- Hai người trong phòng này là hai kẻ biến thái!
Số tiền còn lại Chu Bách Tước giữ lại một trăm, sau đó trả lại cho Cường Tử.
- Đây là tiền cậu cho tôi mua đồng hồ, tôi không cám ơn đâu!
Cường Tử: . . . . . .
Chu Bách Tước:
- Nói đi, có chuyện gì muốn nhờ tôi?
Cường Tử nói:
- Trường con sắp mở đại hội thể dục thể thao.
Chu Bách Tước:
- Ừ, mở đại hội thể dục thể thao thì sao?
Cường Tử:
- Con đăng ký tham gia rồi, chú Chu chú dạy con làm sao có thể giành được quán quân nhé?
- Cậu đăng ký cái gì?
- Chạy cự ly dài và ngắn…..
- Cậu biết Bách biến thần hành, thì sợ gì chạy bộ?
Cường Tử vừa bỏ tiền vào túi vừa nói:
- Còn có nhảy cao, nhảy xa, môn đẩy tạ, môn ném đĩa sắt, vượt rào một trăm mười mét…..
Chu Bách Tước liền giật tiền từ tay Cường Tử lại, kêu người đứng bên ngoài cửa:
- Phục vụ! sửa thực đơn, chọn thực đơn hai ngàn đồng.
Trên đường về Cường Tử trừng mắt nhìn Chu Bách Tước, anh ta xỉa răng thanh thản lái xe. Cường Từ móc ra một bao thuốc lá, châm một điếu thuốc hít mạnh một hơi, Chu Bách Tước híp mắt lại dùng ngón tay khèo anh ta. Cường Tử giận dữ ném cả bao thuốc cho anh ta nói:
- Hút hút hút, hút hết đi. Chỉ cần chú giúp con giành được huy chương là được, thực ra con chỉ trẻ trâu, chú không giúp thì con thân bại danh liệt.
Chu Bách Tước châm điếu thuốc thoải mái kéo một hơi nói:
- Trời tạo ra nghiệt chướng còn tha thứ được, tự mình tạo nghiệt thì không thể sống.
Cường Tử phẫn nộ, vớ lấy lọ nước hoa định đập tivi trên xe……ơ kìa, đồng hồ báo thức trên xe. Chu Bách Tước vội ngăn hắn lại nói:
- Cậu xem lòng dạ cậu hẹp hòi như vậy, mặc dù hôm nay đi ăn cơm, bảy mươi phần trăm đều là cậu ăn, vậy cậu còn cảm thấy mình bị thiệt sao? Chuyện cậu nhờ tôi giờ không muốn nhờ nữa sao?
Cường Tử vội dừng tay hỏi:
- Chú Chu, chú có cách sao?
Chu Bách Tước nhìn nhìn Cường Tử, vẻ mặt lạnh nhạt tự tin. Anh ta cũng vẻ mặt lạnh nhạt nói:
- Không có cách!
- Cường Tử:………
Chu Bách Tước:
- Cậu cho rằng cháu là siêu nhân? Mặt quần lót bên ngoài thì vô địch? Lưu Tường chạy vượt rào 110m vô địch tại Châu Á, trên đại hội Asian hắn còn không dám đăng ký một lần hết các môn điền kinh! Cậu nói đi cậu muốn như nào?
Cường Tử cúi đầu biện minh nói:
- Đại hội thể dục thể thao trường chứ đâu phải đại hội Asian, chú không thể nào một chút cũng không giúp, chú đã ăn cơm con mời…….
Chu Bách Tước:
- Được rồi, tôi chỉ bảo đảm các môn chạy bộ của cậu giành được huy chương.
Buổi tối Cường Tử nằm trên giường buồn bã, buồn đến mức lăn qua lặn lại, cụng đầu vô tường, buồn rầu đến nổi hút thuốc, tát vào miệng, bức tóc……
Sau khi cụng đầu vào tường, Cường Tử ngồi trên giường nói tiêu rồi.
Trong đầu giống như đang chiếu một bộ phim chợt xuất hiện rất nhiều thứ mới lạ, dường như từ trước đến nay chưa từng xuất hiện các luồng thông tin này bao giờ. Tất cả đều liên quan đến khoa học kỹ thuật, thông tin này vô cùng rắc rối, hầu như bao gồm rất nhiều lĩnh vực. Cường Tử biết đây nhất định là đại lễ một tên ma quỷ ngoài hành tinh kia ban cho hắn, các tài liệu trước đây chỉ là số tài sản nhỏ, thứ liên quan đến khoa học kỹ thuật lần này, chính là cánh cửa chính vào kho báu.
Cường Tử nín thở suy xét kỹ trong đầu lần nữa, cuối cùng đã tìm được thứ cần thiết hiện nay hắn đang cần. Giày chạy giảm thiểu ma sát! Có thể nâng cao tốc tộc chạy bộ của con người, còn có sức bật nảy. Đơn giản chính là những thứ tốt tạo ra thích hợp với Cường Tử giành cho đại hội thể dục thể thao lần này.
Cường Tử lau nước miếng, hai tay chắp trước ngực nói:
- Cám ơn ngài tư lệnh, cầu nguyện cho ngài ở Thiên Đường con đàn cháu đống nhiều vợ lắm thiếp gia tài muôn vạn hoàng hành bá đạo ức hiếp cả nam lẫn nữ.
Cường Tử ghi lại tài liệu chế tạo giày chạy giảm thiểu ma sát, hưng phấn xoa thẳng tay. Nhưng chỉ một lát sau Cưởng Tử lại ủ rũ, vì hắn không có tiền mua nổi những vật liệu này.
Được rồi, trước tiên kiếm món tiền nhỏ đã.
Cường Tử tiếp tục dựa vào luồng thông tin kia tìm kiếm vật liệu phù hợp.
Cuối cùng………….
Cường Tử mất hai tiếng mới hoàn thành chế phẩm thủ công thứ nhất của mình, một cái bật lửa. Nhưng không phải là loại bật lửa bình thường, nhưng trên thực tế nó chính là một cái bật lửa. (vốn đã muốn viết như vậy, mấy câu nói này ta đã sùng bái nhiều năm rồi. được rồi, bây giờ để chúng ta giới thiệu một chút về tính năng của bật lửa này.)
Thứ nhất, nó có thể tạo ra lửa…….
Thứ hai, nó có thể phát ra nhạc (tôi biết tôi biết, loại bật lửa nay mười năm trước đã có rồi.)
Thứ ba, nó có thể phát sáng làm đèn pin, hơn nữa nó có thể chiếu xạ bức ảnh ra to. Ví dụ như bức ảnh thân hình mỹ nữ đến từng chi tiết, sau khi tia sáng phóng to chiếu ra bức hình trên tường, quyến rũ biết mấy. ( tôi biết tôi biết, hiện nay đã có loại như vậy rồi, nếu không có bạn cho rằng tôi có thể nghĩ đến sao?
Thứ tư, nó không đốt bằng chất khí lỏng, cũng không cần dầu! Đấy chính là tính năng bậc nhất của cái bật lửa này. Không cần nhiên liệu! Mà trực tiếp đốt bằng không khí! Hạng Uy dạy Cường Tử cách cải tiến cái bật lửa này, sau khi trải qua cải biến nhỏ, khiến tính năng của bật lửa đánh lửa bằng đá lửa thông thường tăng gấpmười lần! Nói ngắn gọn, chính là hấp thu dưỡng khí của không khí vào chỗ đánh lửa của bật lửa, sau đó tăng áp lực phóng ra hình thành khí lưu, đá lửa trực tiếp đốt khí lưu là xong. Chi phí tương đương thấp, thậm chí chỉ thấp bằng một bật lửa thông thường.
Ngày thứ hai tan học, Cường Tử đi đến nhà máy chế tạo bật lửa lớn nhất thị trường. loại bật lửa này xem phải bán cho ai, nếu bán cho một công tử nhà giàu trong trường học, nói không chừng bán được ba mươi năm mươi đồng, nhiều nhất là một trăm đồng. nhưng nếu đem sáng kiến bán cho nhà máy chế tạo thì sao? thì sẽ không phải là ba mươi năm mươi đồng hay một trăm hai trăm đồng rẻ như vậy.
Có tác giả nói chuyện đọc sách chưa? Tôi có một trăm sáng kiến chuẩn bị tạo ra. Một ngàn vạn đồng tiền một cái, ai cần? thì ra mình vốn là vạn phú ông tìm ẩn, nghĩ như vậy thì đã cân bằng lại nhiều rồi.
Cường Tử đem cái bật lửa đặt trên cái bàn làm việc, vẻ mặt chân thành nói:
Ông có muốn xí nghiệp của ông trở thành vô cùng lớn không? Ông có muốn trở thành một nhân vật dẫn đầu không? Tôi đến để cho ông điều đó.
Quản đốc xưởng sản xuất bật lửa coi thường Cường Tử, nếu hông phải Audi A8 của Chu Bách Tước, lão ta thật sự cho rằng Cường Tử là tên lường gạt, hay là một tên lừa bịp không ra gì. Cho nên lão nói:
Anh muốn làm gì? Lúc tôi bằng tuổi anh bây giờ vẫn còn đang chơi trốn tìm, lừa bịp bây giờ đều trẻ hoá rồi sao? Nhưng cháu cũng chuyên nghiệp quá chứ, lúc đến đây sao không thay đồng phục học sinh ra?
Cường Tử nói:
- Ông đã quá giỏi rồi, còn biết chơi trốn tìm, bây giờ tôi vẫn chưa cai sữa.
Quản đốc:
- Anh đi ra ngoài ngay!
Cường Tử vội vàng ngăn lão lại nói:
- Ông xem đi, nhìn một lần ông sẽ biết tôi có gạt ông không. Có được sáng kiến này, nếu ông không muốn phát tài cũng không được. Nói cho ông biết, sau này Trung Quốc thậm chí cả Châu Á thậm chí cả toàn bộ thế giới, trong ngành chế tạo bật lửa ông chính là ông trùm!
Lúc nó nói lời này thật sự giống như một con chồn vừa trộm được một con gà. Thật không biết bố nó là người như thế nào đã tạo nghiệt gì sinh ra một thằng bé nở mày nở mặt liệt tổ liệt tôn như thế. (lời như vậy, hình như ta đã ghi ba lần rồi…….)
Quản đô đốc sau khi nghe Cường Tử giới thiệu, đích thân thí nghiệm và kiểm tra tỉ mỉ một lượt kinh ngạc hô:
- Thiên tài ! Anh chính là một thiên tài! Lúc còn trong bụng mẹ thì anh đã bắt đầu nghiên cứu bật lửa rồi à? Thần kỳ quá, vĩ đại quá! Đây chính là phát minh mở ra thời đại mới!
Cường Tử:……….
Cường Tử đã thỏa lòng đắc chí khi đi ra khỏi nhà xưởng, bật lửa đó Cường Tử đã bán được hai mươi vạn!