Khả năng bắn súng của Kim Tiểu Chu đã khiến cho bọn săn trộm trong cánh rừng đối diện nhận lấy áp lực cực lớn. Những tên đó hoàn toàn bị áp chế ở đằng sau gốc cây ngay cả đầu cũng không dám lộ ra, một khi có người thò đầu ra thì sẽ bị bắn nát đầu chết gọn.
Cường Tử và Tào Liên tốc độ cực nhanh, ngay khi Kim Tiểu Chu bắn chết hai tay săn trộm cũng không có người nào dám bắn trả, bọn họ đã vượt qua hồ nhỏ.
Thủ lĩnh bọn săn trộm là một gã đàn ông cứng cáp nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi, người đàn ông này mặc một bộ quần áo tác chiến màu xanh lục. Dù rằng cũng không cao lớn bự con gì, nhưng trên mặt lộ ra một nét hung hãn. Người này gọi Lưu Loạn, binh lính đặc chủng giải ngũ. Người này tuy rằng tuổi tác không lớn lắm, nhưng cuộc sống đến bây giờ mới trải nghiệm qua cái gì gọi là sợ hãi.
Y sau khi xuất ngũ rời khỏi quân đội đầu tiên là vào một nhà máy, bởi vì không có khả năng lấy lòng người khác cũng khá chất phác cho nên không biết nịnh nọt vì thế không được coi trọng. Y dù an phận, nhưng trong lòng lại tin tưởng chắc chắn cuộc sống của mình sẽ không bình thường không có gì khác lại như vậy. Về sau y từ chức tự mình gom hết số tiềm bắt đầu làm ăn, nhưng căn bản hắn không có đầu óc cuối cùng thua thiệt liên tục ngay cả vốn không lấy về được.
Bị người ta ép trả nợ ép đến nỗi Lưu Loạn tức giận giết chết hết cả bốn tay chủ nợ, từ đó về sau lưu lại chân trời góc biển. Y trước sau cả đường chạy trốn trối chết giữ mạng đi qua Vân Nam, Quảng Đông, Tứ Xuyên, cuối cùng chạy tới được Tây Tạng khó khăn lắm mới trốn đến được Nội Mông. Ở nơi này y tham gia vào một đội ngũ săn trộm, bởi vì bản lĩnh không tầm thường nên được Cửu Gia thủ lĩnh bọn săn trộm cho một chức.
Về sau, qua được vài năm, Cửu Gia đã già chẳng những truyền lại toàn bộ thế lực của mình cho Lưu Loạn, cho dù là đứa con gái duy nhất của mình cũng gả cho y. Mà Lưu Loạn trời sinh tính tình chất phác trải qua gần mười năm chạy trốn giết chóc cũng đã trở nên giảo hoạt và tàn nhẫn hơn, trên đôi tay của y đã dính đầy máu tươi.
Ban đầu khi ở Vân Nam, y trên đường chạy trốn dám một mình một ngựa êm thắm làm gọn một nhóm buôn bán năm người, cướp một số tiền và hai khẩu súng sau đó chạy trốn giữ mạng lần nữa. Về sau y ở Quảng Đông đánh cướp một tiệm châu báu, tuy nhiên bởi vì chưa quen thuộc xung quanh lại bị cảnh sát vây đuổi cuối cùng một xu tiền cũng không lấy được. Nhưng trải qua một loạt chuyện như vậy, trái tim của y càng lúc càng lạnh.
Mấy năm này ở Nội Mông, sau khi tiếp nhận cả đội ngũ săn trộm vào trong tay y đúng là không ai bì nổi. Trước đó ít năm bởi vì Trác Thanh Chiến không ngừng tấn công bọn săn trộm ở Nội Mông, y phải mang theo bọn thuộc hạ chạy đến Tây Tạng kiếm ăn. Bởi vì Tây Tạng luôn đề phòng và tấn công liên tục bọn săn trộm càng lúc càng nghiêm ngặt, cho nên y không thể không dẫn đội nhóm quay về lại Nội Mông.
Trong Khả Khả Tây ở Tây Tạng, trong nội bộ của bọn săn trộm chỉ cần nhắc tới Loạn gia, gần như không ai không biết.
Lưu Loạn nằm sát ở đằng sau một tảng đá, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía hồ nhỏ đối diện. Y biết rõ hôm nay đã gặp phải kẻ địch mạnh, với kỹ thuật dùng súng của Vương Tam Kỳ thuộc hạ của mình cũng bị người ta một phát súng nát sọ, bên trong những người thuộc hạ của mình đã không còn một người nào có thể ngang bằng với đối phương.
Với lại Lưu Loạn tin chắc rằng, có thể có kỹ năng bắn súng tốt như vậy chắc chắn đều xuất thân từ quân đội, thậm chí còn có thể là quân nhân hiện còn trong quân đội. Nếu như là kẻ đầu tiên thì còn được, nếu như là kẻ sau vậy thì chỉ có thể nói rằng mình xui xẻo. Chiến đấu với bọn săn trộm khác, thậm chí với đội bảo vệ động vật, y đều có lòng tin không thể thua được. Nhưng chiến đấu với quân đội chính quy, nhất là chiến đấu với quân chính quy được huấn luyện tinh nhuệ y không nắm chắc được chút nào.
Mặc dù đám thuộc hạ của y từng người đều là dân liều mạng, nhưng chân chính được xưng có tố chất hạng nhất chỉ có hai người. Một người là Vương Tam Kỳ đã bị nát đầu, kẻ khác chính là y.
Dù những năm gần đây y đã tập thành thói quen không chịu thiệt, nhưng vẫn không đến mức không có một chút hiểu biết về mình. Sau khi phán đoán tình hình, Lưu Loạn nghiến răng nói với đám thuộc hạ:
- Chỗ phía trước quá cứng, trước tạm thời lui về sau!
Một tay săn trộm một mắt không chịu tức giận nói:
- Đại ca, chúng ta mất ba người anh em, tính thế nào đây?
Lưu Loạn nghiến răng nạt nộ:
- Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, rút lui điều tra cho rõ là ai không có mắt đắc tội chúng ta. Đến lúc đó sẽ để cho bọn chúng nếm thử cái gì gọi là nợ máu trả bằng máu. Mạng của anh em chúng ta cũng không phải lấy đi dễ dàng như vậy!
Thực ra tay săn trộm một mắt cũng biết, đối phương đang có súng bắn tỉa, nếu như Vương Tam Kỳ không chết bên phía bọn chúng còn có thể liều mạng, nhưng bây giờ Vương Tam Kỳ đã chạy tới Diêm Vương đưa tin trước rồi, bên mình một chút phần thắng cũng không có. Gã sở dĩ nói như vậy, đơn giản chỉ là muốn tỏ rõ thái độ mà thôi.
- Lão ngũ, lão lục, lão thất, ba người các anh mang đồ tốt nhất ngàn vạn lần đừng vứt đi. Lần này chúng ta vào núi lâu như vậy không dễ dàng mới gặp may một lần, nếu như đồ không còn ta lấy lấy ba người các anh khai đao!
Một gã đàn ông mặt thẹo nói:
- Yên tâm đi đại ca, cho dù bỏ mạng tôi cũng sẽ không vứt hàng lại. Thứ này quý giá hơn mạng của tôi nhiều.
Đối với cái chết của đồng bọn, thực ra bọn người này cũng không có khổ sở bao nhiêu. Trong mắt bọn săn trộm chỉ có tiền tào lợi ích, chết thêm một tên đồng bọn thì cũng có nghĩa là mình có thêm được một phần tiền. Lần vào núi này có thể nói là thu hoạch có phần dồi dào, chỉ riêng da tốt đã lấy được trên trăm cái, bán được ra nước ngoài đó chính là từng xấp tiền thật bạc thật, huống chi lần này không ngời có thể ở trong núi Hạ Lan gặp được một con hổ trắng, đây chính là thu nhập không nhỏ.
Một tấm da hổ đầy đủ, ở nước ngoài đã hiếm đến mức khiến cho người ta sợ hãi. Hổ trắng sinh sống trong hoang dã như vậy càng quý hiếm, nhưng kẻ có tiền chỉ sợ sẽ ném ra từng bó tiền mặt thật lớn.
Lưu Loạn quát lên một tiếng, y đích thân cản đằng sau để cho thuộc hạ của mình rút trước. Đây không phải là y có đạo nghĩa gì, mà là để cho người khác trong nhóm của mình cản đằng sau hắn vẫn thật không yên lòng. Về mặt kỹ thuật dùng súng Vương Tam Kỳ được cho là đứng đầu, nhưng tính chung tất cả các tố chất y hoàn toàn xứng đáng làm lão đại của nhóm săn trộm này.
Y giơ khẩu súng ra, quét một hồi đạn về phía Kim Tiểu Chu. Mục đích làm như vậy không phải để giét người, mà là ngăn chặn đối phương tiếp tục tấn công.
Sau một hồi bắn phá, bên phía Kim Tiểu Chu quả nhiên dừng lại không bắn được nữa. Lưu Loạn quay người quát một câu:
- Đi!
Nói xong y thay băng đạn, lần nữa giơ súng ra quét qua quét lại một lúc nữa.
Kim Tiểu Chu ngồi xổm đằng sau tảng đá, vừa thay đạn vừa nói:
- Xấu rồi, những tên này muốn chạy.
Tuy rằng thời gian trong quân đội không dài, nhưng Kim Tiểu Chu quen thuộc cách tác chiến của quân đội. Từ cách bắn súng vừa nãy của đối phương anh ta cũng có thể đoán ra được, đối phương đã muốn rút lui.
Bởi vậy Kim Tiểu Chu cũng có thể suy đoán ra, người dẫn đầu bên phía đối phương cũng xuất thân từ quân nhân.
- Không biết bọn Cường Tử đuổi theo kịp không, những tên này thật đúng là giảo hoạt, đánh không lại bỏ chạy, một chút cũng không chần chừ.
Cáp Mô nói.
Mãi Mãi Đề thêm vào:
- Đánh không lại không chạy chính là thằng ngốc.
Cáp Mô lườm gã hỏi:
- Bây giờ chúng ta làm sao đây?
Kim Tiểu Chu nói:
- Các anh hãy ở lại đây đi, anh và Đại Hùng cũng không dùng được súng, tôi và Mãi Mãi Đề đuổi theo, tốt nhất có thể theo kịp hai người bọn Cường Tử kẹp bọn chúng vào giữa.
Mãi Mãi Đề nói:
- Tôi biết lắm mà, thế nào cậu cũng kéo tôi theo.
Kim Tiểu Chu:
- Tôi không gọi ông, ông sẽ không đi sao?
Mãi Mãi Đề cười ha hả, chỉnh lại súng ống của mình nói:
- Việc ra sức đánh chó rơi xuống nước này, tôi từ trước tới này làm khá tích cực.
Nói xong, gã lách người ra ngoài thật nhanh giống như bắn một mũi tên, sau đó thân thể trùn xuống đã đuổi theo. Kim Tiểu Chu nói với Cáp Mô:
- Đừng chạy loạn, ở nơi này đợi chúng tôi.
Cáp Mô lườm anh ta một cái nói:
- Thúc thúc chú đi đi, tôi và Đại Hùng dã rất ngoan thật ngoan.
Kim Tiểu Chủ cười, lắc người nhanh nhẹ từ đằng sau tảng đá xông ra.
Đại Hùng hỏi cộc lốc:
- Cáp Mô thúc, chúng ta ở chỗ này đợi bọn họ về thật sao?
Cáp Mô dùng ánh mắt trắng dã nhìn Đại Hùng nói:
- Muốn đợi tự mình cậu đợi đi, thật không dễ dàng gặp được một đám người xấu, lão tử làm sao có thể ở lại chỗ này, tinh thần vì chính nghĩa của lão tử còn mãnh liệt hơn so với Siêu Nhân và Siêu Nhân Điện Quang cộng lại với nhau.
Nói xong, anh ta vỗ bả vai Đại Hùng nóiL
- Ngoan ngoãn ở chỗ này chờ, thúc thúc một lát sẽ trở lại...
Đại Hùng:
- Cáp Mô thúc, chờ tôi với!
Hai bóng người một cao một thấp, hướng về phía Cường Tử và Tào Liên xông tới.
Lưu Loạn bắn xong hai băn đạn rồi, sau khi thấy đối phương không còn động tĩnh gì nữa mới lui người bước đi. Tuy rằng thuộc hạ của y đã đi trước một bước, nhưng y hoàn toàn không lo lắng mình sẽ không đuổi kịp bọn họ.
Y nâng súng bán tự động của mình lên, rất nhanh chạy về hướng trong núi. Động tác của y vô cùng nhanh nhẹn dứt khoát, đường núi gập ghềnh không gây một chút trở ngại nào dưới chân y. Y xuyên ngang xẻ dọc trong đám rừng , nhảy nhót từ tảng đá này sang tảng đá khác, linh hoạt thật giống như một con mèo rừng.
Vút qua một khối đá khổng lồ, bỗng nhiên một bóng đen vọt nhanh ra.
Lưu Loạn theo bản năng nâng súng lên muốn bắn, nhưng nắm đấm đối phương đến nhanh hơn! Xuất thân từ bộ đội đặc chủng đã khiến cho y có khả năng phản ứng vượt xa người thường, khi nhận ra được một quyền này của đối phương đủ để lấy mạng mình Lưu Loạn nhanh nhẹn giơ tay ra dùng súng đỡ về phía trước.
Một tiếng va chạm, một quyền của đối phương nện vào thân súng của Lưu Loạn, sức mạnh khủng khiếp đã khiến cho Lưu Loạn lảo đảo bước chân lui mấy bước về sau mới đứng vững được, hơn nữa súng trong tay y cũng bị một quyền của đối phương nện vỡ rơi trên mặt đất.
Lưu Loạn rút ngay dao găm quân dụng từ trên dai lưng ra, ánh mắt hung ác nhìn người ngăn mình lại.
Đối phương là một hán tử cao lớn, một đôi mắt sáng ngời nhìn hắn cười nhàn nhạt. Người này mặt một chiếc áo sơ mi màu đen, trên ngực thiêu một đám lửa cháy hừng hực màu hồng.
Ngăn Lưu Loạn lại chính là Tào Liên!
Tay săn trộm một mắt đi ở trước hàng ngũ, gã là nhị ca trong đội ngũ này, ngoại trừ Lưu Loạn gã chính là người có địa vị cao nhất. Năm người đi theo đằng sau gã trên vai đều vác đồ, hai tên lão bát và lão cửu chĩa súng cản ở đằng sau.
Giết người, săn trộm, trong mắt bọn chúng không có gì đặc biệt, hơn nữa lui lại rất nhẹ nhàng. Trải qua mấy năm được Lưu Loạn huấn luyện, nhóm săn trộm này tố chất rõ ràng mạnh hơn rất nhiều so với bọn săn trộm bình thường. Bọn chúng thậm chí đã tập làm quen với việc ba người một tổ, dò đường rút lui thậm chí chiến đấu đều giữ vững thói quen đội hình.
Không có nghe thấy âm thanh tiếng súng dày đặc ở đằng sau, tay săn trộm một mắt biết rõ lão đại Lưu Loạn cũng đã rút lui rồi. Dù rằng trong lòng gã rất muốn vứt bỏ Lưu Loạn lại, nhưng gã cũng tự mình biết rõ vẫn phải bỏ suy nghĩ trong đầu này của mình đi. Trước không nói mình có thể vứt bỏ Lưu Loạn, ai biết được người nào trong nhóm này ôm lòng quỷ ma sẽ bị đút một đao từ đằng sau hay không. Gã biết rõ với bản lãnh của mình không trấn được nhóm này, có Lưu Loạn kẻ nhị ca như mình tuy rằng không có địa vị đặc biệt gì nhưng nắm được tiền vẫn nhiều hơn một chút.
- Chú ý một chút, chỗ phía trước không xa chính là vực sau Quỷ Kiến Sầu, qua chỗ đó chúng ta coi như đã an toàn.
Một mắt nói.
Mặt thẹo cười ha hả nói:
- Yên tâm đi nhị ca.
Đúng lúc này, bỗng một âm thanh vui đùa cười nhạo vang lên đằng trước,
- Núi này là ta mở, cây này là ta trồng, nếu muốn đi qua nơi này, lưu lại tiền mua đường!