Ác Bá

Chương 277: Chương 277: Người rưỡi




Ngày thứ ba sau khi Triệu Phù Sinh rời đi, vẫn là ở trụ sở Thúy Trúc Hiên, vẫn là trong căn phòng Cường Tử gặp gỡ Triệu Phù Sinh. Chỉ có điều lần này người ngồi ở trước mặt Cường Tử đổi thành Trác Thanh Chiến, một nhân vật cấp thần tiên trong mắt Cường Tử còn ngồi ở vị trí cao hơn cả Triệu Phù Sinh.

Trác Thanh Chiến và Triệu Phù Sinh là hai kẻ thuộc hai cực khác nhau, nhưng cảm giác ở trước mặt hai người cũng làm người khác kinh hãi tương tự nhau. Mặc dù chưa nói tới bốn chữ ngước nhìn núi cao, nhưng thật sẽ sinh ra từ trong lòng cảm giác mình thật nhỏ bé.

- Cường Tử, đây là lần đầu tiên gặp mặt của chúng ta, chỉ có điều đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy cậu rồi, lần trước đây là ở Đông Đỉnh.

Trác Thanh Chiến uống một hớp trà thản nhiên nói.

- Lần thứ hai à?

Cường Tử có chút kinh ngạc, hắn không nhớ rõ trước kia lúc nào thấy qua Trác Thanh Chiến. Mặc dù với định lực bây giờ của hắn nhìn thấy con người như Trác Thanh Chiến này cũng cảm thấy vô lực phát ra tận đáy lòng, nếu như đổi lại trước đây ở Đông Đỉnh sẽ càng thêm khắc sâu ấn tượng, không có khả năng bây giờ một chút ấn tượng cũng không có.

- Ở Đông Đỉnh sao? Tôi thật sự là một chút ấn tượng cũng không có.

Cường Tử vuốt tóc nói.

Trác Thanh Chiến khẽ cười nói:

- Tôi chỉ nói đây là lần thứ hai nhìn thấy cậu, nhưng không nói là đây là lần thứ hai cậu nhìn thấy tôi.

Cường Tử cười ha ha nói:

- Đây thuộc về chơi chữ, không cần phải như vậy. Tuy nhiên lời ngài nói càng khiến cho tôi cảm thấy kỳ lạ, ban đầu khi ở Đông Đỉnh tôi chỉ là một tiểu tử hỉ mũi chưa sạch không xu dính túi, suy nghĩ cũng biết còn chưa đạt được đến mức khiến cho ngài cố ý nhìn tôi lần đầu nhỉ? Ngài tốt nhất đừng nên nói là nhìn thấy qua tôi một lần ở trên đường phố, tôi hoài nghi với điều này...

Trác Thanh Chiến cười nói:

- Quả nhiên đủ thối hết cả mũi, Thanh Đế luôn nói cậu là một đứa nhóc bé xíu rất biết suy nghĩ, hôm nay vừa thấy quả nhiên nghe tên không bằng gặp mặt.

Cường Tử cũng tự nói với mình:

- Mình bé chỗ nào? Mình bé chỗ nào?

Trác Thanh Chiến ngây ra một lúc:

- Cái này... không nói tới nữa, tôi là người không có việc gì không lên điện tam bảo, coi như đến cầu cậu làm việc được không?

Cường Tử lại càng hoảng sợ nói:

- Chữ cầu này có thể khiến cho tôi tổn thọ nhiều năm, ngài nếu như nói lại lần nữa tôi phải bỏ hết mọi thứ đi theo ngài.

Trác Thanh Chiến nhịn cười không được nói:

- Được rồi, không nói đến chữ cầu này, bàn bạc một chút có thể được rồi chứ!

Cường Tử duỗi ra hai ngón tay làm ra dấu hiệu chiến thắng nói:

- Nhìn thấy không, lần đầu tiên gặp mặt với ngài tôi đã giành được thắng lợi huy hoàng một lần, mở cờ đắc thắng nha.

Trác Thanh Chiến cười nói:

- Được rồi, vậy cậu cũng đừng dùng cái chữ ngài này, nghe không được tự nhiên, hơn nữa có vẻ xa cách.

Cường Tử:

- Được, có việc gì ngài cứ nói.

Trác Thanh Chiến:...

Cường Tử giơ ngón tay lên lắc lắc cười hi hi:

- Thắng lợi lần nữa!

Trác Thanh Chiến cười khổ một tiếng nói:

- Thực hâm mộ cậu, cậu sống lạc quan như vậy thật tốt.

Cường Tử nói:

- Có gì không thể lạc quan sao? Cuộc sống hoàn hảo thế này, ai cũng nói cười một cái ít đi mười năm, cười nhiều thêm mấy lần vượt qua thời không về lại nhà Đường.

Trác Thanh Chiến nói:

- Tôi có thể là một người bi quan chính thống, không cần biết gặp phải vấn đề gì đều bắt đầu lo lắng mặt không tốt.

Cường Tử cảm khái nói:

- Tôi cũng muốn làm người chủ nghĩa bi quan, chỉ có điều trong thời gian ngắn đến bây giờ luôn giả vờ giả vịt, giả đến bây giờ mới phát hiện mình thật không phải như thế này. Tôi vẫn phải sống không tim không phổi thôi, rất tốt.

Trác Thanh Chiến cười nói:

- Nói thẳng a, tôi muốn bảo anh đi Nội Mông ở lại một thời gian.

Cường Tử ngây ra một lúc lập tức cất đi vẻ mặt bất cần đời nói:

- Lý do là gì?

Trác Thanh Chiến như có thâm ý liếc nhìn Cường Tử, nâng tách trà trên bàn lên nhẹ nhàng hớp một ngụm. Mùi thơm của trà xông vào mũi, dù không mạnh, nhưng mùi thơm ngát mũi thấm vào ruột gan.

- Tôi không tin cậu đoán không ra, nếu như thật đoán không được, chuyến đi này của tôi đã vô ích rồi.

Cường Tử cười khổ nói:

- Tôi nói như vậy, không hề giả vờ, hóa ra mình giả vờ là người thông minh kết quả hiện tại không quay lại được rồi.

Hắn nghĩ ngợi nói:

- Bởi vì Tân Cương sao?

Trác Thanh Chiến cười ha hả nói:

- Đây cũng có thể gọi là giả vờ thông minh hay sao? Nếu thật là có người có thể giả đến mức này, thì phải là trí tuệ thành tinh rồi.

Cường Tử nói:

- Tôi cần phải nắm giữ ở chỗ đó bao lâu?

Trác Thanh Chiến đặt chén già xuống nói:

- Điều này tôi tính không được, cậu cần phải xem Hổ Thiền cần bao lâu.

Cường Tử sắc mặt nghiêm trang nói:

- Anh tính để cho Hổ Thiền ca đi Tân Cương sao? Vậy Nội Mông phải làm sao, người như tôi đây gom hết sức có thể miễn cưỡng theo một thời gian, nếu như thời gian dài hẳn phải bị cười chê rồi.

Trác Thanh Chiến nói:

- Cậu đã có thể đoán được hẳn hiểu rõ, từ sau khi Vưu Nỗ Tư chết Tân Cương bây giờ cục thế loạn thành một bầy. Mà tôi muốn đi Bắc Kinh trong thời gian hẳn rút chân ra không được, tình hình Tân Cương đã đến mức không thể không thu dọn. Hổ Thiền là con người mạnh mẽ, có dũng có mưu, hơn nữa tôi muốn kiếm được một số thứ có lợi từ chỗ Triệu Phù Sinh, có anh ta thu dọn mọi thứ hẳn sẽ không quá lâu. Đợi sau khi tình hình Tân Cương thư thả một thời gian, tôi nghĩ cho dù Hổ Thiền không thể phân thân cũng sẽ về Nội Mông chính cậu lúc đó chắc chắn đã tìm được người nối nghiệp.

Anh ta liếc nhìn Cường Tử nói:

- Tôi biết rõ cậu là người biếng nhác, vô cùng lười.

Cường Tử đổ một giọt mồ hôi:

- Không thể tưởng được tên tuổi của tôi bên ngoài, xem ra sau khi quay về tôi phải chỉnh sửa thật tốt mới được, cho những cái miệng kia cái khóa kéo thật lớn. Trừ lúc ăn cơm còn lại không cho phép mở ra, hôn môi uống sữa gì đều phải xin xỏ với tôi.

Trác Thanh Chiến cũng bị cảm xúc Cường Tử lây sang nói một câu đùa giỡn chưa bao giờ thấy ở anh ta:

- Đi theo ông chủ như anh, những thuộc hạ kia của anh hẳn đều kiếp trước không có tích công đức gì.

Cường Tử nghiêm trang nói:

- Tôi còn rất nhân từ, miệng tụng Allah, để lại hết dưới mông nha.

- Ba tháng thôi, với năng lực của tôi bây giờ giữ vững ba tháng đã là hết sức có thể rồi. Thực ra tôi không có tiến bộ lớn như mấy người nghĩ, tôi hiện tại trong xương cốt vẫn là tên học trò quán ăn lớn Cật Hát Đổ ở chợ bán thức ăn thành phố Đông Đỉnh, sau khi có chút tiền càng muốn quay lại những ngày ngồi ăn rồi chờ chết.

Trác Thanh Chiến không nói nhiều vấn đề này, anh ta tuy rằng không nói vô cùng hiểu rõ Cường Tử, nhưng dùng trí tuệ của anh ta lại bị chút mánh lới ba xạo ba xự của Cường Tử lừa bịp như thế nào được? Cường Tử nói ba tháng, chỉ sợ không phải nói năng lực của hắn có vấn đề gì, mà là hắn vốn không tính kéo dài thời gian tại Nội Mông.

Cường Tử là người thông minh, hắn tiếp nhận thế lực cả Đông Bắc từ tay Hách Liên Xuân Mộ đã có chút khó xử. Đây chính là một thứ trói buộc tay chân của hắn, nếu như đặt thêm gánh nặng ở Nội Mông vác lên vai của hắn, khó bảo đảm hắn sẽ không mang theo vợ con của mình chạy trốn mất. Mà vẫn còn một điểm nữa chính là, hắn kiên trì ba tháng cũng là muốn nói cho Trác Thanh Chiến biết, việc của Nội Mông hắn sẽ không tiếp nhận thời gian dài. Tốt nhất mau tìm kiếm một người thích hợp, chỉ cần không phải Lâm Cường hắn là được.

Cường Tử thậm chí trước đây rất lâu đã có một suy nghĩ, đó chính là dùng hết toàn bộ tiền trong tay đi tìm một tiểu đảo còn chưa có người ở xây dựng một tòa nhà lớn, dẫn theo các bà vợ của mình ẩn cư từ đó về sau sống một cuộc đời hạnh phúc. Thật giống như nhân vật Vi Tiểu Bảo trong ngòi búi của lão gia tử Kim Dung, ở trên đảo lớn cùng một đám mỹ nữ cùng ngủ cùng ăn, sanh con còn phải sinh cho hắn cả một sư đoàn chứa đủ một quân doanh truyền đến ngàn đời muôn thế hệ sau.

Nhưng tiếc rằng, đều nói người trong giang hồ không tự làm chủ mình, lời này Cường Tử trước kia khi xem đám xã hội đen trong Người trong giang hồ cảm thấy là câu nói thối tha không có giá trị gì. Bây giờ xem lại câu nói thối tha ấy chắc chắn có mùi thúi, thúi cả người đau cả não.

Trác Thanh Chiến hiểu được suy nghĩ từ trong lời nói của Cường Tử, cho nên anh ta mới sẽ nói biết rõ Cường Tử là người vô cùng vô cùng lười. Một ông chủ giao toàn bộ sản nghiệp một công ty lớn cho bọn thuộc hạ quản lý, chính mình lại nhàn rỗi không có việc làm dùng bút lông sói lớn viết lên giấy Tuyên Chỉ ngày mồ yên mả đẹp của Triệu Hương Lô, thực ra đã lười hết cỡ rồi, cũng thông minh đến hết cỡ rồi.

Bây giờ Cường Tử mặc dù không phải yêu nghiệt sống lâu năm pháp lực cao thâm gì, cũng đã tu luyện được bản lãnh không thấp rồi, Một người khiến cho quân nhân tương lai không cách nào đo lường được, ủy viên Đảng trẻ tuổi nhất quân ủy trung ương cộng thêm các vị quan chức chính phủ phải lau mắt mà nhìn thậm chí không tiếc vi phạm mệnh lệnh cấp trên mà ra tay đánh cược một lần, làm sao có thể không đáng mặt mũi thật như điều chính hắn nói?

Mà Trác Thanh Chiến cũng biết, người như Cường Tử anh không dùng cách gì ép được hắn, không dùng gông xiềng đeo vào cho hắn, quả thật trong lòng hắn sớm đã có quyết tâm. Một người có lòng cố chấp, đúng sai đen trắng thậm chí chính tà đều không có gì ước thúc đối với hắn, chỉ xem có thể chạm vào được phần cảm xúc yếu mềm trong lòng hắn hay không mà thôi.

- Sư phụ cậu về Đông Đỉnh rồi sao?

Trác Thanh Chiến thay đổi chủ đề hỏi.

Cường Tử nhẹ gật đầu nói:

- Ừ, lão già kia tự mình chạy về đi tiêu dao khoái hạt, tôi khuyên can mãi cũng không chịu dẫn tôi theo. Ông già đó quá tự cho mình là đúng, không có tôi quán ăn lớn Cật Hát Đổ vẫn còn nguyên chỗ không suy xiểng gì được sao?

Trác Thanh Chiến thở dài nói:

- Đáng tiếc, đến bây giờ chỉ có năm người rưỡi có thể khiến cho tôi khâm phục. Sư phụ cậu coi như một người, người như ông ta lui về ở ẩn coi như tổn thất rất lớn.

Cường Tử cười nói:

- Năm người rưỡi sao? Cả Trung Quốc hay là toàn bộ thế giới? Nếu như toàn bộ thế giới chỉ có năm người rưỡi ông già kia đúng là mặt mũi để khoác lác, toàn bộ thế giới có sáu tỷ dân chúng lấy được một trong năm người rưỡi đó, mặt mũi lớn đến bao nhiêu lần a.

Trác Thanh Chiến không khỏi đổ một giọt mồ hôi nói:

- Không nói đến toàn bộ thế giới, thậm chí cho dù toàn bộ nước chúng ta cũng chưa có cuồng vọng đến mức như vậy. Tôi nói năm người rưỡi chỉ là nói những người mà tôi gặp qua.

Cường Tử nói:

- Vậy cũng không đơn giản rồi, tôi nếu như nói trong số người tôi bội phục, lão già chết giẫm kia tuyệt đối sẽ không xếp vào mười người đầu tiên.

- Hả?

Ánh mắt Trác Thanh Chiến sáng ngời nói:

- Nói thử xem, cậu bội phục ai?

Cường Tử:

- Đàn ông thì có Tôn Ngộ Không, Phật Tổ Như Lai, Siêu Nhân, Transformers, Người Nhện, Người Dơi, phụ nữ có Vương Mẫu Nương Nương, Võ Tắc Thiên...

Trác Thanh Chiến phun ra hết nước trà trong miệng, hàm dưỡng cao thâm như anh ta cũng mất hết phép tắc rồi.

Cường Tử vuốt tóc nói:

- Nói giỡn chơi cho không khí xuống một chút, chứ thực ra tôi biết rõ Transformers không cách nào xác định giới tính, chưa bao giờ thấy qua bọn chúng đi tiểu ngồi hay là đứng.

Trác Thanh Chiến nhận ra mình bị nội thương rồi.

Cường Tử cười hi hi nói:

- Hay là nói tới năm người rưỡi anh bội phục đi nha, anh cũng biết từ trong miệng ta không thể mọc ra ngà voi được.

Trác Thanh Chiến vừa nói chuyện đã cườn mắng:

- Ngay cả ta cũng tính toán lá gan không nhỏ đâu nha, cậu có phải muốn nói trong miệng tôi có thể mọc ra ngà voi phải không?

Cường Tử nói rất vội vàng mau mắn:

- Nào có suy nghĩ đó, trong miệng anh chắc chắn cũng không mọc ra ngà voi.

Trác Thanh Chiến...

Cường Tử nói:

- Ha ha, xin lỗi, thuận miệng thoải mái nói ra, đừng ngại... Vẫn là nên nói tới năm người rưỡi anh bội phục đi nha, từ khi đi theo sư phụ anh là người đầu tiên tôi xếp cùng một bậc với sư phụ tôi.

Trác Thanh Chiến nói:

- Cậu đánh gia cao tôi, tôi còn kém xa so với sư phụ cậu. Cậu đoán thử xem, xem cậu có thể đoán ra mấy người.

Cường Tử nghĩ ngợi nói:

- Hách Liên Xuân Mộ tự nhiên là một người, Lão Phật gia Đoan Mộc Tú hẳn cũng coi như một người, sư phụ tôi, với người tôi gặp qua, cũng chỉ có Triệu Phù Sinh cố gắng lắm cũng tính được một người, người còn lại tôi không biết.

Trác Thanh Chiến nói:

- Triệu Phù Sinh tính là một người cũng coi như được không cần cố gắng, cậu không nói chuyện qua nhiều với anh ta, đợi sau này cậu thật sự hiểu rõ hắn mới có thể nhận ra chỗ đáng sợ của anh ta. Còn có một người cậu cũng quen biết, cũng chính là một người có năng lực tài chính một lần quét qua toàn cầu như bão táp Trầm Túy Kim. Một tên mập tiền chui vào trong mắt nhưng may mắn không phải người tầm thường.

- Còn có người rưỡi nữa đâu?

Cường Tử hỏi.

Trác Thanh Chiến ý vị sâu xa thốt ra một chữ.

- Cậu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.