Ác Bá

Chương 118: Chương 118: Thà làm ngọc vỡ!




- Ngươi rốt cuộc là ai! Tại làm sao đi theo chúng tôi suốt đường!

Tiểu Dã Tam Mộc vẻ mặt dữ tợn quát.

Phía sau của gã chỉ còn lại ba tên thuộc hạ, những người khác đều chết trong cuộc chiến đột phá vây lúc tập đoàn Thập Chu bị bao vây. Những người này đều là tinh anh gã mang từ Nhật Bản đến, cũng là người hầu trung thành tận tâm với gã. Nhìn những thuộc hạ từng người một chết đi để bảo vệ mình, cho dù tâm như rắn độc cũng sẽ khó tránh khỏi xúc động.

Trước mặt gã một người thanh niên mặc áo dài xanh đứng cách đó không xa, vác trên lưng một thanh trường kiếm. Người thanh niên này vẫn luôn đi theo bọn họ từ tập đoàn Thập Chu đến vùng núi này, chu vi mấy mươi dặm xung quanh nơi này đều không thấy người ở. Tiểu Dã Tam Mộc bị thanh niên đi theo quấy nhiễu rốt cuộc tính ra tay.

Gã không cho rằng cái tên đi theo phía sau mình này có thực lực một mình uy hiếp được bốn người phía bên mình, nếu như y có thể cũng sẽ không mãi đi theo mà không phải lập tức ra tay. Tiểu Dã Tam Mộc có lòng tin nhất định đối với tu vi của mình, dù sao gã là thanh niên cao thủ kiệt xuất nhất mấy năm gần đây ở Nhật Bản được Võ Bộ Tàng khen ngợi, có thực lực đứng trên Kim Bảng.

Lần này gã tới Trung Quốc coi như là bại trong u mê hồ đồ, thua sạch, không có đường lui. Bây giờ gã cũng không hiểu được tại sao lại bại, gã cũng nghĩ không ra tai nạn của mình là sai lầm của mình hay là nguyên nhân ra bài không theo lẽ thường của đối thủ. Có thể từ trong tập đoàn Thập Chu trốn ra được đã coi như là may mắn vạn lần, tập đoàn Thập Chu rõ ràng là một cái túi lớn được đối thủ sắp đặt bỏ mình vào. Nếu như không phải có mười mấy người tử sĩ gia tộc thân thủ cao cường của gã liều mạng bảo vệ gã phá vây, bây giờ gã đã ngồi ở trong phòng giam lạnh như băng đợi chờ bị xử quyết rồi.

Thanh niên vác kiếm có một cặp ngươi sáng ngời, y không buồn không mừng như giếng nước không gợn sóng, dường như tiếng rít gào của Tiểu Dã Tam Mộc không có một chút ảnh hưởng gì đối với y. Thân thể của y thẳng như cây bút, một bộ áo dài xanh theo gió lớn lắc lư, có chút mùi vị trôi nổi xuất trần.

- Ta là Cừu Thiên.

Thanh niên bình thản nói.

- Cừu Thiên?... Ngươi đi theo ta chỉ muốn giết chúng ta?

Tiểu Dã Tam Mộc nhe răng cười hỏi.

Sau khi gã suy nghĩ không có ấn tượng nào với cái tên này, tình báo của cao thủ Hoa Hạ gã thu tập không ít, tuy rằng nói Hoa Hạ đất rộng nhiều của cải ngoạ hổ tàng long, nhưng gã tự tin một chọi một tự bảo vệ mình, huống chi bên cạnh mình còn có ba tên thuộc hạ. Ba tên thuộc hạ này đều là tử sĩ gia tộc của gã, từ nhỏ đã bị thấm nhuần tư tưởng thề chết hộ vệ chủ nhân gia tộc. Những tử sĩ này rất giống với binh khí hình người không có cảm tình, ngoại trừ chưa chết chính là sống như cái xác không hồn.

- Đúng!

Cừu Thiên trả lời rất đơn giản.

- Tại sao? Bằng vào chính ngươi, ngươi cho rằng có thể giết được chúng ta sao? Cho ngươi lựa chọn, hoặc là bây giờ ngoan ngoãn cút đi, hay là muốn chết.

Tiểu Dã Tam Mộc hầu như đã khống chế không nổi nữa quát to.

Gã tuy rằng đang lúc chạy trối chết dừng lại ở nơi thích hợp giết người, nhưng gã bây giờ có chút thần hồn nát thần tín không muốn gây thêm nhiều chuyện phiền phức. Gã tới mảnh đất này không phải để dâng mạng sống, còn có một vật bảo bối đợi gã đi tìm, sau đó đổi lấy đồ gã muốn nhất. Đương nhiên, món bảo bối này gã nếu như tìm được, lúc có thực lực gã không ngại lấy về.

Cừu Thiên không nói gì, mà là cởi trường kiếm dáng vẻ cổ xưa vẫn luôn vác trên lưng từ phía sau lưng của mình xuống. Thanh kiếm này không có vỏ kiếm, chỉ dùng một miếng vải bố màu xanh quấn lấy. Từ hoa văn lộ ra ô sắc trên chuôi kiếm tràn đầy vẻ cổ xưa, còn có thần khí bao bọc không được của thanh kiếm này, con mắt của Tiểu Dã Tam Mộc thoáng chốc đã dựng thẳng.

Cừu Thiên nhẹ nhàng cởi bỏ bao vải bố trên cổ kiếm, động tác nhẹ nhàng thư thái giống như một xử nữ. Tay của hắn trắng nõn và thon dài, sạch sẽ có lực. Sắc mặt trang trọng, thần tình trang nghiêm khi cởi vải bố ra Thời điểm này điều y đang làm, dường như không phải mở bao gói một thanh kiếm, mà là đang làm đại sự như hoàng đế ở Thái Sơn tế Trời.

Theo vải bố bị Cừu Thiên lột bỏ từng lớp một, quang hoa càng ngày càng dày đặc từ trong vải bố phóng thích ra ngoài. Đó là một loại thần thái khiến cho người ta si mê thậm chí mong muốn quỳ bái, là ánh sáng quý giá chỉ thượng cổ thần khí mới có! Quang mang nhu hoà trong vải bố không ngừng lộ ra, chấn nhiếp lòng người!

Ngay khi Cừu Thiên cởi bỏ một tầng vải bố cuối cùng ra, quang hoa chợt đại thịnh! Một loại khí tức to lớn thương trời xót người từ bi bác ái chợt phóng thích ra ngoài, mà ngay cả Tiểu Dã Tam Mộc cũng cảm giác linh hồn của mình được tinh lọc trong thoáng chốc. Đây là một loại khí tức khiến cho người ta quên mình, chỉ mới nhìn thấy thanh cổ kiếm kia, đã có một loại ảo giác mọi thứ đều đơn giản đều có thể thấu hiểu.

- Đây là!... Đây là… Đây là Trạm Lô!

Tiểu Dã Tam Mộc mạnh mẽ đi về phía trước mấy bước, cặp mắt mở to nhìn trân trối không rời cổ kiếm nâng trong tay Cừu Thiên. Trong ánh mắt của gã trong một thoáng tràn ngập màu đỏ như máu, tâm tính an bình vừa nãy sinh ra khi bị khí tức cổ kiếm ảnh hưởng ngay khi nhận ra Trạm Lô Kiếm đã bị lòng tham lam thế chỗ.

Trạm Lô Kiếm!

Có Trạm Lô Kiếm chính là có được Ngạo quyết của lưu phái Giáp Hạ, cũng chính là mục tiêu lớn nhất của gã đến Trung Quốc. Có Ngạo quyết gã sẽ trở thành thần thoại võ giả Đông Doanh, sẽ trở thành người trong số người cường đại nhất giữa trời đất! Phải biết rằng môn chủ Giáp Hạ bởi vì ngộ tính không đủ chỉ tu tập được ba thành Ngạo quyết, cũng đã ngạo thị Đông Doanh hiếm gặp địch thủ. Nếu như tu luyện thành công toàn bộ Ngạo quyết, vậy thời gian sau này còn có ai là kẻ địch chịu nổi ba chiêu của gã?

- Không sai, đây chính là cổ kiếm Trạm Lô ngươi mong muốn khổ tâm suốt ngày đêm mong muốn có được, kiếm nhân đạo, cũng là thiên hạ đệ nhất kiếm!

Cừu Thiên hai tay cầm kiếm ngang nhiên đáp.

- Người không phải vẫn luôn muốn có được Trạm Lô Kiếm sao? Hôm nay ta mang Trạm Lô Kiếm đến tìm ngươi, để cho ngươi xem thử phong thái đệ nhất danh kiếm Hoa Hạ! Ta muốn dùng máu của ngươi, tế chân ý của kiếm nhân đạo Trạm Lô!

Kiếm nhân đạo, cũng không phải không sát sinh!

Dùng nhân đạo trừ gian ác, giết tà võng, tru ác nhân!

- Cho dù ngươi có Trạm Lô Kiếm lại có thể như thế nào? Ngươi sẽ là đối thủ của ta sao? Ngươi phải biết rõ, Trạm Lô Kiếm thay mặt chẳng qua là thần thoại, là truyền thuyết, cũng không có nghĩa là bản thân thanh kiếm có chỗ nào đặc biệt. Ngươi nghĩ rằng ta sẽ sợ một thứ đồ cổ ngàn năm trước trong tay ngươi sao?

Tiểu Dã Tam Mộc ánh mắt tham lam nói.

- Cổ kiếm ngàn năm, thần thái vẫn như trước, tru diệt tà mà vẫn vô cùng sắc bén!

Cừu Thiên hét lên một tiếng, tay hắn cầm thần khí, sải bước về phía trước.

- Tốt! Hôm nay ta dùng một thanh bảo kiếm khác của Hoa Hạ các người, đến lãnh giáo một phen cái gì gọi là thiên hạ đệ nhất kiếm Trạm Lô Kiếm có phải lời đồn hư danh hay không! Để xem thử Trạm Lô Kiếm của ngươi sắc bén hay là Uyên Hồng Kiếm của ta lợi hại!

Nghe thấy Uyên Hồng Kiếm ba chữ kia, đầu lông mày Cừu Thiên không thể không nhăn. Các đời Cừu gia bọn họ bảo vệ kiếm trủng, bao nhiêu danh kiếm hiếm có trên đời đều ở trong kiếm trủng yên ổn trải qua vô tận năm tháng. Năm đó Việt Vương Câu Tiễn cất kỹ năm thanh thần khí, đã từng giữ gìn cẩn thận hết ở bên trong kiếm trủng. Thắng Tà Kiếm, Ngư Tràng Kiếm, Cự Khuyết Kiếm, Thuần Quân Kiếm, Trạm Lô Kiếm. Còn có Xích Tiêu Kiếm tượng trưng cho uy nghiêm đế vương được tôn sùng vô cùng. Đều ở trong kiếm trủng bình thản, ngăn cách với đời.

Mười năm trước tên võ giả Đông Doanh Mạo Sung Doanh Gia vô sỉ kia lừa gạt mở đại môn kiếm trủng, đánh cắp từ trong kiếm trủng, Uyên Hòng Kiếm, Thuần Quân Kiếm còn có cả Thừa Ảnh Kiếm, do dó dẫn tới lần xung đột trọng đại của võ giả Trung Nguyên và võ giả Đông Doanh mười năm trước. Võ giả song phương đánh nhau không chết không dừng, võ giả Trung Hoa đánh vào trong nước Đông Doanh, đoạt lại Thừa Ảnh Kiếm cùng Thuần Quân Kiếm, mà Uyên Hồng Kiếm Tiểu Dã Tam Mộc cầm đây ngược lại vẫn không có tin tức.

Nghe thấy cái tên Uyên Hồng Kiếm, Cừu Thiên cảm giác tội lỗi gánh vác sứ mạng rất lớn đầu lông mày nhíu lại. Vẻ mặt y bình thảng như nước cũng theo đó thay đổi, hô hấp có chút nặng nề khó thể nào che giấu rung động trong lòng. Lúc trước chính là phụ thân của y đưa cho võ giả Đông Doanh, dẫn đến ba thanh thần khí thất lạc. Phụ thân Cừu Thiên Cừu Viễn Sơn chạy đến Đông Doanh tìm kiếm, kết quả mười năm trước trong cuộc chiến đại loạn kia không may mất đi. Cừu Thiên thân làm con, khắc phần thâm cừu đại hận này vào trong tâm khảm!

Tiểu Dã Tam Mộc vừa rút từ trên thắt lưng ra, một thanh trường kíếm màu hồng quang hoa chói mắt xuất hiện ở trong tầm mắt của Cừu Thiên. Từ thần sắc lưu động, khí tức sắc bén trên thanh kiếm này Cừu Thiên biết ngay đó chính là Uyên Hồng Kiếm!

Uyên Hồng Kiếm là bội kiếm tuỳ thân cả đời của Cái Nhiếp, thân kiếm là do Tàn Hồng Kiếm mẫu thân Từ phu nhân chế tạo (trong lịch sử là độc chuỷ Hàn Nguyệt Nhận), là do thiên ngoại thần thiết (thần thiết từ trời rơi xuống) tạo thành, truyền thuyết là 'một thanh kiếm giết rồng', được Mặc gia tặng Kinh Kha sắp đi đâm Tần, Kinh Kha đâm Tần thất bại. Tàn Hồng để Tần Vương đoạt được, Uyên Hồng Kiếm là ở phía trên Tàn Hồng, do thợ rèn kiếm giỏi nhất nước Tần trộn lẫn năm thứ kim loại đúc thành.

(* Bạn nào đọc Tần Thời Minh Nguyệt thì biết nhân vật này [mình cũng thích bộ này lắm])

Hai thanh tuyệt thế thần binh trong truyền thuyết, phải một trận quyết định cao thấp ở trên quê hương Trung Hoa!

Trong con mắt của Cừu Thiên dường như có lửa giận đang thiêu đốt, ngay cả tâm pháp tu luyện cũng áp chế không được cơn giận kích động căng phồng lên! Đây là thâm cừu đại hận không chết không dừng, đó là oán niệm hối hận thần khí Trung Hoa lưu lạc nước khác, đã khiến cho Cừu Thiên cũng không thể giữ vững bình tĩnh được nữa.

Nhìn chăm chú Uyên Hồng Kiếm trong tay Tiểu Dã Tam Mộc, Cừu Thiên lần nữa cất bước về phía trước.

Tiểu Dã Tam Mộc nhe rảng cười chào đón, múa may Uyên Hồng Kiếm màu đỏ trong tay hai cái. Đã từng bởi vì là bội kiếm tuỳ thân của Cái Nhiếp mà tên tuổi được tôn sùng, thời khắc này lại tủi nhục lưu lạc trong tay bọn trộm vặt.

- Đều là danh kiếm Trung Hoa của các ngươi, hôm nay ta cũng muốn xem thử Trạm Lô Kiếm được xưng là thiên hạ đệ nhất lợi hại, hay là thanh Uyên Hồng Kiếm thổi đứt lông tóc trong tay ta lợi hại! Nói về luyện tạo bảo đâo các ngươi không được, tuy nhiên kỹ thuật đúc kiếm các ngươi quả thật cũng có chút đỉnh. Ta ngược lại không coi ra gì, cùng lắm khiến cho Uyên Hồng Kiếm và Trạm Lô Kiếm lưỡng bại câu thương, ta cũng không có tổn thất gì. Ngược lại ngươi phải suy ngẫm xem, hai thanh kiếm này nếu như bị huỷ rồi, nội tâm ngươi không có áy náy gì sao?

Tiểu Dã Tam Mộc u ám nói:

- Thà làm ngọc vỡ!

Cừu Thiên ngang nhiên nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.