Ác Bá

Chương 236: Chương 236: Tiễn ngươi, không cần cảm ơn






Cường Tử đi xuống sau núi, mãi cho đến khi hắn đi được mấy trăm mét cây cột làm bằng bê tông bị hắn giáng cho một chưởng đột nhiên kêu lên vài tiếng rắc rắc, một khối bê tông bỗng nhiên rơi xuống những tiếng răng rắc liên tiếp vang lên không dứt, cả một mảng bê tông rơi rầm một tiếng xuống đất, vỡ thành bộ mịn.

Một cái lỗ hổng to bằng nắm tay xuất hiện trên thân của chiếc cột.

Một chưởng, xuyên thủng…

Tại phòng làm việc của Lý Bát Nhất trong tòa nhà cao tầng Đông Đỉnh Quốc Tế, hiện tại chỉ còn lại hai người, một người là Tiếu Thiết Ất sau khi được thay một chiếc máy tính mới liền đắm chìm trong thế giới game online, một người nữa chính là người mà từ sáng đến tối trong tay dường như lúc nào cũng là một quyển tạp chí thời trang Lý Thanh Mộc. Hai người có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra xung đột, nhưng lúc này đây lại đang có một kỳ tích xuất hiện. Đó chính là chuyên tâm, không sai khi mà hai người này cùng đắm chìm vào thế giới riêng và làm những chuyện mà bản thân yêu thích, đó chính là chuyên tâm giống nhau.

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, nhưng sự yên tĩnh này cũng chỉ là tương đối. Hai người không nói chuyện với nhau câu nào, trong phòng chỉ vang lên tiếng lật sách của Lý Thanh Mộc và tiếng gõ bàn phím máy tính của Tiếu Thiết Ất. Lần này Triệu Long Tượng phái bốn người bọn họ cùng đến đây đối phó với Lâm Cường. Trong sắp xếp của Triệu Long Tượng thì Lý Thanh Mộc là thủ lĩnh. Nhưng Triệu Thăng Đấu sinh ra ở Kháo Sơn Truân đương nhiên là không muốn để cho một thằng nhãi con ngoại lai xỏ mũi dắt đi, cứ cho là chỉ là một chuyện vặt vãnh, không có chút ý nghĩa nào thì y cũng phải tranh cãi một hồi mới chịu. Thực ra trong mắt của Lý Thanh Mộc, những hành động này của y thực sự rất ấu trí trẻ con, ấu trĩ đến mức giống như mấy đứa trẻ đang tranh cãi với nhau xem kẹo đường nhà ai ngọt hơn.

Y làm tất cả những chuyện này, chẳng qua cũng chỉ vì y muốn thường xuyên nhắc nhở, nhấn mạnh với mọi người rằng “ ta đây là người họ Triệu, là người cùng làng với Triệu Long Tượng, là một trong những người thuộc ba gia đình mang họ Triệu” trong thôn Kháo Sơn Truân mà thôi. Mặc dù, rất nhiều năm về trước gia đình của y không hề tôn trọng Triệu Long Tượng, ngay cả khi Triệu Long Tượng ăn không được no, ngay cả một húp chão loãng họ cũng không bố thì cho nữa là. Thế nhưng bây giờ đã khác trước nhiều rồi, khi mà Cường Tử dẫn theo bốn người bọ họ quay về Kháo Sơn Truân diễu võ dương oai thì Triệu Thăng Đấu biết rằng chú họ của mình là một người có bản lĩnh, y nên đi theo.

Nhưng chuyện càng khiến cho mọi người ngạc nhiên chính là Triệu Long Tượng lại đích thân mang theo rất nhiều quà đến thăm nhà Triệu Thăng Đấu, không những vậy, Triệu Long Tượng lại còn chủ động để lại thông tin liên lạc. Lúc đó, Triệu Long Tượng đã vui vẻ cười cười nói với y rằng:

- Thăng Đấu à, hiện tại chú đang ở bên ngoài gây dựng sự nghiệp, cuộc sống cũng coi là không dư giả, có muốn cùng với chú đi ra ngoài mở mang đầu óc không?

Câu nói này đích thực là một tín hiệu, bởi vì trước đó rất lâu, Triệu Long Tượng đã khống chế chặt chẽ Triệu Thăng Đấu ở trong tay mình, thứ dùng đến không phải là tiền bạc gái đẹp mà là thuật điều khiển rắn. Triệu Thăng Đấu đương nhiên không phải là một tên ngốc không biết phân biệt người tốt người xấu. Mặc dù tuổi tác của y với Triệu Long Tượng cũng không chênh nhau là mấy nhưng trong thôn nhỏ Kháo Sơn Truân, ngoài ba người Cáp Mô ra, thì Triệu Thăng Đấu chính là người duy nhất tin tưởng rằng rồi cũng sẽ có một ngày Triệu Long Tướng nhất định có thể hóa rồng bay cao lên trời xanh.

Một lời hứa suông, Triệu Thăng Đấu dẫn theo mười mấy thanh niên trong thôn đến một nơi bí mật trong núi bắt đầu luyện tập kỹ thuật khống chế rắn. Đây là một thứ rất mơ hồ, đến ngay cả bản thân y cũng không nghĩ rằng bản thân sẽ có một ngày luyện tập thành công. Con rắn đó chính là do Triệu Long Tượng sau khi rời khỏi Kháo Sơn Truân bí mật thu thập và đem về. Mặc dù Triệu Long Tượng vẫn cứ luôn giấu ba người Cáp Mô, chưa bao giờ hé răng tiết lộ nửa lời nhưng ngày qua tháng lại, lâu dần thì giấy cũng không bọc được lửa, đã có một vài sơ hở bị lộ ra. Nhưng thật là khó tưởng tượng được rằng mấy người Triệu Thăng Đấu lại có thể huấn luyện mấy con con rắn ở vùng Đông Bắc lạnh giá kia ở trong một căn phòng ấm áp.

Khi Cường Tử chuẩn bị đến Đông Doanh, dưới sự phối hợp của Hách Liên Xuân Mộ, chính Triệu Thăng Đấu cùng với một vài tên biết khống chế rắn dẫn theo hàng trăm con mãng xà, rắn độc mà mấy năm gần đây Triệu Long Tượng bí mật thu thập đem về đột nhiên phát động đột kích. Nhưng trận đột kích đó lại không thành công, chuyện tổn binh hao tướng tạm thời sẽ không nói đến, quan trọng hơn cả chính là chuyện Triệu Long Tượng đã bị bại lộ. Những nguyên nhân khác vẫn phải quy kết về chuyện Triệu Long Tượng đã không đánh giá đúng năng lực của Cường Tử, y cũng không ngờ được rằng Lão Phật gia Đoan Mộc Tú lại nhờ Yến Vân Thập Bát đến giúp Cường Tử.

Vốn dĩ cho rằng con mãng xà khổng lồ bắt được ở bên Myanma kia có thể đối phó được với Cường Tử, dù sao thì con người dù có lợi hại đến đâu nhưng khi phải đối mặt với một loài động vật hung tợn như vậy thì cũng phải xuất hiện cảm giác lực bất tòng tâm. Lại cộng thêm lực lượng hậu thuẫn của Cường Tử cũng đang bận túi bụi ứng phó với chuyện võ giả Đông Doanh, cho nên Triệu Long Tượng cho rằng bản thân đã nắm bắt được cơ hội, không vì thứ khác, số tiền một tỷ kia sau khi đầu tư sẽ được nhân lên thành năm tỷ, đủ để lắn mua lại lương tâm cho bản thân.

Sau lần thất bại đó, Triệu Long Tượng đã không kiên nhẫn thêm được nữa, y biết rằng cứ cho là có thể giấu được Cường Tử nhưng y cũng không thể nào qua mắt được Cáp Mô. Nếu như là hai năm trước thì y sẽ không bao giờ để ý đến chuyện này, dù sao thì tình cảm mấy chục năm của y và Cáp Mô cũng là thật, nhưng hai năm nay thái độ mà Cáp Mô dành cho Cường Tử đã khiến cho Triệu Long Tượng cảm thấy hoài nghi.

Cáp Mô hiện tại đang bị giam cầm trong một tầng hầm vừa lạnh vừa tối. Người tự tay đánh gãy chân và dùng dây thừng trói gã lại, không ai khác chính là Kim Tiểu Chu.

Trên con đường quay về biệt thự Ly Hồ, Cường Tử đã nhận được một cuộc điện thoại, khóe miệng khẽ cong lên tạo thành một nụ cười thâm hiểm.

Hít một hơi thật sâu, bất giác không kìm nén được cảm xúc hắn liền bóp nát chiếc điện thoại trong tay, đôi mắt sắc lạnh ngập tràn sát khí Cường Tử quay về biệt thự. Vừa mới bước vào cửa thì hắn đã nhìn thấy Bùi Nhược ngoan ngoãn đứng đợi hắn ở trước cửa, trên tay cô đang bưng sẵn một bát thuốc nóng hôi hổi, bốc hơi nghi nghút. Cường Tử thu một mặt lành lùng, âm tàng sát khí lại, rồi nở một nụ cười ấm áp tỏa nắng, nhìn Bùi Nhược.

- Anh ngồi xuống nghỉ ngơi, em vừa mới sắc thuốc xong, đợi một lát nữa anh uống đi nha?

Mặc dù cô đang thương lượng với hắn nhưng giọng nói lại rất chân thành và đáng tin.

Cường Tử lập tức cười khổ mà rằng:

- Bây giờ thì anh biết tại sao mà ông lại yêu quý em đến như vậy rồi, em chính là tổng quản đại nội mà ông sắp xếp ở bên cạnh theo dõi anh, như thế này chẳng phải là anh đã bị em và ông khống chế chặt trong lòng bàn tay rồi hay sao.

Rồi hắn lại tỏ ra vẻ mặt bi ai mà nói tiếp:

- Bây giờ cuối cùng thì anh cũng đã lĩnh hội được tâm trạng của các vị Hoàng đế thời cổ đại rồi.

Bùi Nhược tươi cười đáp lại:

- Rất giống với cảnh bị trói buộc à? Nếu như anh thực sự cảm thấy tủi thân, thiệt thòi, vậy thì em sẽ không ngại gì mà mở lời nói với ông và nhờ ông ra tay giúp anh được trải nghiệm cảm giác của thái giám thời xưa.

Cường Tử cười híp mắt nhìn Bùi Nhược và nói:

- Được, anh làm thái giám, em làm Võ Tắc Thiên, được không?

Bùi Nhược đặt chén thuốc lên bàn, đứng thẳng người dậy, bàn tay nhỏ nhắn chỉ thẳng về phía hắn giống như là đang chỉ điểm giang sơn .

- Được! Bắt đầu từ ngày mai Trẫm sẽ mở rộng cửa lớn bắt đầu tuyển tú, nếu như không thể lập được tam cung lục viện bảy mươi tiểu sinh mỹ nam, ba ngàn người hầu kẻ hạ thì không được. Hôm nay người được lâm hạnh là một chàng trai mặt trắng, điệu bộ thư sinh, ngày mai sẽ sủng hạnh một nam nhân mạnh mẽ, ôi cuộc sống như vậy thật là hạnh phúc biết bao!

Cường Tử làm mặt lạnh, cố ý tỏ ra tức giận mà quát lên rằng:

- Em nói lại một lần nữa cho anh nghe coi? Có tin là anh mà tức giận lên là ngay bây giờ lôi em vào trong và xử lý luôn hay không?

Vẻ mặt của Bùi Nhược hớn hở, điệu bộ tung tăng như một chú chim sẻ nhỏ và nói:

- Được đó được đó, em đã không đợi được nữa rồi đây!

Cường Tử cứng họng không nói được gì nữa, trong lòng thầm nghĩ: “Con gái một khi đã mặt dày quả nhiên là còn lợi hại hơn cả đàn ông.”

Bưng chén thuốc đặt trên bàn uống sạch một hơi, miệng Cường Tử đắng ngắt. Bùi Nhược liền rót cho hắn một ly nước trắng, nhưng sau khi uống xong Cường Tử vẫn cảm thấy cổ họng của mình rất đắng, cảm thấy vô cùng khó chịu, cho nên hắn liền há to miệng ra mà thở gấp, giống y như một người bị bệnh khò khè phát tác.

Bùi Nhược khẽ vuốt ve khuôn mặt của hắn rồi ân cần hỏi han:

- Đắng lắm sao? Làm sao bây giờ?

Gian kế của Cường Tử đã thực hiện được, khuôn mặt dâm tặc của hắn liền nở một nụ cười rồi nói:

- Có cách rồi!

Hắn liền kéo luôn Bùi Nhược ôm chặt ở trong ngực, đôi môi của hai người tiếp xúc với nhau một cách tự nhiên và vô cùng hoàn mỹ, sau đó dưới sự khám phá cuồng nhiệt của Cường Tử, cơ thể của Bùi Nhược đã dần dần thả lỏng, hòa hợp với cơ thể của hắn. Khuôn mặt xinh đẹp, hai má ửng hồng, đôi mắt long lanh như đã ngấn lệ sắp khóc và chính đôi mắt long lanh và hơi thở gấp gáp đã càng kích thích Cường Tử hơn, hắn giống như một con thú hoang càng muốn hôn thật sâu và khám phá thế giới bên trong khuôn miệng nhỏ nhắn anh đào kia.

Nụ hôn này rất dài, mãi cho đến khia Bùi Nhược cảm thấy có chút khó thở thì Cường Tử mới buông cô ra. Khuôn mặt bỏ bừng của Bùi Nhược, vuốt vuốt ngực để thở, rồi oán hận nhìn Cường Tử một cái. Ánh mắt này quá nặng mùi sát khí, rõ ràng là muốn dọa mất linh hồn của Cường Tử.

Đang muốn tiếp tục khám phá thì Bùi Nhược liền đưa tay ra và khẽ ngăn cản hắn, rồi nhìn sang một phía khẽ nháy mắt ra hiệu. Lúc này khuôn mặt thẹn thùng của cô đỏ ửng như hoa đào mới nở, ngay cả chiếc cổ xinh xắn trắng nõn nà cũng biến thành màu hồng, Cường Tử nhìn theo hướng mà cô mới nháy mắt vừa ra hiệu thì ôi thôi, hắn nhìn thấy Ngô lão gia tử đang đứng đó, tay bưng một ly trà, mắt nhìn lên trần nhà như đang nghiên cứu cấu tạo của nó.

- Ách … ông nội, ông ở đây ạ!

Ngô lão gia tử liếc nhìn hắn một cái rồi đặt chén trà xuống, từ từ rảo bước về phía cửa ra vào. Lúc mà ông bước qua chỗ hắn đang ngồi thì liền làm bộ nghiêm túc, thành khẩn nói với Cường Tử:

- Thanh niên ấy mà, đừng quá kích động như thế chứ!

Lúc này thì mặt Cường Tử liền đỏ bừng lên, không dám giải thích câu gì.

Ngô lão gia tử nhìn thấy bộ dạng này của hắn thì cũng không nói thêm câu gì nữa, lắc lắc đầu rồi bước về phía phòng khách. Khi mà ông đã đi được một đoạn khá xa rồi nhưng Cường Tử vẫn nghe thấy ông đang lẩm bẩm.

- Đúng thật là, muốn hôn thì cũng phải quay về phòng rồi hãy hôn tiếp chứ, haiz… thói đời bao năm, lòng người khó đổi!

Cường Tử “xì” một tiếng rồi cười cười, nhìn theo bóng lưng của ông mà thầm nghĩ: “Ông nội đúng là không hổ danh là đã tu luyện được chín mươi năm, thế hệ 2X tư tưởng tương đối là phóng khoáng, so với thế hệ 5X, 6X thì càng dễ dàng chung sống.” Nhưng hắn vừa nhớ đến khuôn mặt phú quý, khí chất của Lão Phật gia ở thành phố Trường Xuân Đông Bắc, trong lòng lại bị chấn động. Cũng là người cùng một thời đại, nhưng sao lại khác biệt nhiều đến vậy.

Lão Phật gia mặc dù được được người đời tôn kính gắn thêm hai chữ “Phật Gia” nhưng hai chữ này hoàn toàn là do người khác nịnh hót mà ra, so với tính cách của bà thì về cơ bản hai chữ này chẳng có quan hệ gì hết. Căn cứ vào lịch sử được ghi chép trong sách sử thì những người được gọi là Lão Phật gia không có một ai là người lương thiện, hiền lành, tất cả đều là những người chuyên đi gây họa hãm hại người khác.

Bùi Nhược thu dọn chén thuốc, sau khi từ phòng bếp bước ra, cô liền ngồi trên ghế sô fa, nhìn chăm chú vào TV, nhìn từ đằng sau thì chiếc cổ nhỏ thẳng trắng nõn nà của cô thật là quyến rũ.

Cường Tử bước lại gần cô, từ đằng sau ôm lấy vai cô, rồi ghé sát vào tai và hôn nhẹ một cái.

Bùi Nhược nắm chặt lấy cánh tay của Cường Tử, trầm ngâm một lúc rồi bỗng nhiên cất tiếng hỏi hắn:

- Anh sắp phải đi rồi à?

Cường Tử nghe xong mà sững sờ rồi ngay lập tức lặng lẽ gật đầu đáp lại.

- Vốn dĩ em nghĩ rằng anh sẽ đợi cho vết thương hoàn toàn bình phục thì mới đi, nhưng dạo gần đây, những ngày chúng ta được ở cùng với nhau, em thực sự đã rất hạnh phúc. Em biết, mặc dù người anh đang ở đây, đang ở bên cạnh em nhưng trái tim của anh sớm đã rời xa nơi đây rồi.

Trong lời nói của cô chất chứa sự dỗi hờn nhưng nhiều hơn tất cả chính là sự ân cần, chu đáo.

Cường Tử xoay người, bước đến ngồi xuống bên cạnh cô, hai người nắm chặt lấy tay nhau, rồi Cường Tử do dự một lúc, và đến cuối cùng hắn vẫn không chọn cách nói dối.

- Cáp Mô ca xảy ra chuyện, ngày mai anh phải quay về Trường Xuân, Chu thúc sẽ ở lại đây chăm sóc em, gần đây có thể xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn, tốt nhất là em đừng có rời xa tầm mắt của Chu thúc.

Bùi Nhược ngoan ngoãn gật đầu đáp lại:

- Cường Tử, anh yên tâm đi, em bây giờ đã không còn là một cô bé chỉ biết khóc lóc mỗi khi xảy ra chuyện gì đó. Em sẽ không để bản thân mình xảy ra chuyện gì đâu, bởi vì nếu như em xảy ra chuyện thì anh sẽ bị phân tâm, như vậy nhất định anh sẽ gặp phải nguy hiểm.

Cường Tử đưa tay ra khẽ véo lấy cái mũi xinh xắn của cô rồi vừa cười vừa nói:

- Hãy đợi anh thêm một thời gian nữa, đợi sau khi anh giải quyết xong chuyện ở Đông Bắc thì anh sẽ lập tức quay về và tìm em.

- Nghoéo tay!

Bùi Nhược giơ ngón tay út ra và nói.

***

Trong một khu rừng nhỏ cách biệt thư Ly Hồ không xa, thân hình khôi ngô vạm vỡ của Tào Liên đang đứng ở đằng sau một cây đại thụ. Trong mắt của gã lóe lên một tia sáng dị thường, lóe lên chính là tâm trạng đầy kích động lúc này của gã. Nhưng thần thái này, chỉ lóe lên trong chớp mắt rồi nhanh chóng biến mất.

Một người khác từ đằng sau của gã bước lên. Đó là một người đàn ông trung niên, khoảng bốn mươi tuổi gì đó, trong tay của y cầm một thứ gì đó trông rất giống một chiếc sáo. Người này chính là Triệu Thăng Đấu, người đàn ông Đông Bắc vừa mới nhảy xuống khỏi lưng hai con ngựa gầy ốm Dương Châu. Nói thật nếu như không phải là Triệu Long Tượng khâm điểm cho cái tên Lý Thanh Mộc làm chỉ huy và cảnh cáo với y rằng y bắt buộc phải hợp tác phối hợp với ba người kia một cách vô điều kiện thì y sẽ không bao giờ đồng ý cùng với cái tên ngốc nghếch suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào đọc mấy cuốn tiểu thuyết vô bổ trên mạng này làm việc.

Trong mắt của y, Tào Liên chính là một tên phế vật, đầu óc đơn giản, tứ chí phát triển. Mặc dù có cơ thể với những múi cơ cuồn cuộn, săn chắc có thể hù dọa người khác nhưng đầu óc lại quá là đần độn. Triệu Thăng Đấu không cho rằng một mình Tào Liên có thể hoàn thành được nhiệm vụ mà Lý Thanh Mộc đã giao cho. Suy nghĩ như vậy nên bản thân y đến đây với một tâm trạng khá thoải mái, không có mâu thuẫn lớn, dù sao thì sao khi đại sự thành công, công thần lớn nhất vẫn là Triệu Thăng Đấu xuất thân từ Kháo Sơn Truân.

- Nhãi con, những chuyện ta cần làm thì ta đã làm hết rồi, chỉ cần con bé kia xuất hiện thì ngươi hãy ra tay, những người bảo vệ nó thì ta đây sẽ ứng phó hết, ta chính là không tin lần này có thể có người có thể sống sót bước ra khỏi xà trận của ta.

Tào Liên khẽ gật đầu, gã nhìn Triệu Thăng Đấu và nói với giọng vô cùng bình thản:

- Sắp xếp bao nhiêu?

Triệu Thăng Đấu cực kỳ không thích bộ dạng nói chuyện lúc này của Tào Liên, nó khiến cho y cảm thấy đối phương hình như đã có kế hoạch sẵn rồi, y hừ một tiếng rồi nói:

- Ba trăm con, loại cực độc.

Tào Liên khẽ gật đầu và hỏi tiếp:

- Người của anh đều đã vào vị trí cả rồi chứ?

Triệu Thăng Đấu không kiên nhẫn được nữa :

- Phí lời, ngươi cho rằng thuộc hạ của lão tử ta đều giống như ngươi chỉ biết đứng như trời trồng ở đây hay sao? Nếu như đứng mà có thể hoàn thành chuyện mà Bát Bách thúc giao phó thì ta đây có bản lĩnh hơn nhà ngươi đó.

Tao Thương không thèm để ý đến mất lời nói không khách khí của y, gã đưa mắt nhìn xung quanh một lần nữa rồi hỏi:

- Một mình anh đến đây?

Triệu Thăng Đấu thực sự đã nổi giận, y khẽ gào lên với Tào Liên:

- Mẹ kiếp, nhà ngươi không có mắt hay sao? Lão tử ta đây một mình tới đây, là ngươi không nhìn thấy hay giả ngu đó?

Tào Liên nhìn bộ dạng đang gào lên, nói rít qua từng khẽ răng, đột nhiên nở một nụ cười.

Gã đáp lại:

- Vậy thì tốt!

Phập!

Một thanh đoản đao đâm xuyên vào chính giữa ngực của Triệu Thăng Đấu. Một thanh đoản đao với lưỡi đao dài hơn một thước, vô cùng sắc nhọn đã hoàn tâm đâm xuyên vào sâu trong ngực của y. Triệu Thăng Đấu cúi xuống nhìn thanh con dao, thậm chí y còn không cảm thấy mình bị đau, trái tim mình đã bị một con dao đâm thủng.

Một tay của Tào Liên nhanh chóng đưa lên bịt chặt miệng của Triệu Thăng Đấu, tay phải cầm dao tiếp tục đâm thêm ba nhát nữa vào ngực của Triệu Thăng Đấu, những giọt máu theo mỗi nhát dao sắc bắn tung tóe ra ngoài, bắn cả lên người của gã.

- Vì sao ngươi lại không mang theo ai bên cạnh mình chứ? Đồ ngu!

Tào Liên hỏi y bằng một giọng vô cùng bình thản, nhưng Triệu Thăng Đấu đã không có cơ hội mà để trả lời gã.

Nhìn ánh mắt của Triệu Thăng Đấu dần dần trở nên hoảng loạn, mãi cho đến thời khắc này, trên khuôn mặt của y vẫn là biểu cảm không thể nào tưởng tượng được. Y há há miệng như muốn nói điều gì đó nhưng đến cuối cùng thì đến một chữ cũng không thể nào thốt ra được, hai tiếng đơn điệu được phát ra thì ngay lập tức đã bị tay của Tào Liên bịt chặt miệng lại khiến cho nó trở nên vô cùng nhỏ bé, rất khó để nghe thấy. Sau khi đồng tử của Triệu Thăng Đấu hoàn toàn trở nên đờ đẫn thì Tào Liên mới nới lỏng tay ra.

Gã từ từ để thi thể của Triệu Thăng Đấu dựa vào gốc cây và ngồi xuống, nhìn vào khuôn mặt không cam tâm, uất hận và không thể nào tưởng tượng nổi của Triệu Thăng Đấu, Tào Liên “xì” một tiếng rồi bật cười. gã đưa tay ra giúp Triệu Thăng Đấu sửa sang lại cổ áo, lại còn cẩn thận lấy tay nhặt mấy chiếc lá cây dính trên người của Triệu Thăng Đấu.

- Sau này thì đừng có thành thật như vậy, người khác hỏi gì thì ngươi cũng đều thành thật trả lời lại. Ngươi xem, hôm nay đã bị thiệt thòi rồi đúng không? Xuống đến dưới rồi thì nhất định phải nhớ kỹ rằng, đừng có bao giờ xem người khác là đồ ngu, đồ bỏ đi, cũng đừng bao giờ tùy tiện để lộ điểm yếu của bản thân ở trước mặt một người mà ngươi không thể hoàn toàn tin tưởng.

Tào Liên đứng dậy, cúi xuống chau mày nhìn con dao ngắn trên tay phải vẫn còn dính máu. Những vết máu đọng lại trên lưỡi dao khiến gã cảm thấy có chút phiền phức. Bởi vì gã không có cách nào tiếp tục mang nó bên cạnh người, suy nghĩ một lúc, gã liền cúi xuống, “phập” một nhát gã lại đâm con dao ngắn vào tim của Triệu Thăng Đấu một lần nữa, sau đó thì gã khẽ cười, gật gật đầu nghênh ngang rời đi.

- Tiễn ngươi lên đường, không cần cảm ơn!

Gã nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.