Ác Bá

Chương 211: Chương 211: Trầm Túy Kim




Thuyền đánh cá đậu ở một khu ngư nghiệp gần biển, chẳng bao lâu sau thì có một chiếc thuyền đánh cá của Đông Doanh đến đón mười mấy người họ. Chiếc thuyền lần này, mặc dù không có cắm quốc kỳ của Đông Doanh, nhưng trong quá trình trao đổi thì Cường Tử biết được rằng chủ thuyền cũng là một người Hoa. Sau khi biết được chuyện này, Cường Tử lại thêm vài phần bái phục Lão Phật gia Đoan Mộc Tú, cũng như được hiểu biết thêm vài phần về tầm ảnh hưởng của bà. Trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà có thể sắp xếp được người đến tiếp ứng ở ngay tại Đông Doanh, ngay cả khi trước đó mọi chuyện vẫn còn rất vội vã, chưa đâu vào với đâu, từ điểm này Cường Tử có thể nhìn ra địa vị của Lão Phật gia trên giang hồ.

Thuyền cập bờ tại một bờ biển khá vắng vẻ, chủ tàu đánh cá là một người béo tên là Trầm Túy Kim, người này có vẻ bề ngoài béo béo, trắng trắng vô cùng đáng yêu, khi cười hai mắt híp chặt mắt lại, miềng cười hi hi khiến cho ai cũng phải cho rằng ông ta là một người thành thật và phúc hậu, nhưng trên thực tế thì không phải như vậy, và đám người Cường Tử vẫn chưa biết được điều này.

Trầm Túy Kim mặc một chiếc quần đùi, trên cổ cổ vắt một chiếc khăn mặt màu trắng dùng để thấm nước biển bắn lên mặt. Chân thì đi một đôi giày đi mưa, cao đến tận đầu gối, bên ngực trái trên chiếc áo của ông ta có in một biểu tượng của đất nước Đông Doanh hình mặt trời. Cường Tử cẩn thận quan sát thì ra bên dưới hình mặt trời này có một dòng chữ nhỏ, nhìn rất rối mắt, đó là chữ Triện cổ.

Mẹ kiếp!

Cường Tử xì ra một tiếng rồi cười, trong lòng thầm nghĩ: “ đây là một người khéo léo và tinh tế!”

Trầm Túy Kim lắc lư cái mông nặng nề của mình, ưỡn cái bụng bia lái con thuyền mang mọi người lên bờ. Sau khi ông ta cho con thuyền đánh cá đỗ vào bờ thì liền nhảy xuống nước đầu tiên, lôi một tấm ván rồi bảo mọi người dẫm lên trên mà đi lên bờ. Mặc dù y khá béo, cơ thể không mấy gọn gàng nhưng động tác lại vô cùng nhanh nhẹn, xét về phương diện vật lý học thì đây đúng là một nghịch biến.

- Mấy vị, tôi chỉ có thể đưa mọi người đến đây thôi, có chuyện gì khi hãy đến khách sạn Đông Kinh Vương Tử tìm tôi. Vốn dĩ khi nhận được điện thoại của Lão Phật gia tôi đã chuẩn bị một chiếc thuyền lớn hơn cái này để đi đón mọi người nhưng về sau tôi lại nghĩ, mấy người đến đây không phải là làm những chuyện như là thúc tiến bang giao hữu nghị của hai nước, tốt nhất là nên miễn những chuyện gióng trống khua chiêng đó đi. Sức lực như thế nào thì làm những chuyện tương đương là đủ rồi, đây cũng chính là phương châm sống của tôi, có thể bình an đến được nơi đây cũng là tốt lắm rồi, đợi đến khi mọi người quay về, tôi sẽ chuẩn bị một chiếc thuyền thật là hoành tráng để đưa mọi người quay về, đến lúc đó thì đừng có khách khí với tôi.

Cường Tử cười cười, trong lòng thầm nghĩ tên béo này đáng yêu quá đi.

Hắn liền nói với Trầm Túy Kim:

- Cám ơn ông chủ Trầm, chuyện lần này may mà có ông giúp đỡ, đợi sau này khi ông quay về nước, tôi sẽ tìm một nơi thật tốt mời ông ăn một bữa thịnh soạn.

Trầm Túy Kim đáp lại:

- Thật á? Thực lòng mà nói, mấy năm nay bôn ba lang bạt khắp nơi, cũng đã lâu lắm rồi tôi không ngồi xuống cùng với mọi người ăn một bữa cơm thoải mái và vui vẻ. Cậu nhìn tôi bây giờ gầy đến như thế này thì chắc là biết tôi bận bịu đến như thế nào, ai da …. Những chuyện đánh cá ấy mà, vất vả lắm.

Cường Tử khẽ rung mình một cái, trong long thầm nghĩ: “Ông, người thì cao một thước tám, cũng phải nặng đến hơn một trăm hai mươi lăm, đây có phải là chiến công của người gầy hay không?”

- Đúng vậy, ông xem cái bụng nhỏ của ông cũng sắp không còn nữa rồi, đúng là một khối cơ bụng lớn nha!

Cường Tử cười ha ha đáp lại.

Trầm Túy Kim cũng cười ha ha. Ông ta là một người có tính cách khá thô lỗ, đơn giản cho nên không bao giờ để ý mấy câu trêu đùa của Cường Tử. Ông ta sờ sờ vào túi của mình, rồi móc ra đưa cho Cường Tử một cái túi nhựa.

- Bên trong có ít tài liệu, tôi đoán là mọi người nhất định sẽ dùng đến nó, bên ngoài tôi đã ghi rõ số điện thoại cũng như địa chỉ của tôi, gặp phải chuyện gì khó khăn thì nãy cứ nói với tôi một tiếng.

Cường Tử vui vẻ đáp lại:

- Ông không sợ chúng tôi sẽ làm liên lụy đến ông hay sao?

Trầm Túy Kim nghiêm túc đáp lại:

- Sợ! Sao mà không sợ cơ chứ?

Ông ta liếc nhìn về chiếc thuyền đánh cá của mình và nói:

- Con người lăn lộn ở bên ngoài kiếm được một chút tài sản đã không phải là một chuyện dễ dàng gì rồi, nếu không phải là ở trong khu vực nhà mình thì khó tránh khỏi chút tâm lý cẩn thận thận trọng. Nhưng không phải là dòng máu Trung Hoa đang chảy trong người của chúng ta hay sao? Đừng nói đến chuyện này, nếu như thực sự xảy ra chuyện đó thì mấy người cũng đừng lo lắng cho tôi làm gì, thuyền của chúng ta chạy nhanh, nếu như muốn chạy thì đội tuần tra trên biển cũng không thể nào đuổi kịp được đâu.

Cường Tử bị những lời của tên mập này làm cho cảm động, hắn dang tay ra và ôm thật chặt lấy Trầm Túy Kim, mặc dù người ông ta đã ướt nhẹp.

- Chờ chúng tôi quay lại cùng về nhà!

Cường Tử nói.

Trầm Túy Kim bị cái ôm chặt của hắn làm cho ngây người ra, dường như ông ta không quen với kiểu được một người đàn ông ôm chặt và nồng nhiệt như vậy. Trông cái bộ dạng dang tay ra của ông ta có chút ngượng ngịu, khá buồn cười nhưng trên khuôn mặt lại nở ra một nụ cười rất tự hào.

- Đi đi, không làm nên sóng gió gì thì mấy người sẽ có lỗi với tôi đó, nhất là khi tôi đích thân tới đây đón mấy người. Đợi sau khi mấy người quay lại thì ta đây lại có thêm một chuyện để khoác lác rồi kinh nghiệm của bản thân. Nhập cư trái phép ấy mà, một người ngư dân hiền lành chất phác như tôi đây lần đầu tiên làm những chuyện trái với pháp luật, chỉ riêng chuyện này thôi mấy người đừng có mà đầu voi đuôi chuột đó.

Cường Tử dùng sức vỗ vỗ vào bả vai Trầm Túy Kim và nói:

- Ừ, đợi khi quay về, tôi sẽ ngồi lên chiếc thuyền lớn của ông.

Mười mấy người cùng vẫy tay chào tạm biệt Trầm Túy Kim. Cường Tử mở túi tài liệu mà lúc nãy Trầm Túy Kim đưa cho mình ra xem. Bên trong có một phần tài liệu và một tấm bản đồ rất chi tiết. Yêu Ma đưa tay đón lấy , xem qua rồi nói:

- Người này không đơn giản!

Cường Tử hỏi lại:

- Tại sao anh lại nói vậy?

Yêu Ma đáp:

- Bên trong phần tài liệu này có rất nhiều chi tiết, có thể coi là đến ta tìm cũng không tìm thấy được. Tên mập này đúng là không đơn giản chút nào, xem ra cũng là một vị đại bồ tát.

Cường Tử:

- Bây giờ chúng ta nên đi đâu trước đây?

Yêu Ma đáp lại:

- Đi theo ta, ta cũng khá quen thuộc nơi đây, ngày xưa cũng đã từng sống ở đây bảy năm.

Gã liền bước đi trước, đám người Cường Tử theo sát ở đằng sau. Đoàn người dưới sự dẫn đường của Yêu Ma đã đi ra từ một con ngõ nhỏ vắng vẻ, trên đường đi, Yêu Ma đã gọi một cuộc điện thoại, đợi sau khi mọi người đã rời khỏi bờ biển, xuất hiện ở một thôn trấn thì đã có hai chiếc xe thương vụ đợi sẵn ở đó rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.