Ác Bá

Chương 95: Chương 95: Xem kịch




Một hồi còi cảnh sát vang lên từ xa đến gần tiếp cận phía này rất nhanh, Cường Tử cười khẽ, lừa đen đến đường cùng.

Vài chiếc xe cảnh sát nhấp nháy ánh đèn tuyệt đẹp chiếu vào trong con mắt người ta, sau khi dừng ở bên đường rất đông cảnh sát từ trên xe bước xuống, trông giống như rất uy vũ đường đường làm nhiệm vụ.

Vóc dáng người cảnh sát đi đầu không cao, hơi có chút béo, bụng có chút nhô ra đỡ bộ đồng phục cảnh sát lên. Bộ dáng y rất có phúc khí, như một vị phật di lặc. Nhưng người quen biết y đều biết rõ, người này không phải phật, mà là ác ma.

Người này bước chân lúc bước đi không lớn, nhưng có một cỗ khí thế khiến trẻ sơ sinh sợ hãi. Đi theo phía sau y không chỉ là cảnh sát, mà còn là hơn chục cảnh sát có vũ trang!

Từ rất xa y đã nhìn thấy Trịnh Kiến Huy đứng ở trên vỉa hè, liếc qua số người nằm trên mặt đất, trên mặt sở trưởng tên gọi Vương Bưu mặt co giật một chút, lập tức treo lên nét cười, đi về hướng Trịnh Kiến Huy.

- Trịnh tổng, chuyện gì gấp gáp như vậy a?

- Vương sở trưởng, ha ha, hôm nay tôi bị mất mặt, chỉ đành phải làm phiền anh.

- Trịnh tổng hôm nay như thế nào khách khí như vậy, huynh đệ chúng ta còn phải nói cái gì phiền hay không phiền sao. Có thể giúp đỡ tôi khẳng định phải giúp, chúng ta quan hệ gì nào.

Nụ cười trên mặt Vương Bưu mặc dù giả tạo, tuy nhiên vẫn khiến cho Trịnh Kiến Huy hết sức xúc động. Bình thường bởi vì chức vụ Vương Bưu này không cao, chính ông ta cũng chưa từng liên lạc qua. Bây giờ xem ra thường thường chức vụ thấp mới là thực dụng, những người địa vị cao kia cùng một bộ mặt. Việc gì cũng bày ra một bộ dạng giải quyết việc chung, không phun máu khẳng định không giúp đỡ.

- Tiểu tử kia! Đánh cháu gái của tôi, còn đánh người của tôi, Vương sở trưởng nơi này là khu vực cai quản của anh, bọn tội phạm như vậy có cần phải bắt trói để pháp luật xử lý hay không?

Nhìn theo ngón tay Trịnh Kiến Huy, Vương Bưu đã thấy được Cường Tử lười nhác ngồi ở trên xe đẩy ăn hạt dẻ. Vương Bưu trong thoáng chốc kìm nén không để khoé miệng nhếch lên, trên mặt có nét cười khiến cho Trịnh Kiến Huy cảm giác rất hổ thẹn.

- Chớ xem thường tiểu tử kia, một mình hắn đánh hết thủ hạ của tôi đưa đến đây, là người biết võ nghệ. Vương sở trưởng, anh nói lưu manh giữa ban ngày đánh nhau đả thương người như vậy có cần phải giáo dục nghiêm khắc hay không?

- Điều đó là chắc chắn rồi

Vương Bưu nói xong đánh giá Cường Tử lần nữa, trong lòng của y cũng có chút chấn động. Nếu như lời Trịnh Kiến Huy nói là thật, một mình thiếu niên này đã đánh ngã mấy chục tên tay chân, vậy thiếu niên này phải xem xét lại cẩn thận. Y không tin lời nói của Trịnh Kiến Huy cho lắm, đó là một kẻ sống chết vì mặt mũi, không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không cầu đến mình, tuy rằng cảm thấy sự tình có chút kỳ quặc, nhưng xem thử Cường Tử xác thật chỉ có một người ở đây, y cũng yên tâm rồi.

- Bắt hắn lại!

- Vâng!

Vương Bưu chỉ Cường Tử, mấy người cảnh sát sau lưng y lên tiếng muốn đi tới bắt người. Khi mấy tên cảnh sát đó sắp đi đến trước người Cường Tử, chợt từ đầu đường truyền đến vài âm thanh lớp xe phanh gấp sắc nhọn, một chiếc Hummer xoay vòng vòng chấn nhiếp lòng người lao tới, mang theo một cỗ khí phách đập vào mặt!

Chiếc Hummer dùng một loại dáng vẻ bá đạo nhất chấn nhiếp lòng người, mọi người còn chưa kịp thở ra một hơi, việc càng chấn nhiếp lòng người xảy ra. Ít nhất năm chiếc xe quân đội đi theo phía sau chiếc Hummer từ chỗ rẽ xuất hiện, xe quân đội xếp thành một hàng dọc tốc độ xe rất nhanh, không có chút xíu nào bị chiếc Hummer lung lay.

Chiếc Hummrt dừng ở bên đường, từ trên xe nhảy xuống một quân nhân trẻ tuổi mặc quân phục thiếu tá. Vóc dáng anh ta tương đối cao khoảng chừng một thước tám, thân hình nhanh nhạy quân trang toàn thân thẳng đứng, khí vũ hiên ngang!

Sau khi Trác Thanh Đế vừa mới tấn thăng làm thiếu tá từ trên chiếc Hummer bước xuống, vẫy tay về phía sau. Chỉ thấy trên năm chiếc xe quân đội giống như bánh bao phần phật một cái nhảy xuống trên trăm quân nhân võ trang đầy đủ! Những quân nhân này động tác mau lẹ nhanh chóng, bản thân đều vô cùng gan dạ cứng cáp, xem có vẻ toát ra một thứ sĩ khí khiến cho người ta run sợ.

Đây mới là tinh binh trăm lần luyện tập chân chính, quân đội tinh nhuệ chân chính.

Trên trăm quân nhân thoáng cái dưới sự dẫn đầu của các trưởng đội của mình thành tiểu đội phân nhau ra đuổi quần chúng xem xung quanh đi, nòng súng đen ngòm lạnh như băng khiến người ta không rét mà run. Không có bất kỳ chỗ để nói chuyện nào, trên trăm quân nhân xua tan quần chúng xem xung quanh, không cho phép bất kỳ ai tiếp cận trong vòng phạm vi ba trăm mét, nếu không sẽ dựa theo tội gây cản trở người chấp hành nhiệm vụ xử trí.

Không ai dám nghi ngờ tính nghiêm túc của quân đội, tất cả mọi người đều biết rõ xảy ra chuyện lớn rồi, nhưng cho dù tò mò lớn hơn nữa cũng không dám chống đối với quân đội, đó thuần tuý là tìm sự không may cho chính mình.

Quân nhân mang theo sát khí bao vây khu vực này thành đất cấm, bất kể người nào đều không cho phép đến gần trong vòng ba trăm mét quanh khu vực này.

Trịnh Kiến Huy và Vương Bưu nhìn quân nhân từng đội từng đội đuổi tan quần chúng, sau đó bao vây bọn họ lại. Trước mặt quân nhân súng vác vai, đạn lên nòng, cho dù là cảnh sát võ trang mang theo vũ khí cũng rơi xuống hạ phong. Mỗi người đều biến đổi sắc mặt, ở trước mặt quân đội, không ai có thể có thực lực phản kháng.

Trác Thanh Đế khẽ cười đi đến chính giữa hai nhóm người, một bên là đám người Trịnh Kiến Huy Vương Bưu, một bên là Cường Tử. Trác Thanh Đế nhìn xem người này lại nhìn sang người kia, vẻ mặt nhẹ nhàng thoải mái.

- Vâng lệnh vạch khu vực ba trăm mét này thành đất dùng cho quân sự, trước lúc bảy giờ tối dùng khu vực này để diễn tập quân sự, tất cả mọi người không phận sự đều phải tránh xa, nếu không hết thảy hậu quả tạo thành tự gánh lấy.

Trác Thanh Đế thoạt nhìn hữu khí nói không tốn sức.

- Vị đồng chí này, nơi này là nội thành nhé, như thế nào có thể hoá thành khu vực diễn tập quân sự vậy?

Vương Bưu tiến lên vài bước, vẻ bên ngoài thì cười nhưng bên trong không cười nói.

- Cái này anh có thể gọi điện cho cố vấn thủ trưởng quân khu, tôi chỉ là vâng lệnh hành sự, tình hình cụ thể tôi không biết. Biết số điện thoại thủ trưởng quân khu không? Nếu không biết tôi nói cho anh biết nhé?

Vương Bưu bị Trác Thanh Đế hỏi đến sững sờ, lông mi y kìm không được kích động vài lần, nén xuống không dám phát tác. Trên thắt lưng của y cũng có súng, súng lục loại ngắn, cũng là vũ khí giết người. Nhưng trong mắt một trăm tám mươi quân nhân giơ súng bán tự động, cây súng này của mình thật không có gì khác so với đạn thun.

Huống chi, cho dù y có một cây ống phóng hoả tiễn y cũng không dám dùng.

- Nếu không có điều gì dị nghị mời phối hợp hành động với chúng tôi, chúng tôi sẽ xem như có quan hệ qua lại giữa các đơn vị tỏ ý cảm ơn.

Vương Bưu nhìn vẻ mặt trêu tức trên mặt của Trác Thanh Đế hận đến mức chân răng cũng ngứa ngáy, nhưng y không phải ngu ngốc dễ gạt đầu óc nóng lên sẽ làm việc không kể hậu quả. Cho nên y chỉ có thể quay đầu hướng Trịnh Kiến Huy ra vẻ xin lỗi cười nói:

- Trịnh tổng, ông cũng thấy rõ rồi, hôm nay việc này không phải tôi không giúp đỡ, chỉ là…

Trịnh Kiến Huy quen biết Trác Thanh Đế, trên bàn làm việc của ông ta bây giờ vẫn còn bày tấm ảnh của Trác Thanh Đế. Dù ngày đó trước mặt Trác Thanh Đế và Lý Mặc ông ta biểu thị trong cơn cuồng loạn, nhưng ông ta cũng biết Trác Thanh Đế người này có thực lực bao nhiêu lớn, tuyệt đối không phải người ông ta có thể đắc tội đến được. Việc trong xa hội đen ông ta có nắm chắc được, ở thành phô Đông Đỉnh muốn làm gì thì làm, nếu như là quân chức thông thường ông ta có rất nhiều loại biện pháp để đối phó. Nhưng tiếc rằng chính là, Trác Thanh Đế không phải là quân chức bình thường, hắn là một người hai mươi sáu tuổi đã thăng làm thiếu tá ngôi sao quân khu tiền đồ vô lượng, còn có một anh trai Trác Thanh Chiến như mặt trời ban trưa ở trong xã hội đen Đông Bắc.

- Không liên quan Vương sở trưởng, chuyện ngày hôm nay xem ra không thể giải quyết. Nếu như quân đội muốn trưng dụng miếng đất này, việc của chúng ta cũng không có ý nghĩa ở trước mặt quân sự, sau này hãy nói a.

- Ừ, vậy thì được, Trịnh tổng tôi đi trước một bước rồi, về sau có chỗ dùng được tôi anh hãy nói giúp.

Trịnh Kiến Huy vừa muốn nói chuyện tiếng chuông điện thoại vang lên, ông ta cầm ra nhìn thử thì ra là Lý Bát Nhất gọi đến, không dám không nhấc máy.

- Úi, Lý tổng.

- Trịnh Kiến Huy chó đẻ nhà anh! Anh đang làm cái gì!

Lý Bát Nhất lửa giận bừng bừng, có thể khiến cho Lý Bát Nhất tức đến như vậy, Trịnh Kiến Huy nhịn không được có chút run rẩy.

- Tôi…

- Tôi cái gì tôi! Tôi không có nói cho anh biết sao? Chuyện này đã nói từ trước, tắt thì tắt mở thì mở, lời nói của tôi ở trong lỗ tai anh còn không bằng một cái rắm phải không?

- Lý tổng…

- Trong vòng nửa giờ đến gặp tôi, tôi thật muốn nhìn thử anh con cọp này là thật muốn lật trời sao!

- Vâng!

Trịnh Kiến Huy cúp điện thoại không hài lòng, trong bụng sôi sục như bị một ngọn lửa kỳ dị thiêu đốt. Ông ta cũng lười nói mấy câu khách sáo với Vương Bưu, kéo La Tiểu Lỵ xoay người rời đi.

Một tiếng hô vang, hơn mười họng súng bán tự động đen ngòm giơ lên, chĩa vào bọn họ.

- Thật xin lỗi, tất cả đồ vật thuộc khu vực này bây giờ cũng đổi thành do quân đội quản lý, thượng cấp của tôi ra lệnh cho tôi là trừ dân chúng hết thảy thứ gì khác đều không được nhúc nhích, cho nên các anh không thể đi.

- Chúng tôi cũng là dân chúng a, phải không đồng chí thiếu tá?

Vương Bưu linh cảm đến sự việc không hay lập tức ăn nói khép nép hỏi, trên mặt treo nét cười nịnh nọt.

- Xin lỗi, xét từ khía cạnh thành phần, chỉ có cô ta là dân chúng bình thường, ngoại trừ cô ta ai cũng không thể đi.

Trác Thanh Đế chỉ La Tiểu Lỵ.

- Tôi cũng là bình dân nha!

Trịnh Kiến Huy vội vàng nói.

- Anh? Anh là đại biểu khu thành tây, tính chất không phải quần chúng.

Không để ý đến Trịnh Kiến Huy và Vương Bưu miệng câm mắt ngố, Trác Thanh Đế nói với binh lính thủ hạ:

- Bây giờ tôi ra mệnh lệnh tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, ở bên trong khu vực này một khi có người có ý định phá hư buổi diễn tập quân sự, bắn!

- Vâng!

Trả lời vang vọng đều tăm tắp.

- Nội dung diễn tập hôm nay là…

Trác Thanh Đế dừng một chút, chỉ Cường Tử giống như hắn không liên quan cười tủm tỉm đứng xem kịch cách đó không xa.

- Người này là giáo viên huấn luyện chiến đấu quân khu thủ trưởng mời đến, hôm nay do anh ta lên lớp chương trình dạy học chiến đấu lớp thứ nhất của đám nhóc này các anh, đều phải mở to hai mắt nhìn thật kỹ cho tôi, cái gì là chiến đấu cận chiến chân chính!

- Vâng!

Cường Tử cảm thấy mình yêu chết đi được cái vẻ mặt âm khí này của Trác Thanh Đế.

- Đồng ý cống hiến sức lực.

Hắn nói.

- Tôi bảo đảm hết lòng hết sức làm được thật tốt thật đẹp, có thể ra mười phần sức lực tuyệt đối không ra chín phần. Có thể vì uy võ con em binh sĩ đứng lớp khoá thứ nhất tôi coi như là có cái để kiêu ngạo, các anh coi như xem đánh võ chữ phiến (片 - hình người nằm xoay nghiêng tay ôm chân gác) là được, khẳng định diễn chân thật hơn so với trong ti vi.

Có binh sĩ khẽ cười, lập tức khôi phục vẻ mặt nghiêm túc.

Trác Thanh Đế giơ tay lên chỉ Vương Bưu và Trịnh Kiến Huy.

- Giáo viên huấn luyện Lâm, hai vị này là tôi mời đến để trợ giúp luyện tập. Xin anh hết thảy không cần phải hạ thủ lưu tình, bằng không hai vị này tham gia huấn luyện cũng sẽ không vui vẻ. Điều tôi muốn là một lớp dạy học chiến đấu cận chiến thực thụ, anh cũng không thể ẩn giấu của riêng nha.

Trác Thanh Đế quét mắt nhìn một thoáng qua người phía sau Vương Bưu nói:

- Người không quan hệ nhanh chóng rời đi, như thế nào còn chưa đi?

Vài tiếng hô vang, trong vòng mấy giây đồng hồ người sau lưng Vương Bưu chớp mắt không còn một ai.

Trong con ngươi Vương Bưu loé ra vài phần âm tàn, y nhìn chăm chú Trác Thanh Đế vẻ mặt bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói:

- Như vậy không được đâu thiếu tá, anh nên biết đánh cảnh sát là tội danh gì!

- Bắt đầu đi, Lâm giáo luyện!

Trác Thanh Đế làm như không nhìn thấy, đi thẳng trở lại nhảy lên chiếc Hummer của mình, châm một điếu thuốc khoanh chân ngồi xuống.

- Lão tử hôm nay là đến xem kịch, anh uy hiếp tôi có đụng được cọng lông à?

Nói với chính mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.