Đêm 30 âm lịch, Kỷ dinh thự dựa theo tập tục giăng đèn kết hoa, đốt pháo, mỗi người đều vui vẻ ra mặt.
Thuyên Hinh mặc lễ phục là một chiếc sườn xám màu tím nhạt, trang sức đẹp đẽ được đeo đầy trên người nàng, mang theo bốn thiếp than nha hoàn, một ma ma, bộ dạng giống như vương phi mà đi tuần tra ở phòng bếp đang bận rộn không chịu nổi.
Tám giờ buổi tối sẽ tổ chức một yến hội long trọng, nghe đâu ngay cả hoàng đế cũng tự mình đại giá quang lâm, các vương tôn quý tộc khác thì càng khỏi bàn tới, Thuyên Hinh than là nữ chủ nhân của Kỷ dinh thự nên dĩ nhiên là muốn cho mọi người kiến thức sự xa hoa của Kỷ gia cùng với phong thái chủ nhân của nàng.
Quyền lực khiến cho dục vọng của nàng càng ngày càng bành trướng. Sau khi có được cốt nhục của Kỷ Hiếu Sâm, địa vị của Thuyên Hinh đã trở nên bất đồng rất lớn, không chỉ có thể đường đường chính chính chưởng quản sổ sách thu chi trong nhà, muốn mua gì liền mua đó. Thái độ của bọn người hầu đối với nàng cũng hoàn toàn thay đổi, kiệt lực nịnh bợ, a dua nịnh hót, còn bắt đầu ghẻ lạnh xa lánh Đồng Âm.
Lòng hư vinh của Thuyên Hinh được thỏa mãn cực độ, tùy tâm sở dục lo liệu mọi chuyện ở Kỷ gia, nàng còn gạt cả Kỷ Hiếu Sâm đối với Đồng Âm hạ lệnh trục khách, nói với cậu qua tết âm lịch thì ngay lập tức thu dọn đồ đạc cút khỏi dinh thự.
Kỳ thật cho dù Thuyên Hinh không làm thế, Đồng Âm cũng đã chuẩn bị tốt tinh thần rời khỏi bất cứ lúc nào. Cậu biết đại tẩu không chào đón mình, cũng tự nhận thức rằng mình đã là người trưởng thành có tay có chân, không nên ở mãi trong nhà anh trai ăn không uống không giống như kí sinh trùng.
Đồng Âm tìm được một phần công tác ở cửa hang in ấn, sau tết âm lịch sẽ bắt đầu đi làm. Tuy rằng tiền lương mõi tháng chỉ có mười hai bạc trắng nhưng với cậu như thế cũng đủ rồi. Tiếp đó là thuê một căn phòng nhỏ ở gần nơi làm việc, tiền thuê mỗi tháng gần ba đồng.
Trong đoạn thời gian Đồng Âm sinh bệnh, Thuyên Hinh lại nói phụ nữ có thai dễ bị sanh non nếu nhiễm phong hàn nên nàng bức bách Đồng Âm từ nhà chính chuyển ra ngoài, ở tạm tại phòng chứa củi phía sau hoa viên, Đồng Âm cũng không được đến nhà chính ăn cơm bởi vì vừa thấy cậu là Thuyên Hinh lại bày ra bộ dáng hô to gọi nhỏ giống như gặp phải thần ôn dịch.
Đồng Âm cũng không trách cứ nàng, nếu cậu cũng là nữ nhân giống Thuyên Hinh, nếu cậu mang trong mình giọt máu của đại ca thì cũng sẽ khẩn trương như thế thôi, cũng lo lắng bị mắc phải phong hàn.
Ai cũng muốn cùng nam nhân mình yêu mến sinh một đứa con, nhưng cho dù Đồng Âm có dung tất cả để đổi lấy cũng không thể có được, cậu chỉ có hướng lên trời nguyện cầu, hy vọng Phật tổ phù hộ Thuyên Hinh cùng hài tử trong bụng nàng luôn được bình an hạnh phúc.
Chỉ caafn đậi ca và nhị ca sống tốt, mỗi người đều có hạnh phúc riêng, cho dù tương lai có trở nên thế nào cậu cũng không muốn quan tâm. Phải, cậu ngu xuẩn, thì tính sao? Cho dù có bị người vứt bỏ, trong lòng Đồng Âm vẫn không có cừu hận dù chỉ một chút, cậu nên hận như thế nào đây? Trái tim cậu giờ đây đã bị tình yêu tràn đầy rồi, cậu chỉ biết mình giống như một chú chó nhỏ bị vứt đi nhưng vẫn cứ ngu ngốc lặng yên thủ hộ tình yêu trong quá khứ. Nhưng đó cũng chỉ là ý tưởng của riêng Đồng Âm, còn trong mắt Kỷ Hiếu Sâm cậu chỉ là một bên tình nguyện.
Thời điểm Thuyên Hinh kiểm tra phòng bếp, Kỷ Hiếu Sâm đi xuyên qua khoảng sân treo đầy đèn ***g, tiến vào một sài phòng hẻo lánh. Đây là một căn phòng khoảng 360 thước vuông, chia làm hai gian trong ngoài, phòng bên ngoài dùng để chất than củi và gỗ trong mùa Đông, bên trong là phòng ngủ dành cho phu canh (*) Ba tháng trước phu canh đã về quê dưỡng lão nên Đồng Âm tạm thời ở tại nơi này.
(*) phu canh: người đi tuần và báo canh.
Phòng tuy rằng rất nhỏ cũng không đủ ấm, nhưng vẫn có đầy đủ giường, bàn, lò than. Đồng Âm dọn dẹp ‘ngôi nhà’ thật sự sạch sẽ, trên bàn còn đặt thêm một bình hoa Thủy Tiên.
Đồng Âm ngồi xổm trước bếp lò, tay liên tục cho thêm củi vào, cậu đang đun nước để pha trà. Kỷ Hiếu Sâm đẩy cửa gỗ ra đi vào, Đồng Âm giật mình mở to hai mắt, nhìn chăm chăm vào vị khách không mời mà đến này “Đại ca………”
“Ân. Nơi này………. cũng không tệ lắm nha” Kỷ Hiếu Sâm đưa mắt quét một vòng quanh căn phòng, tự mình đi đến cái bàn duy nhất trong phòng ngồi xuống, chiếc ghế cũ kĩ đan bằng dây Liễu phát ra tiếng vang cót két. Đồng Âm chợt phục hồi tinh thần hoảng hốt đứng lên, vội vàng bày ra mấy ly trà sứ, nhanh chân chạy đi ngâm lá trà.
Hôm nay không phải nhà chính có rất nhiều khách tới thăm sao? Làm sao Đại ca lại có thời gian đến cái sài phòng nhỏ bé này?
Đồng Âm thực hoang mang, nhưng cũng không nhìn ra điều gì bất thường trên khuôn mặt Kỷ Hiếu Sâm. Cậu nhu thuận bưng ly trà nóng đặt trước mặt Đại ca, vừa nghĩ muốn đi lấy thêm ít hoa quả khô và điểm tâm này nọ thì bàn tay Kỷ Hiếu Sâm đã nắm chặt cổ tay mảnh khảnh trắng nõn của cậu.
“Thân thể có tốt không?” tiếng nói trầm thấp nhưng trong và bình ổn, nghe không ra có gì ‘ý tại ngôn ngoại’ Đồng Âm hấp tấp gật gật đầu muốn rút tay về nhưng bị Kỷ Hiếu Sâm gắt gao chế trụ cổ tay, với khí lực của cậu dĩ nhiên là không thể giãy ra được.
“Đau quá! Đại ca, buông tay………” Đồng Âm sợ bị bọn hạ nhân thấy nên giãy giụa càng kịch liệt hơn nhưng Kỷ Hiếu Sâm lại dứt khoát kéo cậu qua, cứng rắn ấn cậu ngồi trên đầu gối chặt chẽ ôm vào lòng “Trưởng thành…….. đủ lông đủ cánh rồi…..phải không? Cũng dám lén lút sau lưng chúng ta tìm công việc bên ngoài sao?”
Đôi môi mỏng cực nóng kề sát vào vành tai lạnh băng của Đồng Âm, trong giọng nói toát ra lửa giận bừng bừng. Đồng Âm rùng mình, mà phản ứng run rẩy của cậu lại chọc giận Kỷ Hiếu Sâm, hắn tháo cà-vạt thô lỗ buộc chặt hai tay Đồng Âm, sau đó vừa lôi vừa kéo Đồng Âm quăng lên chiếc giường đơn sơ trong phòng, ngăn chặn hai chân cậu vùng vẫy, cởi quần dài cậu ra, không có bất cứ âu yếm tiền diễn gì liền dùng tư thế từ phía sau mạnh mẽ đâm vào!
“A —————–” Đồng Âm thét lên thảm thiết nhưng rất nhanh lại cắn ngón tay chính mình, lệ rơi đầy mặt. Kỷ Hiếu Sâm mạnh mẽ chế trụ thắt lưng nhỏ gầy của Đồng Âm, chôn chặt vào thân thể cậu, hung khí cứng rắn như một thanh chủy thủ sắc bén cường thế tiến nhập không ngừng nơi huyệt khẩu. Kỷ Hiếu Sâm bất động ở lối vào, chờ đợi phản ứng của Đồng Âm.
“Ô ô………….” Không biết Đại ca vì cái gì lại làm như vậy, thân thể nhỏ yếu nhu nhược liên tục run rẩy. Rõ ràng đã không còn cần cậu nữa, bây giờ kết hợp hai khối thân thể lại có ý nghĩ gì? Chẳng lẽ….cậu chỉ là món đồ chơi được lôi ra sử dụng khi các ca ca tâm huyết dâng trào sao?
“Ta không cho phép em……rời ta đi” giống như một con báo đen bị chọc giận, Kỷ Hiếu Sâm cách trường sam dùng sức khẳng cắn bả vai đang run rẩy của Đồng Âm. “Mặc kệ em trốn đến địa phương nào ta cũng sẽ bắt về, em dám trốn một lần ta liền cường bạo em một lần cho đến khi em không còn sức để trốn nữa. Đồng Âm, kiếp này, em chỉ có thể là người của ta, có hiểu không?”
“…………” Đồng Âm không hề nghe nhầm, làm sao có thể không hiểu được, lần này Đại ca cũng đã nói rõ. Nhưng mà không phải Đại ca đã có chị dâu rồi sao? Còn đứa bé của họ nữa.
“Không, đừng như vậy, Đại ca, xin hãy dừng tay, ca như thế này………em rất khó xử” Đồng Âm bi ai khóc lên “Chị dâu cũng sẽ thương tâm lắm, van cầu ca, thả em đi đi, cho dù là vì đứa nhỏ của hai người………..”
“Hừ, ta chưa bao giờ chạm vào nàng ta, như thế nào sẽ có con?” Kỷ Hiếu Sâm lạnh lùng phun từng chữ bên tai Đồng Âm.
“A?” Đồng Âm giật mình trừng lớn hai mắt.
“Em là thị tẩm của ta, người mà ta ôm ấp cũng chỉ có thể là em” Kỷ Hiếu Sâm nâng lên nửa người trên, nắm cái cằm nhỏ xinh của vật nhỏ dưới thân, bá đạo tuyên bố: “Đời này ta chỉ cưới duy nhất một mình em, mặc kệ em là nam hay nữ, không cần quan tâm em có phải đệ đệ ruột thịt của ta hay không, ta đều muốn em luôn ở bên cạnh! Ta không dễ nói chuyện như Kỷ Hiếu Hòa, y cưng chiều em nhưng ta sẽ không. Đồng Âm, cho dù em có khóc lóc cầu xin ta như thế nào đi nữa cũng đừng hòng ta sẽ thả em đi, cả đời này không cho phép em ———- rời khỏi tầm mắt ta!”
“A—— Đau quá, Đại ca!”
Hoa bích e ấp nơi tư mật bị một lực lớn nạy mở, Đồng Âm đau đến cong lưng, mà tư thế này vừa vặn khiến Kỷ Hiếu Sâm càng dễ dàng xâm lấn. Hắn không chút khách khí chế trụ cổ tay đang quơ quào loạn xạ của cậu, thấp giọng khiển trách: “Đồng Âm, gọi tên ta!”
“A a………..không…………không được………..A…………..”
Trên trán thấm đẫm mồ hôi lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đoàn, tay cấu chặt ra giường phía dưới, thịt mâu cứng như sắt vẫn cứ cường thế xâm nhập giữa song mông mềm mại trắng nõn. Trong ý thức Đồng Âm mơ hồ kháng cự, nhưng thân thể cậu lại vui mừng hân hoan ngậm chặt cự vật cực đại.
Kỷ Hiếu Sâm không sáp nhập toàn bộ, ở lối vào chậm rãi luật động đều đều, Đồng Âm càng khó chịu, bất lực vặn vẹo nửa thân dưới trần trụi, chỉ mới đâm chọc vài cái mà tiểu phân thân béo múp cư nhiên đã ngẩng đầu lên!
“Không………Đừng động nữa………..A…….Ca ca………Không cần, a a a……”
Kỷ Hiếu Sâm dùng sức thẳng thắt lưng đem côn thịt đã sưng to không chịu nổi càng đẩy sâu vào trong lỗ nhỏ vừa nóng nóng, chật chật lại còn luôn luôn đè ép kẹp chặt như quyến luyến phân thân của hắn. Đồng Âm thét chói tai, vòng eo mảnh khảnh không ngừng run rẩy, đúng lúc này ———-
Lang!
Đống gỗ ngoài cửa phòng bị người ta xô đổ, Thuyên Hinh và lão ma ma đứng ở cửa cả kinh há hốc mồm, mặt tái mét dường như muốn ngất xỉu.
Đồng Âm cũng bị dọa ngây người, mạnh trút một hơi lãnh khí, thân thể trở nên lạnh lẽo run run nằm bên dưới Kỷ Hiếu Sâm.
Nhìn cậu khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, sợ tơi mức khóc cũng không dám khóc, Kỷ Hiếu Sâm dịu dàng cầm tay cậu, nâng cái cằm tiêm gầy, thật mạnh hôn xuống đôi môi cánh hoa.
Phanh!
Thuyên Hinh tức giận đến xanh cả mặt, nổi điên tông cửa xông ra ngoài! Lão ma ma kinh hoàng thất thố đuổi theo nàng “Cách cách, người chờ một chút, Cách cách!”
Lần này, đừng nói đến buổi tiệc đêm phô trương thanh thế, cả kỷ dinh thự cũng lâm vào đại loạn.
“Đại ca, ca nhanh đuổi theo chị dâu khuyên nàng trở về đi!” Đồng Âm kích động xô đẩy ***g ngực Kỷ Hiếu Sâm, “Để em giải thích với nàng, đều là em không tốt, là sai lầm của em……..Ô a!”
Kỷ Hiếu Sâm giống như chưa có gì xảy ra, tiếp tục căng thắt lưng âu yếm tiểu hoa huyệt đã biến thành màu đỏ sẫm khiến cho cả khuôn mặt Đồng Âm đều biến sắc.
“Thứ nhất, nàng không phải là chị dâu của em. Thứ hai, ta đã nói rồi mà, mau gọi tên ta” Kỷ Hiếu Sâm một bên hạ giọng nỉ non, một bên không quên hoạt động phần eo xâm phạm Đồng Âm, đỉnh đầu cứng nóng một chút lại một chút ma sát cái miệng nhỏ nhắn bên dưới làm Đồng Âm sung sướng đến cong cả thân mình lên.
“Ngô……thật chặt…….thật thoải mái……Đúng, tiếp tục co rút như thế……….bé ngoan……….” Hai tay Kỷ Hiếu Sâm giữ khuôn mặt ửng hồng của Đồng Âm không lưu tình chút nào lại mạnh mẽ ra vào.
Đồng Âm há to miệng thở dốc, thân thể càng run rẩy kịch liệt hơn, cậu bị cơn sóng khoái cảm bất thình lình lại mãnh liệt đánh sâu vào dây thần kinh cảm giác đến tìm không ra phương hướng nữa rồi!
“A…………A a……..”
Hoa bích điềm đạm đáng yêu bị cưỡng ép thừa nhận chà đạp cuồng bạo, lưỡi đao thịt không ngừng thẳng tiến vào sâu rồi lại rút ra gần như là hung bạo trở mình quấy đảo, Đồng Âm bị dục vọng không thương tiếc triệt để tra tấn, mắt cá chân không chịu được co giật, mái tóc đen phân tán mất trật tự xõa ra ở trên giường.
“Gọi đi, Đồng Âm”
“A……Không……ca ca……..cứu ta…….” Đồng Âm lung tung đong đưa cái mông tựa hồ muốn thoát khỏi khổ hình nhưng Kỷ Hiếu Sâm nhanh chóng kéo thắt lưng cậu về, lại càng ác liệt va chạm nhanh dần, ngay cả chăn đệm cùng gối đầu cũng bởi vì trận hoan ái kịch liệt mà rơi hết xuống mặt đất.
“Van cầu ca……tha tha…….ca ca! không………không! Dừng tay, Hiếu Sâm! Hiếu Sâm!”
Đồng Âm khóc hô, lớn tiếng gọi tên Đại ca, rất nhanh cậu liền cảm giác được một dòng chất lỏng rót vào tận sâu trong cơ thể, bị Kỷ Hiếu Sâm bắn tinh kích thích Đồng Âm cũng theo đó đạt đến cao trào.Ở thời điểm cậu khóc nức nở, đôi vai không ngừng run run, thở hồng hộc thì Kỷ Hiếu Hòa đột nhiên xuất hiện ngay tại cửa sài phòng với một vẻ mặt vô cùng nan kham.
“Đại ca, rốt cuộc ngươi đang làm cái gì?”
Kỷ Hiếu Hòa vọt vào phòng liền đối với Kỷ Hiếu Sâm rít gào: “Làm sao lại để Thuyên Hinh thấy? Nàng bây giờ chắc chắn sẽ về nhà mẹ để cáo trạng! Nháo lớn như vậy Quang Vinh vươg gia hẳn sẽ biết, như thế nào ngươi lại thiếu kiên nhẫn như vậy?”
“Ta thiếu kiên nhẫn?” Kỷ Hiếu Sâm quăng một tia nhìn rét lạnh tới Kỷ Hiếu Hòa, ôm bả vai Đồng Âm, dung khan tay lau sạch sẽ trọc dịch giữa hai chân cậu, lại sợ Đồng Âm bị lạnh hắn bèn cởi áo khoác Tây trang nhẹ nhàng khoác lên người cậu.
“Vậy còn ngươi? Nhìn thấy Đồng Âm ăn không được ngon, mặc không đủ ấm, bị người ta đuổi tới sài phòng, ngươi vẫn nén giận được sao?” Kỷ Hiếu Sâm không hề khách khí hỏi vặn lại đệ đệ song sinh nhà mình.
Kỷ Hiếu Hòa không thốt nổi một lời, kỳ thật y cũng nhẫn nại đến cực hạn rồi. Mặc kệ Thuyên Hinh muốn giả vờ giả vịt đến khi nào, đêm nay Đồng Âm nhất định phải dọn về phòng ngủ của của cậu.
Giao thừa đêm 30, trong mùa đông rét buốt Đồng Âm một than một mình ở sài phòng vừa chật lại vừa lạnh cóng này, chỉ là tưởng tượng cũng đã khiến Kỷ Hiếu Hòa đau long đến không thở được, y làm sao có thể phớt lờ việc Đồng Âm phải chịu ủy khuất, nếu hai huynh đệ bọn họ không bị Quang Vinh vương gia kia quản chế, y đã sớm đuổi Thuyên Hinh ra khỏi nhà rồi!!
“Tiểu Âm, em thế nào rồi?” Kỷ Hiếu Hòa ngồi lên cái giường khô ráo cứng ngắc, vuốt ve cái trán đầy mồ hôi của Đồng Âm, “Đại ca rất thô bạo, thân thể còn đau chỗ nào? Đại ca hắn làm em đau nhiều lắm phải không?”
Đồng Âm co rúm người trong khuỷu tay Kỷ Hiếu Sâm, chậm rãi lắc đầu. Vẫn còn bị vây trong khiếp sợ, cậu không hiểu đã xảy ra chuyện gì, làm thế nào mà chỉ trong nháy mắt các ca ca đã ở bên cạnh mình rồi? Còn có……..Đại ca nói Thuyên Hinh không hề mang thai, chuyện này sao có thể?
“Hiện tại bên ngoài rất hỗn loạn, Thuyên Hinh đập nát cả buổi yến tiệc rồi, khách nhân lại sắp đến, bây giờ nên làm gì?” Gặp Đồng Âm vẫn vô sự, Kỷ Hiếu Hòa nhẹ nhàng thở ra, ngược lại y hướng Kỷ Hiếu Sâm oán giận.
“Ngươi trước tiên tạm thời ra ngoài ứng phó với khách, sự tình phía sau cứ để cho ta xử lí” Kỷ Hiếu Sâm nhẹ nhàng bang quơ mà nói. Cũng đã chịu oán khí nửa năm rồi, khó khăn lắm mới có thể ôm vật nhỏ này trong lòng lần nữa, hiện tại hắn tuyệt không muốn buông tay.
“Còn cái Quang Vinh vương gia kia? Chúng ta còn cần thêm chút thời gian mới có thể nắm được nhược điểm của hắn ta” Kỷ Hiếu Hòa lo lắng nói. “Đây cũng không phải kẻ dễ đối phó, cư nhiên còn nghĩ ra âm mưu gian xảo như vậy, chỉ điểm con gái hạ thuốc ngươi rồi sau đó giả vờ có thai”
“Loại xuân dược này có thể khiến ta loạn tính được sao?” Kỷ Hiếu Sâm khinh thường hé môi cười lạnh “Người mà ta không muốn chạm vào, cho dù có chặt đứt tay ta, ta cũng không thèm chạm dù là một sợi tóc”
“Đại khái Thuyên Hinh nghĩ rằng cho dù ngươi ‘đang ngủ’ không đụng vào nàng, đến buổi sang thức dậy ngươi cũng sẽ không nhớ đã phát sinh chuyện gì. Nhọc nàng diễn kịch đạt lắm a ~ trong chốc lát nôn nghén, trong chốc lát lại choáng váng đầu, cùng khuôn cùng dạng với cha nàng thôi”
“Tốt lắm, ngươi ra ngoài trước đi, một lát nữa ta qua” Kỷ Hiếu Sâm vuốt ve hai má hơi lộ vẻ tái nhợt của Đồng Âm, nói.
“Ngươi đừng có lén lút làm loạn với tiểu Âm sau lưng ta nga” Kỷ Hiếu Hòa cực kì ghen tị, y cũng muốn khanh khanh ta ta với tiểu Đồng Âm mà ~
“Mau đi ra!” Kỷ Hiếu Sâm hung hăng liếc mắt trừng Kỷ Hiếu Hòa, y cố ý kéo dài bản mặt, rất rất không tình nguyện bước ra.
Sau khi Kỷ Hiếu Hòa rời đi, Kỷ Hiếu Sâm kiểm tra nhiệt độ cùng mạch đập cơ thể Đồng Âm rồi mới nhặt chăn đệm, ra giường, gối lên sắp xếp lại như cũ. Đẩy Đồng Âm nằm xuống “Em cứ nằm xuống nghỉ ngơi đi, tối ta lại qua thăm em”
“Đại ca………” Đồng Âm vươn tay giữ chặt Kỷ Hiếu Sâm đang định rời đi “Rốt cuộc……sao lại thành ra thế này?”
“Sau này sẽ nói cho em thôi, hiện tại cứ yên tâm nằm nghỉ đi, nhé?” có lẽ cảm tháy Đồng Âm biết càng ít càng an toàn, Kỷ Hiếu Sâm không tính toán giải thích cho cậu, bỏ tay Đồng Âm ra, dém chăn thật kĩ cho cậu rồi mới rời khỏi phòng.
Đồng Âm nằm trong căn phòng vắng vể, trong long cực kì bất an, không có gì so với hoàn toàn không biết rõ mọi thứ thì càng đáng sợ hơn, Đại ca đến tột cùng là muốn làm gì? Thuyên Hinh đột nhiên lại trở thành ‘thê tử’ của Đại ca, sau lại đột nhiên bỏ đi, bản thân cậu ở trung gian cũng hoàn toàn mơ hồ.
Trái tim cậu…..cứ thình thịch thình thịch kịch liệt nhảy lên không dừng được, trong dầu đột nhiên hiện ra than ảnh âm lãnh cùng gương mặt khiến kẻ khác e ngại của Quang Vinh thân vương. Đồng Âm đánh cái rùng mình, vô luận làm gì cũng không thể trầm tĩnh lại được, các ca ca ……..thật sự không có việc gì thật chứ?
Thiên Tân, phủ đệ Quang Vinh thân vương ——
“Mọi chuyện con nói đều là thật sao? Hinh nhi!”
Quang Vinh thân vương hai tay chắp sau lưng, đi đi lại lại trong khuê phòng của con gái, thấy một tiểu nha hoàn run run đứng trước mặt làm hắn rất chướng mắt liền hung hãn một cước đạp nàng “Cút! Toàn bộ! cút hết ra ngoài cho ta!”
Trên ngực bị trúng một đạp thật mạnh, nha hoàn đau đến lăn lộn trên đất, bị thị vệ vương phủ nửa tha nửa đuổi đi ra. Thuyên Hinh ghé người vào chiếc gối thêu hoa, khóc càng lớn tiếng hơn “A mã, cha nhất định phải giúp con trút được mối nhục này……ô ô ô……….mặt mũi con gái cha đều mất sạch rồi!”
“Hừ, Kỷ Hiếu Sâm hắn thật khinh người quá đáng, ta cấp cho mặt mũi còn không biết xấu hổ, Hinh nhi, con yên tâm, a mã nhất định sẽ bắt hắn cưới con, bắt hắn quang minh chính đại dùng kiệu tám người khiêng nghênh con bước nào cửa!”
“Kia………còn Đồng Âm thì cha tính sao? Muốn con cùng nó hầu hạ một chồng sao? Như vậy không bằng để con chết quách cho rồi!” Thuyên Hinh khóc thét một tiếng ngã xuống giường lớn, khóc lóc đòi tìm cái chết.
Quang Vinh thân vương như đứt từng khúc ruột, chạy nhanh đến khuyên nhủ con gái “Tuổi còn trẻ, nói xui xẻo cái gì đó, Đồng Âm cái gì đó còn không phải là thị tẩm sao, chờ con viên phòng với Kỷ Hiếu Sâm, nó liền bị đuổi khỏi Kỷ gia thôi”
“Thị, thị tẩm là cái gì?” Thuyên Hinh nháy nháy đôi mắt sưng đỏ, hỏi.
“Chính là như mấy kĩ nam ở tiểu quan quán, Hinh nhi, chuyện này con không cần để tâm đâu, a mã đều có tính toán” Quang Vinh thân vương một bộ dáng đã dự liệu trước mọi việc, vỗ vỗ bả vai con gái.
Đồng Âm là em ruột Kỷ Hiếu Sâm, nói cách khác Kỷ gia cho phép huynh đệ loạn luân sao? Không, có lẽ lão thái gia Kỷ Hồng Đình không hề biết việc này, Kỷ Hiếu Sâm quả đúng là to gan lớn mật tự mình đi tìm đường chết!
Quang Vinh thân vương thật cao hứng, huyết thống loạn luân nhược điểm chí mạng này, Kỷ gia còn không phải bị hắn đùa bỡn trong long bàn tay sao? Hắn thời khắc đều tâm tâm niệm niệm được khoác Long bào ngồi vững trên ngai vàng, giấc mộng này cũng sắp thực hiện được rồi.
Trên đường cái ngựa xe như nước, tiếng người ồn ào, các sạp hang bày bán đủ loại đồ vật làm con đường bị tắc nghẽn, chật như nêm cối, bọn trẻ mặc những bộ áo quần mới toanh rực rỡ sắc màu, tay cầm kẹo bông chạy tới chạy lui trong dòng người, rượt đuổi đùa giỡn với nhau.
Hôm nay là mồng hai tết, Đồng Âm được hai ca ca trang hoàng từ đầu tới chân làm cho cậu xinh đẹp đáng yêu đến động long người. bọn họ cùng đến rạp hát xem kịch, Kỷ Hiếu Sâm đã bao toàn bộ ghế lô ở tầng hai, Kỷ Hiếu Hòa lại mua them một đống lớn đồ ăn vặt cho cậu, Đồng Âm có đôi chút ngượng ngùng liền đem bánh ngọt, hoa quế cao cùng điểm tâm các loại phân phát cho mấy đứa nhỏ phụ việc trong rạp hát.
Rối loạn trong đêm 30 hôm đó đã muốn bình ổn, đầu tiên Kỷ Hiếu Sâm trấn an người hầu, dời đến cạnh bờ hồ trong hoa viên tổ chức yến tiệc, sau đó lại sai người đến các quán rượu lớn mua mấy món ngon đã nấu sẵn. Cũng bởi thái độ thong dong không chút hoang mang, hỏi đáp đến tự nhiên của hai huynh đệ song sinh nên khách khứa đều không phát hiện có gì bất thường.
Tới ngày hôm sau, nhóm người hầu đối với trận đại náo về nhà mẹ đẻ của Thuyên Hinh đều nói năng thận trọng, car tập thể đều nhất trí không nhất đến. Đồng Âm trở lại phòng cũ, mọi thứ trong cuộc sống không khác gì so với lúc trước, Du quản gia vẫn thân thiết hầu hạ cậu.
Trong ba ngày ngắn ngủi, Kỷ dinh thự lại khôi phục giống như Kỷ dinh thự trước khi thuuyeen hinh dọn đến, ngay ngắn trật tự, không còn sự lo sợ nơm nớp cơn giận của chủ nhân. Tuy rằng mọi người đều muốn tiêu trừ nghi ngờ của Đồng Âm, muốn cho cậu thoải mái sinh hoạt, nhưng cậu vẫn không thể an tâm được. Bởi vì, sắc mặt Kỷ Hiếu Sâm lúc nào cũng ngưng trọng, còn Kỷ Hiếu Hòa thì mới rạng sáng bốn giờ đã ra khỏi nhà, hành động vô cùng dị thường. Những điều này cứ như đang mách bảo cậu sẽ có một trận bão táp chuẩn bị nổi lên.
Đồng Âm thực muốn cùng các ca ca chia sẻ gánh nặng, nhưng hiển nhiên chỉ cần thân thể cậu luôn khỏe mạnh, không lo ăn mặc áo cơm thì các ca ca đã rất vừa lòng. Đồng Âm nhẹ giọng thở dài, đột nhiên muốn đi tiểu, cậu bèn từ chiếc ghế lô xa hoa đứng lên.
“Làm sao vậy?” Kỷ Hiếu Sâm đang ngồi bên cạnh, nắm chặt tay cậu hỏi.
“Em muốn đi………vệ sinh” Đồng Âm nhỏ giọng líu ríu, khuôn mặt đỏ bừng.
‘Ta đi cùng em” Kỷ Hiếu Sâm nói xong liền muốn đứng lên.
“Không cần đâu, em có thể tự đi được” cũng không phải đứa nhỏ ba tuổi, nào có ai đi vệ sinh cũng muốn ca ca giúp đỡ?
“Em e lệ cái gì? Tối hôm qua mới liếm nơi đó của em, em còn bắn ra nhanh lắm mà” Kỷ Hiếu Sâm hạ giọng, xích lại gần Đồng Âm.
“Em tự mình đi!” hai má Đồng Âm đỏ ửng, dùng sức rút cánh tay về. Vị ca ca tây trang đen, áo mũ chỉnh tề thế mà có thể nói ra mấy lời ‘*** loạn’ như vậy.
Kỷ Hiếu Sâm cười cười, không ngăn cản Đồng Âm nữa, nhưng thời điểm Đồng Âm vừa đi được vài bước, hắn liền đánh mắt qua hai vệ sĩ đứng ở hai bên ghế lô, họ hiểu ý liền theo sát cậu ra ngoài.
Kỷ Hiếu Hòa ngồi ở ghế lô bên trái đang ngủ say, biết đệ đệ mấy ngày nay bôn ba bận rộn thập phần vất vả, Kỷ Hiếu Sâm cũng không có trách y mà một lần nữa ngồi thẳng người xem màn kịch đang trình diễn trên sân khấu.
____________________________________________
Tứ Diệp Thảo: máu huyết xông hết lên não rồi =.,=
Ác chi hoa, H, Huynh đệ, Ngược, NP, đam mỹ