“Vừa xong việc ở quân đội và công ty liền trở về sao?”
Khóa quần Tây cũng không kéo lên, áo sơ mi bán rộng mở, cơ ngực rắn chắc lõa lồ, Kỷ Hiếu Hòa như vậy lại lộ ra một vẻ đẹp tuấn mĩ cuồng dã, câu hồn nhiếp phách, nếu để cho các nữ nhân mê luyến y thấy được, nhất định sẽ càng thêm điên cuồng đi?
Kỷ Hiếu Sâm lạnh lẽo liếc nhìn y, đáp: “Ân”
“Đám người thích ăn tươi nuốt sống kia, trong óc chỉ chứa toàn rơm rạ, bọn họ là muốn dùng công phu sư tử ngoạm, hung hăng lừa bịp đòi ngươi một khoản tiền đi?” Kỷ Hiếu Hòa cũng ngồi trước bàn trà bằng gỗ Lim, lấy qua một ấm trà đang đặt trên bếp lửa hồng, rót một chén trà nóng.
“Hừ, muốn ta phải xuất tiền, không dễ dàng như vậy” Kỷ Hiếu Sâm thưởng thức trà Bích Loa Xuân cao cấp, nói một cách khinh miệt. Đồng Âm thì đưa lưng về phía họ, nằm nghiêng trên ghế Quý phi, ngượng ngùng mà cuộn thân thể lại.
“Cho dù lần này ngươi không trả tiền, lần tới bọn họ vẫn sẽ tìm lí do để gây sức ép cho ngươi, ai bảo ngươi là thần tài ở bộ phận hậu cần làm chi? quản lí mọi sự lớn nhỏ ở Kỷ gia, giám đốc ngân hàng “Daxin” (Đại Hâm), lại là phó cục trưởng bộ phận hậu cần, bọn họ không muốn nhúng tay vào mới là lạ đó”
“Ta sẽ không để bọn họ tùy ý chi phối” Kỷ Hiếu Sâm lạnh lẽo đạm đạm mà nói, bụng ngón tay cảm nhận được sức nóng cực độ của chén trà. “Vợ thứ tư của đô đốc Triệu Nguyên ở Hồ Nam, ngươi có nhận thức không?”
“Yên Hồng sao? Ta biết, cũng là hồng bài ở câu lạc bộ đêm Lệ Đô, tháng trước còn tặng ta một lọ nước hoa của Pháp, làm sao vậy?”
“Ta nghe nói Triệu Nguyên ở Hồng khẩu (*) mở một ngân hàng tên là “Daxing” (Đại Hưng), còn luôn tuyển chọn vị trí đối diện với ngân hàng “Daxin” (Đại Hâm), ta không biết gã làm sao lại có nhiều vốn mở ngân hàng như vậy, ngươi đi tìm hiểu một ít tin tức, để xem ai mới là chỗ dựa sau lưng gã”
“Tốt, đại ca, việc này cứ giao cho ta” Kỷ Hiếu Hòa cười hì hì nói. Tình báo điều tra thương mại, tìm chứng cứ hành vi vơ vét trong giao dịch là những chuyện mà Kỷ Hiếu Hòa sở trường nhất, mạng lưới của y so với Kỷ Hiếu Sâm còn lớn hơn, mặc dù có những thành phần bất hảo, như là vũ nữ, gái hồng lâu các loại. Chỉ là, đôi lúc lời nói của các nàng có thể làm cho những chính khách vốn ngang ngược, kiêu ngạo kia phải xuống đài.
“Ngươi phải cẩn thận một chút, Triệu Nguyên trông có vẻ háo sắc lại ngu xuẩn, trên thực tế cũng không ngốc, gã chính là một kẻ tâm ngoan thủ lạt” Kỷ Hiếu Sâm hớp một miếng nước trà, nhắc nhở y.
“Nói đến tâm ngoan thủ lạt nha………………” ngón trỏ Kỷ Hiếu Hòa gảy miếng táo đỏ trong đĩa trà, cười nhạo: “Có ai so được với ngươi đây, đại ca?”
“Nói xằng bậy gì đó” Kỷ Hiếu Sâm có ý cảnh cáo liếc y một cái, rồi quay đi không thèm nhìn đến.
Có thù tất báo, tàn nhẫn vô tình, cũng không có lòng thương xót những kẻ nhỏ yếu, thanh danh ở bên ngoài của Kỷ Hiếu Sâm so với lão đại Thanh bang còn muốn đáng sợ hơn, có người nói dòng chảy trong cơ thể hắn không phải máu, mà là sắt thép. Hắn không hề mềm lòng mà thu mua các công ty bị phá sản, cho những người có nhu cầu cấp bách về tiền bạc vay nặng lãi để duy trì thể diện vương công quý tộc, để rồi cuối cùng đối phương phải lấy nhà cửa, tạp dịch trong nhà, thậm chí là vợ con để trả nợ.
Có người mắng Kỷ Hiếu Sâm là đồ tể (*), “giết người” không nháy mắt, nhưng cũng không ít kẻ vội vàng nịnh bợ hắn, hi vọng có thể vơ vét được chút ưu đãi, cơm áo không lo. Thời cuộc biến hóa quá nhanh, chiến loạn liên miên không dứt, người hôm nay còn hô phong hoán vũ, có thể ngày mai sẽ xuống cấp thành tù nhân. Có tiền, luôn tốt.
(*) đồ tể: người chuyên làm nghề sát sinh (ví với kẻ chuyên giết hại nhân dân)
Kỷ Hiếu Sâm cũng không nhớ rõ mỗi ngày phải gặp bao nhiêu người, thu bao nhiêu lễ vật. Địa chủ, nhân vật phú thương nổi tiếng, các chính khách cấp lớn, những người này còn cố ý mang theo các nữ nhân xinh đẹp đến bái phỏng hắn, vừa mở miệng đã nói làm thiếp cũng không sao. Cái loại phương thức buôn bán dẫn mối quan hệ bất chính kiểu này, Kỷ Hiếu Sâm cực kì ghét.
“Lâm thẩm đâu, đến phòng bếp rồi sao?”
“Đúng vậy, ta sai bà ấy đi lấy rượu” Kỷ Hiếu Hòa liếc mắt nhìn đồng hồ để bàn, nói: “Cũng sắp trở lại rồi”
Kỷ Hiếu Sâm đứng lên, xoay người thoáng xem xét chậu than đồng bên cạnh ghế Quý phi. Tuy rằng than củi đỏ rực, hừng hực thiêu đốt, nhưng dù sao thời tiết ban đêm cũng lạnh lẽo, ngón tay còn có thể cảm giác được không khí lạnh xung quanh, hắn dỡ nắp chậu than lên, lấy thán ki (*) bỏ thêm bốn cục than củi vào, khảy đi tro tàn rồi đóng nắp đồng lại.
(*) Thán: than, ki: hốt rác.
Sau đó Kỷ Hiếu Sâm đến trước tay vịn ghế Quý phi, cầm lấy món quà hắn mua về từ Thượng Hải, áo choàng da chồn nước đang rất thịnh hành khoác lên cái lưng đang trần trụi của Đồng Âm.
Ngực Đồng Âm một trận đau đớn, ôm lấy hai vai càng chặt, cậu không muốn cho đại ca vừa mới về nhà liền nhìn thấy bộ dáng cậu lên giường với Kỷ Hiếu Hòa.
Đồng Âm không dám xoay người nhìn Kỷ Hiếu Sâm, đầu cúi thật thấp. Áo choàng tuyết trắng, xa hoa mềm mại thập phần thích hợp với da thịt bóng loáng nhẵn nhụi của Đồng Âm, cậu trông rất giống tiểu động vật điềm đạm đáng yêu, bộ dáng nằm úp sấp dưới chân thợ săn cầu xin thương xót, chỉ có mái tóc đen dày lộ ra bên ngoài áo choàng, Kỷ Hiếu Sâm liếc nhìn nhìn cậu đang không ngừng run rẩy, vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cậu.
Cảm giác sợi tóc nhu tế luồn theo từng kẽ ngón tay chảy xuống khiến cho Kỷ Hiếu Sâm có cảm giác an tâm khó hiểu, tựa như thần giữ của tự tay chạm vào bảo tàng của chính mình, vô cùng thỏa mãn. Chỉ có Đồng Âm mới đem lại cho hắn cảm giác hoàn toàn thả lỏng, yên tĩnh và an bình như thế này, có lẽ Kỷ Hiếu Hòa cũng nghĩ giống vậy đi? Cho nên cách một vài ngày bọn họ đều sẽ trở lại nơi này, mà không phải đem nhiệt tình đốt hết vào Kỷ phủ to lớn.
Gánh vác cơ nghiệp là nghĩa vụ và cũng là mục tiêu đã định trước, điều đó chính là biển sâu áp lực cùng những cảm xúc mâu thuẫn. Mà đáng buồn nhất chính là, bất luận bọn họ phải trả giá bao nhiêu dạng cảm tình, bỏ ra biết bao sự cố gắng, phản ứng của Kỷ gia vẫn thủy chung lạnh lùng như vậy.
Trong mắt mẫu thân chỉ có phụ thân, trong mắt ông nội chỉ có quyền lực, còn bọn hạ nhân thì sao? Đối với bọn người đó, giữ được mạng mình đã tốt lắm rồi chứ nói chi đến chút tình cảm. Thế nhưng, trong căn nhà bọn họ chán ghét cùng cực này, chỉ duy nhất một thứ khiến bọn họ để tâm chính là ấm áp cùng thân tình trong đôi mắt Đồng Âm, chỉ có cậu không giống người khác, vĩnh viễn ngây thơ và lương thiện. Cậu là đối tượng mà hắn có thể ỷ lại mà không hề nghĩ ngợi, cho nên Kỷ Hiếu Sâm đem Đồng Âm ôm vào trong ngực mình, không cần biết có gì bất thường. Dù cho lúc trước ông nội đuổi Đồng Âm đi hoặc tùy tiện giao cho ai đó dưỡng dục, cho cậu cưới vợ cùng xây dựng sự nghiệp, thì Kỷ Hiếu Sâm cũng sẽ giết nữ nhân kia rồi đem Đồng Âm trở về.
____________ Đây là đệ đệ thuộc về hắn.
Lưu luyến buông mái tóc xinh đẹp ra, ngón tay Kỷ Hiếu Sâm hướng tới khuôn mặt cậu rồi loanh quanh xuống những nơi khác, áo choàng da chồn nước chỉ có thể che đậy đến phần eo. Đồng Âm đang nằm nghiêng, lộ ra đường cong mê người của cái lưng bóng loáng không tì vết, ngón tay của Kỷ Hiếu Sâm dường như bị hấp dẫn mà bồi hồi ở phía dưới xương sống thắt lưng, sau đó đầu ngón tay chui vào khe mông trắng nõn, nương theo dòng dịch thể hỗn loạn của Kỷ Hiếu Hòa chậm rãi sáp nhập vào sâu bên trong.
“Ngô…………” lưng Đồng Âm bị chấn động thật lớn, toàn thân phát run, có lẽ ngay từ lúc ngón tay Kỷ Hiếu Sâm chơi đùa trên lưng cậu, cậu đã có dự cảm sẽ bị cắm vào, thập phần kinh hoảng.
“Ô……………”
So với Kỷ Hiếu Hòa, đầu ngón tay của Kỷ Hiếu Sâm còn thô hơn một ít, co rúm ở huyệt khẩu, Đồng Âm không hề có cảm giác đau đớn mà thay vào đó là sự tồn tại mãnh liệt của dị vật, toàn bộ tinh thần đều tập trung hết lên ngón tay đang chuyển động. Đồng Âm theo bản năng muốn né tránh, chính là thân thể lại hành động tương phản với suy nghĩ, theo đó xuất hiện một loại cảm xúc không đồng dạng.
Cắm vào, rút ra, lại cắm vào, một đốt ngón tay chỉ hơi đi vào một chút, ở chỗ rất nông cấp tốc trừu sáp. Khiêu khích, chen vào, lại thủy chung không chịu hướng sâu vào trong gây nên càng nhiều kích thích. Bên trong ẩm ướt càng thêm co rút, ngứa ngáy khó nhịn, lúc này ngón tay Kỷ Hiếu Sâm mới xâm nhập tiến lên trêu chọc hoa bích.
“Không cần………….” Đồng Âm nghẹn ngào thốt ra, bả vai khẽ run rẩy, hô hấp cũng rối loạn, Kỷ Hiếu Sâm lại đột ngột rút ngón tay về, trở lại chỗ ngồi trước tay vịn ghế Quý phi.
“Chỉ mới chạm vào một chút đã ẩm ướt, còn nhanh như vậy” Kỷ Hiếu Sâm thần sắc tự nhiên uống một ngụm trà.
“Bởi vì bình thường làm quá ít đi?” Kỷ Hiếu Hòa cợt nhả đáp lời, “Nếu không phải định lực của ta tốt, mỗi lần cắm vào chắc chắn sẽ bị tiểu Âm làm cho tảo tiết”
“Phải không?”
“Đương nhiên, nếu không duỗi lưỡi liếm phần eo tiểu Âm cho đến khi nhũn ra thì thôi, hẳn ngay cả một đầu ngón tay ta cũng đút không vào đi, bên trong kẹp thật chặt nga, còn có màu hồng phấn nữa ~ ”
Hai huynh đệ mặt không đổi sắc mà thảo luận một đề tài *** uế tục tĩu, Đồng Âm chỉ có thể khom lưng lại, không dám nói một từ. Lúc này, Lâm thẩm đã trở lại, bà làm như không nhìn thấy Đồng Âm đang lõa thân trên nằm ở ghế Quý phi, lưu loát bố trí rượu nóng và những đĩa thức ăn cho ổn thỏa. Có một số người thậm chí cả cháo cũng không uống trong cả thập kỷ, tất cả thìa ăn ở Kỷ phủ đều được mạ vàng.
Súp vây cá, hồ điệp hải sâm, thịt kho tứ hỉ (*), còn có rượu Nữ Nhi Hồng sản xuất tại gia được ủ dưới hầm hơn mười tám năm. Trong căn phòng, hương rượu quyện với hương cơm quanh quẩn mọi ngõ ngách khiến kẻ khác phải thèm thuồng, Kỷ Hiếu Hòa sớm đã đói bụng, vội vàng phái Lâm thẩm lui xuống rồi bắt đầu ăn cơm.
Kỷ Hiếu Sâm gắp một đũa hải sâm, chậm rãi uống rượu, Đồng Âm cũng không thấy đói bởi vì trước đó đã ăn canh hầm. Hiện tại, cậu chỉ thầm nghĩ trong đầu làm cách nào để có thể áp chế được sự xôn xao nơi hạ thân, cậu phun ra từng hơi thở nặng nề, ma sát hai đầu gối của mình ý đồ muốn dời đi lực chú ý, nhưng căn bản là vô dụng. Không được dùng hai tay giải quyết dục vọng mà chỉ có thể tiếp tục chịu đựng dục hỏa dày vò.
Trong nháy mắt Đồng Âm muốn bật khóc, cảm thấy bản thân mình thật đáng buồn lại đáng thương, cho dù ngàn vạn lần không muốn, thân thể đã sớm phản bội cậu mà trầm luân trong nhục dục.
“Đồng Âm, lại đây”
Đột nhiên, Kỷ Hiếu Sâm ra lệnh cho cậu, hắn đã cởi âu phục, chỉ còn mặc áo ghi-lê và áo sơ mi kẻ sọc phẳng phiu, nút tay áo cũng đã tháo ra.
“…………….”
Đồng Âm không thể cự tuyệt, cậu chống đỡ thân thể chậm rãi leo xuống ghế Quý phi, đi đến trước mặt Kỷ Hiếu Sâm. Cậu nơm nớp lo sợ mà cúi đầu, da thịt toàn thân vì thẹn thùng mà nhiễm một màu hồng, Kỷ Hiếu Hòa một bên càng thêm hứng thú nhìn chằm chằm từng động tác của cậu, một bên uống rượu.
“Đến, quỳ xuống trước mặt ta” Kỷ Hiếu Sâm dùng mũi giày da ra hiệu Đồng Âm quỳ giữa hai chân mình.
“…………” Đồng Âm sắc mặt tái nhợt, lo sợ nghi hoặc mà đứng bất động.
“Không nghe thấy ta nói gì sao?” Kỷ Hiếu Sâm nghiêm lệ trừng mắt nhìn cậu.
Khóe mắt Đồng Âm ngấn lệ, chậm rãi đi đến chuẩn bị quỳ xuống
“Chờ một chút”
Cầm lên áo ba-đờ-xuy lông dê cao cấp vừa cởi ra lúc nãy, xem như giẻ lau mà vứt trên sàn nhà cứng rắn, Kỷ Hiếu Sâm mới để Đồng Âm quỳ xuống.
“Đem dây lưng cởi bỏ, kéo khóa xuống, còn cần ta phải dạy em sao?”
Đồng Âm lắc đầu, chính là vẫn quỳ ở nơi đó với vẻ do dự, Kỷ Hiếu Sâm không kiên nhẫn mà tự mình cởi quần lấy ra tính khí thô to dữ tợn, một tay chế trụ ót Đồng Âm, kéo đầu cậu lại gần, ngón cái thô lỗ cạy mở đôi môi mỏng hồng nhạt, cường ngạnh nhét tính khí vào miệng cậu.
“Ngô!”
Phân thân to lớn cứng rắn, chỉ mới cho đầu mút vào đã nhồi đầy miệng Đồng Âm, cậu phải cố hết sức để phun ra nuốt vào, đầu lưỡi vụng về bú liếm phân thân đáng sợ hiện đầy gân xanh, Kỷ Hiếu Sâm càng ép đầu cậu thấp hơn, thẳng đến khi linh khẩu chạm đến yết hầu mới dừng lại.
“Khụ, khụ…………..”
Hai má Đồng Âm vì nghẹn mà đỏ bừng, trong khoang miệng tràn ngập hơi thở của Kỷ Hiếu Sâm, là một loại hương khí mê hoặc cùng mùi xạ hương đầy nam tính, Đồng Âm khóc không ra nước mắt, đầu lưỡi chậm chạp hàm trụ phân thân đang ngày càng bành trướng, tận lực ma sát, yết hầu nhỏ hẹp vừa đủ để kích thích phần đỉnh ẩm ướt. Kỷ Hiếu Sâm vừa lòng buông lỏng tay, ngắm nhìn bộ dáng Đồng Âm quỳ gối giữa hai chân mình, đôi mắt cậu nhắm nghiền, liên tục phun ra nuốt vào côn thịt của hắn.
“Những cái khác không được, nhưng việc này thật ra lại càng ngày càng thuần thục_____” Kỷ Hiếu Sâm cố ý trêu chọc khiêu khích, thân mình Đồng Âm hơi cứng ngắc, hai má càng đỏ, hô hấp càng dồn dập, tựa hồ lại muốn khóc.
Nhưng Kỷ Hiếu Sâm không hề để ý tới Đồng Âm, tay nhấc ly rượu, chất lỏng cay nồng màu hổ phách theo yết hầu trôi xuống dạ dày, hạ phúc nổi lên một trận ấm áp khiến tâm tình người ta thật thư sướng.
Hai huynh đệ vừa tán gẫu các tin bát quái trên tạp chí vừa ăn cơm, mà Đồng Âm thì phải cố gắng lấy lòng Kỷ Hiếu Sâm, dùng khoang miệng mềm mại ma sát phân thân, đầu lưỡi chuyển động qua lại trên tính khí càng lúc càng cứng rắn, bởi vì miệng bị nhồi đầy, nước bọt ướt dính liền theo khóe miệng chảy xuống, có thể nghe rõ ràng tiếng vang *** mỹ trong gian phòng không lớn.
“A, vẫn là đại ca biết cách hưởng thụ nhất a” Kỷ Hiếu Hòa cảm khái buông đũa, cười nói. Y đã ăn no, tốc độ không đến thời gian dùng một chén trà nhỏ, còn uống thêm nửa bình Nữ Nhi Hồng, bất quá đôi mắt màu trà vẫn thực thanh tỉnh, chỉ có nơi khóe mắt hơi chuếnh choáng men say mà thôi, y nhàn tản dựa lưng vào đệm gấm nhìn hình ảnh Đồng Âm phục vụ Kỷ Hiếu Sâm, yết hầu một trận căng thẳng.
Y ngồi đối diện Kỷ Hiếu Sâm, xuyên qua bàn trà bằng gỗ lim có thể nhìn thấy tấm lưng quang lỏa của Đồng Âm và từng đường cong duyên dáng của cái mông, tuy rằng đã làm một lần nhưng tiểu phân thân không hề che lấp giữa hai chân Đồng Âm lại đứng thẳng, ở phía trước ướt thành mảng lớn, tựa hồ đang mời gọi Kỷ Hiếu Hòa tiếp tục, y nuốt một ngụm nước bọt, không thể chịu đựng nổi loại khiêu khích này liền từ ghế dựa đứng lên.
“Ngô, ngô………………..”
Cằm Đồng Âm chua xót nhưng vẫn cố hết sức lấy lòng quái vật to lớn trong miệng, vì muốn nhanh chóng thoát khỏi sự giày vò nhục nhã này, cậu đưa những ngón tay run rẩy cầm lấy phần gốc côn thịt, vuốt ve bộ phận mà miệng không thể hàm trụ được, như vậy đã có thể tính là thực cố gắng nhưng Kỷ Hiếu Sâm lại chưa hề có dấu hiệu phóng thích, Đồng Âm không biết bây giờ phải làm gì, mở to mắt trộm nhìn sắc mặt Kỷ Hiếu Sâm. Hắn vẫn còn uống rượu, không có một tia hoang mang nào, từ những sợi tóc được chải vuốt chỉnh tề đến từng hơi thở, nét mặt không hề hỗn loạn dù chỉ một chút.
“A!”
Đột nhiên, Kỷ Hiếu Sâm kéo tóc cậu, chặt chẽ ép cái đầu chậm chạp của cậu xuống, cấp tốc trừu sáp trong miệng cậu, Đồng Âm nhất thời không thể hô hấp, chau mày, vạn phần thống khổ, Kỷ Hiếu Sâm lại mệnh lệnh nói: “Mở chân ra, nâng thắt lưng lên”
Đồng Âm run rẩy đỉnh cao phần eo, mở rộng hai chân, Kỷ Hiếu Hòa quỳ ở phía sau cậu, hai tay tách song mông ra hết cỡ, dùng tính khí nóng rực tiến hành một đợt xâm lấn.
“Ô……………”
Eo Đồng Âm vặn vẹo giãy giụa, chính là phần đỉnh của nhiệt vật thô to vẫn linh hoạt chen vào cơ thể cậu, hơi dùng sức xâm nhập đã xé nở hoa bích.
Từng giọt lệ theo khóe mắt chảy xuống, lông mi dài mảnh phát run, ngón tay Kỷ Hiếu Sâm luồn vào từng sợi tóc trơn mượt của Đồng Âm, trầm thấp nói: “Em ghét nhất là tư thế này đúng không? Thoạt nhìn thật đúng là *** loạn a”
“Ô, ngô…………..”
Đồng Âm không thể nói, biểu tình buồn khổ như ăn phải mướp đắng mà vẫn thập phần mê người, miệng bị ép hàm chứa tính khí của đại ca, phía sau lại bị nhị ca xâm phạm, trong lúc này ba huynh đệ ruột thịt như những con rắn *** đãng, gắt gao quấn cùng một chỗ, hình ảnh sa đọa chịu không thấu này khiến Đồng Âm gần như nghẹt thở.
Thân thể trầm luân cùng linh hồn bị đả kích càng đẩy cậu đi đến con đường tuyệt vọng.
Bọn họ cứ như vậy sẽ rơi vào vực sâu tội nghiệt chăng? Trước mắt Đồng Âm mờ mịt, không hề nhìn thấy một tia sáng.
Thắt lưng Kỷ Hiếu Hòa trì hoãn chậm lại ma sát bí kính, phát ra tiếng vang ẩm ướt, tuy rằng động tác của y rất ôn nhu nhưng mỗi lần đều tưởng như đã đâm sâu đến tận đáy, triệt để mà xâm phạm Đồng Âm, còn Kỷ Hiếu Sâm được đầu lưỡi Đồng Âm ma sát, hắn bắt buộc cậu phải vừa hút vừa hàm nhập phân thân thật sâu. Trước sau đều bị công kích, hơi thở Đồng Âm càng ngày càng dồn dập, trán toát từng trận mồ hôi.
“Có thoải mái không? Thắt lưng của em đang xoay này, cảm giác rất tuyệt đi?” Kỷ Hiếu Hòa dùng hai tay đỡ lấy vòng eo nhỏ gầy của Đồng Âm, càng dụng lực va chạm, Đồng Âm “Ngô! Ngô!” mà chật vật cầu xin tha thứ, cậu trốn không thoát thế công của Kỷ Hiếu Hòa, cũng không có cách nào để mở miệng để hít lấy không khí, cả trước lẫn sau đều bị mãnh liệt đâm chọc quấy rối. Đồng Âm cảm giác cằm mình như muốn rớt ra, lượng nước bọt càng chảy nhiều hơn, nửa thân dưới bắt đầu co rút, tiểu huyệt chặt trất càng thêm nhanh chóng thu hẹp.
Kỷ Hiếu Sâm thân thủ nắm hai hạt thù du của Đồng Âm, hữu lực day kéo vân vê, mà Kỷ Hiếu Hòa cũng cầm lấy tiểu ngọc hành ướt đẫm của cậu mà nhu sát bộ lộng.
Mồ hôi tích đầy trên cơ ngực rắn chắc của hai người, đôi huynh đệ một bên thưởng thức bộ dáng Đồng Âm bị *** tra tấn mà hàng lông mày cậu nhíu chặt, tinh thần hoảng hốt, một bên càng triển khai tiến công thêm tàn khốc. Cơ thể Đồng Âm từ bả vai đến hông đều kéo căng, giống như phi thường khó chịu mà kìm nén tiếng rên rỉ ám ách. Đột nhiên, ba người cơ hồ bắn tinh ở cùng một thời điểm, Đồng Âm bị bắt nuốt vào toàn bộ chất lỏng, đầu váng mắt hoa, cũng cảm giác được Kỷ Hiếu Hòa phun ra trong cơ thể mình, dịch thể ồ ồ trào ra bắn tới tận sâu trong tràng đạo, cao thấp toàn thân cậu đều bị lây nhiễm hơi thở của các huynh trưởng.
Kỷ Hiếu Sâm và Kỷ Hiếu Hòa đem tính khí rút ra, Đồng Âm xụi lơ ngồi dưới mặt đất, ***g ngực trắng nõn phập phồng, những sợi tóc đen nhánh hỗn độn, trên khuôn mặt từ trán đến hai bên thái dương trở xuống đều nổi lên một vẻ đẹp hết sức phong tình, ánh mắt cậu mờ mịt ngơ ngác nhìn các ca ca.
“Đến đây”
Kỷ Hiếu Sâm xoay người kéo cánh tay Đồng Âm làm cho cậu toàn thân trần trụi khóa ngồi ở trên đùi, mặt đối mặt với hắn. Ban đêm chỉ vừa mới bắt đầu, mà Đồng Âm lại là thị tẩm của bọn họ, bọn họ còn muốn cùng cậu hưởng thụ nhục dục giống như bữa yến tiệc của những con ác thú.
Đang lúc tính khí Kỷ Hiếu Sâm từ phía dưới mà chậm rãi tiến vào cậu, Đồng Âm vì thân thể chính mình cơ khát mà bi ai không ngớt, nhưng là thân thể giống như bị mất kiểm soát mà hoàn toàn đắm chìm trong bể dục *** mỹ nồng đậm…………
“chiêm chiếp” Tiếng chim thanh thúy hót vang, trận tuyết rơi đêm qua cũng đã ngừng. Hôm nay tiết trời hết sức sáng sủa, Đồng Âm sau khi được Lâm thẩm hầu hạ rửa mặt xong thì ngồi xuống bàn ăn bữa sáng.
Đồng Âm mặc một chiếc áo xa hoa, vạt áo cài lệch, từng sợi gấm kim ngân đan vào nhau tạo nên vẻ mĩ lệ sáng rỡ, nền áo màu ngà voi nhẹ nhàng càng tôn lên khí chất tĩnh lặng thanh thuần như xử nữ của cậu, trên khuôn mặt thanh tú như con gái lại không lưu một tia hơi thở *** mị nào, bộ dáng khi ngồi ngắm phong cảnh đình viện vẫn giống trước là đáng yêu và dịu dàng ít nói như thế.
Kỷ Hiếu Hòa mặc một kiện áo sơ mi màu cây đay, quần tây hưu nhàn màu nâu đậm, đứng trên mặt tuyết bên ngoài gian phòng, duỗi thẳng song chưởng rèn luyện thân thể. Kỷ Hiếu Hòa và Kỷ Hiếu Sâm dường như chưa sinh bệnh bao giờ, từ nhỏ đã phải gian khổ tôi luyện, nhờ đó mà gân cốt bọn họ đều phi thường rắn chắc, dáng người hoàn mĩ giống một tác phẩm điêu khắc tỉ mỉ tinh tế của phương Tây.
“Đại thiếu gia, ta đến giúp ngài đổi giày”
Trên mặt Lâm thẩm tươi cười, lấy lòng mà đi vào căn phòng thay quần áo đang mở rộng cửa. Kỷ Hiếu Sâm đang đứng trước một mặt gương to, mặc một bộ âu phục được đo đạc cắt may vừa vặn. Thay quần áo, đổi giày, châm trà rót rượu…..loại sự tình như thế này bọn họ chưa bao giờ sai bảo Đồng Âm làm, bởi vì từ tận đáy lòng bọn họ cho rằng Đồng Âm không phải là người hầu.
Nếu chỉ một ngón tay Đồng Âm bị kim đâm, hay bị mảnh thủy tinh nhỏ … và vân vân … làm bị thương, bọn họ sẽ càng thấy phiền lòng hơn, như thế sẽ làm bọn họ nhớ đến mẫu thân mắc bệnh tâm thần kia, nghĩ đến đoạn thời gian u ám kia, giống như những tháng ngày bị nguyền rủa.
Phụ thân mất tích, gia nghiệp thì phiêu diêu, oán khí của mẫu thân đối với phụ thân hết thảy đều phát tiết lên người Đồng Âm. Hồi đó mới mười bốn tuổi mà khắp hai tay, mặt, lưng Đồng Âm đều là dấu vết bị roi tre quật, bị kim đâm, bị móng tay cào cấu. Vào mùa Đông lạnh không được mặc áo bông, hoặc chỉ mặc một kiện trường sam mỏng mà phải quỳ gối trên mặt hồ đóng băng, bên cạnh là dòng chữ “ngẫm lại dơ bẩn của mình” , mỗi lần là kéo dài đến hai, ba canh giờ.
Nhưng tra tấn Đồng Âm kiểu này vẫn chưa đủ để hết giận, mẫu thân thủy chung vẫn cảm thấy Đồng Âm là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt không thể không diệt trừ, nàng còn mua chuộc hạ nhân ở phòng bếp lén hạ độc Đồng Âm.
Thạch tín là thuốc dùng để bẫy chuột ở Kỷ phủ, chỉ cần nói trong hoa viên có chuột là có thể mua được nó ở hiệu thuốc, Kỷ phu nhân cho người mỗi sáng bỏ vào trong cháo bưng cho Đồng Âm. Ba mươi ngày sau, Đồng Âm sẽ hư thoát hôn mê, bất tri bất giác mà tử vong mà bệnh trạng biểu hiện ra chỉ giống như bị phong hàn.
Người phát hiện Đồng Âm hét lên khi ăn xong cháo loãng, nôn mửa, phát sốt, có khả năng bị trúng độc là Kỷ Hiếu Hòa. Còn cách đó hai mươi tám dặm, người đem chén cháo có trộn độc tráo đổi với chén cháo mà mẫu thân ăn là Kỷ Hiếu Sâm.
Bọn họ không còn cứu sống được mẫu thân đã “bệnh nguy kịch”, bị cừu hận hoàn toàn cắn nuốt. Trên thực tế là, trải qua cuộc sống tối hắc ám tại nơi này, trừ bỏ Đồng Âm, mỗi người đều giãy giụa tuyệt vọng trong cái xác vô hồn từng ngày.
Đây là bí mật trong lúc đó của Kỷ Hiếu Hòa cùng Kỷ Hiếu Sâm, hơn nữa trong tương lai bọn họ cũng sẽ để bí mật này cùng chôn xuống mồ, tuyệt đối không tiết lộ cho bất luận kẻ nào.
Bọn họ oán hận Đồng Âm đã đoạt đi thơ ấu của bọn họ, sự tồn tại của cậu giống như gai độc, nhưng cuối cùng họ vẫn đứng về phía Đồng Âm, phản bội mẫu thân đáng thương. Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, chính Kỷ Hiếu Sâm cũng không rõ ràng, hắn chỉ biết là mình và Kỷ Hiếu Hòa đưa ra lựa chọn giống nhau, bọn họ cũng không sợ hãi sau này sẽ phải xuống địa ngục.
Bởi vì sinh mệnh hiện giờ của bọn họ đang ở một nơi còn đáng sợ, càng hắc ám hơn so với địa ngục.
Kỷ Hiếu Sâm đang thắt một chiếc cà-vạt tơ tằm cao cấp, nhìn chăm chú vào gương, con ngươi đen tối như bóng đêm lạnh lùng bức người tựa như tử thần, dù cho ai nhìn đến ánh mắt này cũng nhất định sẽ cùng hắn bảo trì khoảng cách rất xa.
“Đại thiếu gia, giày đổi xong rồi” Lâm thẩm cầm bàn chải cẩn thận đánh bóng mặt giày da màu đen.
“Ân” Kỷ Hiếu Sâm gật đầu, ra khỏi phòng thay quần áo.
Trên bàn cơm gỗ Lim hình tròn khảm trai, bữa sáng phong phú đã được dọn sẵn, có sủi cảo tôm, bánh quẩy, thức ăn chay, bánh bao, bánh kẹp thịt băm chiên thượng đẳng (*). Cháo là ấn theo mùa Đông mà nấu, vào mùa này thì cháo lúa mạch là món ăn thích hợp để bồi bổ và bảo dưỡng thân thể. Nhưng nếu Đồng Âm không thích mà muốn ăn cháo trắng hoặc cháo hạt kê thì hạ nhân cũng sẽ thay đổi ngay lập tức.
Từ lúc trở về Kỷ gia, mặc kệ có bao nhiêu sự tình phải xử lí gấp Kỷ Hiếu Sâm vẫn duy trì thói quen ba huynh đệ cùng nhau dùng bữa sáng. Chỉ có giờ khắc này, bọn họ mới có cảm giác là “người nhà” mà Đồng Âm cũng sẽ thả lỏng hơn bởi vì các ca ca sẽ không tại thời điểm ăn sáng làm ra chuyện quá phận với cậu. Mỗi ngày vào buổi sáng, tâm tình Đồng Âm lúc nào cũng tốt.
Mái tóc đen được chải ngược ra phía sau, lộ ra vầng trán cao, tây trang màu đen cắt may vừa vặn với dáng người khôi ngô cao lớn, khí vũ bất phàm. Tuy rằng biết bề ngoài Kỷ Hiếu Sâm phi thường xuất chúng thế nhưng Đồng Âm vẫn ngây người ngắm nhìn tới thất thần.
Kỷ Hiếu Sâm đang ngồi ăn bên cạnh bình tĩnh mà dừng lại, vươn tay nâng cái cằm tinh xảo của Đồng Âm lên. Cằm dưới nằm gọn trong bàn tay to lớn thô ráp khiến Đồng Âm có chút sợ hãi.
“Thân thể, thế nào?” Kỷ Hiếu Sâm cẩn thận tỉ mỉ nhìn sắc mặt Đồng Âm, hỏi.
“A?”
“Đêm hôm qua muốn em hai lần, có chỗ nào còn đau không?”
“Không, không có…………..” Mặt Đồng Âm đỏ lên giống như trái hồng, vừa xấu hổ vừa câu nệ thùy hạ mi mắt, “Em không sao…………”
Tuy rằng hôm qua mây mưa thất thường đến khuya nhưng hai huynh đệ vẫn khắc chế dục vọng của chính mình, thời điểm ôm Đồng Âm vẫn thập phần ôn nhu, cậu cũng không cảm thấy có gì không thoải mái chỉ là toàn thân có chút bủn rủn mà thôi.
“Vậy là tốt rồi” Kỷ Hiếu Sâm buông tay ra, ôm trọn Đồng Âm rồi đi đến bàn tròn bên cạnh, hướng Kỷ Hiếu Hòa đang rèn luyện ở đình viện hô: “Hiếu Hòa, nên ăn cơm”
“Hảo, đại ca”
Tứ chi thon dài của Kỷ Hiếu Hòa đều giãn ra khoan khoái, ánh nắng buổi sáng sớm chiếu xạ lên hai vai cùng vòm ngực khỏe mạnh, mồ hôi nhỏ từng giọt, tinh lực tràn đầy, Đồng Âm thực hâm mộ y, cũng hi vọng mình có thể cường tráng thêm một chút. Nhưng không biết là do thể chất kém bẩm sinh hay là do trước kia ăn ít mà Đồng Âm không giỏi các việc lao động chân tay, chiều cao cũng chỉ đến đầu vai các ca ca, bất quá cậu mới mười sáu tuổi nên về sau nhất định còn cao lên nữa.
Kỷ Hiếu Hòa trở về phòng khách, ngồi xuống trước bàn ăn, Lâm thẩm liền vội trước vội sau múc từng chén cháo cho các vị thiếu gia. Đồng Âm hơi kiêng ăn một chút, cậu thích thức ăn chay và bánh bao nhưng lại không thích ăn nấm hương ở trong nhân, Kỷ Hiếu Sâm liền đem cái bánh bị cậu niết trên tay, lấy đũa gắp nấm hương ra rồi đưa trả lại cậu.
Kỷ Hiếu Hòa thổi nguội chén cháo mà Lâm thẩm bưng cho y rồi đẩy tới trước mặt Đồng Âm, đổi chén của y cho cậu, chỉ sợ Đồng Âm bất cẩn lại làm phỏng đầu lưỡi.
Khi hai huynh đệ làm việc này thì thái độ phi thường tự nhiên, giống như ăn cơm uống trà bình thường. Bởi vì lúc nào cũng làm như thế, Đồng Âm cũng không nghĩ có chỗ nào kì quái, cắn bánh bao, ăn thức ăn chay, lại hớp một muỗng cháo.
Ngoài đình viện, đàn chim sẻ ríu ra ríu rít chơi đùa trên ngọn cây, mới thong thả ăn vài muỗng cơm liền thấy Lâm thẩm vội vội vàng vàng chạy vào: “Đại thiếu gia! Nhị gia, Tam gia, còn có bốn vị lão gia khác ở phân gia đều đến đây, bọn họ nói sẽ chờ ngài ở Cổ Mai Hiên”
“Nói ta không có nhà” Kỷ Hiếu Sâm lạnh nhạt nói.
“Chính là các lão gia nói, hôm nay vô luận như thế nào cũng muốn được gặp ngài, nếu không bọn họ sẽ đợi luôn tại Cổ Mai Hiên không đi……………” Giọng Lâm thẩm càng lúc càng nhỏ, nhìn sắc mặt Kỷ Hiếu Sâm, da đầu co rút.
“Cho dù ngươi chỉ lớn hơn ta một ngày tuổi nhưng vẫn là đại ca a” Kỷ Hiếu Hòa vừa cắn bánh bao thịt vừa vui cười nói “Mấy lão nhân kia hẳn sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu, đại ca”
“Ngươi ít vui sướng khi người gặp họa đi, cùng ta ra ngoài” Kỷ Hiếu Sâm nghiêm lệ trừng y.
“Không cần! Hôm nay ta muốn bồi Đồng Âm, không có hứng chen chúc với mấy lão nhân sắp nằm trong quan tài a” Kỷ Hiếu Hòa trảm đinh triệt thiết (*) mà cự tuyệt, cũng lấy ánh mắt đồng dạng sắc bén trừng Kỷ Hiếu Sâm. “Hơn nữa đó là chuyện của đại ca mà”
(*) trảm đinh triệt thiết: chắc như đinh đóng cột.
“Hừ” Kỷ Hiếu Sâm thoáng nhìn một cách lạnh lẽo.
Bình thường, những người gọi là cậu, lão gia này luôn bị “dịu dàng” của Kỷ Hiếu Hòa hống đến mặt mày hớn hở. Ở trong nhóm tiểu bối hiếu thuận, Kỷ Hiếu Hòa là người được các bậc trưởng bối sủng ái nhất, bọn hạ nhân lại càng thích y. Bất quá, Kỷ Hiếu Hòa đa phần là xuất phát từ mục đích có lợi cho bản thân mới thèm dùng lời ngon tiếng ngọt với các vị trưởng bối, còn đa số thời điểm cũng không nguyện để ý tới bọn họ.
Nếu mọi người ở Kỷ phủ thật không xem y là thân nhân để đối đãi, mà là “vật phẩm thay thế bổ sung” cho vị trí gia chủ thì Kỷ Hiếu Hòa cũng có quyền xử sự theo ý mình. Y và Kỷ Hiếu Sâm rất thông minh, từ nhỏ đã biết cái từ “người nhà” thực chất là gì, không phải là những người thật lòng yêu thương bọn họ, những kẻ đó chỉ cần một cái gọi là huyết mạch, một người dùng để thừa kế mà thôi.
“Cho dù ngươi có phát hỏa cũng vô dụng, ta sẽ không đi cùng ngươi” Kỷ Hiếu Hòa nói, gắp qua một cái sủi cảo tôm bỏ vào trong bát Đồng Âm “Đừng ăn mỗi cháo, tiểu Âm”
“Vâng………..” Đồng Âm cúi đầu ăn sủi cảo tôm tươi ngon trong bát thủy tinh.
“Bánh ga-to xốp mềm này cũng rất ngon a, nếm thử xem” Kỷ Hiếu Hòa lại gắp thêm một miếng ga-to có táo đỏ cho Đồng Âm.
Nhìn hai người sóng vai thì thầm to nhỏ với nhau, hoàn toàn không nhìn đến hai đứa em trai của hắn, Kỷ Hiếu Sâm thở phì phì buông đũa, bật đứng lên nói: “Ta đến tiền viện một chút” Lâm thẩm vội vàng chạy đi trước dẫn đường.
“Đại ca…………” Trước khi Kỷ Hiếu Sâm rời đi, Kỷ Hiếu Hòa vừa cười meo meo vừa nói: “Mặc kệ mấy lão nhân kia nói như thế nào, đại tẩu tương lai nhất định phải là một đại mĩ nhân không thua kém Đồng Âm nga”
Kỷ Hiếu Sâm quay đầu liếc nhìn y rồi “Phanh!” một tiếng đóng cửa rời đi.
“Đại tẩu tương lai………..?” Đồng Âm nhìn Kỷ Hiếu Hòa, không rõ ràng hỏi.
“Là ta nói giỡn thôi không có gì đâu, chúng ta ăn cơm nào” Kỷ Hiếu Hòa xoa xoa tóc Đồng Âm, vô cùng thân mật mà nói.
______________________________________________
(*) súp vây cá, hồ điệp hải sâm, thịt kho tứ hỉ, bánh kẹp thịt băm chiên: mấy cái tên thức ăn không biết nên ta chém hết hoặc để nguyên, có gì sai sót mong các nàng bỏ qua O(>﹏