Ác Hán

Chương 428: Q.1 - Chương 428: Ai Có Thể Hoành Đao Lập Mã, Chỉ Cẩm Phàm Tướng Quân Ta




Trên Hồ Đầu sơn, Hồ Chiêu vẻ mặt lạnh tanh, ánh mắt lạnh lùng.

Trong cuộc sống ngắn ngủi, hình như hắn đã già đi rất nhiều, tóc mai đã sinh ra tóc bạc. Nhưng ai cũng không dám coi thường vẻ bề ngoài văn nhược của nam tử trung niên tuổi gần 40 này. Trong quân trướng, một đám người đang sắp hàng quỳ, người nào cũng y sam không chỉnh tề, khuôn mặt tiều tụy.

Sa Ma Kha đã xuất chinh!

Nhưng Võ Lăng sơn lại không yên ổn.

Theo đại quân rời đi, các phương rục rịch. Đặc biệt là sau khi Sa Ma Kha binh bại Di Thủy, Ngũ Khê Man cũng xuất hiện một số hành động không phối hợp.

Năm đó, Sa Ma Kha bằng vào võ lực nhất cử thống nhất các tông bộ Ngũ Khê Man.

Ngoài biểu hiện những người này hình như rất kính phục, nhưng trên thực tế thì sao, Hồ Chiêu biết rõ ràng, tông soái các bộ cũng lòng dạ khó lường.

Cho nên, ngày thứ ba Sa Ma Kha xuất binh, Hồ Chiêu đã phát ra tín hiệu cầu viện với Chu Hân.

Mà Chu Hân cũng đặc biệt cẩn thận, từ Võ Lăng phái binh thật sự quá bắt mắt. Vì vậy hắn mệnh Dậu Dương lệnh là Chu Trị nghĩ cách xuất binh tương trợ.

Chu Hân Chu Trị này đều có giao tình với Đổng Phi.

Đặc biệt Chu Trị càng khen Đổng Phi không dứt miệng. Sau khi nhận được tin tức lập tức sai con trai Chu Tân lĩnh 2000 người lẻn vào Hồ Đầu sơn.

Tông soái các bộ vừa mới có cử động, Hồ Chiêu đã lấy thế sét đánh không kịp bưng tai cùng Chu Tân binh chia làm hai đường, bắt lấy tông soái 18 bộ. Lúc này, tông soái 18 bộ đang quỳ gối trong quân trướng, thấp thỏm lo âu nhìn Hồ Chiêu, người nào ngay cả thở mạnh cũng không dám.

- Ấu Bình cho rằng nên xử trí những người này thế nào?

Chu Tân tuổi chừng 30, có một đứa con trai tên Chu Phường vừa mới đầy một tuổi. Da mặt trắng trẻo luôn mang theo nụ cười hiền hòa. Nhìn qua làm cho người ta có một loại cảm giác vô hại, nhưng trên thực tế thì sao? Sự tàn nhẫn của Chu Tân thậm chí ngay cả Sa Ma Kha cũng không so được.

Năm đó khi Chu Trị đảm nhiệm Dậu Dương lệnh, Chu Tân đã thống lĩnh quân sự.

Nói đến thì Chu Trị là người có phần nhu nhược, không phải là một người cường ngạnh. Mà huyện Dậu Dương hẻo lánh, nhiều đạo phỉ sơn tặc, thường xuyên tập kích quấy rối Dậu Dương. Sau khi Chu Tân chưởng binh lĩnh 300 quận binh phá liền 13 trại bốn phía, tiêu diệt hết mấy thế lực đạo phỉ.

Nói hắn tàn nhẫn là sau khi bắt được thủ lĩnh của 13 đạo phỉ đó, Chu Tân không lập tức giết chết.

Hắn tự lập 'Lột da pháp'. Sau khi lột da 13 đạo phỉ liền treo trên đường ngoài thành Dậu Dương. Thi thể máu chảy đầm đìa đó khiến người khác sợ hãi. Cho nên đạo phỉ sơn tặc xung quanh đều biết huyện Dậu Dương có một huyện úy lột da, tất cả đều chạy hết ra ngoài, không dám tùy tiện xâm phạm Dậu Dương nữa. Chu Tân cũng bởi vậy được dân bản xứ gọi là 'Chu lột da', hung danh thịnh đến nỗi ngay cả thái thú Võ Lăng là Chu Hân cũng nghe được.

Chu Hân cười nói:

- Lão Chu cả đời thành thật, chỉ sợ bởi vậy mà phá hủy danh tiếng. Tuy nhiên loạn thế nên lấy trọng hình, Ấu Bình làm vậy cũng là trong tình lý. Như vậy rất tốt, chí ít vùng Dậu Dương không còn thấy đạo phỉ sơn tặc, còn là một phương thanh bình. Rất tốt.

Cho nên, khi Hồ Chiêu hỏi Chu Tân, tất cả tông soái đều sợ đến tái mặt.

- Hồ đại nhân, chúng tôi không thuộc trị hạ của Dậu Dương, cho dù muốn xử trí chúng tôi, cũng nên do Sa Sa quyết định.

Lời còn chưa dứt, Chu Tân đứng dậy quất lên mặt tông soái đó một roi, kết quả da tróc thịt bong, máu chảy ra như suối.

- Khi cần ngươi nói sẽ cho ngươi mở miệng. Các ngươi chỉ là kẻ tù tội, có tư cách gì ở đây lớn tiếng ồn ào, chẳng lẽ muốn nếm chút khổ sở.

Một câu nói khiến tông soái im miệng.

Khi Chu Tân nói vẫn còn mỉm cười, nhưng trong mắt mọi người nụ cười đó lại rất đáng sợ.

Hồ Chiêu cười lạnh:

- Các ngươi cũng chỉ là Man soái, dám nói năng lỗ mãng, gọi thẳng tục danh của đại vương. . .Hừ hừ, cái này coi như tử tội. Đại vương đối với các ngươi không tệ, còn phân phong quan chức cho các ngươi. Không đền ơn thì thôi, lại sinh ra lòng phản nghịch. Đừng nói những việc các ngươi làm ta không biết. Đương kim thiên tử đã mệnh Chiêu làm Ngũ Khê trưởng, hành vi của các ngươi sao có thể giấu diếm được con mắt của ta?

Chu Tân cười nói:

- Hành vi đại nghịch bất đạo này nên lột da thị chúng!

Các tông soái rùng mình, kinh khủng mở to hai mắt: tiếu diện hổ này quả thực không hổ cho tên hiệu Chu lột da.

- Phải nên như vậy. . . Làm phiền Ấu Bình rồi!

- Tân chỉ san sẻ công việc, đâu thể nói làm phiền được?

Hai người này mỗi người một câu, đã chứng thực số phận của 18 tông soái.

Các tông soái la lên thảm thiết:

- Ngươi là người Hán, không phải là tộc nhân ta, có tư cách gì xử trí bọn ta? Bọn ta muốn gặp đại vương, muốn gặp đại vương!

Chu Tân hét lớn:

- Kéo ra ngoài cho ta!

Có hãn tốt đợi ngoài cửa đã lâu, nghe được lập tức xông vào đại trướng, kéo 18 tông soái ra ngoài.

Phút chốc, từ bên ngoài truyền đến tiếng kêu thảm thiết, thanh âm đó giống như giết lợn, mang theo tâm tình tuyệt vọng trước khi sắp chết.

Chu Tân lại giống như không nghe thấy, nhỏ nhẹ nói:

- Hồ đại nhân, ngài nói tam gia. . .

Hồ Chiêu thở phào một hơi:

- Có thoát hiểm hay không thì phải xem bọn Cam Hưng Bá có thể kịp thời chạy tới hay không? Ta cũng không lo lắng việc khác. Nếu Cam Ninh cứu được tam gia thì nên đi thế nào? Mai Thành đầu hàng, đường lui đã bị phong tỏa. Chỉ có thủy lộ, cũng nguy hiểm trùng trùng. Nếu ngay cả Cam Hưng Bá cũng bị kẹt ở đó... Tương lai ngươi ta. . . Sợ là không còn mặt mũi về Trường An gặp mặt đại đô đốc nữa rồi.

Nụ cười cũng đã tắt trên môi Chu Tân. . .

******

Trước dốc Trường Bản, Cam Ninh lĩnh 100 kiện tốt đột nhiên đánh ra.

Mặc dù chưa từng gặp qua Cam Ninh, nhưng Sa Ma Kha lại nghe rõ ràng tên của Cam Ninh. Hắn tinh thần đại chấn, huy vũ cương tiên trong tay, trở nên đặc biệt hung mãnh. Mà binh đinh tứ tán có không ít người từ trong loạn quân đánh ra, đã hội hợp với Sa Ma Kha. Sa Ma Kha dẫn tàn quân tả tiên hữu thương, cũng đã đánh ra được một đường máu, hội hợp với sở bộ của Cam Ninh chạy đến trước mặt.

- Tam gia, Ninh nhận được thư của Hồ đại nhân, mệnh ta đến đây trợ giúp. . . Cam Ninh tới chậm, xin tam gia thứ tội.

Cam Ninh ở bên ngoài phiêu bạt đã lâu, đạo lí đối nhân xử thế vẫn hiểu. Mặc dù nói Sa Ma Kha thảm bại, nhưng hắn cũng không dám làm lên mặt nạt người. Trong thư đó rõ ràng là muốn hắn tới cầu viện Sa Ma Kha, nhưng từ trong miệng Cam Ninh nói ra thì lại khác.

Chi viện và cứu viện chỉ khác một chữ, ý tứ lại cách biệt một trời.

Sa Ma Kha cười khổ:

- Tướng quân đừng vội khách khí, nếu như đến chậm một bước, Sa Ma Kha cũng khó thoát chết. Quân ta còn thừa lại không được bao nhiêu, xin mời tướng quân phát lệnh. Từ Sa Ma Kha trở xuống sẽ vâng theo mệnh lệnh của tướng quân, nên đi đâu, xin tướng quân sớm định đoạt.

Người kính ta một thước, ta kính người một trượng.

Cam Ninh khách khí, Sa Ma Kha tự nhiên cũng cho thấy thái độ.

Trong giọng nói đã biểu lộ hắn sẽ lấy Cam Ninh như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Mà Cam Ninh nghe thế cũng yên tâm.

Nói thật ra vừa rồi Cam Ninh còn đang lo lắng sau khi hợp binh với Sa Ma Kha thì sẽ lấy ai là chủ? Hiện tại được rồi, tất cả đã đơn giản hơn!

Cam Ninh nói:

- Tam gia, Ninh cũng không khách khí. . . Thuyền của ta đang ở Chương Sơn (phía đông nam TP.Kinh Môn Hồ Bắc ngày nay), tổng cộng có bốn chiếc lâu thuyền, hơn trăm chiếc chiến thuyền. Có Tô Phi tướng quân đang thủ ở Nội Phương tụ, mời tam gia lập tức theo Ninh mở đường máu, sau khi lên thuyền sẽ không còn lo gì nữa.

- Như vậy thì theo tướng quân!

Hai người giao lưu chốc lát, sau đó lập tức hợp binh lại đánh ra hướng đông nam.

Lý Nghiêm tuyệt đối không nghĩ đến chuyện đã tới bước này còn có một đạo nhân mã xông ra phá hỏng. Hắn thẹn quá thành giận, lớn tiếng quát lên:

- Truyền lệnh tam quân, bắn cung, bắn cung. . . Vô luận thế nào cũng phải giữ lại những người này và Sa Ma Kha cho ta.

Thùng thùng thùng. . .

Có tiếng mõ gấp gáp vang lên, lập tức có cung binh xông lên bao vây.

Nhưng Sa Ma Kha và Cam Ninh giống như hai con cọp, trăm kiện tốt phía sau cùng tàn quân của Sa Ma Kha đều biết, lúc này quay đầu lại chỉ có tử lộ. Đánh ra ngoài, chỉ cần có thể đột phá vòng vây thì có thể sống sót.

Mọi người đều liều mạng rồi!

Không đợi cung tiễn thủ vào chỗ, Sa Ma Kha và Cam Ninh đã mở được một đường máu.

Lúc này hai người đều đã huyết nhiễm chinh bào, giống như một người máu. Cũng không nhớ rõ rốt cuộc đã giết bao nhiêu người, dù sao thì quân địch càng ngày càng ít. Càng đánh càng hăng hái, hai người dẫn tàn binh bại tướng không đến 400 người đã đột phá được vòng vây.

So sánh với trận Trường Bản trong diễn nghĩa, đại chiến Trường Bản hôm nay mặc dù không thảm liệt bằng năm đó, nhưng cũng đủ khiến người ta sợ hãi. Trong tay Lý Nghiêm cũng không có trăm vạn hùng binh như Tào Tháo, đoạt Lam Khẩu tụ, đoạt Di Đạo. . . Binh lực của Nam Quận cũng tùy theo bị phân tán ra.

Đây có lẽ là nguyên nhân lớn nhất Cam Ninh và Sa Ma Kha có thể chạy thoát được.

Lý Nghiêm sao cam tâm để miếng thịt đã đến bên mép chạy đi? Vung lệnh kỳ, ba vạn nhân mã theo đuổi không bỏ, thề phải phải bắt được đám người Sa Ma Kha.

Kiện tốt của Cam Ninh còn đỡ, nhưng người Sa Ma Kha dẫn theo đã không theo kịp.

- Đại vương, chúng tôi ở chỗ này ngăn cản truy binh, mời đại vương nhanh chóng rời khỏi. . . Chỉ hy vọng đại vương có thể đối xử tử tế với người nhà của chúng tôi.

Một người Ngũ Khê Man đột nhiên ghìm ngựa lại.

Sa Ma Kha nhìn lại, hắn nhận ra người này. Chuẩn xác mà nói, người này cũng không phải người Ngũ Khê Man, mà là người Nam Man từ Kiến Ninh di chuyển qua.

Người này tên là Đổng Hợp Thác, 10 năm trước bởi Nam Man xảy ra dịch bệnh cho nên đưa cả nhà đến Ngũ Khê Man.

Trong lòng Sa Ma Kha run lên, nhưng vào lúc này hắn cũng biết Đổng Hợp Thác nói không sai. Muốn đưa hết đi, có thể một người cũng không chạy thoát được.

- Hợp Thác huynh đệ, Sa Ma Kha nhớ kỹ ân tình của ngươi hôm nay!

Cam Ninh cũng hét lớn:

- Hảo hán tử!

Có 200 người Ngũ Khê Man ở lại theo Đổng Hợp Thác ngăn cản truy binh của Lý Nghiêm. Sa Ma Kha và Cam Ninh cũng biết chút người ấy căn bản không có khả năng ngăn cản binh mã của Lý Nghiêm. Nếu còn dây dưa, chỉ sợ sẽ lãng phí tính mệnh của những hảo huynh đệ này.

Sa Ma Kha chảy nước mắt, cùng Cam Ninh chạy đi như điên.

Hô Lôi Bác cũng dùng hết toàn lực, đoàn người chạy hết nước, khi trời mới sáng rốt cuộc đến Nội Phương tụ.

Rất xa đã nhìn thấy lâu thuyền, Cam Ninh thở phào một hơi.

Tô Phi lĩnh người qua, đầu tiên là bái kiến Sa Ma Kha, sau đó mời họ lập tức lên thuyền.

Sa Ma Kha vừa mới nhảy xuống chiến mã, nhưng lại nghe Hô Lôi Bác hí dài một tiếng rồi ngã ra đất, miệng sùi bọt mép.

- Hắc tử, hắc tử!

Năm đó Hô Lôi Bác mà Điển Vi tặng cho Sa Ma Kha toàn thân màu đen, vì vậy Sa Ma Kha gọi nó là "Hắc Tử". Theo Sa Ma Kha mấy năm, lần này luân phiên chạy gấp, lại liên tiếp gặp chém giết. Hô Lôi Bác từ lâu đã sức cùng lực kiệt, sau khi chở chủ nhân đến nơi an toàn, rốt cuộc không gắng được nữa!

Té trên mặt đất, đôi mắt to êm dịu vẫn nhìn Sa Ma Kha, toát ra niềm quyến luyến vô tận.

Sa Ma Kha ôm lấy đầu của Hắc Tử, ngửa mặt lên trời gào lên tê tâm liệt phế:

- Lý Nghiêm. . . Lý tặc! Ta thề không lưỡng lập với ngươi!

Hắc Tử không ngừng hủi Sa Ma Kha, hình như đang nói: Chủ nhân, Hắc Tử đã hoàn thành nhiệm vụ rồi. Ngươi đi nhanh đi!

Khóe mắt chảy ra huyết lệ, Sa Ma Kha dưới sự khuyên bảo của Cam Ninh và Tô Phi rốt cuộc buông Hắc Tử ra, vừa đi vừa quay đầu lại leo lên lâu thuyền.

Rất xa, thấy Hắc Tử động thân hai cái, mắt chậm rãi nhắm lại.

Từ xa khói báo động cuồn cuộn. Lý Nghiêm đã đuổi tới.

Sa Ma Kha đứng ở đầu thuyền, mắt nhìn đại kỳ của Lý Nghiêm xuất hiện trên bến đò. Lúc này, bến đò cách lâu thuyền khoảng chừng 300 bước.

Sa Ma Kha đột nhiên lấy Tượng Long bảo điêu cung ra, giương cung cài tên, gầm lên một tiếng.

Quỷ khốc tiễn đặc chế mang theo tiếng rít thê lương, nhanh như lưu tinh thiểm điện, bắn chính giữa cột đại kỳ. Cột cờ to như miệng bát bị Quỷ khốc tiễn bắn trúng, vang lên cái ầm, vụn gỗ bay tán loạn, đại kỳ ầm ầm ngã xuống. Không chờ Lý Nghiêm kịp phản ứng, tiễn thứ hai của Sa Ma Kha đã bắn qua. Vội vội vàng vàng Lý Nghiêm cúi người xuống, nằm lên lưng ngựa.

Quỷ khốc tiễn sượt qua đỉnh đầu hắn, một tướng lĩnh phía sau không kịp né tránh bị trúng giữa cổ họng, người ngã xuống ngựa.

- Lý Nghiêm, để lại cái mạng chó cho ngươi. . . Ngươi nhớ kỹ, trước đó gia gia lấy tính mệnh của ngươi, lo mà quý trọng đi!

Giọng của Sa Ma Kha từ trên mặt sông truyền tới.

Lúc này Lý Nghiêm cũng đã điên cuồng rồi:

- Bắn cung, bắn cung. . .đừng để tặc nhân đi!

Cung nỗ thủ kéo cung phóng tiễn, nhưng thuyền đã đi xa. Lý Nghiêm biết, từ nay về sau, hắn sẽ có thêm một kẻ địch đáng sợ mà hung ác.

Vốn định kiến lập công huân, nhưng không ngờ tới sẽ là kết quả này.

Lý Nghiêm cũng nói không rõ lắm cảm giác trong lòng lúc này.

Khiếp sợ, sợ hãi, còn có chút hối ý. . . Nếu như năm đó ta theo Hoàng Hán Thăng đi Tây Vực, hôm nay sẽ là thế nào chứ?

******

Bắn liền hai tiễn, nỗi ấm ức trong lòng Sa Ma Kha hình như cũng giảm bớt rất nhiều.

Mấy ngày liền bôn ba, lại thêm cái chết của Chu Triêu Đổng Hợp Thác, đại quân tan tác, còn có ái mã Hắc Tử chết, khiến hắn sức cùng lực kiệt.

Nằm xuống liền ngủ ngay!

Cam Ninh vốn định mời Sa Ma Kha uống mấy bình rượu ngon lấy từ kho lương Giang Lăng, nhưng hiện tại đã không còn cần thiết nữa rồi.

Sài Tang sau hỏa hoạn, Cam Ninh ven đường thôn tính vài nhóm thủy tặc, trong đó đầu lĩnh của một nhóm thủy tặc tên là Đặng Đương. Sau khi biết đoàn người Cam Ninh là thủ hạ của Đổng Phi, không nói hai lời liền đầu quân cho Cam Ninh. Vừa hỏi nguyên nhân, Đặng Đương này lại là tỷ phu của Lữ Mông.

Thì ra Lữ Mông có một tỷ, trước kia gả cho Đặng Đương.

Đặng Đương này vốn là người Cửu Giang, bản tính hào sảng, tại địa phương rất có tiền tài. Không nghĩ tới Lữ Mông hiến Đại Cốc quan, đầu hàng Đổng Phi. Đặng Đương biết Cửu Giang này là địa bàn của Lưu Bị, trước đây Lữ Mông thanh danh không hiện cũng thì thôi, hôm nay đầu hàng Đổng Phi, Lưu Bị khẳng định sẽ có phát hiện. Hắn hoảng loạn, liền dẫn theo thê tử cùng môn khách trong nhà cưỡi thuyền trốn đi.

Nhưng toàn bộ Giang Nam nơi nơi đều là địch nhân của Đổng Phi.

Đặng Đương rơi vào đường cùng, liền đi làm thủy tặc. Nhưng lại tìm tới hảo hữu tại Hội Kê tên là Đổng Tập. Hai người tại Đại Giang làm việc buôn bán không vốn. Hiện giờ Cam Ninh thành lập Cẩm Phàm doanh, đang lúc yêu cầu người tới hỗ trợ. Đặng Đương Đổng Tập đến đã trợ giúp hắn không ít.

Tại Giang Lăng lại cướp hai chiếc lâu thuyền cùng hơn mười chiếc chiến thuyền, thực lực lập tức đại tăng.

Sa Ma Kha đang ngủ, nhưng đám người Cam Ninh lại không thể nghỉ ngơi.

Nơi này là Hán Thủy, vẫn thuộc về trị hạ của Kinh Châu Lưu Biểu. Nếu không thể mau chóng tiến vào Vân Mộng trạch, khẳng định sẽ gặp thuỷ quân của Lưu Biểu.

Vì vậy, Cam Ninh Tô Phi, Đặng Đương Đổng Tập bốn người thương lượng, giương buồm nhanh chóng tiến lên.

Chỉ cần tiến vào Vân Mộng trạch rồi, bằng vào hà đạo như mê cung bên trong Vân Mộng trạch, đủ để bảo đảm an toàn cho mọi người.

Nghĩ thì rất hay...

Hơn nữa ngay từ đầu đội tàu cũng chạy rất thuận lợi. Đến khi trời tối đội tàu cũng đã vòng qua Cánh Lăng, thẳng đến Vân Mộng đại trạch.

Đêm đó Sa Ma Kha ngủ rất say, một đêm không tỉnh lại.

Khi trời sắp sáng thân thuyền đột nhiên chấn động. Sa Ma Kha bỗng dưng tỉnh lại.

- Xảy ra chuyện gì?

Cam Ninh đặc biệt an bài cho Sa Ma Kha một tiểu giáo, nghe được Sa Ma Kha la lên, hắn vội vã đi tới, nhỏ nhẹ nói:

- Tam gia, phía trước hình như có thuyền địch cản đường.

Sa Ma Kha nghe vậy vội vàng chộp lấy cương tiên và đi ra khoang thuyền.

Trời mới tảng sáng, trên sông còn có một tầng sương mù. . .

Cam Ninh thấy Sa Ma Kha đi ra, mỉm cười, cũng không nói gì.

Trải qua một trận huyết chiến, Sa Ma Kha biết, võ nghệ của Cam Ninh hơi có chút chênh lệch so với hắn, tuy nhiên cũng không kém nhiều. Hơn nữa ân cứu mạng, cũng có phần tôn trọng Cam Ninh. Hắn đi lên trước, nhỏ nhẹ nói:

- Cam tướng quân, nghe nói gặp thuyền địch. Tình huống thế nào?

Cam Ninh cười nói:

- Tam gia yên tâm, chỉ là tiểu tặc, còn chưa ngăn được đường của chúng ta!

Nói rồi hắn đặt ngón tay vào trong miệng, huýt sáo dài một tiếng chói tai. Lâu thuyền của Đặng Đương và Đổng Tập lập tức tản ra hai bên.

Ở chính giữa chỉ còn lại đội thuyền của Cam Ninh và Tô Phi.

- Đối phương khoảng chừng có bảy tám thuyền lớn, chiến thuyền chừng 150 chiếc. Lúc này trên sông có sương mù. Họ cũng không dám manh động.

- Chủ tướng là ai?

Cam Ninh gãi gãi đầu:

- Nói là Hoàng Tổ, nhưng sợ hắn cái chó gì? Trên Đại Giang này Cam Ninh cũng muốn lĩnh giáo một chút bản lĩnh của vị đô đốc thuỷ quân Kinh Châu.

Sa Ma Kha cười:

- Như vậy thì Sa mỗ sẽ chờ xem thủ đoạn của tướng quân!

Cam Ninh gật đầu, không nói gì nữa.

Một lát sau, mặt trời mọc lên xua tan đi sương mù dày đặc trên sông. Cam Ninh đột nhiên phát ra hiệu lệnh, trên thuyền lập tức kéo buồm lên.

Cam Ninh khoác xiên y giáp trên người, lộ ra nửa cánh tay. Hắn cầm trong tay Ngân liên đao:

- Các thanh niên, lên cho ta. . .

Người này ngay từ đầu sẽ không dự định né tránh, mặc dù biết rõ thế lực của đối phương mạnh hơn hắn, nhưng không ảnh hưởng đến quyết định của hắn chút nào.

Tô Phi và Cam Ninh tri giao nhiều năm, thấy Cam Ninh phát ra cờ hiệu, lập tức phối hợp hành động.

Hai chiếc thuyền lớn ở phía trước, theo gió vượt sóng lao tới thuỷ quân Kinh Châu đối diện. Hơn mười chiếc chiến thuyền nấp phía sau thuyền lớn.

Cam Ninh ở đầu thuyền, một tay cầm thuẫn bài, một tay vũ Ngân Liên Đao.

- Tăng tốc, tăng tốc. . .Các thanh niên, thuỷ quân Kinh Châu chẳng qua là một đám đàn bà. Tiến lên cho ta, tiến lên!

Các kiện tốt trên thuyền lớn tiếng hô hào, tốc độ của thuyền càng lúc càng nhanh, giống như một con cự thú điên cuồng lao tới thuỷ quân Kinh Châu.

Thuỷ quân Kinh Châu kéo cung bắn tên, nhưng không ngăn được bước tiến của lâu thuyền. Chiến thuyền phía trước bị lâu thuyền đụng cho tan tành, vô cùng thê thảm.

Mà Cam Ninh lại càng trở nên hưng phấn hơn, ánh mắt sáng quắc.

Ầm một tiếng, hai chiếc lâu thuyền chạm vào nhau. Cam Ninh không nói hai lời, nhún người nhảy qua. Một tay vũ thuẫn, một tay vung đao, thuỷ quân Kinh Châu trên thuyền ùa lên, nhưng không một người có thể ngăn cản bước tiến của Cam Ninh. Lâu thuyền của Tô Phi ở bên ngoài làm yểm hộ, đụng ngã hết các chiến thuyền áp sát tới. . . Mà lâu thuyền khác của quân Kinh Châu muốn tiến lên tiếp ứng lại bị Đặng Đương Đổng Tập đột nhiên đánh ra khiến trở tay không kịp.

Thuỷ chiến Sa Ma Kha không hiểu chút nào!

Nhưng hắn có thể nhìn ra được Cam Ninh tuyệt đối là một chuyên gia ở trên nước.

Hơn trăm kiện tốt giết đến trên thuyền của thuỷ quân Kinh Châu, vung đao mãnh công. Dưới sự dẫn dắt của Cam Ninh đánh cho quân Kinh Châu chạy trốn chật vật, đều nhảy hết xuống nước.

Một viên đại tướng tay vũ họa kích định ngăn cản Cam Ninh.

Nhưng Cam Ninh tránh thoát họa kích, sau khi ném thuẫn bài đi liền nhảy lên cao, hai tay cầm Ngân Liên Đao, hét lớn một tiếng rồi đập thẳng xuống.

Họa kích bị chém làm hai đoạn. . .

Viên tướng đó cũng bị Cam Ninh chém thành hai nửa.

Máu tươi bắn tung tóe lên người hắn, khiến cho Cam Ninh nhìn qua đặc biệt đáng sợ. Đợi khống chế được lâu thuyền, Cam Ninh mở to hai mắt lớn tiếng quát:

- Các thanh niên, tấn công, tấn công. . .Đừng tha cho một quân Kinh Châu nào.

. . .

Đây có lẽ là một trận thuỷ chiến cũng không nên xảy ra.

Đại đô đốc thuỷ quân Kinh Châu là Hoàng Tổ phụng mệnh muốn giết Cam Ninh. Nghe được Nam Quận có nguy hiểm, hắn liền dẫn theo thuỷ quân tới muốn trợ giúp.

Nhưng không nghĩ tới, vừa lúc chạm trán với Cẩm Phàm doanh của Cam Ninh.

Song phương từ giờ mẹo đánh đến giờ ngọ, Hoàng Tổ không chống cự được công kích giống như người điên của Cam Ninh.

Đúng vậy, người điên!

Cam Ninh ở trên nước giống như một kẻ điên, căn bản là không tiếc thuyền, tiến hành chém giết kịch liệt với thuỷ quân Kinh Châu.

Sau khi Hoàng Tổ tại bị mất thêm hai chiếc lâu thuyền mới hạ lệnh lui lại.

Cam Ninh thấy Hoàng Tổ muốn chạy, đâu thể bỏ qua được?

Hắn thu Ngân Liên Đao lại, một cước đạp lên mép thuyền, giương cung cài tên và rống to:

- Hoàng Tổ!

Hoàng Tổ ở trên thuyền quay đầu nhìn thoáng qua, nhưng chỉ cái nhìn này đã lấy tính mạng của hắn. Lợi tiễn phá không, bắn trúng giữa mặt Hoàng Tổ.

Hoàng Tổ kêu lên thảm thiết, ngã xuống sàn tàu

Người chung quanh nhất thời hoảng loạn, vội vàng điên cuồng bắn tên, lúc này mới xem như ngăn cản được lâu thuyền tàn tạ của Cam Ninh.

Chủ tướng. . .Có lẽ đã chết!

Nhưng để lại thuỷ quân Kinh Châu lại bị Cam Ninh bắt làm tù binh.

Trong trận đại chiến này Cam Ninh đã diệt hai chiếc lâu thuyền, lấy được ba lâu thuyền, chiến thuyền hơn 20 chiếc, còn bắn chết Hoàng Tổ.

Trong nhất thời, danh hiệu Cam Ninh Cam điên vang vọng khắp Đại Giang.

Thuỷ quân Kinh Châu quá ư sợ hãi khi thấy cờ hiệu Cẩm Phàm. Sau đó Lưu Biểu mặc dù phái ra tiểu cữu tử Thái Mạo đảm nhiệm đại đô đốc thuỷ quân, nhưng sĩ khí của thuỷ quân Kinh Châu đã rơi xuống tận cùng.

Khi đại đội nhân mã của thuỷ quân Kinh Châu đến thì thấy lâu thuyền đang bị đốt cháy trên sông, thông lộ đã bị phong tỏa.

Mà đám người Cam Ninh từ lâu đã vô tung vô ảnh, sau khi trốn vào Vân Mộng đại trạch lập tức không xuất đầu lộ diện . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.