Sa Ma Kha ngây ngô hỏi:
- Vừa rồi lão đầu nói đừng để cho lão ấy mất thể diện là sao?
- Sao ta biết!
- Vậy đại ca...
Điển Vi nhếch miệng nở nụ cười:
- Nhị đệ, chúc mừng đệ rồi!
Đổng Phi ngẩn ra:
- Huynh trưởng, chúc mừng cái gì vậy?
- Chỉ sợ, ngươi phải làm phụ thân rồi. . .
- Sao?
Đổng Phi ngỡ ngàng, hơn nửa ngày còn chưa có phản ứng về ý của những lời này. Dù sao, y còn chưa đến 16. Dù sao, kiếp trước mặc dù y đã sống vài chục năm, nhưng còn chưa cưới vợ, càng đừng đến kinh nghiệm làm phụ thân. truyện copy từ luongsonbac.com
Ngược lại thì Điển Vi rất rõ ràng:
- Trước khi đệ chưa vào nhà giam, người Thái tiểu thư mặc dù hơi có dấu hiệu, nhưng vẫn chưa tính quá rõ ràng. Nhưng hơn một tháng nay, Thái tiểu thư. . . Đã có vẻ rõ ràng rồi. Phỏng chừng qua mấy ngày nữa sẽ càng rõ ràng hơn. . . Nếu lúc này đệ thành thân, chỉ sợ sẽ bị người ta chế nhạo Thái ông. Vì vậy Thái ông mới nói những lời này.
- Huynh nói là...
Điển Vi gật đầu, làm cho Đổng Phi càng cảm thấy bất lực.
Hài tử phải sinh ra, lại không thể nói rõ là ăn cơm trước kẻng, tự nhiên phải đợi sau khi sinh hạ mới có thể thành thân. Nhưng cứ như vậy, hài tử sinh ra, nhất định phải cho nó một danh phận. Đây cũng không phải là chuyễn dễ dàng, nó liên quan rất rộng.
Đầu tiên, Thái Diễm thành thân, xem như đại phụ, chính thê.
Nếu như tính toán, đây là trưởng tử, tương lai sẽ phải tiếp nhận sự nghiệp của Đổng Phi. Nếu như đem hài tử này nhận làm con thừa tự dưới danh nghĩa của Lục Nhi, trên mặt mũi thì xử lý được, nhưng trên danh phận, nó lại biến thành trưởng tử của thứ xuất, tính chất sẽ trở nên khác biệt.
Không nói đến Lục Nhi có đồng ý hay không, Thái Diễm có thể chấp nhận danh phận cho hài tử của mình sao?
Đổng Phi cảm thấy vô cùng đau đầu, ngồi ở trong đại sảnh nghị sự vò đầu bứt tai nghĩ cách giải quyết vấn đề.
Lúc này, Nhậm Hồng Xương dẫn theo Tư Mã Hương Nhi và Lý Tín đến đại trạch môn chúc mừng Đổng Phi, bởi họ không thể tự ý rời khỏi Loan Vệ doanh, vì vậy cũng không phải rất rõ ràng chuyện xảy ra tại triều hội. Mãi đến khi Vũ Lâm quân rút đi, Nhậm Hồng Xương mới nhận được tin tức, lập tức dẫn theo hai bộ hạ Tư Mã Hương Nhi và Lý Tín, các cô nương của Loan Vệ doanh đế chúc mừng.
Nhậm Hồng Xương coi như là lão nhân của đại trạch môn, tự nhiên không cần bẩm báo.
Đợi ba người đi vào đại sảnh nghị sự, thấy mọi người trong phòng ai cũng mày ủ mặt ê ngồi đó, không khỏi cảm thấy kỳ quái.
- Chủ công, hôm nay đại nạn đã qua. Ngài mày ủ mặt ê như thế làm cái gì?
Sa Ma Kha cũng khá quen thuộc với Nhậm Hồng Xương, liền ghé qua hạ giọng nói ra mọi chuyện trải qua một lần:
- Ngươi nói, Thái lão đầu ném nan đề này qua đây, mấy đại lão gia chúng ta nên giải quyết chuyện này thế nào đây?
Nhậm Hồng Xương cười khúc khích:
- Chủ công, nếu như chỉ là chuyện này, thì Hồng Xương cũng có một chủ ý.
Mắt Đổng Phi sáng lên:
- A, nói nhanh lên.
- Thái ông muốn giữ thể diện, lại không thể để hài tử chịu thiệt...Việc này thật ra không khó. Đợi Chiêu Cơ tỷ tỷ sinh hạ hài tử, sẽ tuyên bố với bên ngoài là Lục Nhi sinh ra.
- Việc này ta cũng nghĩ qua, nhưng đối với Lục Nhi có phải không công bằng rồi không?
- Chủ công, việc này có lẽ đối với Lục Nhi tỷ tỷ không công bình, nhưng đó là phương pháp duy nhất. Mặc kệ nói như thế nào, Lục Nhi cũng là mẹ hai của hài tử đó. Trên đạo lý cũng cho qua. Đợi tương lai Lục Nhi tỷ tỷ có hài tử rồi, chủ công có thể bồi thường sau... Về phần hài tử của Chiêu Cơ tỷ tỷ, sau khi nhận làm con thừa tự, ngài lại để nó theo họ của Thái ông. Không phải giải quyết vấn đề đích xuất, thứ xuất rồi sao? Thái ông sau này không còn huyết mạch, hiện giờ không ai có thể tiếp nhận gia nghiệp nhà ông ấy, chắc hẳn cũng sẽ rất hài lòng thôi.
Đổng Phi nghe vậy, không khỏi liên tục gật đầu.
- Hồng Xương nói không sai... Không bằng như vậy, ngươi đi thương lượng với Lục Nhi xem sao? Sức khỏe cô ấy còn yếu lắm. Buổi tối ba người các ngươi cũng đừng về, ở đó chơi với cô ấy. Bên ta, cũng còn rất nhiều chuyện phải giải quyết nữa!
Đổng Phi nói vậy không phải là thoái thác, việc trong tay y quả thật không ít.
Mã Tung, Đường Chu trở về Lâm Thao, phỏng chừng phải một thời gian nữa mới có thể trở về. Buôn bán ở phường gia cụ phải có người quản lý, chuyện này Đổng Phi dốt đặc cán mai, cũng chỉ dựa vào một số ấn tượng của kiếp trước để miễn cưỡng duy trì. Loan Vệ doanh qua vài ngày sẽ phải chuyển vào Bắc Cung, còn phải trình lên danh sách một loạt quân quan lớn nhỏ, cũng là việc cực kỳ rườm rà.
Khó khăn nhất, vẫn là Trương Tú cùng Bác Lãng sĩ hắn mang đến từ Lương Châu.
Đại trạch môn đã hơi chật chội, 500 Bác Lãng sĩ căn bản không có khả năng dàn xếp ổn thỏa, đến bây giờ vẫn còn ở trong quán trọ.
Trương Tú, đó là một nhân vật xuất hiện lúc đầu trong Bình Thư Tam Quốc Diễn Nghĩa, có người nói phi thường dũng mãnh. Hắn với liên thủ Giả Hủ mấy lần đánh cho Tào Tháo quăng mũ cởi giáp, chật vật mà chạy. Nhưng sau khi hắn quy hàng Tào Tháo, hình như không còn biểu lộ gì nữa.
Mặc kệ nói như thế nào, đây tuyệt đối là một nhân tài.
Trương Tú lúc này vẫn chưa trưởng thành và dũng mãnh như Trương Tú trên lịch sử.
Hiện nay chỉ mới 18 tuổi, hắn cực kỳ kính nể Đổng Phi. Người này đã rơi vào trong cốc, đương nhiên Đổng Phi sẽ không để hắn chuồn mất.
Thoạt nhìn, hình phải phải mua thêm nhà...
Bên trong thành Lạc Dương hiển nhiên đã không có khả năng mua được trạch viện lớn như vậy nữa. Đổng Phi khẽ gõ đầu. Đường Chu và Mã Tung không ở bên cạnh, hình như rất nhiều chuyện đều trở nên rất phiền phức. Tài năng của hai người này không phải là rất biểu lộ, song có họ, những việc lặt vặt đáng ghét liền trở nên đặc biệt dễ dàng. Chính cái gọi là nhân các kỳ năng, mỗi người đều có lĩnh vực am hiểu riêng của mình.
- Đại ca, lập tức phái người đến Lâm Thao, bảo Mã Tung và Đường Chu mau chóng khởi hành. Được rồi, tẩu tử và mọi người cũng nên cùng qua đây đi...
Điển Vi gật đầu:
- Mã Tung cũng nói như vậy.
Quả nhiên, như vậy thì bọn Mã Tung khẳng định còn có thể dẫn người qua đây, đại trạch môn đó càng không đủ chỗ nữa rồi.
- Bảo Mã Tung và Đường Chu khởi hành trước đi, bên này thiếu họ, đúng là không được. . . Trương Tú ca ca, mấy ngày nay nhờ huynh trông nom Bác Lãng sĩ vậy. Cũng may quán trọ cách nơi đây cũng không tính quá xa, đợi bọn Mã Tung qua đây rồi, sẽ mau chóng an bài. Ủy khuất cho huynh rồi!
- Chủ công nói gì vậy, đây là bản phận của Tú!
Đổng Phi rất kính trọng Trương Tú, làm cho Trương Tú có cảm giác thụ sủng nhược kinh.
Đã sớm nghe nói qua thanh danh của Cự Ma Nhi, vốn tưởng rằng là một nhân vật rất cuồng vọng, nhưng gặp mặt mới biết, Đổng Phi thật ra rất dễ gần.