Sau khi trình bản danh sách lên cho Hà Tiến, Thái về dịch quán chờ tin tức.
Còn Đổng Trác ? Lão giống như không có việc gì, đầu tiên là đến bài phỏng Trương Nhượng, sau đó mỗi ngày mang theo Hoa Hùng đi bái phỏng khắp nơi. Chuyện hôm trước lão vào Dương gặp Viên Ngỗi chính là đề tài câu chuyện ở các tửu lâu, quán trà. Một gã bỉ phu không ngờ lại muốn tranh đường với người có quyền thế trong triều là Viên Ngỗi? Quả thực là bọ ngựa đá xe. Cho nên mỗi khi Đổng Trác đi qua, đều có người lấy chuyện này ra làm trò cười.
Trong lòng Đổng Trác rất giận, nhưng lại cố nén, khuôn mặt mang vẻ tươi cười. Trong thành Lạc Dương, lão là Thái Thú Hà Đông quả thực không khác gì con kiến, rất dễ dàng bị người cấp giết. Không, Ty đãi hầu giáo uý đã bị triệt tiêu, để cho Viên Thiệu thay thế. Trác quả thực không nguyện ý, nhưng biết làm sao. Bất qúa Đổng Trác đối với Viên Thiệu quả thực rất có hảo cảm. Dù sao Viên Thiêu bên ngoài cũng được xưng là có tài đức, hơn nữa dao du rộng lớn, đối với Đổng Trác mà nói, người như vậy quả thực đáng để kết giao.
Thái hỏi qua Viên Thiệu: “ Đại tướng quân có hay không đã chuyển danh sách cho Hoàng Thượng?”
Viên Thiệu trả lời: “Còn không có…Hoàng Thượng gân đây tắm rửa trai giới, chuẩn bị mười lăm ngày sau vào Thái miếu bẩm báo tiên hoàng…. Cho nên danh sách sẽ chuyển lên sau, tiên sinh không cần phải gấp, hãy kiên nhẫn chờ đợi tin tức.”
Đổng Trác đứng một bên cười lạnh, Hà Toại Cao ngu xuẩn giống như Lý Nho nói giống nhau. Hắn sau khi nhận được danh sách thì đã bí mật gặp Trương Nhượng. Đổng Trác tới mật báo quả thực không làm cho Trương Nhượng hoài nghi, thậm chí còn khích lệ lão. Phong, Tư hai người rất tức giận, hơn nữa nói bọn hắn không liên quan đến chuyện này, hoàn toàn là bịa đặt. Đổng Trác tất nhiên là nổi giận mắng theo, làm cho đám người Trương Nhượng quả thực rất cao hứng. Đổng thời cũng bảo tin tức của Đổng Trác linh thông.
Đồng thời Đổng Trác cũng không đem tin tức này nói cho Thái, bởi vì lão biết rõ, lấy tính tình của Thái, nếu biết chuyện này sẽ không chịu nhịn mà xông đến thoá mạ Hà Tiến, nếu mà như vậy thì Đổng Trọng Toánh đúng là khó mà sống yên thân. Nếu chuyện này đều có thể thuận lợi, ai có vượt qua được Đổng Trọng Toánh lão?
Từng ngày từng ngày trôi qua, đảo mắt đã đến ngày mười lăm. Nhưng chỗ Hà Tiến còn chưa có tin tức, nhưng Đổng Trác lại không báo cho Thái, đó cũng do Trương Nhượng phân phó. Mà nói thật là Trương Nhượng cũng từng hướng về Đổng Trác cảm thán đối với Thái: “ Bá tiên sinh nhân phẩm cùng với học vấn làm cho Nhượng phi thường bội phục, nhưng vì cái gì? Người này lại không hiểu thế đạo? Lão không thông quyền mưu sao? cứt chó, bọn hắn không thông thì ai có thể thông.”
Đổng Trác đối với điều này quả thực chấp nhận. Từ trong lòng mà nói, Đổng Trác vẫn tương đối thích Trương Nhượng, gã gia hoả này thuần tuý là một tiểu nhân, ngươi muốn đề phòng hắn thì dễ dàng đề phòng hơn một gã sĩ phu, bị người nhạo báng, hơn nữa Hà Tiến lại đối với lão như vậy, bất tri bất giác Đổng Trác đã đứng về phía Trương Nhượng.
**************
Quang Hoà nguyên niên. Trời sáng sớm, Hoàng Thượng muốn triệu kiến Thái, cho nên thần thái Thái phá lệ hưng phấn, liên tiếp ở trong lòng bồi hồi.
Đổng Trác thầm nghĩ: Thoạt nhìn thì Hà Toại Cao cùng với Đám người Trương Nhượng đã bắt đầu hành động…Ta có thể từ đây cố gắng kiếm lấy chỗ tốt? Đã đánh mất Ty đãi hầu giáo uý, như thế nào cũng phải kiếm thứ bồi thường mới được. Nhưng suốt một ngày, Hán hiến đế đều không phái người qua, Thái trong lòng đang như lửa đốt thì một tiểu thái giám đi tới dịch quán, kêu lên một tiếng: “ Hoàng THượng có chỉ, triệu kiến Thái Ung vào cung…..Thái Thú Hà Đông Đổng Trác đứng ở ngoài cửa Nam Cung*( Cửa phía nam của cung vua) chờ Hoàng Thượng triệu kiến.
Lỗ chân lông toàn thân giống như mở ra, Đổng Trác cảm giác rất thích, thích từ đầu cho tới chân, vội vàng cho người vụng trộm đưa cho tiểu thái giám một gói to hoàng kim, Đổng Trác sau khi đưa tiễn ra cửa, nhẹ giọng hỏi: “ Xin hỏi, Hoàng Thượng triệu Trác, không biết có chuyện gì không?”
“ Loại chuyện này ta làm sao mà biết?”
Tiểu thái giám nhận gói hoàng kim to, nhìn lướt qua, khuôn mặt lập tức nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “A Phụ bảo tiểu nhân nói cho Đổng Đại nhân là chúc mừng đại nhân, nhưng sau này ngài về sau cần chiếu cố tiểu nhân hơn a.”
“ Khách khí, khách khí….”
Trong lòng Đổng Trác nhẹ thở một hơi, rốt cục cũng buông được một cái cọc tâm sự a. Dương , nhìn quả thật rất phồn hoa, nhưng lại kém về khoản tiêu diêu tự tại như ở Lâm Thao, vừa ra ngoài, nói không chừng lại gặp một gã danh sĩ ngồi chổm hổm, con mẹ nó, quả thực là khó chống đỡ mà.
Thái sửa sang lại y quan, sau đó được nhân mã Hà Đông hộ vệ đi vào Hoàng Thành. Hoàng thành nguy nga, ở trong trời chiều phá lệ hùng vĩ, Kim loan điện được phủ ngói màu xanh, đây chính là nới mà Hán hiến đế cùng với bá quan văn võ tụ hợp, sẽ có một ngày, ta cũng sẽ đường đường chính chính đi vao, mà không phải ở cửa cung chờ đợi. Đổng Trác phát hạ chí nguyện to lớn, rồi sau đó bảo Hoa Hùng dẫn dắt binh mã Hà Đông đứng ngoài cửa cung chờ.
“ Chủ công, vậy phải chờ cho đến khi nào a!” Uớc chừng trôi qua một canh giờ, trời cũng đã tối, Hoa Hùng chịu không được thấp giọng hỏi.
“ Văn Khai, nhẫn nại một chút.”
Đổng Trác đứngmột bên sửa sang lại vũ khí trên thân ngựa, miệng thì trả lời: “ Chờ qua đêm nay, mai ta sẽ mời ngươi đi anh hùng lâu.”
“ Ha, thật sao?”
“ Là thật…..Bất quá có điểm đói bụng, có cái gì ăn thì tốt.”
Hoa Hùng nhìn đám thị vệ ở ngoài cửa cung, vụng trộm lấy từ lồng ngực ra một cái bánh bột ngô.
“ Lúc ra cửa, Hùng từ nhà bếp lấy được một khối bánh bột ngô, chủ công ăn tạm.”
Bụng đã đói thì cái gì cũng là ngon. Nhãn tình Đổng Trác sáng lên, từ trong tay Hoa Hung tiếp nhận bánh bột ngô, suy nghĩ một lát, sau đó bẻ bánh bột ngô thành hai phần, “ Văn Khai, chúng ta mỗi người một nửa, trở về, thưởng mỗi người mười kim.”
Hoa Hùng từ tay Đổng Trác tiếp nhận bánh bột ngô, cảm dộng suýt nữa thì rơi lệ. Hắn vội vàng gật đầu, cảm giác trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.
Nhìn sắc trời thì cũng không còn sớm, nói vậy chắc Hoàng Thượng cũng nên triệu kiến ta đi chứ…..Bất quá quả thực kỳ quái, trời hôm nay sao lại yên lặng như vậy? Còn có, theo quy củ thì cửa cung bây giờ phải đóng cửa a.
Lại đợi một nén nhanh thời gian, tựa hồ có rất nhiều người đang hướng cửa cung đi tới, Đổng Trác không khỏi ngạc nhiên, Nam Cung cửa thành lúc nào có thể tuỳ tiện đi tới., chứ đừng nói là tiếng bước chân có vẻ ồn ào, khoảng cách ngày càng gần với cửa thành, nhìn về phía thủ vệ cửa cung, nhưng đám thủ vệ một chút phản ứng cũng không có, giống như tai bị điếc?
“ Văn Khai, ngươi nghe được cái gì không?”
“ Giống như có không ít người hướng về phía bên này đi tới!”
Đổng Trác chau mày, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác không hay, quay đầu đối với cấm vệ quân quát lên: “ Có người hướng về phía bên này, các ngươi còn không mau ngăn cản?”
Đầu lĩnh cấm quân đột nhiên nở nụ cười quỷ dị, “ Đúng vậy, có người hướng về phía bên nay, chúng ta lập tức qua.” Phía sau cửa cung chợt có nhiều thân ảnh chớp lên.
Đổng Trác run run một cái, lập tức tỉnh ngộ nói: “ Văn Khai, đoạt môn!”
Hoa Hùng không có thời gian kịp phản ứng, mà đầu lĩnh cửa cung đã rút ra bảo kiếm, lớn tiếng quát: “ Giết!”
Cửa cung yên tĩnh đột nhiên vang đến từ ‘ Giết’ Quả thật giống như tạc đạn.
Từ phía xa đột nhiên vang lên từng tiếng hét vang: “ Thương thiên đã chết, lập lại thương thiên, tuổi đã quá giáp….Thiên hạ đại cát, thiên hạ đại cát!”
Đây có lẽ là ám hiệu, cho nên phía xa từng ngọn đuốc đều thắp lên.
Không đếm được số người, nhưng chỉ biết đó là dân chúng, trên đầu người nào cũng đeo một chiếc khăn màu vàng, trong tay cầm theo các loại vũ khí. Mấy trăm danh cấm quân cũng từ phía sau giết ra.
Xuất phát từ bản năng của võ tướng, Đổng Trác xoay người bước lên ngựa, đầu lĩnh của cấm quân đã xông lại, nhưng không đợi hắn đến chỗ ngựa của Đổng Trác thì Hoa Hùng đột nhiên nổi giận gầm lên: “ Muốn chết!”
Bàn tay hắn không có vũ khí, muốn cầm vũ khí đã không kịp nữa, cho nên lập tức xông lên, giơ tay bắt lấy bàn tay cầm kiếm của gã đầu lĩnh cấm quân, thuận thế đem một cước đá trúng lồng ngực đối phương, một cước phóng ra, làm cho giáp trụ trước ngực gã đầu lĩnh bị bóp méo, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Lúc này, nhân mã của Hà Đông cũng đã bắt đầu có động tác, Đổng Trác đầu tàu gương mẫu, thuận thế rút Trảm mã kiếm ở lưng ngựa, Tướng Doanh ở Lâm Thao sản xuất ra thú nào cũng nhất lưu, chuyên môn cung cấp cho thân vệ của Đổng Trác.
Đổng Trác thấy Trảm mã kiếm rất sắc bén cho nên cũng trang bị một thanh. Chiều dài của Trảm mã kiếm cũng không ngắn hơn so với các loại binh khí, khí lực Đổng Trác quả thực rất lớn, tuy rằng không giống với sự dũng mãnh của năm xưa, nhưng vẫn hung hãn vô cùng.
Lúc này cấm vệ quân cũng đã vọt lại, những con ngựa tốt của Tây Lương bị chém thành hai nửa.
“ con mẹ nó!’
Hoa Hùng từ lưng ngựa tháo xuống đại đao, bất chấp trên người máu tươi đầm đìa, quát lớn: “ Các huynh đệ, theo ta giết địch!”
“ Văn Khai, mang theo ba trăm người ngăn trở bạo dân!”
Khảm sơn đao xuất ra một đạo đường cong, Hoa Hùng nhanh chóng vọt vào đám người. ba trăm danh binh sĩ Hà Đông được huấn luyện nghiêm chỉnh lập tức từ đội ngũ tách ra, quơ Trảm mã kiếm xông vào bạo dân.
Phía bạo dân nhân số không ít, ước chừng có mấy ngàn người. Phía xa còn có rất nhiều người đầu đội khăn vàng hướng về phía Nam cung xông tới, thanh thế vô cùng lớn.
Đối mặt với đông đảo địch nhân như vậy, Hoa Hùng không hề sợ hãi, đao phất lên, ba trăm binh lính Hà Đông giống như mãnh hổ rời núi, đi theo phía sau Hoa Hùng, một thanh trảm mã kiếm vung lên thì cướp ngay một tánh mạng của bạo dân.
Bạo dân nhân số tuy nhiều, nhưng phần lớn là dân chúng lâm thời tụ tập, sau khi bị Hoa Hùng dũng mãnh xông tới tê giết, dĩ nhiên là nhanh chóng bại lui, nếu có người chạy chậm thì bị vô số đôi chân đạp qua, rất nhanh liền biến thành đống thịt.
Hoa Hùng bên này thắng lợi thì Đổng Trác bên này lại gặp nguy hiểm. Đối phương chính là Cấm vệ quân được nghiêm chỉnh huấn luyện. Đổng Trác biết, nếu không nhanh chóng cướp cửa cung thì bạo dân sẽ càng ngày càng nhiều, sơm hay muộn sẽ phát sinh đại sự.
Hai tròng mắt đỏ bừng, Đổng Trác biết phải lấy cửa cung bằng bất cứ giá nào, thanh âm truyền đến những trận tê giết, làm cho lão có một cảm giác trở về Lương Châu.
“ Giết chết đám cấm quân.”
Thanh âm Đổng Trác liên tiếp gầm rú, hai tay cầm trảm mã kiếm điên cuồng chém ra, không kể là chiêu pháp gì, có thể giết chết đối phương thì đó chính là chiêu pháp tốt nhất.
Chủ tướng hung hăng chém giết, càng làm cho thân vệ của Đổng Trác kích phát ra hung tính. Những người này đại bộ phận là tâm phúc mà Đổng Trác từ Lương Châu mang tới, trong đó có phân nửa là là Khương nhân huyết thống, hung tính trong nhiều năm cuối cùng lập tức bộc phát.
“ Giết, giết, Giết!”
Tiên tiếp những tiếng rống, làm cho nhân mã Hà Đông tựa hồ giống như biến thân, hung hãn không sợ chết,trùng sát tới.
Cấm vệ quân có điểm ngăn không được. Tuy nói là nghiêm chỉnh huấn luyện, nhưng dù sao cũng ở Dương có cuộc sống an nhàn, sung sướng, làm gì đã trải qua chân chính chiến trường, làm sao là đối thủ của đám lấy máu làm niềm vui này.
Đám binh lính Hà Đông hoặc là ôm lấy hai chân đối thủ, sau đó để cho đồng bạn đánh chết, hoặc là dùng thân mình ngăn cản binh khí đối phương, sau đó ôm lấy đối thủ, há mồm hung hăng cắn. Lúc này đám binh lính Hà Đông không phải là người mà là Lang, mà Đổng Trác chính là Lang Vương, không một người nào có thể ngăn cản. Sau khi vọt vào trong Nam Cung, cấm vệ quân toàn quân bị diệt.
Mà thủ hạ Đổng Trác trở về cũng không đủ một trăm người, “ Văn Khai, dẫn người trở về, trở về!”
Hoa Hùng nghe được tiếng gào của Đổng Trác, lập tức quay đầu ngựa, một đao chém rơi đầu một gã bạo dân, sau đó hướng về cửa cung lui lại.
Một đường giết ra, toàn thân Hoa Hùng đều là máu, Quay đầu lại nhìn, không ngờ thuộc hạ không có một người nào đi ra, tất cả đều bị bạo dân vây quanh. Hắn quay đầu ngựa, cũng không quản Đổng Trác kêu gào, Hoa Hùng tru lên xông vào đám người, đao giơ lên thì có một người ngã xuống, Hoa Hùng trợn mắt lên, lớn tiếng quát: “ Các huynh đệ, lui lại, lui lại!”
Nơi nào có bạo dân nhiều thì Hoa Hùng liền hướng về phía đó giết qua, một đường giết qua, hắn rốt cục cũng không nhớ rõ là có bao nhiêu người bị hắn giết, Đao đã bắt đầu sứt mẻ. nhưng chính vì Hoa Hùng điên cuồng trùng sát, làm cho hơn một trăm binh lính Hà Đông mới có cơ hội từ trong giết ra , bắt đầu xâm nhập cửa nam Cung.
Hoa Hùng có tâm muốn tái giết, nhưng khố chiến mã lại duy trì không được, rốt cục ngã xuống nằm trong vũng máu. Hoa Hùng đứng lên, từ mặt đất nhặt lên hai thanh Trảm mã kiếm, nhìn binh lính Hà đông bị bạo dẫn bao phủ, hắn hét lên một tiếng đau đớn, sau đó nhanh chóng đi vào cửa Nam cung.
Đại môn trầm trọng chậm rãi đóng lại, Hoa Hùng cùng với Đổng Trác đi lên phía đầu tường thành, hướng về phía ngoài nhìn .
Chỉ thấy đám người tấp nập, ước chừng hơn một vạn bạo dân đang tụ tập phía ngoài Nam Cung, hô vang từ Thiên hạ đại cát, sau đó lại giống như điên, hướng về phía cửa cung đánh sâu vào. Trên tường thành, đám binh lính Hà đông vội vàng lấy cung tên tuỳ thân bắn ra, nhưng quả thật tên bắn ra như muối bỏ biển.
Lúc này, trong đám người trong Hoàng thành cũng nhận được tin tức, Hà Tiến vội vàng mang theo đám người Viên Thiệu chạy tới.
“ Trọng Toánh, ngươi điên rồi a…Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?”
Chứng kiến trên đất đầy tử thi, lại thấy toàn thân Đổng Trác toàn là máu tươi, Hà Tiến có chút mộng.
“ Thái bình yêu nhân, thái bình yêu nhân tạo phản!”
Đổng Trác thê lương gầm rú: “ Người của ta, người của ta đều chết gần hết, ngay cả cấm vệ quân đều tạo phản….”
Trong đầu Hà Tiến ông lên một tiếng, khuôn mặt đột nhiên trắng bệch. Hắn hướng ra phía ngoài thanh nhìn ra, chỉ thấy đầu người rậm rạp, ở trong ánh lửa hiện lên, mà những binh lính Hà đông đang bị vây lại hiện lên khuôn mặt dữ tợn cùng với vặn vẹo.
“ Bắn tên, mau bắn tên”
“ Đại tướng quân, chỉ dựa vào những người này, ta chỉ sợ chống không được bao lâu, đại tướng quân mau triệu tập nhân mã!”
Lúc này cái tâm tư cẩn thận đều vất sang một bên, Đổng Trác ở một bên rít gào.
Hà Tiến cũng bất chấp Đổng Trác vô lễ, phất tay bảo Viên Thiệu: “ Tập kết nhân mã, lập tức tập kết ngự lâm quân!”
Tiếng Ngưu Giác hào*( 1 loại kèn báo động ) ở trong thành quanh quẩn, làm cho Thành Dương ban đêm mang theo một cỗ không khí khủng bố.
Đổng Trác ở phía trên tường chỉ huy, sau đó lại cùng với Hoa Hùng qua lại chém giết.
Hà Tiến cũng nhịn không được, từ dưới đất nhặt lên một thanh trảm mã kiếm, nhanh chóng nhập vào chiến trường chém giết. Trận chiến đấu này dằng co khoảng một nén nhang thời gian, binh lính đã hao tổn hai phần ba.
Hơn mười người bạo dân xông lên đầu tường thành, phía sau còn có nhiều bạo dân đi theo phía sau. Trên tường thành khắp nơi đều là máu tươi sền sệt, chân tay bị cụt văng tung toé khắp nơi, máu tươi theo khe hở tường thành chảy xuống, phía ngoài cửa cung khắp nơi đều là thi thể.
Đổng Trác giết người làm cho tay như mềm ra, căn bản không thể tiếp tục chém giết. Xong rồi, chẳng lẽ Đổng Trác ta lại muốn chết ở chỗ này sao?
Đột nhiên Đổng Trác ngửa mặt lên trời quát một tiếng dài, “ Hoàng Thượng, Đổng Trọng Toánh vô năng, chỉ có thể lấy cái chết báo đáp Hoàng ân.”
Hoành kiếm lên cổ, Đổng Trác nhắm hai mắt lại thầm nghĩ: “ A Sửu, phụ thân phải đi, cố gắng sống dể báo thù cho phụ thân!”