Một ngày, hai ngày, ba ngày. . .
Trần Quần tại Yển Sư quả thật
sống một ngày bằng một năm. Điển Vi Từ Thứ đối với hắn không thể nói
không chu toàn, một ngày hai lần tiệc, rất cung kính.
Cũng khó
trách, Trần Quần xuất thân từ đại tộc, hơn nữa tổ tiên cũng rất có danh
vọng, đổi lại là người khác cũng sẽ rất khách khí.
Nhưng càng như thế trong lòng Trần Quần lại càng không nắm chắc, càng cảm thấy Đổng
Phi thật ra đang kéo dài thời gian với hắn. Trước khi xuất phát Tào Tháo Lỗ Túc, còn có Tuân Úc Tuân Du đều dặn dò hắn nghị hòa lần này, người
không thể kéo dài là Đổng Phi, không cần quá mức lo lắng. Không nghĩ
tới, Đổng Phi căn bản không gặp người cố nhân hắn, càng làm cho Trần
Quần cảm thấy sợ hãi.
Ba ngày liền, Trần Quần chỉ thấy xe lương ra ra vào vào.
Thừa dịp một ngày Từ Thứ không có ở đây, Trần Quần lén hỏi Điển Vi:
- Quan Trung sao lại có nhiều lương thảo như vậy?
Điển Vi uống hơi nhiều, hàm hàm hồ hồ nói:
- Đại đô đốc tại Tây Vực đã đưa ra một phương pháp, khiến cho lương thảo
hàng năm tại Tây Vực khá dồi dào. Lại còn thêm diện tích rộng lớn, đất
đai màu mỡ, từ phía tây Tây Vực bắt rất nhiều dị tộc trồng trọt tại Tây
Vực. . . Những năm gần đây, chỉ vùng Đại Tây châu đã đủ cung cấp cho 50
vạn tinh binh trong ba năm.
Trần Quần lại hỏi:
- Vậy Quan Trung rốt cuộc có bao nhiêu binh mã?
Điển Vi hàm hàm hồ hồ cũng không nói quá rõ ràng. Có điều Trần Quần nghe ý của hắn phỏng chừng cũng phải tới trăm vạn.
Thực sự muốn đánh sao?
Trần Quần càng nghĩ càng sợ, đồng thời cũng càng khẳng định Đổng Phi không phải đi tuần tra, mà là đang cố ý tránh né.
Đợi đến ngày thứ tư, ngay khi Trần Quần sắp không chịu nổi thì Từ Thứ cười ha ha nói:
- Đại đô đốc cho mời.
- Đổng hầu đã trở về sao?
Trần Quần rất vui mừng, đứng lên cấp thiết truy hỏi Từ Thứ.
Từ Thứ lại thản nhiên cười:
- Hiện giờ đại đô đốc bộn về quân vụ, vẫn chưa trở về. Tuy nhiên đại đô
đốc nghe nói tiên sinh đến liền mệnh chúng tôi hộ tống tiên sinh đến đó
trò chuyện. . . Hiện giờ đại đô đốc ở Ngũ Xã tân, đang đợi đại giá của
tiên sinh đấy.
Ngũ Xã tân. . .
Nói đến thì cách Yển Sư cũng không xa, vừa lúc cùng Yển Sư Hổ Lao quan hình thành một hình tam giác.
Chẳng qua vì sao Đổng Phi lại xuất hiện tại Ngũ Xã tân? Nơi nào tiếp giáp Hà
Thủy. Chẳng lẽ Đổng Tây Bình không phải muốn làm vỡ đê Lạc Thủy sao?
Ý nghĩ này kéo tới, làm cho Trần Quần rùng mình.
Lẽ nào Đổng Phi muốn làm vỡ đê Hà Thủy, thủy yêm kinh triệu hay sao. . .
Hà Thủy vỡ đê, có thể nói có tính chất hoàn toàn không giống với Lạc Thủy
vỡ đê. Lạc Dương nằm ở trung hạ du của Hoàng Hà, tại một hà đạo hẹp gần
Bắc Mang. Trong năm Thái Bình, mỗi đợt lũ Hà Thủy sẽ gây ra không ít
nguy hiểm.
Tuy nhiên lịch đại Hán Đế đều rất lo lắng về Hà Thủy,
cho nên đặc biệt bố trí quan lại phụ trách thị sát Hà Thủy, giải quyết
việc này.
Nhưng từ sau khi Đổng Trác chết, Hà Thủy 10 năm chưa từng được tu sửa. . .
Nếu như Đổng Phi làm Hà Thủy vỡ đê, vậy hơn mười vạn đại quân tại Lạc Dương trên cơ bản không có hi vọng.
Có đôi khi người ta thường như vậy, chuyện gì đi vào ngõ cụt rồi sẽ rất
khó rút ra. Người càng thông minh trái lại càng khó buông tay. Hiện tại
tình huống của Trần Quần chính là như thế, chưa thấy Đổng Phi lòng tin
cũng đã không có.
Bến đò Ngũ Xã tân tinh kỳ phấp phới, bao phủ trời đất.
Đang là ngày đầu tiên của tháng giêng, Hà Thủy kết băng, từng tảng băng to
trên sông va vào nhau phát ra âm thanh ầm ầm. Cảnh sắc nhìn qua đặc biệt đồ sộ.
Đại doanh trung quân của Đổng Phi thiết lập trên bãi đất bên cạnh Ngũ Xã tân.
Có rất nhiều tù binh dưới sự bức bách của đao thương đang bận rộn dọc theo bờ sông, hình như đang gia cố đê.
Trần Quần cười nhạt: Đổng Tây Bình cũng biết dùng kế sao? Chỉ là kế man thiên quá hải, làm sao qua mắt được ta?
Rất xa, hắn đã thấy bóng hình to lớn của Đổng Phi. Mặc dù chỉ là bóng lưng, nhưng Trần Quần vẫn liếc mắt đã nhận ra.
Đổng Phi thân cao hơn trượng, khiến cho hình thể cũng không phải quá mập
mạp. Một năm chinh chiến, y không những không gầy đi, ngược lại càng to
lớn hơn, thể trọng đã trên dưới 300 cân. Có lẽ là quanh năm luyện Ngũ
Cầm Hí, thể trọng to cao như vậy cũng không vụng về. Đứng ở trong đoàn
người, giống như một con sư vương bị đàn sư vây chặt.
Thân khoác
chiến bào đen, bên trong mặc bì giáp. Mái tóc dài búi lại đơn giản, tay
trống một thanh trường đao dài chín xích nặng trịch. Dùng lời của Đổng
Phi nói: Ta càng ngày càng nặng, gánh vác đối với A Sửu gánh vác sợ cũng càng lúc càng lớn.
Cho nên một hai năm này trừ phi có đại chiến xảy ra, Đổng Phi thường sẽ không sử dụng song chùy.
Lôi Cổ Úng Kim Chùy tự có một con ngựa kéo, đồng thời có chuyên gia trông
giữ. . . Lúc này, con ngựa đó đang cùng Sư Tông Thú đứng phía sau Đổng
Phi.
Bùi Nguyên Thiệu nhỏ nhẹ nói:
- Chủ công, Trần Quần tới rồi!
Đổng Phi đang nhìn Hà Thủy cuồn cuộn đến xuất thần, đột nhiên tỉnh lại, sau
đó thở dài một hơi, vẻ mặt nghiêm túc xoay người lại.
- Trần Quần bái kiến đại đô đốc!
- Trường Văn huynh, ngươi ta từng kề vai chiến đấu tại Toánh Xuyên, hà
tất khách khí nhiều như vậy? Mau mau đứng lên, mau mau đứng lên!
Nói rồi Đổng Phi bước nhanh tới trước mặt Trần Quần và nâng hắn dậy.
Y khẽ híp mắt, vẻ mặt mỉm cười. Nhưng khuôn mặt đáng sợ đó làm cho Trần Quần cảm thấy một loại sợ hãi không hiểu.
Đổng Tây Bình hiện giờ đã không phải là tiểu tử 17 năm trước khi nghe được
tên y sẽ tỏ vẻ giật mình nữa. Ngược lại, Trần Quần từ trên người Đổng
Phi cảm nhận được một loại uy áp không hiểu, làm hắn không thể bảo trì ý nghĩ bình tĩnh.
Hai người chào hỏi hai câu, Đổng Phi kéo Trần Quần đi đến doanh trướng.
Làm như hữu ý vô ý, Trần Quần hỏi:
- Đại đô đốc, nhiều người tại bờ sông, như vậy, không biết là đang làm gì?
- A, việc này à. . .
Đổng Phi cười cười:
- Trước đó vài ngày, ta nghe nói bến đò Ngũ Xã tân nước sông tăng vọt, vì vậy sai người tu sửa đê ở chỗ này. Ngươi cũng biết đấy, hà đạo ở đây
rất chật, một khi lũ tới, ta lo lắng Hà Thủy sẽ bị vỡ đê.
Vỡ đê!
Trần Quần rất mẫn cảm với hai chữ này, đồng thời cũng che đậy đi một lời khác của Đổng Phi.
- Trường Văn huynh, lần này đến chỗ ta, không biết có gì chỉ giáo?
Đổng Phi dẫn Trần Quần vào đại trướng, đi thẳng vào vấn đề.
Mà lúc này ánh mắt của Trần Quần đang chăm chú vào địa đồ da trâu đặt
trong đại trướng. Nói thật thì Trần Quần cũng không phải là một nhân tài quân sự ưu tú, nhưng địa đồ bình thường hắn vẫn có thể nhìn hiểu. Đổng
Phi thấy hắn nhìn chằm chằm địa đồ, sắc mặt hơi đổi, đứng dậy chắn phía
trước địa đồ kia rồi cả giận nói:
- Bá Hầu, sao còn chưa cất địa đồ đi vậy?
- A. . . Mạt tướng sơ sót!
Bùi Nguyên Thiệu vội vã đi vào thu địa đồ kia lại.
Thời gian không tính dài, nhưng chỉ cần như vậy Trần Quần đã nhận ra đó là bản đồ địa hình của Hà Thủy.
Hắn đánh thót một cái, xem ra ta không đoán sai.
Trần Quần đứng dậy chắp tay nói:
- Đại đô đốc, hôm nay Quần đến đây là phụng mệnh thừa tướng, đưa thư cho đại đô đốc.
- Đưa thư?
Trần Quần trình thư của Tào Tháo cho Đổng Phi, sau đó đơn giản mà sáng tỏ nói ra ý của Tào Tháo.
Đương nhiên, hắn không có khả năng làm lộ ra con át chủ bài của Tào Tháo, mà
là nói giao chiến kéo dài, mọi người đều rất mệt mỏi. Mặt mũi đã giữ
được rồi, tiện nghi cũng đã chiếm, có phải nên ngừng tay hay không? Nếu
như nguyện ý, chúng ta sẽ nói chuyện.