Giữa mùa thu năm Thái Bình thứ 4, một lệnh khoa cử từ Quan Trung truyền khắp đại giang nam bắc.
Như một nồi chảo sôi trào đổ vào nước trong, vùng Quan Đông vốn không yên bình lập tức bùng nổ, sôi trào. . .
Rất nhiều người đang đứng xem, muốn nhìn xem phía sau khoa cử này có huyền cơ gì?
Nhưng còn một số người, đặc biệt là các sĩ tử không có bất luận bối cảnh gì,
chưa cảm giác được có ngày xuất đầu lại rất chờ đợi. Người gan lớn, tính tình hấp tấp cũng bất chấp suy nghĩ nhiều, khoác hành trang lên đường.
Những sĩ tử này có thể chưa hẳn tài hoa hơn người, nhưng tâm tư lại rất linh hoạt.
Họ nhìn ra được, những người có bản lĩnh hiện giờ vẫn còn đang do dự, vẫn
còn đứng xem. Nếu như dự thi cùng những người đó sợ là khó có ngày xuất
đầu. Hiện giờ Quan Trung còn rất nhiều việc đang cấp bách cần quan lại
nhân tài. Hơn nữa lại là lần đầu tiên khai khoa thủ sĩ, nhân số theo
không nhiều, nhưng cũng không phải không có cơ hội. Đối với các sĩ tử
tài học không cao, lại nằm ở tầng dưới chót mà nói, đơn giản đánh cược
một lần.
Vì vậy, tuy là vùng Quan Đông đang chiến hỏa liên miên, nhưng các sĩ tử vãng lai lại không ít.
Người gần trị hạ của Quan Trung thì đi thẳng tới Quan Trung, người ở xa thì
cưỡi thuyền vòng qua khu chiến loạn tới Quan Trung. Cùng lúc đó, kinh
triệu, Tây Xuyên Tịnh Châu, các nơi này cũng mở quan ải, do chuyên gia
phụ trách tiếp đãi các sĩ tử của mình lặn lội đường xa mà đến.
Tuy chỉ là một ly nước nóng, một cái giường, nhưng làm cho vô số người cảm động. . .
Đồng thời, phản ứng của chư hầu các phương cũng không như nhau. Tào Tháo thì hy vọng lập tức đình chỉ đại chiến, quay lại Hứa Xương để bình định ảnh hưởng mà khoa cử mang đến. Mặc dù dưới trướng Tào Tháo đa phần là lấy
thế tộc là chủ, nhưng cũng không thể phủ nhận Tào Tháo cũng đặc biệt coi trọng các sĩ tử hàn môn. Theo Tào Tháo thấy, nếu không thể mau chóng
tìm được cách giải quyết, chỉ cần một hai năm, thiên hạ sĩ tử sẽ tập
trung hết về Quan Trung.
Mà phản ứng của Viên Thiệu lại hoàn toàn bất đồng với Tào Tháo.
Xuất thân tứ thế tam công, làm cho Viên Thiệu không thể tránh được xem
thường thứ nhân hàn sĩ. Tuy là Điền Phong bị giam trong nhà lao tại
Nghiệp Thành cũng mời người thượng sớ Viên Thiệu giải trừ lực ảnh hưởng
của khoa cử. Nhưng Viên Thiệu lại mặc kệ, trái lại còn thóa mạ cho ngục
tốt một trận.
Hàn môn sĩ tử, chỉ là tiện dân!
Hiện giờ
Viên Thiệu chiếm thượng phong, Ký Châu binh hùng tướng mạnh. Chỉ cần
chiến thắng Tào Tháo, là sẽ có được địa vị bá chủ Quan Đông. Chiếm giữ
tam châu, chiếm Từ Dự nhị châu, một mắt nhìn vào Giang Đông, một mắt
nhìn vào Kinh Tương. Thành tựu đại nghiệp sắp tới!
Cho nên, Viên Thiệu nhất định phải cùng Tào Tháo phân thắng bại.
Từ Châu Lưu Bị cũng nhìn ra ảnh hưởng của khoa cử đối với hắn, có điều hắn cũng không lo lắng, dù sao Từ Châu cách Quan Trung vẫn còn xa, ảnh
hưởng tới hắn không lớn. Việc cấp bách là ổn định Nhữ Nam, chiếm cứ
Toánh Xuyên. Nếu như có thể bắt Hán Đế Lưu Hiệp vào tay thì có vốn để
chống lại Quan Trung rồi. Nói đến thì Kinh Châu Lưu Biểu đã bệnh nguy
kịch, tâm tư của Lưu Bị bắt đầu suy nghĩ đến năm quận ở kinh bắc.
Về phần Giang Đông Tôn Sách, cũng phát hiện ra chỗ lợi hại của khoa cử.
Nhưng loại chuyện này hắn cũng không ngăn cản được. Cùng với quan tâm tới
việc không thể ngăn cản, chẳng bằng phát triển lớn mạnh thực lực của
mình. Tương tự, Tôn Sách cũng bắt đầu đặt ánh mắt lên vùng kinh bắc. .
.Nắm tay của ai lớn, người đó mới có thể đứng vững gót chân trong tương
lai.
Chư hầu Quan Đông phần lớn có ý nghĩ như nhau...
******
- Hàn Quỳnh Huy Nguyên Tiến thất bại sao?
Đổng Phi khẽ gật đầu:
- Ta đã nói mà, hắc tư đó tuyệt đối không thể bại bởi Viên Thiệu. . . Có
điều như vậy cũng hợp với tâm tư của ta. Viên Bản Sơ như đinh đóng cột
nói muốn đánh bại Tào Tháo, dốc hết binh Ký Châu quyết chiến với Tào
Tháo. Hôm nay thua một trận, nhất định sẽ không bỏ qua.
Nói rồi y đặt chiến báo lên bàn học:
- Tuy nhiên Lưu Cảnh Thăng phỏng chừng sắp không gắng gượng nổi. Thoạt nhìn kinh bắc chắc chắn có một trận long tranh hổ đấu.
Trần Cung ngồi ngay ngắn, nghiêm nghị nói:
- Nhị đệ của Tử Du quả thật không kém, không ngờ đã thuyết phục Tôn Sách
phái Chu Du lĩnh thủy quân đến kinh nam. Hưng Bá cùng Chu Du mấy lần
giao phong, cũng đã chịu thiệt không nhỏ. Hiện giờ Cẩm Phàm doanh bị vây tại Vân Mộng trạch, khó có thể phối hợp với tam gia hành động.
- Đúng vậy. . .
Đổng Phi nhíu mày, giống như đang lẩm bẩm:
- Khúc hữu ngộ, chu lang cố! Chu Công Cẩn quả nhiên không tầm thường, lấy vũ dũng của Cam Ninh cũng khó chống lại. Kinh nam thủy đạo ngang dọc,
nếu như thiếu thuỷ quân, Sa Sa sẽ biến thành một người què. Chu Công Cẩn đó có thể xuôi theo Đại Giang tập kích. Nếu không thể mau chóng tìm ra
biện pháp giải quyết, chỉ sợ Sa Sa sẽ rất khó sống.
Ừ, Tôn Sách này sao còn chưa chết chứ?
Trong ký ức đã không còn rõ ràng của Đổng Phi, Tôn Sách đặt chân tại Giang Đông không lâu sau thì bị người ám sát.
Cũng không biết vì sao, đến nay tên đó vẫn còn sống nhăn. Trước đó Đổng Phi
còn chưa cảm thấy gì, nhưng dần dần, cảm thấy có gì đó không ổn. Tôn
Sách là chết thế nào? Hình như là giết một quan lại nào đó, sau đó bị
môn khách của viên quan đó ám sát mà chết.
Hiện giờ Vu Cát đã đến Trường An, không chọc giận được Tôn Sách rồi!
Nhưng sao ngay cả môn khách ám sát Tôn Sách cũng không tìm được? Lẽ nào bởi
vì có sự xuất hiện của con hồ điệp y mà Tôn Sách sẽ không chết sao?
Hình như rất khiến người đau đầu. . .
Đổng Phi trầm ngâm chốc lát, đứng lên nói:
- Công Đài, vũ khí mà Thiên công giám vừa mới nghiên cứu ra qua mấy ngày
nữa sẽ từ Tây Xuyên đưa vào kinh nam. Trước đó, tốt nhất là phải tìm ra
một người có thể đối phó Chu Du. Kinh nam thủy lộ nhất định phải thông
suốt, bằng không thủy chung là một tai hoạ ngầm. Ngươi và Quảng Nguyên
khổ cực một chút, cần phải nhanh chóng giải quyết vấn đề này. Nếu như
Chu Du đứng vững gót chân tại kinh nam, ta lo lắng Sa Sa sẽ có nguy
hiểm.
- Vâng!
Trần Cung cũng đứng lên chắp tay đáp.
Thật ra Đổng Phi sao lại không biết điều này có vẻ làm khó Trần Cung. Muốn
tìm ra một người có thể đối phó Chu Du? Quả thật quá trắc trở!
Nhân tuyển cũng có một, chính là Gia Cát Lượng kia. Tuy nhiên mặc dù Đổng
Phi có hứng thú với Gia Cát Lượng, nhưng Gia Cát Lượng đối với y...
- Đúng rồi, Sĩ Nguyên đến Kiến Ninh đã gần 5 tháng rồi, có tiến triển gì không?
Trần Cung nói:
- Hai tháng trước Cam tướng quân cũng có tin chiến thắng đưa tới, nói Sĩ
Nguyên trù tính tại Kiến Ninh thắng liên tiếp Mạnh Đan hai trận. Có điều sau đó lại để Mạnh Đan chạy thoát. . . Sĩ Nguyên trả lời rằng Nam Man
thay đổi thất thường, nếu muốn nhất chiến công thành thì cần phải khiến
Nam Man tâm phục khẩu phục. . .Nhưng từ giữa mùa thu tới nay, Nam Man đã không có tin tức truyền đến nữa. Chắc hẳn bọn Sĩ Nguyên đã thâm nhập
Nam Hoang, nên không dễ truyền tin.
Đổng Phi gật đầu nở nụ cười!
Phong thư đó của Bàng Thống y là người đầu tiên xem.
Có lẽ, thật sự là anh hùng có ánh mắt hơi giống nhau. Sau khi Đổng Phi xem xong thư của Bàng Thống, lại nhịn không được vỗ tay cười to. Ngọa Long
Phượng Sồ, quả nhiên danh bất hư truyền. Chí ít trên cái nhìn đối với
Nam Man, Bàng Thống với độ tuổi 27 không ngờ hoàn toàn giống như Gia Cát Lượng sau đó. Gia Cát Lượng có thực sự bảy lần bắt Mạnh Hoạch hay
không, Đổng Phi không rõ lắm. Tuy nhiên hiện giờ sợ phải là có tiết mục
Bàng Thống lần bắt Mạnh Hoạch rồi.
- Mệnh Từ Vinh Diêm Phố gia
tăng trấn an đối với Nam Trung, một khi có tình hình chiến sự của Vô Nan quân, phải trước tiên đưa tới tay ta.
Nói xong Đổng Phi duỗi duỗi người, cười khổ:
- Đã lâu rồi chưa có đánh trận, tay chân cũng hơi già rồi. Về Trường An
mới ba năm, ta đã nặng hơn rất nhiều. Nếu như còn tiếp tục như vậy, chỉ
sợ cái bụng sẽ sinh ra thịt thừa mất. Đúng là ghét thật. Bỏ đi, hôm nay
ta phải trở về sớm, trong nhà có khách, lại có thêm một chuyện phiền
lòng. Ở đây làm phiền Công Đài rồi.
Trần Cung cười gật đầu đáp ứng, nhìn Đổng Phi đi ra Thừa Minh điện.
Chuyện phiền lòng sao?
Cũng thực sự khiến người khác phiền lòng. Hiện giờ người Trường An đều biết
nữ nhi duy nhất của Đổng Phi là Thái Tiết thích một học sinh Tam học
bình thường. Hơn nữa, có người nói học sinh Tam học đó xuất thân rất
bình thường, còn không phải ở Quan Trung. Thái Tiết đó là ai? Đó là nữ
nhi của Đổng Phi, nói trắng ra là Lương Vương quận chúa, không ngờ thích một học sinh Tam học, làm cho vô số người giật mình.
Càng làm cho người khác giật mình là thái độ của Đổng Phi.
Hình như cũng không phản đối chuyện này, chí ít so với thái độ dứt khoát của Thái Diễm thì thái độ của Đổng Phi có chút ái muội.
Chỉ sợ ngày hôm nay về sớm cũng bởi vì chuyện này. Dù sao, ngoại trừ chuyện này Trần Cung nghĩ không ra Đổng Phi còn có chuyện phiền lòng gì nữa.
Ha ha, sinh ra tại đại gia tộc, có đôi khi cũng rất phiền phức. . .
Chính như Trần Cung đã suy đoán, Đổng Phi quả thật vì chuyện này mà phiền
lòng. Hôm nay, Thái Tiết chủ động nói với Đổng Phi sẽ dẫn Cung Tôn đến.
Cái gì Cung Tôn. . . Không phải là Lục Tốn sao! Đổng Phi cũng lén lút
thấy qua Lục Tốn này, đích thật là tuấn tú lịch sự.
Nếu như nói xứng với Thái Tiết cũng không tính quá kém.
Nhưng vấn đề là, Lục Tốn này hiện giờ tới cùng là thái độ gì? Hắn rốt cuộc đang mang mục đích gì tiếp cận với Thái Tiết?
Hôm nay, nhất định phải làm rõ chuyện này!
Đột nhiên trong đầu Đổng Phi hiện lên một đạo linh quang. Chỉ là linh quang đó chợt lóe rồi trôi đi, không đợi Đổng Phi nắm lấy liền không còn gặp
hình bóng nữa. Y ngồi ở trên ngựa suy nghĩ. Hồi lâu sau vẫn nghĩ không
ra manh mối gì, chỉ có thể lắc đầu thở dài một tiếng.
Tuổi cao, ngay cả trí nhớ cũng kém rồi!
Mã Lương Lí Quỳ đi theo phía sau Đổng Phi cũng không nói gì.
Có một số việc họ có thể đi hỏi, nhưng có một số việc cũng không được. Mặc dù không biết vì sao Đổng Phi thở dài, nhưng cũng có thể mơ hồ đoán
được mánh khóe.
Chắc hẳn hiện tại chủ công đang rất đau đầu!
Hai người nhìn nhau, cũng chỉ có thể cười khổ lắc đầu.
Về tới nhà, Đổng Phi vừa mới rửa mặt, thay y phục thì Thái Tiết đã tung tăng đi vào phòng.
- Sao hiện tại cha mới về!
Đổng Phi ngạc nhiên:
- Sao hả? Hôm nay ta trở về sớm mà.
Thái Tiết đỏ mặt, nhỏ nhẹ nói:
- Không phải cha nói muốn nữ nhi đưa hắn về nhà sao? Hắn tới rồi. . .Đợi cha đã lâu!
- Ai!
Đổng Phi thoáng cái chưa kịp phản ứng. Có điều từ vẻ mặt nổi giận của nữ nhi y rất nhanh liền hiểu ra, vội vã a một tiếng:
- Con nói là Cung Tôn kia. Ừm... Ta nhớ ra rồi. Nếu tới rồi thì để hắn vào đi, sợ ta ăn hắn hay sao?
- Cha!
Thái Tiết hờn dỗi, làm cho Đổng Phi thoải mái cười to.
Chẳng mấy chốc, một thanh niên đi vào thư phòng. Thanh niên này thân cao
khoảng chừng bảy xích tám, không tính quá to lớn. Mặc bộ trường sam màu
xanh nhạt khá vừa người. Răng trắng môi hồng, mắt như lãng tinh. Sau khi đi vào thư phòng, hắn thi lễ sâu với Đổng Phi.
- Học sinh Cung Tôn, bái kiến Lương Vương thiên tuế!
Chậm đã!
Đổng Phi đột nhiên ngẩn ra, hình như bắt được linh quang gì.
Y ngơ ngác nhìn thanh niên nho nhã tuấn tú trước mắt, ra chiều suy nghĩ, thậm chí quên mời thanh niên kia ngồi xuống.
- Cha!
Thái Tiết cũng không biết lão tử nhà mình vì sao đột nhiên như vậy. Đầu tiên là cùng thanh niên đó nhìn nhau, trao đổi ánh mắt một cái, sau đó khẽ
gọi.
Đổng Phi lúc nãy đã híp mắt lại thành một đường.
- Nha đầu đi ra ngoài, ta có chuyện muốn nói với hắn!
Thái Tiết ngẩn ra, vừa muốn mở miệng cự tuyệt, nhưng Đổng Phi đột nhiên
trừng mắt với nàng. Đừng thấy Đổng Phi bình thường cười đùa không biết
lớn nhỏ với con cái, nhưng khi y trở nên nghiêm túc, loại uy thế của
người thượng vị đã lâu dù là Thái Tiết cũng không dám chống cự. Mặc dù
không biết Đổng Phi muốn nói cái gì với Cung Tôn, nhưng Thái Tiết vẫn
tủi thân ứng tiếng, lẳng lặng rời khỏi phòng.
Nàng tiện tay đóng cửa cửa phòng, lại gật đầu một cái với Cung Tôn.
Ý đó là: Ngươi đừng lo lắng!
Cung Tôn mỉm cười, gật đầu một cái với Thái Tiết.
Trong phòng, chỉ còn lại Đổng Phi và Cung Tôn. Hai người ai cũng không nói chuyện, chỉ nhìn nhau.
Sau một lát, Đổng Phi đột nhiên nói:
- Ta nên gọi ngươi là Cung Tôn, hay nên gọi ngươi là Lục Tốn? Ngươi dự định giấu diếm đến khi nào?
Nếu như đổi lại là người khác, sợ đã bị dọa đến hồn phi phách tán.
Nhưng Lục Tốn lại thần thái tự nhiên:
- Nếu như thiên tuế lấy lúc nào thích hợp, lúc đó học sinh sẽ nói cho Văn Cơ.
- Xem ra, ngươi đã phát hiện ra!
Ở trong thành Trường An này, có thể lừa gạt hoàng thượng, nhưng không thể gạt được thiên tuế. Thiên tuế sau khi từ Hà Đông quay lại Trường An học sinh cũng đã biết. Có điều, học sinh với Văn Cơ là chân tâm thành ý,
không có chút ý nghĩ xấu xa, mong thiên tuế có thể thành toàn.
Đổng Phi cười rất hài lòng.
Không hổ là Lục Tốn, vào lúc này còn có thể không luống cuống chút nào, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Nếu hắn có thể cảm thấy được, chắc hẳn những người đó ít nhiều cũng đều cảm thấy. . .
Đổng Phi nói:
- Việc của ngươi và Văn Cơ ta không muốn hỏi nhiều. Chỉ cần ngươi thật
tâm đối đãi Văn Cơ, ta mặc kệ ngươi là Cung Tôn hay là Lục Tốn. nhưng,
nếu như ngươi phụ Văn Cơ. . . Tiểu tử, dù cho ngươi chạy trốn tới chân
trời góc biển, ta vẫn có thể cho ngươi sống không bằng chết.
- Khả năng của thiên tuế, học sinh rất rõ ràng.
Đổng Phi gật đầu, đoạn chuyển đề tài, trầm giọng nói:
- Lục Tốn, ta biết ngươi là một người thông minh, cũng không muốn vòng vo gì với ngươi. Ngươi có biết, vì sao ta muốn giữ ngươi lại một mình
không?
Lục Tốn ngẩn ra:
- Chắc là Thiên tuế có chuyện quan trọng muốn phân phó học sinh.
- Không sai!
Đổng Phi vuốt hai gò má, mắt nhắm lại, trầm giọng nói:
- Hiện tại ta có một việc yêu cầu ngươi đi làm, không biết ngươi có nguyện ý hay không?