Ác Hán

Chương 323: Q.1 - Chương 323: Đại Quyết Chiến (6)




Hơn mười đạo nhân mã tản ra khắp bình nguyên để tìm kiếm tung tích Hán quân.

Thế nhưng đạo nhân mã của Đổng Phi hành tung phiêu hốt, giết chóc mạnh tay, gặp nơi mạnh thì trốn, nhưng gặp nơi yếu thì vô cùng hung ác. Nơi đi qua gà chó không tha, thi thể xếp đống, chọc cho người Ô Tôn nổi trận lôi đình mà không biết làm sao, chỉ biết truyền tử lệnh, liều lĩnh tìm Nguyên Nhung quân quyết chiến.

Mà Đổng Phi lúc này cũng đã rút khỏi bình nguyên Ô Cổ Lí.

Sau khi vứt bỏ các chiến mã bắt được, Nguyên Nhung quân sau khi trải qua huyết chiến liên tiếp cũng đã tổn thất tám, chín mươi người.

Thời gian chắc cũng đủ để dựng xong phòng ngự cho sơn khẩu, nếu không dừng lại lúc này thì về sau sẽ càng khó rút lui hơn.

Có điều trước lúc rút lui Đổng Phi vẫn quyết định cho người Ô Tôn một mẻ.

Vì vậy lại suất lĩnh Nguyên Nhung quân trong hai ngày một đêm tập kích nghìn dặm, đánh giết tới dưới Xích Cốc thành, đột tập đại doanh Ô Tôn.

Binh mã trong đại doanh Ô Tôn đã bị điều đi, vì vậy binh lực ở đây yếu đi rất nhiều.

Có điều mặc dù là như vậy, nơi đây vẫn tập trung hơn một vạn Ô Tôn Côn Di quân, là nhân mã chuyên phụ trách thủ vệ Xích Cốc thành.

Đêm đó, Đổng Phi suất lĩnh nhân mã đột nhập vào đại doanh Côn Di quân phóng hỏa khắp nơi, gặp người là giết.

Côn Di quân không ngờ được Hán quân lại có gan lớn như vậy, không ngờ lại dám tới Xích Cốc thành gây sự.

Do bất ngờ không kịp đề phòng, cho nên toàn bộ đại doanh đều trở nên hỗn loạn. Đổng Phi trong đại doanh cứ thấy một tên lao ra là giết, sau khi thiêu kho lương thì thừa dịp bóng đêm cấp tốc rút lui, bỏ chạy về phía sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc, để lại một đại doanh Côn Di quân chìm trong biển lửa...

Đến nước này thì cả Ông Quy Mị cũng không thể chịu nổi nữa.

Hắn lại tập kết các bộ nhân mã Ô Cổ Lí một lần nữa, đồng thời nói rõ ràng: Hán quân đánh lén Ô Tôn đã rút về sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc. Nếu như chúng ta không thể công phá sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc thì sẽ là sỉ nhục trọn đời của người Ô Tôn.

Thủ lĩnh các bộ lạc cũng phát mệnh lệnh, thề phải công phá sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc, tiêu diệt sạch sẽ Hán quân.

Lần này Nguyên Quý Mị không ra mặt ngăn cản, trái lại còn lấy danh nghĩa Đại Côn Di Ô Tôn để hạ ý chỉ cho Ông Quy Mị.

Không phá Hán quân thì cầm đầu tới gặp.

Ông Quy Mị cũng biết đây là mưu mô Nguyên Quý Mị nhằm khiến lão rớt đài.

Nhưng phóng lao thì phải theo lao, nếu không thể đánh bại Hán quân thì Ông Quy Mị lão cũng không còn mặt mũi nào tiếp tục làm Tướng Đại Lộc nữa.

Mười một vạn đại quân lập minh ước dưới Xích Cốc thành, sau đó trùng trùng điệp điệp xuất phát về phía sơn khẩu.

Khi Đổng Phi rút về sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc, y cũng không thể tin nổi vào mắt mình...

Một tòa cứ điểm hùng vĩ cao gần 8 trượng xuất hiện trước mặt y. Hai bên vách đá của sơn khẩu vốn chỉ dốc thoai thoải, nhưng lúc này đã biến thành một tòa dốc băng dựng đứng cao ngang đầu ngựa. Cũng không biết bọn họ đã dùng bao nhiêu nước đổ lên, tạo thành một đường trượt trên sườn núi dài chừng 20 trượng, tạo thành hình quạt tản về ba phía, dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh sáng trong suốt.

Khúc Nghĩa, Từ Thứ, Đổng Thiết, Cam Bôn dẫn theo người theo đường trượt ra nghênh đón.

Từ Thứ quỳ gối trước ngựa Đổng Phi, cung kính nói:

- Chúa công, Thứ đã trở về.

Trong nháy mắt Đổng Phi thấy Từ Thứ thì ngẩn ra:

- Nguyên Trực, sao ngươi lại ở đây? Lẽ nào đã xuất sư rồi sao?

- Việc này một lời khó nói hết.

Từ Thứ được Đổng Phi nâng lên, nói:

- Chúa công, chúng ta về doanh trại rồi nói.

Đổng Phi lại chào hỏi những người còn lại, sau đó mọi người cùng nhau vào cứ điểm trong sơn khẩu. Chỉ thấy cứ điểm này toàn bằng tường băng, dày tầm một trượng, mã diện thì kiến thiết trên sườn dốc của sơn khẩu. Phía sau tường băng là từng tòa đại doanh sừng sững đứng kề nhau, giữa mỗi đại doanh đều có hơn mười cái nồi lớn, liên tục được binh sĩ đổ tuyết đọng vào, sau đó mang nước đã đun sôi hắt lên mã diện.

Hai bên vách núi cũng được dựng hai doanh trại.

Từ Thứ nói:

- Hai sơn trại này là để phòng người Ô Tôn chiếm trước, nếu không lúc đó bọn họ trên cao nhìn xuống thì chúng ta nguy rồi. Cam Bôn tướng quân và Đổng giáo úy mỗi người thủ một sơn trại. Như thế chúng ta không còn phải lo gì.

Đổng Phi gật đầu, đối với sắp xếp thế này vô cùng thỏa mãn.

Một đám người ngồi xuống trong đại doanh, Khúc Nghĩa nói:

- Trong mấy ngày chúa công xuất binh, khí giới không ngừng được đưa tới từ Thú huyện và các nơi khác. Trong đó có 1300 chiếc Thiết Hoạt xa của Bồ Nguyên Bồ giáo úy đưa tới đã được bố trí trên thành đầu. Chúa công, Thiết Hoạt xa này quả nhiên lợi hại, hai ngày trước tiểu tướng thử một chút mới biết uy lực kinh người. Có đại sát khí này tại đây, người Ô Tôn đừng mơ bước tới trước nửa bước.

Thiết Hoạt xa này là thứ Đổng Phi chợt nghĩ ra khi nhìn thấy mã diện.

Thiết Hoạt xa trong lịch sử hình dạng thế nào? Điều này Đổng Phi cũng không rõ. Chỉ là trong Bình thư diễn nghĩa có mô tả sơ qua. Thật ra khi Đổng Phi làm ra Tứ Luân xa thì Mã Quân đã bắt đầu nghiên cứu ổ trục cho xa giá. Sau khi Bồ Nguyên nghiên cứu ra Thiết Hoạt xa thì phối hợp với ổ trục, dùng để vận chuyển thì thuận tiện hơn nhiều.

Hai bên lấy hai tay vịn sắt làm chủ, trên xe đặt chừng hơn 500 cân đá. Mặt trước hình tam giác nhọn với răng cưa hai bên cạnh. Một chiếc xe này có thể đụng vỡ cự thạch nghìn cân, hơn nữa nếu độ dốc càng lớn, càng dài thì uy lực của Thiết Hoạt xa càng thêm đáng sợ. Lần đầu tiên Khúc Nghĩa thử nghiệm đã bị uy lực của nó làm chấn kinh.

Từ Thứ lại cho móc sắt vào phía sau Thiết Hoạt xa, như vậy có thể sử dụng nhiều lần.

Hơn nữa trên núi còn có phích lịch xa, phạm vi bắn có thể bao trùm 150 bộ, toàn bộ sơn khẩu có thể nói là phòng thủ kiên cố. Chỉ cần khí trời không ấm lên đến mức tan tường băng, thì người Ô Tôn cũng đừng mong vượt qua nơi này.

Thấy được tình hình này, lo lắng trong lòng Đổng Phi cuối cùng cũng được trút bỏ.

- Vị này là...

Khi Đổng Phi thấy Việt Hề thì sửng sốt một chút.

Đó là một cao thủ, từ khí độ mà nhìn thì e rằng võ nghệ người này không yếu, ít nhất có thể đánh với bản thân một hồi.

Chỉ là từ lúc bắt đầu, thì ánh mắt của hắn nhìn Đổng Phi y có chút cổ quái.

Hắn chăm chú nhìn Đổng Phi, dường như cảm thấy rất hưng phấn.

Từ Thứ vội giới thiệu lai lịch của Việt Hề cho Đổng Phi, nghe người này tới là để luận võ với bản thân, Đổng Phi liền nở nụ cười.

- Chỉ sợ phải làm Nghĩa Quyền thất vọng rồi, hiện tại chỉ sợ ta không có thời gian luận võ cùng ngươi... Nội trong ba ngày đại quân Ô Tôn tất sẽ đến đây, trước lúc đó ta còn rất nhiều chuyện phải xử lí. Nếu như ngươi đồng ý thì có thể về Thú huyện chờ, ta có thể đảm bảo, đợi chiến sự chấm dứt sẽ tỉ thí một trận ra trò với ngươi. Ngươi thấy như vậy có được hay không?

Đổng Phi nói nhẹ nhàng, nhưng không ngờ Việt Hề lại nhảy dựng lên.

- Đại đô đốc, việc luận võ có thể lùi lại, hiện tại tiểu tướng muốn chờ lệnh của đại đô đốc... Đại đô đốc khai cương khoách thổ, dương hùng phong Hán quân ta, tiểu tướng rất bội phục. Tiểu tướng từ nhỏ được phụ thân giáo dục, mặc dù văn võ chẳng thứ nào ra hồn, nhưng cũng biết bảo vệ lãnh thổ là bổn phận của nam nhi. Tiểu tướng muốn thỉnh một đạo nhân mã, để cho người Ô Tôn biết vũ dũng của nam nhi Đại Hán ta.

Đổng Phi ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Việt Hề.

Một lát sau y bỗng cười nói:

- Nghĩa Quyền, ngươi có biết ta là người thế nào không? Ngươi nói như vậy không chừng sẽ bị người hiểu lầm.

- Thế nhân đều xưng đại đô đốc là bạo hổ, hung tàn bạo ngược... Nhưng từ khi tới Tây Vực tiểu tướng lại thấy rằng, nếu như thiên hạ có thể nhiều bạo hổ như đại đô đốc vậy, thì Hồ man tái ngoại sao lại dám trợn mắt nhìn giang sơn xã tắc Đại Hán ta?

Đám người Từ Thứ đều gật đầu tán thành.

Đổng Phi không còn gì để nói, bản thân có giống như bọn Việt Hề nói hay không? Trong lòng y rất rõ.

Thật ra y như bây giờ chẳng phải bị bức làm vậy? Nếu như có thể, y nguyện chỉ ở cùng người thân, cùng nhau vui sướng thảnh thơi quên thời gian, mà không phải là cả ngày giết chóc thế này. Thật ra nhiều lúc y rất chán ghét tình cảnh hiện tại.

Quên đi, người ta nói thế nào thì mặc nó là như thế đi...

Trong lòng Đổng Phi thở dài, trầm giọng nói:

- Nếu Nghĩa Quyền nguyện ý, ta đúng là cầu còn không được.

Trầm ngâm một chút rồi nói tiếp:

- Sắp xếp của Nguyên Trực đã khá hoàn hảo, chỉ là tập trung phòng ngự quá cũng không tốt. Ừm, ta cần có một đạo nhân mã để quấy nhiễu địch. Không cầu thương vong lớn cho người Ô Tôn, chỉ cần khiến bọn chúng mất ăn mất ngủ là được.

Nói đến đây Đổng Phi nhìn Việt Hề:

- Nghĩa Quyền, trong tay ta vẫn còn 300 Nguyên Nhung quân, ta sẽ giao cho ngươi dẫn dắt, ngươi có bằng lòng hay không?

Đổng Phi nói rất dễ hiểu. Chính là muốn Việt Hề dẫn theo một đạo nhân mã, liên tục quấy rối người Ô Tôn.

Ngươi muốn làm gì cũng được, cướp đường vận lương, quấy nhiễu, vào nhà cướp của... Mặc kệ ngươi dùng thủ đoạn gì, chỉ cần khiến cho người Ô Tôn đau đầu là được. Đương nhiên nếu vậy thì Việt Hề cũng sẽ lâm vào hiểm cảnh. Đầu tiên là hắn sẽ không có hậu viện, chỉ có thể một mình tác chiến. Thứ hai cũng không có quân nhu bổ sung cho hắn, tất cả hắn đều phải tự giải quyết lấy.

Nhiệm vụ này rất nguy hiểm.

Nhưng Việt Hề cũng không cho là như thế.

Đổng Phi đem nhiệm vụ như vậy giao cho hắn, đủ để thấy Đổng Phi coi trọng hắn thế nào.

Nếu là người khác nói, Việt Hề chưa chắc đã đồng ý. Có câu sĩ vi tri kỷ giả tử, Việt Hề kích động gật đầu:

- Tiểu tướng nhất định không phụ sự ủy thác của đại đô đốc.

Đổng Phi cười cười, không nói lời vô ích với Việt Hề nữa.

Với người thông minh thì nói một câu là đủ. Việt Hề chính là một người thông minh, chỉ cần nói phương hướng cho hắn là đủ.

Về phần nên làm như thế nào, tin chắc hắn có thể nghĩ ra được.

Sau khi an bài xong chuyện này, Đổng Phi lại nhìn về phía Từ Thứ.

Y đột nhiên nói:

- Nguyên Trực, ta cũng có một chuyện vô cùng trọng yếu muốn ngươi hoàn thành.

- Thỉnh chúa công phân phó.

- Ngươi theo Bàng công học tập nhiều năm, chắc hẳn cũng học được tám chín phần mười. Ha ha, lần này việc sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc sẽ do ngươi chỉ huy, tất cả tướng lĩnh bao gồm cả ta cũng sẽ nghe theo ngươi sắp đặt, ngươi có dám gánh chăng?

Lời này quả thật khiến mọi người giật mình không ít.

Từ Thứ cũng sửng sốt, nhưng chợt hiểu: đây là chúa công muốn kiểm tra ta, cũng mang công lao lớn nhất cho ta... Nói như thế ta không làm cũng phải làm, hơn nữa còn phải làm cho tốt, bằng không sẽ đánh mất thể diện của chúa công.

Dù sao trong doanh trướng này, tư cách và từng trải của Từ Thứ là ít nhất.

Đổng Phi quyết định như vậy thật ngoài dự liệu của mọi người.

Khúc Nghĩa nhíu mày muốn đứng lên nói.

Nhưng sau khi suy nghĩ một chút thì im lặng. Hắn cũng có thể nhìn ra, Đổng Phi là nhân cơ hội này để Từ Thứ vững chân ở Tây Vực. Có điều tiểu thư sinh này có thể làm được không? Hay chỉ là một người lý luận suông?

- Thứ nhất định sẽ dốc hết sức, không để chúa công thất vọng.

Đổng Phi nở nụ cười, nhìn mọi người trong trướng. Khi ánh mắt dời đến người Khúc Nghĩa thì nở nụ cười.

- Lão Khúc, ngươi theo ta quan chiến đi.

- A?

- Đám Ô Tôn này còn chưa đủ để người tinh nhuệ nhất Bối Ngôi quân xuất chiến, hai ta không ngại cùng nhau xem bản lĩnh của Nguyên Trực.

Khúc Nghĩa trong lòng cảm thấy ấm áp.

Hắn cũng hiểu sắp xếp này của Đổng Phi. Chính là Đổng Phi sợ hắn không quen dưới trướng Từ Thứ. Dù sao Khúc Nghĩa lão nhân thân kinh bách chiến, trong các bộ khúc của Đổng Phi thì tư cách không cạn. Mạo muội để hắn nghe theo mệnh lệnh của Từ Thứ, chỉ sợ trong lòng hắn sẽ sinh ý khác. Cho nên cho hắn nghe theo chúa công, ở một bên nhìn thủ đoạn của Từ Thứ.

Đổng Phi an bài thế này càng khiến mọi người yên tâm.

Ít nhất thái độ này nói cho mọi người biết: Người Ô Tôn chẳng qua chỉ là đám ô hợp, còn không đáng để ta xuất thủ.

Lập tức Từ Thứ tiếp nhận soái ấn, phân công nhân thủ, khẩn trương bắt đầu chuẩn bị chiến sự.

Không thể không nói Từ Thứ quả nhiên không giống người thường, không hổ của danh hào Đan Phúc tiên sinh. Từ sau khi tiếp chưởng soái ấn, mọi bố trí đều có ngăn nắp trật tự, không chút nào hỗn loạn. Ngay đến Khúc Nghĩa cũng không bới ra lỗi.

Cứ như vậy thời gian ba ngày nhanh chóng trôi qua.

Vào sáng sớm ngày thứ tư, Ông Quy Mị suất lĩnh đại quân xuất hiện ở sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc.

Cùng lúc đó, bốn người Điển Vi, Hoàng Trung, Hoa Hùng, Ban Chỉ trong Đại Uyển đánh đâu thắng đó. Cuối tháng 11 thì hội sư dưới Quý Sơn thành...

************

Từ lúc thấy được tòa băng thành, Ông Quy Mị liền biết Đại Uyển đã xong.

Thế nhưng lúc này lão cũng không còn đường lui, mặc kệ có thể tới Đại Uyển hay không, lão cũng phải thắng một trận để dẹp loạn trong nước. Nguyên Quý Mị đang từng bước ép bức, các bộ lạc cũng đã bắt đầu có ý bất mãn với lão.

Cho nên lão phải hạ sơn khẩu để chứng minh cho người trong nước rằng Hán quân không phải là không thể chiến thắng.

Chỉ cần có thể hạ sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc, đến lúc đó những bất mãn với lão chẳng phải sẽ theo gió mất đi?

Ông Quy Mị biết lão có thể chấp chưởng đại quyền Ô Tôn chính là vì sự suy yếu của Hán thất. Mặc cho Hán quân Tây Vực uy vũ cỡ nào, nhưng sự suy sụp của Hán thất đã là một sự thực không thể che giấu. Điều lão muốn làm lúc này chính là đánh tan Hán quân trông có vẻ cường đại ở Tây Vực, để nói cho người Ô Tôn biết, rằng chỉ có Hung Nô mới đáng để họ dựa vào.

Đã là ngày thứ ba, đại quân Ô Tôn dường như thủy triều trùng kích cứ điểm sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc.

Tử thương bao nhiêu người?

Ông Quy Mị cũng không nhớ rõ, có điều tòa băng thành đã bị nhuộm đỏ như máu.

Chân tay đứt lìa vương vãi trên mặt băng dài 20 trượng, rộng 4 trượng cũng đã bị đông cứng vào đó luôn.

Khí giới phòng ngự của Hán quân thật sự là đáng sợ...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.