Nghĩ đến trong kinh thành
thế tộc san sát, dưới hào môn nô bộc như mây. Đổng Phi ở kinh thành,
không thiếu được xung đột với người ta, không bằng giữ Cự Ma Sĩ lại làm
hộ vệ. Thứ nhất những người này đều trải qua chiến trận, thứ hai cũng
trung thành với Đổng Phi. Có những người này ở đây, cho dù tương lai xảy ra chuyện gì, cũng đủ để yểm hộ Đổng Phi rút lui khỏi Lạc Dương.
Cho nên, khi Đổng Phi đứng ở Nghi môn của trạch viện đó, người hơi đờ ra.
Nghi môn là gì?
Chính là cửa chính mà thường ngày chúng ta hay nói. Bởi tọa lạc trên đường cái, vì vậy cũng xưng là Nghi môn.
Tại thời đại tam quốc, tiểu hộ bình dân thông thường thì không tư cách
sở hữu Nghi môn. Cũng là chủ nhân trước đây của tòa nhà này có chút thân phận, cho nên mới có được tư cách như vậy. Xây thì xây rồi, chung quy
không thể chắn Nghi môn này lại.
Hơn nữa, Đổng Phi thân là Binh tào duyện của phủ đại tướng quân, hưởng
bổng lộc tam bách thạch. Cha của y còn là thứ sử Lương Châu, Đông Hương, Tiền tướng quân, cũng tính là đại quan của triều đình, thân phận đủ để
xứng với Nghi môn.
Chỉ là Đổng Phi cảm thấy, coi như là Đổng phủ tại Lâm Thao, chỉ sợ cũng không có đại môn xa hoa như vậy.
Sau khi đi vào trạch viện, thấy bên trong đường nối đường. Ban công đình tạ, giả sơn nước chảy, đều đượm nét của hào môn.
Có ba sân trong, chỉ sân trong đầu tiên thôi, quẹo trái rẽ phải, đã khiến Đổng Phi không mò ra đường đi.
Đổng Lục đang chỉ huy các nữ hài tử của Hổ Nữ doanh thu dọn đồ đạc cũ
trong phòng khách, thay vào đồ đạc Đổng Phi mang đến từ Lâm Thao.
Một chiếc bàn vuông, hai chiếc ghế bành.
Hai bên phòng khách đặt hai hàng bàn trà.
Thấy Đổng Phi đi tới, cao hứng bừng bừng nói:
- Tướng công xem bày biện thế này có được không?
Đổng Phi không trả lời, mà đi thẳng tới ngồi bên cạnh bàn vuông.
Xoay xoay người, đột nhiên nở nụ cười.
- Tướng công cười cái gì?
Đổng Phi nói:
- Rất tốt, cứ đặt như thế đi. .. Được rồi, những nhân viên ở đây phân phối thế nào?
Đổng Lục cười hì hì:
- Nhà ở đây vừa to vừa nhiều. Sân trong đầu tiên có thể cho Cự Ma Sĩ cùng người Ngũ Khê Man của tam đệ ở.
- Có nhiều phòng như vậy sao?
- Mã Tung tính toán qua, chỉ sân trong đầu tiên đã có tổng cộng 200 gian phòng. Mỗi gian phòng ba người, cũng đủ để an trí. . . Ngoài ra tiền
viện còn có một diễn võ trường rất lớn, vừa lúc có thể cung cấp cho họ
thao luyện. Đường Chu nói, thì ra chủ nhân của trạch viện này là đại
quan trong triều, khí phái thật là khác lạ. Thiếp cảm thấy, nó còn lớn
hơn cả mục trường của chúng ta nữa.
Quả nhiên ứng với câu nói kia, quan làm càng lớn, nguy hiểm cũng càng nhiều!
Đổng Phi thầm cảm thán một tiếng, sau đó hỏi:
- Hổ Nữ doanh đâu? Nàng an trí thế nào?
- Hổ Nữ doanh sẽ ngụ ở hậu viện. Nơi đó cũng có rất nhiều sương phòng,
hai người có thể sử dụng một gian, còn rộng rãi hơn cả mục trường nữa.
Chúng ta sẻ ở chính giữa, đại ca cùng tam đệ cũng ở đó. . .À, vừa rồi
đại ca còn nói, chuẩn bị đón cả người nhà qua đây. Cứ thế này thì còn
không ít nhà, Đường Chu nói muốn mua chút nô bộc.
- Không cần nô bộc!
Đổng Phi đứng lên nói:
- Nói cho Đường Chu, ta muốn tu chỉnh trạch viện này một chút, mấy thứ
giả sơn chướng mắt dọn hết cho ta. Xây thêm diễn võ trường. . . Từ hôm
nay trở đi, ta muốn đại trạch môn này giống như quân doanh. Hiểu chưa?
- Quân doanh?
Đổng Lục không rõ, nhưng vẫn nhớ kỹ lời Đổng Phi nói.
Trong lòng nghĩ: đại trạch môn sao? Lời này nói cũng chuẩn xác thật.
Đổng Phi đi ra khỏi phòng, đứng ở trên bậc thang, nhìn bầu trời đã nhá nhem tối, khóe miệng đột nhiên nhếch lên nụ cười.
Có lẽ, thành Lạc Dương này cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng. . .
Viên Ngỗi từ hoàng cung về đến nhà đã là buổi trưa, bụng đói kêu vang.
Trương Cử tạo phản, cũng không tạo hành ảnh hưởng quá lớn. Dù sao Thái
Bình Đạo vừa mới bình định, tuy nói còn có biên loạn, nhưng sau khi Đổng Trác đến Lương Châu tình huống rất nhanh ổn định lại. Hiện nay đang
giằng co, Đổng Trác thượng tấu triều đình rằng, chậm nhất chỉ vào đầu
tháng ba sẽ triển khai phản kích phản quân. Mà người Hồ ở địa khu Ti Lệ
cũng đã im lặng lui bước.
Bất luận Thái Bình Đạo hay là biên loạn, ở đâu không phải là hơn mười vạn người?
Nhưng Trương Cử này không biết tự lượng sức mình. Dựa vào nghìn người
đánh hạ Hữu Bắc Bình liền tự cho mình là giỏi, cảm thấy bản thân là
chân mệnh thiên tử thật. Không biết, trong mắt các quan viên triều đình, Trương Cử đã là một người chết.
Việc kế tiếp chỉ là tranh đấu trong triều đình. Đối với Viên Ngỗi mà nói, đây mới là trọng điểm hắn quan tâm nhất.
Hoạn quan hoành hành, bóc lột những quân quan Hoàng Cân đầu hàng không
kiêng nể gì cả, đã làm cho những người này cảm thấy bất mãn. Đồng thời
cũng gia tăng chèn ép đối với đảng nhân triều đình, trước sau đòi Lư
Thực và Chu Tuấn hối lộ.
Lư Thực và Chu Tuấn đều là người thành thật, có thể nói thanh liêm, nào
có tiền tài cung phụng? Mặc dù đám người Trương Nhượng không nói rõ,
nhưng Viên Ngỗi rất rõ ràng, chỉ sợ Lư Thực và Chu Tuấn đã hết phong
quang rồi! Phương diện này, có ý của hoàng thượng hay không?
Thị tỳ bưng tới một chén canh thịt nai khô, mùi thơm ngào ngạt.
Viên Ngỗi đang chuẩn bị dùng cơm thì có hạ nhân báo lại:
- Đại công tử và nhị công tử tới rồi!
- A? Mau mời!
Viên Ngỗi vội vàng ra hiệu cho mỹ tỳ đưa canh thịt xuống. Một lát sau, thấy Viên Thiệu cùng một thanh niên đi vào thư phòng.
- Bản Sơ, Công Lộ, hôm nay sao hai người có thời gian tới chỗ ta thế này? Chỗ Hà Toại Cao chắc cũng rất nhàn hạ nhỉ?
Trong giọng nói có ý trêu tức.
Viên Thiệu cười nói:
- Hà Toại Cao phụng mệnh vào cung, phỏng chừng ngày hôm nay sẽ không tới làm phiền chúng ta nữa rồi.
Thanh niên gầy teo đặt mông ngồi xuống ghế, lại vặn người hai cái:
- Thúc phụ, cái này ngồi thoải mái thật. Sau khi ngồi cái này ở chỗ
ngài, trở về thế nào ta cũng cảm thấy khó chịu. . .Hừ hừ, không nghĩ tới lương gia tử của Lương Châu kia cũng có bản lĩnh này. Ta tìm người muốn phỏng chế một bộ, nhưng cảm thấy vẫn không có cảm giác thế này.
Viên Ngỗi vừa nghe cười ha ha, phiền não trong lòng cũng thoáng cái giảm đi rất nhiều.
Thanh niên là con trai của vợ cả lão Viên gia, tên là Viên Thuật, tự
Công Lộ, nhỏ tuổi hơn Viên Thiệu. Trước đây cống hiến dưới trướng Chu
Tuấn, sau khi Hoàng Cân chi loạn bình định, Viên Thuật đã được điều vào
kinh thành, hôm nay đảm nhiệm chức giáo úy cửa thành Lạc Dương.
Viên Công Lộ rất có tài cán, chỉ là có hơi lỗ mãng, làm cho Viên Ngỗi không thích lắm.
So sánh hai huynh đệ này, Viên Ngỗi vẫn càng thích Viên Thiệu hơn. Mặc dù Viên Thiệu chỉ là một trưởng tử của cơ thiếp.
Đồ đạc trong lòng là lễ vật Đổng Phi phái người đưa qua.
Tục ngữ nói rất đúng, vật quý ở chỗ hiếm. Thứ này vừa ngồi thoải mái lại thực dụng. Chỉ nói đến giá sách do năng công xảo tượng của Tướng Tố
doanh thiết kế, cũng khí phái hơn nhiều so với mấy cái giá dùng vài
miếng gỗ dựng lên.
Có người nói, toàn bộ thành Lạc Dương tổng cộng chỉ có 10 bộ gia cụ này.
Trong phủ Đại tướng quân có một bộ, trong đại trạch môn Đổng gia tại
Nghênh Xuân môn có một bộ, Trương Nhượng và Triệu Trung phỏng chừng cũng từ chỗ Đổng Phi yêu cầu hai bộ, ngoài ra còn có Phiêu Kị tướng quân Lư
Thực cũng được tặng một bộ. Bốn bộ gia cụ còn lại, có người nói một bộ
là muốn tặng cho Thái Ung, ba bộ còn lại thì là lễ vật chuẩn bị hiến cho hoàng thượng, ai cũng không thể dùng.