Ác Hán

Chương 53: Q.1 - Chương 53: Danh câu Tượng Long




Lại một đêm đại tuyết làm cho thiên địa biến thành màu trắng xoá. Tuyết tuy rằng đã ngừng nhưng sắc trời vẫn âm trầm, thái dương tuy đã sớm mọc lên nhưng cũng đã bị những đám mây đen che khuất.

Bắc Cung Bá sai người dắt một con hắc mã đến trước mặt Đổng Phi.Trong lồng ngực của Bắc Cung Bá đang ôm một chiếc bình dùng da thú bọc lại nhiều lớp phong kín lại, phía sau còn dẫn theo năm mươi danh tinh tráng Khương kỵ đang đứng phía sau biểu tình nghiêm trang lặng ngắt như tờ.

“A Sửu, đây là tro cốt của tỷ tỷ ngươi, làm phiền ngươi đem nàng về nhà.”

Đổng Phi ngồi dựa vào cánh cửa nhưng cũng không có đứng dậy, hắn ngẩng đầu lên trong mắt loé ra sự lạnh lùng, nhẹ giọng nói: ”Tỷ phu, có muốn suy nghĩ lại lần nữa hay không? Kỳ thật chúng ta có thể đi, A Sửu tuy bất tài nhưng nguyện liều chết hộ giá ngài giết ra ngoài.”

Ngữ khí tuy cứng ngắc nhưng Bắc Cung Bá biết sự quyết tâm của Đổng Phi rất lớn.

Bắc Cung Bá cười, đi đến bên cạnh Đổng Phi ngồi xuống. “A Sửu không nên khuyên ta, ý ta đã quyết. Ta là một gã Khương nhân, cho dù có đi Lâm Thao thì có thể làm được gì? Chẳng lẽ lại dựa vào Đổng gia nuôi sống cả đời hay sao? Ở chỗ này ít nhất ta cảm giác được mình còn sống, nếu ta theo ngươi đi Lâm Thao, cho dù còn sống thì chỉ sợ là không khác gì đã chết….. Mà như thế Đại muội không thích.”

Một câu cuối cùng này làm cho Đổng Phi á khẩu không trả lời được.

“Nếu tỷ phu đã quyết định, A Sửu cũng không nói nhiều.”

Bắc Cung Bá duỗi tay ôm bả vai Đổng Phi, hai người tuy kém nhau hai mươi tuổi nhưng lại đứng tương xứng với nhau.

“Ngươi bây giờ không có toạ kỵ, Sư tông thú hiện tại còn nhỏ, từ nơi này muốn vòng qua tích núi để về nhà ít nhất cũng mấy ngàn dặm đường, cho nên phải có một toạ kỵ tốt. Đây là con ngựa có danh Tượng Long, chính năm đó ta cùng với tỷ tỷ đọat được từ một thương nhân Tây vực, bây giờ đúng là tuổi tốt để cưỡi…. Mặc dù không so được với sư Sông thú nhưng cũng không kém Xích thố mã của phụ thân.”

Bắc Cung Bá ôm tay Đổng Phi kéo đến trước mặt hắc mã. Con Ngựa Tượng long này cao chín thước, cái mông có một vùng xoáy. Nhìn qua một hình kim mao giống như ánh thái dương, nhìn qua cực kỳ dễ thấy.

Tượng Long từng xuất hiện qua thời Tuyên Đế, hơn nữa còn được lưu lại trong văn tự.

Đổng Phi biết, Kim mao dạng thái dương trên mông ngựa thì đại biểu cho đây là thớt ngựa đực, nếu nó là hình ánh trăng có hình dạng màu trắng thì đại biểu cho ngựa cái. Nhớ ngày trước lúc lần đầu tiên gặp thớt ngựa này Đổng Phi phi thường thích. Bất quá hắn cũng biết đây là thớt bảo mã của Bắc Cung Bá rất yêu thích.

“Tỷ phu, huynh có ý gì? Tượng Long cho ta thì huynh sẽ cưỡi cái gì?

“Ha ha, nơi này là Tây Lương chẳng lẽ lại thếu ngựa tốt sao? Cùng lắm thì sau này cướp đoạt lần nữa…. A Sửu, ngươi nếu cảm thấy ta thua thiệt thì ngày khác đưa cho ta mười thất tượng long, ha ha, chỉ là một con súc sinh mà thôi, là nam nhi không nên để trong lòng.”

Đổng Phi suy nghĩ một lát rồi chấp tay nói: “vậy thì A Sửu không khách khí!”

“Đây mới là huynh đệ của ta… Người đâu, đem đồ vật tới.”

Đã có một Khương kỵ cầm một thanh nhận đao cùng với một thanh đại cung đem tới trước mặt Đổng Phi.

“Binh khí của ngươi đã rớt tại Kim Thành, bất quá còn có thanh nhận đao này ở chỗ của ta, nếu không ngươi trở về sẽ bị mẫu thân trách cứ, thanh cung này là ta trước kia mua từ một thương nhân, tỷ tỷ ngươi bảo nó là Long Bảo Điêu Cung, mà về mặt khác chính là nếu không có sức manh như rồng thì không thể kéo nó lên, thanh cung này đã bên cạnh ta nhiều năm, nhưng tỷ phu cũng chỉ có thể kéo nó có ba lần, giữ bên người thì quá lãng phí cho nên tặng cho ngươi.”

“Tỷ phu….”

Bắc Cung Bá không nói hai lời, lấy long bảo điêu cung cắm vào túi cung bên hông của Tượng Long, Sau đó Bắc Cung Bá thâm tình vuốt ve Tượng Long một lát, sau đó đột nhiên cười, “Ngựa này hiện giờ là của ngươi, khi nào Sư tông thú trưởng thành hy vọng A Sửu đối đãi tốt với nó.”

Đổng Phi dùng sức gật đầu sau đó giao tượng long cho Đổng Thiết cũng với Lục Y mang đi.

Bắc Cung Bá chỉ tay vào năm mươi Khương kỵ phía sau, “Phía sau là năm mươi danh kỵ, nhân số tuy rằng có chút đơn bạc, đáng tiếc tỷ phu bây giờ cũng là người nghèo túng, không có biện pháp cho ngươi nhiều hơn, năm mươi người này đều đã đi theo tỷ phu nhiều năm, được tính là tâm phúc, ta đem bọn họ giao cho ngươi, đây chính là chút tâm ý cuối cùng của ta đối với ngươi.”

Đổng Phi cũng không khách khí chắp tay nói: “Đa tạ tỷ phu!”

“Tốt lắm, trời đã sáng cũng nên khởi hành thôi….”

“Tỷ Phu…..”

“Ta? Ngươi cũng không cần quản. Ở địa hình Tây bắc này ta còn quen thuộc hơn ngươi, ngươi đi trước ta sẽ theo sau.”

“Tỷ phu, bảo trọng!”Bắc Cung Bá cười cười tiến đến ôm lấy Đổng Phi. “A Sửu, bảo trọng!” Nói xong hắn quay đầu bước đi, cũng không quay đầu lại liếc Đổng Phi một lần.

Tượng long tựa hồ ý thức được sắp phải chia tay với chủ nhân cho nên hí dài một tiếng, thân thể Bắc Cung Bá hơi run một chút lại tiếp tục đi nhanh về phía trước.

Đổng Phi cắn môi, trong lòng thầm cầu nguyện cho Bắc Cung Bá, đợi cho đến khi thân ảnh của Bắc Cung Bá đã khuất chỗ góc phố.

“Lên ngựa!”

Đổng Phi ngẩng đầu hét lên một tiếng, đã có Đổng Thiết giữ Tượng long cho hắn phi thân lên, Tượng long lúc đầu có chút không thích ứng, cũng có chút không chịu, nhưng rất nhanh liền đình chỉ xuống, tuy vậy có vẻ nó cũng có chút không thoải mái.

Đều nói Lương mã tự nhiên có linh tính, Tượng long được xưng là thần câu tất nhiên không thể thiếu linh tính. Chắc là Bắc Cung Bá cũng đã hướng đạo qua nó, cho nên tuy rằng không thích ứng với sự thay đổi chủ nhân nhưng nó cũng không kịch liệt phản kháng.

******************************

Nhìn theo đám người Đổng Phi rời đi, Bắc Cung Bá trầm ngâm một hồi lâu không nói.

Có thân vệ nhẹ giọng nói: “Chủ công, bây giờ chúng ta đi chỗ nào?”

“Đi chỗ nào?” Thần thái Bắc Cung Bá thoải mái lắc đầu nói: “Hàn Toại cùng với nhị đệ liên thủ thì Tây Bắc chúng ta có thể đi tới chỗ nào? Chúng ta chỗ nào cũng không đi, nhất quyết ở chỗ này, chúng ta nán lại một khắc thì A Sửu an toàn một khắc… Ta đã không muốn sống nữa, các ngươi nếu không muốn theo ta mất mạng thì hay nhanh chóng rời đi, ta nghĩ Hàn Toại cũng rất nhanh sẽ đến đây.”

Đám thân vệ một trận trầm mặc đều nhìn Bắc Cung Bá.

Mà Bắc Cung Bá lại đưa lưng về phía bọn họ, không nói một lời, tựa hồ như đang thưởng thức cảnh sắc động lòng người của thiên địa.

“Ta từ khi theo chủ công đến nay, chủ công cùng với chủ mẫu đối đãi với ta như người nhà… Ta nguyện cùng với chủ công cùng sống cùng chết.”

Bắc Cung Bá cũng không quay đầu, bàn tay nhẹ nhàng chùi những mũi tên nhọn thần sắc phá lệ tĩnh lặng.

“Các ngươi cần phải suy nghĩ cho kỹ!”

“Chúng ta nguyện theo chủ công đồng sinh cộng tử.”

“Các ngươi đều là huynh đệ tốt của Bắc Cung Bá ta.... Ha ha ha, truyền lệnh xuống, mọi người chuẩn bị, trời sáng sẽ tác chiến!”

“Vâng!”

Hơn mười gã thân vệ, cùng với mười gã hán tử đồng thời nhận lệnh, xoay người chuẩn bị tác chiến.

Nhóm Khương kỵ một trận xôn xao nhưng một lát cũng bình tĩnh trở lại, có cùng một ý tưởng với nhóm thân vệ, bọn họ muốn hợp lại đánh một trận tử chiến.

Phía chân trời có một trận tuyết như muốn dời cả trời đất, tiếng vó ngựa từ xa đến gần, giống như tiếng sét đánh.

Phía trên tường vây của thị trấn, các Khương kỵ đã giương sẵn cung để chuẩn bị chiến đấu với đám người chuẩn bị đến.

Đám người đến ước chừng khoảng ba ngìn người đều là Khương kỵ. Theo phía sau là mấy ngàn bộ binh Kim Thành, đao thương như rừng, hàn quang lóng lánh.

“Ta chính là tân nhậm Phá Khương chi vương Bắc Cung Bá Ngọc! Các ngươi đều là con dân của phá khương, buông binh khí xuống thì tha cho các ngươi không chết.”

Bắc Cung Bá nhìn Bắc Cung Ngọc đang ở dưới thành cười, nhanh như vậy đã muốn ta đem quên sao? Phá khương có một tập tục, Khương vương cũng có song tên. Nếu có một đứa con trai thì kế nhiệm Khương vương cũng chính là thừa kế tên của Lão vương.

Nhưng nếu Lão vương có hai đứa con trai thì đều chắp nhất tự. Phụ thân của Bắc Cung Bá được gọi là Bắc Cung Bá Ngọc thì hắn cùng với đệ đệ của hắn đều chiếm trong đó một tự. Hiện tại Bắc Cung Ngọc lên làm Phá khương chi vương, hắn cũng biết hắn đoạt vương vị của huynh trưởng cho nên hắn mới thừa kế tên của Lão Vương, ý là Phá khương chưa bao giờ có người tên là Bắc Cung Bá.

Bắc Cung Bá đứng thẳng người, cung đã lắp tên.

“Nhị đệ, muốn làm Khương vương thì thử xem mũi tên ta có đồng ý không!”

Mũi tên phá không mà ra, mang theo tiếng gió hướng về phía Bắc Cung Ngọc bắn tới. Hai người cách nhau khoảng tám trăm bước, mũi tên này bay ra, nhanh như tia chớp. Lời của Bắc Cung Bá vừa xong thì hàn quang đã tới trước mặt của Bắc Cung Ngọc.

Mà Bắc Cung Ngọc đêm trước bị Đổng Phi đả thương, vết thương trên vai còn chưa có khỏi hắn . Mắt thấy hàn quang lao tới, hắn vội vàng cử đao ra ngăn, nếu như dưới tình huống không bị thương thì lực đạo của mũi tên này cũng không làm khó được Bắc Cung Ngọc, nhưng vết thương trên vai Bắc Cung Ngọc không nhẹ, tiễn tuy bị chặn lại nhưng vết thương lại vớ toang ra, đau đớn kịch liệt làm cho hắn nhịn không được hừ một tiếng, vừa mới ngẩng đầu thì lại thấy một chi mũi tên dài đã bay đến trước mặt hắn.

Lại nghe đang một tiếng giòn dã, vết thương của Bắc Cung Ngọc làm cho hắn đau đến mức suýt bị ngã ngựa.

Chợt nghe Bắc Cung Bá cười lạnh nói: “Bổn sự như vậy cũng muốn làm Khương vương” Nhị đệ, ta đã nói qua, ngươi còn khờ dại hơn ta rất nhiều.”

Bắc Cung Ngọc thẹn quá hoá giận, đại đao trong tay hướng về phía thị trấn, “Giết, Giết tên kia cho ta!!!”

Hắn cũng có chút chột dạ, thậm chí không dám hô tên của Bắc Cung Bá, đi theo hắn ngoại trừ binh lính của Kim Thành thì còn có phần lớn là Khương kỵ mà suốt đêm hắn điều động tới, sau khi ra lệnh một tiếng, quận binh cùng với Khương kỵ gào thét huơ đao thương hướng về phía thị trấn đánh qua.

Bắc Cung Bá cười ha ha, “Nhị đệ, ngươi giận sao? Những binh sĩ phá khương hãy nghe đây, Bắc Cung Bá ta ở đây, muốn đầu của ta thì cứ tới. Nhị đệ, ca ca ở chỗ này chờ ngươi, để cho ta xem ngươi có bản lĩnh gì mà làm Khương Vương.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.