Ác Hán

Chương 112: Q.1 - Chương 112: Dĩ Hán chi tranh




Nước cuồn cuộn chảy về hướng đông. Nước sông vẩn đục lượn lờ. Hơn hai mười người mặc áo phạm nhân, nữ có, nam có, tất cả bị áp giải đến bờ sông, cả đám người đều quỳ trên mặt đất, khuôn mặt cả đám người không có chút huyết sắc.

“ Trảm!”

Một gã tướng lãnh vũ lâm quân quát lên, hai mươi gã đao phu huơ đao chém xuống, hai mươi khoả đầu người rơi vào trong nước, chỉ thấy máu loang lổ, còn đầu người trong một lát không thấy tung tích. Những thi thể không đầu được bọn binh lính nâng qua chất đống một bên, chiếc cổ vẫn âm ỷ phun ra máu, hoà cùng với toà thi thể, máu loãng chảy nhiễm vào sông, làm cho dòng sông thành một màu đỏ.

Tướng lãnh Vũ lâm quân cũng không nhớ rõ đây là làn thứ bao nhiêu, từ buổi sáng đến hiện tại, hắn đã hô lên làm cho thanh âm cũng đã khàn khàn.

Mà đao phủ cũng đã đổi ba người, khảm đầu quỷ đao cũng không biết thay bao nhiêu thanh? Nhìn phương hướng từ Dương thì thấy không ngừng có xe chở tù chạy qua, làm cho gã tướng lãnh cũng chết lặng.

Hôm qua, ở trong đám tử tù này còn có sĩ phu mà hắn ngưỡng mộ. Nhưng trong một đêm, ngày xưa sĩ phu bây giờ lại thành một khối tử thi không đầu, tướng lãnh có vẻ không chịu nổi không khí tràn ngập máu tươi, cho nên đối với gã Phó tướng nói: “ Ngươi tới giám trảm, ta đi thay đổi chút không khí, nơi này mùi máu quả thực quá nặng.”

Bộ tướng kia cười khổ: “ Có thể không nặng sao? Đây đã là nhóm thứ ba….Nghe nói trong Dương Thành còn giết một đám, Dương Môn cùng Vọng Xuân môn tất cả đều phủ lấy máu tươi. Tướng quân, ta ở chỗ này chống đỡ một lát, phỏng chừng hôm nay sẽ hết người.”

Tướng lãnh gật đầu thờ dài : Tội gì phải khổ như thế? Cuộc sống tuy khổ một chút, nhưng lại có thể sống sót. Vì cái gì lại muốn tạo phản, két quả là ngay cả thi thể cũng không đầy đủ. Người a, có đô khi quả thực ngu xuẩn.

Bên tai truyền đến thanh âm của phó tướng: “ Đưa phạm nhân áp giải qua!”

Tiếng khóc quanh quâne bên tai, theo sát phia sau là tiếng quát chói ta: “Trảm!”

Tất cả thanh âm đều tiêu thất, nhưng thêm vào đó là mùi máu tươi càng thêm nồng nặc, làm cho gã tướng lãnh kia khó mà hô hấp.

Hoa Hùng và mấy chục danh sĩ tốt Hà Đông may mắn sống sót khuôn mặt không chút thay đổi, như từ trong mắt bọn họ lại nhìn ra một loại phẫn nỗ.

“ Hoàng Thượng thực sự quá đáng a!”

Đổng Trác nhìn nước sông một màu đỏ, quay đầu cười nói: “ Văn Khai, đừng nóng giận, chúng ta còn sống là có hy vọng.”

“ Chủ công, Hùng cảm thấy không đáng giá, chúng ta liều mạng như vậy, ngài suýt nữa….Nhưng cuối cùng chỉ chiếm được chức quan nội hầu, nhưng có một số người cái gì cũng không làm lại được phong thưởng, Lô Thực có đức hạnh gì mà lại muốn chúng ta đi hỗ trợ hắn?”

Đổng Trác nghiêm mặt nói: “ Văn Khai, không được nói những lời này, ngươi có thể trước mặt ta tức giận, nhưng không thể nói ra bên ngoài.”

Hoa Hùng gật gật đầu, “ Hùng hiểu được!”

“ Đi thôi, đừng nhìn nữa….. Hôm nay Dương có năm ngàn người bị xử trảm, Hoàng Thượng muốn mượn việc này cảnh cáo thế nhân, đám gia hoả này đừng nghĩ sống sót, chúng ta xuất phát, phỏng chừng Lý Nho chuân bị cũng không sai biệt lắm….Chúng ta không có công danh thì phải đi chiến trường lấy công danh.Lão tử không tin, chờ ta bình định U Châu chi loạn, ta muốn xem đám sĩ phu này có thể nói thế nào?”

Đoàn người phóng ngựa chạy nhanh, qua đến bờ sông bên kia còn vang lại thanh âm quanh quẩn trong không trung: “ Trảm!”

Trung Bình nguyên niên hai mươi sáu tháng giêng, có hai vạn người bị giết, ngoại trừ bắt giữ được mấy ngàn giáo đồ Thái bình đạo thì bên trong các thành lớn bé, sở hữu các gia tộc đều toàn bộ bị nhổ. Ba ngày dọc theo đường đi từ Mang Sơn tổng cộng có hai mươi tám toà đầu lâu người, làm cho người ta nhìn thấy mà ghê người.

**************

Đôi mắt Đan tê mang theo nhan sắc đỏ sẫm, nhưng hôm nay nhìn qua lại có cảm giác yêu dị. Sa Ma Kha múa máy Thiết tật lê đập nát đầu của một gã đầu mục khăn vàng, từng đợt chất lỏng sền sệt màu trằng bắn tung toé vào mặt của hắn.

Phía xa, Đổng Phi vũ lộng đại chuỳ, ở trong mấy ngàn danh khăn vang trùng sát. Tượng long mang theo lực lược vạn quân đánh sâu vào, một gã hoàng cân binh lính vừa mới tránh thoát chưa còn đứng vững thì đã bị tượng long đá trúng, thanh âm xương cốt vỡ vun rõ ràng có thể nghe, người còn không rơi xuống mắt đất thì đã trở thành một khối thi thể.

Điển Vi mang theo Cự ma sĩ bảo vệ sự an toàn của Bàng Đức Công cùng với Hoàng Thiệu.

Mà tám trăm ngũ khên man nhân cũng gào thét xông lên, nhưng người này không hiểu được cái gì là phối hợp, nhưng lại hiểu được một chút trận pháp, nhưng đám người này có phong cách giết người rất hung tàn, vốn là một đám người thích chém giết, cho dù ở trong Võ Lăng sơn thì cũng chưa chính thống giết người thống khoái như vậy, cho nên hung hăng giết qua, làm cho khăn vàng binh lính chạy trối chết.

Từ trong thị trấn giết ra ngoài thị trấn, Đổng Phi đột nhiên dừng tượng long lại, thở hổn hến, hét lên: “ Đình chỉ truy kích, đình chỉ truy kích.”

Sa Ma Kha cả người đều là máu, cưỡi ngưu đi đến trước mặt Đổng Phi hỏi: “ Nhị ca, như thế nào lại không đuổi theo?”

Đổng Phi cũng không trả lời, quay đầu ngựa đi vào thị trấn, vừa đi vừa lớn tiếng nói: “ Tam đệ, lập tức thu lại nhân mã, chúng ta trở về thành rồi nói.”

Trong lòng trăm lần không muốn nghe, nhưng lời của nhị ca không thể cãi, Sa Ma Kha quay đầu thét lên một tiếng dài, đám người ngũ man khê cũng đình chỉ công kích.

Mà lúc này thị trấn đã trở thành một đống hỗn độn, có ít nhất một nửa phòng xá bị thiêu đốt, từ đầu đến cuối đường đều là tử thi, có Hoàng cân binh lính, có quân lính của huỵện nha, nhưng lại càng nhiều dân chúng vô tội.

Huyện uý bị giết, huyện nha biến thành biển lửa. Đổng Phi nhìn thị trấn hôm qua còn có chút náo nhiệt, nhưng hiện tai…..

Điển Vi mang theo cự ma sĩ bảo hộ Bàng Đức Công chạy tới.”

“ Chủ công…”

Đổng Phi đưa tay ngăn lại Điển Vi, nhìn Bàng Đức Công nói: “ Tiên sinh, thoạt nhìn thì Trương Giác đã tảo phản!”

Khuôn mặt Bàng Đức Công đỏ lên, lộ ra vẻ xấu hổ. Trước kia hắn nói còn khoảng 40 ngày thời gian, nhưng từ hôm ở Trường Sa đi tới Nam Dương chỉ có hơn hai ngày thời gian mà thôi.

Trầm ngâm một lúc, Bàng Đức Công khôi phục bình thường, “ Phi công tử, thoạt nhìn thì bên người Trương Giác có người tài a.”

“ Chỉ giáo cho?”

“ Danh sách bị mất, Trương Giác khẳng định sốt ruột, nhưng ta xem hắn lại thấy, người này làm việc rất cẩn thận, nếu không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt đối sẽ không tạo phản, chuyện này chắc là do ngươi tập kích Thanh Từ nhị châu ảnh hưởng ra, hậu quả còn không có tiêu trừ…Bên cạnh hắn chắc chắn có cao nhân, cùng với ngồi chờ chết, không bằng nổi dậy, chưa biết chừng có thể thanh công a.”

Đổng Phi gật đầu nói: “ Phi cũng cho là như thế, nhưng bây gờ Trương Giác đã tạo phản, chúng ta nên ứng phó như thế nào? kế hoạch trước kia của chúng ta xem như vô ích, chúng ta bây giờ hiện tại là đối mặt với đám phản tặc Hoàng cân.”

“ Đi đến Uyển Thành, chúng ta đến Uyển Huyện!”

Bàng Đức Công nói: “ Uyển huỵên không mất thì Nam Dương được đảm bảo. Nếu Uyển huyện thất thủ thì đối với triều đình mà nói thì quả thực thiệt hại qúa lớn, hơn nữa đối với Hoàng cân thì sĩ khí đại trướng, sẽ ảnh hưởng đến các nơi khác.”

Hoàng Thiệu cũng gật đầu nói: “ Chủ công, đại soái phía nam của Thái bình đạo chính là Trương Mạn Thành, binh pháp người này không bình thường, hơn nữa địa vị trong lòng giáo chúng không kém gì tặc tử Trương Giác, hắn tất nhiên là biết tầm quan trọng của Uyển Thành, hơn nữa nếu Uyển Thành thất thủ thì Hoàng cân ơ Dự Châu sẽ cấu kết lại với nhau, nói không còn có thể lan đến Kinh, Từ, Thanh, Duyên tứ châu.”

“ Một khi đã như vậy, chúng ta phải nhanh chóng chạy tới Uyển huyện!”

Sa Ma Kha sau khi sắp xếp xong liền chạy lại chỗ Đổng Phi đang nói chuyện cùng với Bàng Đức Công. Đối với lời nói của Hoàng Thiệu cùng với Bàng Đức Công, hắn cũng không thèm để ý, nhưng hắn có thể nghe ra được, chỉ cần đến Uyển Huyện nhất định có chém giết, nguyên lúc đầu có chút mất hứng cũng lập tức tan thành mây khói.

Đổng Phi cho Bàng Thống ngồi cùng với hắn trên lưng tượng long, đối với việc này, Bàng Đức Công cũng không phản đối, tại trong lòng hắn, Bàng Thống ở bên người Đổng Phi càng thêm an toàn, còn hắn cùng với Hoàng Thiệu thì được tám gã cự ma sĩ bảo vệ, đi theo đám người Đổng Phi ra ngoài thị trấn. Cũng không chờ bọn họ đi ra ngoài thị trấn thì đã gặp mấy ngàn dân chúng đi ra cản đường, người cầm đầu là một thanh nhiên mười bảy, mười tám tuổi, bộ dạng tuấn tú, anh khí ngời ngời. Hắn nhảy xuống ngựa, thân thể cao khoảng sáu thước, nhìn qua rất là rắn chắc.

Bàn tay cầm một thanh Tấn thiết sóc, bên trên sóc nhận còn lộ ra nồng đậm mùi máu, áo giáp mặc trên người còn dính máu tươi, đằng đằng sát khí, phá lệ bắt mắt.

Đổng Phi dừng tượng long lại, một tay cầm dây cương, còn tiểu Bàng Thống thì để chỗ khuỷu tay, còn tay kia đặt ngay trên chuôi Trảm mã kiếm, sắc mặt trầm tĩnh như nước, khẽ quát một tiếng: “ Mọi người không cần hành động thiếu suy nghĩ, những người này tựa hồ không phải địch nhân.”

Sa Ma Kha vốn định thúc dục đan tê tiên đến, nhưng nghe lời nói của Đổng Phi liền dừng đan tê lại.

Ba huynh đệ, Điển Vi tuy là lão đại, bất quá lời nói chân chính lại là Đổng Phi, hắn giục ngựa tiến lên, trầm giọng hỏi: “ Các ngươi là ai? Vì sao cản trở đường đi của chúng ta? Hay là các ngươi muốn theo đám người Hoàng cân kia tạo phản?”

Thiếu niên khẽ khom người, chắp tay nói: “ Thỉnh công tử không cần hiểu lầm, ta không phải là tặc tử. Tại ha Văn Sính, là người địa phương, nhưng người này đều là hương thân phụ lão, cùng với đám phản tặc không có chút liên hệ, Sính vừa rồi nghe hai vị tiên sinh nói chuyện, cũng cảm thấy rất có đạo lý. Sính cũng muốn vì nước hiệu lực, nhưng những hương thân phụ lão này….”

Sa Ma Kha nhịn không được nói: “ Hán nhân kia, ngươi có việc gì cứ nói, cứ ấp úng như thế quả thực không thoải mái.”

Văn Sính bị Sa ma Kha đánh gãy lời nói, trên mặt lộ ra vẻ không hài lòng, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, chắp tay nói: “ Công tử, nơi này không thể ở lại, phản tặc nếu lại đến thì hương thân phu lão khó thoát khỏi cái chết, Sính muốn nhờ công tử hộ trỡ, hộ tống hương thân phụ lão đi Uyển huyện, nơi này cách Uyển huyện không xa, tuyệt không chậm trễ hành trình của công tử.”

Mà đám dân chúng này có khuôn mặt sợ hãi, không dám ngẩng đầu, có thể nhìn ra được, những người này phi thường sợ hãi.

Đổng Phi mềm nhũn, chuẩn bị đám ứng thì đã thấy Bàng Đức Công giục ngựa tiến đến hỏi: “Người thiếu niên, ngươi nói ngươi không phải phản tặc, ngươi có chứng cứ gì?”

Văn Sính ngẩn ra, vội trả lời: “ Vị tiên sinh này, Sính tại Uyển huyện cũng có chút danh tiếng, đã từng ở Uyển huyện bái Giáo uý đại nhân làm lão sư, nếu tiên sinh hoài nghi, Sính trước tiên có thể tự trói, đợi cho đên Uyển huyện chờ quan phủ xác minh.”

“ Phi công tử, ngươi xem…”:

Đổng Phi nói: “ Nhìn người này có khí độ, không giống như phản tặc, ta xem nên đáp ứng, chắc cũng không có vấn đề gì.”

Nói xong, hắn đối với Văn Sính nói: “ Văn gia công tử, ta cũng không muốn ngươi tự trói, chỉ là thời gian chúng ta không nhiều lắm, không thể chờ ở chỗ này, muốn đi theo chúng ta thì lập tức xuất phát, nếu có ai trên đường rớt lại thì chúng ta sẽ không để ý.”

Văn Sính cảm kích trả lời: “ Công tử cao thượng, Sính đã lĩnh.”

Có lẽ đám dân chúng này thật sự sợ hãi, cho nên không mang theo tài vật, đại đã số chỉ mang theo vật tuỳ thân, nhanh chóng theo đám người Đổng Phi ly khai thị thấn, nơi này cách Uyển huyện khoảng năm mươi dặm lộ trình, dựa theo tốc độ thì Đổng Phi dự đoán thì đến trưa là có thể đến Uyển huyện, nhưng mãi cho đến trời chạng vạng tối thì mới thấy được Uyển huyện.

Uyển huyện tứ môn đóng chặt, trên tường tinh kỳ phấp phới, nhưng lại không nhìn thấy một người.

Đổng Phi dục ngựa tiến đến đang muốn kêu người mở cửa thành, lại nghe thanh âm dây cung ở trên tường thành vọng xuống, một chi mũi tên nhanh như tia chớp phóng tới.

Cầm dây cương, Đổng Phi dùng sức quay một cái, Tượng long giống như bạo tê, chân trước giơ lên, dùng sức xoay người một cái, cơ hồ là đúng lúc đó, Trảm mã kiếm cũng ra khỏi vỏ, hung hăng chém vào mũi tên. Đang một tiếng, mũi tên nhọn kia liền bay ra, nhưng Đổng Phi lại thấy cánh tay run lên, trong lòng không khỏi hoảng sợ, tài bắn cung thật là lợi hại, mũi tên này ít nhất là do tứ thạch cung bắn ra, nếu không thì không có khả năng có lực đạo như vậy.

Ngẩng đầu nhìn lên thì thấy trên đầu tường thành xuát hiện một loạt cung tiễn thủ, cầm đầu là một gã tướng lãnh, tay cầm một thanh đại cung, giương cung nhắm ngay trên người Đổng Phi.

“ Các ngươi là ai?”

Không đợi Đổng Phi trả lời, Sa Ma Kha ở phía sau nổi giận, địa vị của Đổng Phi trong lòng hắn phi thường cao, huống chi đã kết bái huynh đệ, vô duyên vô cớ bị người ta bắn một mũi tên, đối với Sa Ma Kha mà nói, hắn há có thể nuốt trôi.

Từ trên đan tê, hắn tháo xuống Bảo điêu cung, lạnh lùng nói: “ Hán nhân kia, ngươi dám tập kích nhị ca ta, nhìn tiễn!” Mũi tên nhọn rời cung bay ra, phá không mà đi tới.

Gã tướng lãnh ở đầu tường thành cười lạnh một tiếng, đưa tay giương cung ra bắn.

Hai chi mũi tên ở trên không trung va chạm. Ba một tiếng, đồng thời rơi xuống đất. Tướng lãnh kia nói: “ Gã mọi rợ kia, tiễn pháp không sai, đón ta một tiễn.”

“ Ta sợ ngươi sao?”

Sa Ma Kha không nói hai lời, lập tức lắp tên.

Chỉ nghe trên không trung đinh đinh, đang đang vang lên, mũi tên va chạm với nhau cùng một chỗ. Bất kể là Đổng Phi, Điển Vi hay quan quân trên thành cùng dân chúng , tất cả đều nhịn không được trầm trồ khen ngợi…..

Một hồi bắn liên hoàn, làm cho Sa Ma kha không thở nổi, lớn như vậy còn chưa có lần nào đối bắn, gã tướng lãnh trên tường thành, tiễn thuật so với hắn thì cao minh hơn một bậc.

Mã gã tướng lãnh trên thành, khuôn mặt cũng có chút đỏ bừng, trừng mắt nhìn Sa ma Kha một lúc lâu, sau đó mới hỏi: “ Các ngươi là ai?”

Lúc này Văn Sính mới dục ngựa tiến lên, chắp tay nói: “ Lão sư, có nhớ rõ Văn Sính?”

Gã tướng lãnh kia híp mắt lại, “ Là Trọng Nghiệp sao? Ngươi tại sao lại ở chỗ này….Những gia hoả này là ai?”

“ Lão sư…”

Không đợi Văn Sinh nói ra , Đổng Phi liền đoạt lời: “ Ta là con trai của Thái Thú Hà Đông Đổng Trác, nơi này có thư tín của cha ta, cùng với điệp văn.”

Nói xong, đổng Phi buộc thư tín cùng với Điệp văn buộc vào đầu mũi tên, nói Sa Ma Kha bắn lên trên tường thành.

Tướng lãnh tiếp nhận thư tín , sau đó đọc qua một lượt, xuay người vội vàng rời đi, Văn Sính lại dùng ánh mắt kỳ dị nhìn Đổng Phi.

“ Ngươi nhìn ta làm gì?”

“ Sao, không có gì?”

Văn Sính quả thật không nghĩ tới Đổng Phi là quan lại đệ tử, trước kia nếu không phải chứng kiến Đổng Phi giết Hoàng cân đạo tặc thì sẽ cho rằng hắn là một gã ác nhân, nhưng những lời này nếu nói ra thì quả thực là vô lễ, vì thế cười nói: “ Sính thật không ngờ công tử là con của Thái Thú Hà đông đại nhân, một đường quả nhiên là thất kính a.”

Đổng Phi nhún vai, cũng không nói gì.

Lúc này trên tường thành đột nhiên nổi lên một khoảng sáng rực, gã tướng lãnh kia cùng với một gã văn si ước chừng ba mươi tuổi đi lên tường thành.

“ Vị nào là Công tử của Đổng Hà Đông?”

Đổng Phi giục ngựa tiến đến nói: “ Chính là tại ha!”

Dựa theo ánh sáng trên tường thành, văn sĩ cẩn thận nhìn một lát, sau đó hướng qua gã tướng lãnh nói: “ Hẳn là đúng, mở cửa thành đi thôi.”

“ Tần đại nhân, hắn….”

“ Trước khi đến đây, Trử quận trưởng sớm đã nhận được thư tín của Đại tướng quân, bảo chúng ta hộ trợ tìm kiếm con trai của Đổng hà đông, nội dung cụ thể ta cũng không biết rõ ràng, dù sao Trử quận trưởng cũng đã nói qua, đứa con của Đổng đại nhân có khuôn mặt bỉnh dị, hắn là hắn.”

“ Mạt tướng hiểu được!”

Tướng lãnh lập tức lênt iếng: “ Mở cửa thành!”

Cửa thành vừa mở thành một cái khe, Đổng Phi đang định cho dân chúng di chuyển vào trước thì đột nhiên từ phía xa truyên đến một trận thanh âm hỗn loạn.

Quay đầu nhìn lại thì thấy khắp đồi núi đều là đuốc, ánh lửa sáng rực một góc trời. Sắc tời đã tối, rốt cục không thể nhìn rõ bao nhiêu nhân mã, nhưng vấn đề quan trọng là đối phương toàn là kỵ binh, vó ngựa đạp trên đại địa, làm cho trời đất rung chuyển. Ở trên thành, khuôn mặt của Văn sĩ cùng với gã tướng lãnh đại biến, mà sắc mặt của đám người Đổng Phi cũng tái nhợt.

Bách tính nghe được tiếng vó ngựa, không ngừng vừa hô vừa khóc, hướng về phía cửa thành chạy tới. Nếu bọn họ có chút trật tự thì tình huống không phải là không ổn, nhưng nhìn đám kỵ binh thế này thì ai còn để ý đến trật tự? Bọ họ chen đẩy hốn loạn, hướng về phía thành chạy tới.

Văn sĩ biến sắc, thầm kêu một tiếng không tốt, nếu cứ để dân chúng vào thành thì phản tặc cũng đã giết qua.

“ Đóng cửa thành, mau đóng cửa thành!”

“ Đại nhân, không thể a…Nếu đóng cửa thành chỉ sợ dân chúng không sống nổi!”

“ Hán Thăng, việc này không thể lòng dạ đàn bà, ngoài thành bất quá chỉ có mấy ngàn, nhưng bên trong thành lại có mấy vạn, nếu cửa thành bị phá, mạng của ta và ngươi đều là chuyện nhỏ, nhưng tính mạng dân chúng cả thành…Truyền mệnh lệnh của ta, lập tức đóng cửa thành!”

Tướng lãnh âm tình bất định, “ Đại nhân, thỉnh cấp mạt tướng một chi nhân mã, mạt tướng nguyện xuống chiến đấu, giúp cho dân chúng vào thành.”

“ Hán Thăng, ngươi tội gì phải thế?”

Văn sĩ muốn cự tuyệt, nhưng lại thấy tướng lãnh có biểu tình kiên quyết, trong lòng không khỏi do dự.

Ở dưới thành, Đổng Phi quay đầu ngựa, đưa Bàng Thống giao cho Bàng Đức Công, thuận tay tháo song chuỳ từ trên một con ngựa khác.

“ Phi công tử, ngươi muốn làm gì?”

“ Tiên sinh đại danh, chắc văn sĩ trên tường thành nhận ra được. Phi mong tiên sinh ra mặt khuyên bảo quan viên tường thành trì hoãn đóng cửa thành, Huynh đệ ba người chúng ta nguyện lãnh binh ngăn cản phản tặc….Văn công tử, mời ngươi rổ chức lại sự ổn định cho dân chúng, không cần từ chối.”

Nói xong, Đổng Phi dục ngựa xông ra ngoài. Điển Vi cùng với Sa Ma Kha không nói hai lời, đi theo phía sau hắn, Tám gã cự ma sĩ cũng gắt gao đi theo, tám trăm ngũ man khê nhân cũng phóng ngựa chạy theo.

Văn Sính có chút ngây dại. Nói thật, đối với quan lại đệ tử hắn không có gì là hảo cảm, nhưng thật không ngờ trong tình huống như vậy, Đổng Phi cư nhiên lại làm ra quyết định như vây. Hắn căn môi rút ra thanh Thiết sóc.

“ Tiên sinh, chuyện ở đây liền giao cho người, những người này đều là hương thân của ta, Phi công tử là một ngoại nhân còn có thể vì họ liều mạng, Sính há có thể khoanh tay đứng nhìn?” Nói xong hắn thúc dục khố ngựa hướng về phía Đổng Phi đuổi theo.

Bàng Đức Công chỉ sửng sờ một lát, sau đó xuống ngựa, hai đầu gối quỳ xuống đất.

“ Ta là Tương Dương Lộc Sơn Môn Bàng Đức Công, thỉnh đại nhân niệm tình sự chân thành của Phi công tử, làm cho chút dân chúng này vào trong thành đi sao.”

Nói xong hắn xuay người dập đầu.

Hoàng Thiệu yên lặng không nói gì, chỉ đứng phía sau hắn liền quỳ xuống, tiểu Bàng Thống trong mát loé ra lệ quang, phủ phục tại bên người Hoàng Thiệu.

Văn sĩ trên tường thành chấn kinh rồi….Bàng Đức Công? Cứ nhiên là có trong Bát cố Bàng Đức Công. Hắn không cần biết sự sinh tử của đám dân chúng này, nhưng không thể không để ý đến sự thỉnh cầu của Bàng Đức Công. Bàng Đức Công thỉnh cầu một phen, làm cho quan quân trên tường thành xấu hổ.Gã tướng lãnh quỳ xuống trước mặt Văn si, “ Đại nhân, Ta nguyện tử chiến, bảo hộ dân chúng vào thành.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.