Giản Ung và Quan Vũ gật đầu:
- Kế sách hiện nay cũng chỉ có như vậy thôi!
- Lẽ nào tha cho sửu quỷ kia hay sao? Còn có mẫu thân và tẩu tẩu của đại ca, lẽ nào cũng mặc kệ sao?
Lưu Bị liền giận tái mặt:
- Dực Đức Đức đừng vội hồ đồ. Đổng Phi bắt mẫu thân ta, bắt thê thất của ta, chắc hẳn cũng là vì biểu hiện công lao với triều đình. Có Lư sư ở đấy, mẫu thân và Ngọc Nương sẽ không có trở ngại. Nếu như Đổng Phi kia hiểu được chút quy củ, nhất định sẽ không làm quá phận. Hiện tại chúng ta không binh không tương, càng không có chỗ dung thân, nói gì đến bỏ qua cho người ta hay không? Đổng Phi đó có thể bỏ qua cho chúng ta là tốt rồi. Hiện tại nói những lời khó nghe này thì có vẻ ấu trĩ. . . Năm đó Hàn Tín còn có thể có thể chịu nhục chui qua háng, Lưu Tuyền ta hôm nay vì sao lại không thể nhẫn nhịn? Dực Đức, chỉ cần chúng ta sống, thì sẽ có thời cơ báo thù thôi.
Hiện tại Trương Phi rất sợ chọc giận Lưu Bị. Đặc biệt là những Lưu Bị nói xong những lời này, vết thương trễn lỗ tai lại phát đau, khiến cho hai gò má lại co quắp kịch liệt.
Trương Phi vội vàng nói:
- Đại ca đừng nóng giận, Dực Đức nghe lời đại ca là được!
- Được rồi, nghỉ ngơi một canh giờ rồi chúng ta sẽ lên đường. Sớm một ngày đến Liêu Tây, chúng ta sẽ có thể an ổn sớm một ngày.
Quan Vũ còn đưa ra một số lương thực và bắt đầu nấu nướng tại chỗ.
Lưu Bị ngồi dựa vào một cây đại thụ, trong lòng không khỏi nghi hoặc: hổ lang chi tướng kia chưa gặp mặt với ta lần nào, nhưng vì sao. . . Nhìn bộ dạng của hắn, giống như là có thâm cừu đại hận gì với ta vậy. Việc này nói đến từ đâu?
******
Lưu Bị đang nghi hoặc, Đổng Phi cũng đang nghi hoặc.
Đoàn xe đã đi qua Chương Hà, y vẫn chưa nghĩ ra một vấn đề.
Sao Hàn Đương lại làm một môn bá ở huyện An Hỉ nho nhỏ kia chứ? Đó chính là một trong tứ đại gia tướng, mãnh hổ Giang Đông ở trong Bình Thư diễn nghĩa mà.
Có lẽ là vì đi tới thời đại này đã lâu, ấn tượng trong Bình Thư diễn nghĩa dần dần không rõ đi rất nhiều.
Đổng Phi chỉ nhớ rõ, sau đó Hàn Đương là theo Tôn Kiên, sau đó có phụ trợ Tôn Sách, Tôn Quyền, là nguyên lão công thần của Giang Đông.
Về phần lúc nào Hàn Đương theo Tôn Kiên, hình như không nhớ gì cả.
Nhớ mang máng, Hàn Đương kia lần đầu tiên lên sân khấu là lúc mười tám lộ chư hầu thảo phạt Đổng Trác. Nhưng kỳ quái là, Hàn Đương là người Liêu Tây, nguyên quán của Tôn Kiên hình như là ở quận Ngô, tại sao hai người này lại đi chung với nhau.
Vấn đề này, quả thật nghĩ nát óc cũng không ra.
Tuy nhiên tam quốc cũng là một thời đại dung hợp. Giao lưu giữa nam bắc, hộ tống chiến tranh cũng không thiếu.
Chắc là Tôn Kiên kia kết bạn với Hàn Đương lúc tại phương bắc thôi. Nhưng hiện tại hai người này đã không thể gặp nhau nữa rồi.
Đổng Phi không có thiện cảm nhiều lắm với các tướng lĩnh của nước Ngô trong Tam Quốc Diễn Nghĩa.
Ngoại trừ Chu Du với khúc hữu ngộ, Chu lang cố*, cũng chỉ có Cam Ninh, thái sử từ ấn tượng có tốt hơn. Những người khác, phần lớn các tướng của Giang Đông cho y cảm giác đó là cuồng vọng tự đại, tính tình lại vô lại. Nói dễ nghe, chính là huyết tính.
*Khúc nhạc có chỗ sai, Chu Du ngoảnh đầu lại nhìn.
- Chết hay lắm!
Đang đi thì Đổng Phi đột nhiên vỗ đùi hét to:
- Chết thật là hay!
Làm Đổng Lục và Nhậm Hồng Xương đi ở phía sau giật mình, thật sự không rõ người này thần kinh cái gì, không việc gì tự nhiên la lên.
- Tướng công, cái gì chết hay?
- A, cái này. . . Ta là nói cái bọn cướp ngựa của chúng ta, hận không thể giết chết mới giải mối hận trong lòng ta.
Đổng Phi cười hì hì, hai ba câu liền giấu nhẹm đi chuyện này.
Diễn viên của tam phân thiên hạ, hôm nay ngoại trừ người của Giang Đông Tôn gia chưa thấy mặt, người khác đều đã từng tiếp xúc rồi.
Tào Tháo, vẫn chưa hiện ra tài năng thật sự của hắn.
Lưu Bị, hôm nay lại giống như chó nhà có tang. . .
Về phần lão Tôn gia còn chưa gặp mặt. Trước hết cắt đứt một cánh tay đắc lực của hắn, Đổng Phi hạ quyết tâm, nếu như gặp được Tôn Kiên, tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình.
Tâm tình theo đó cũng thả lòng hơn nhiều, Đổng Phi và Lục Nhi, Nhậm Hồng Xương bắt đầu nói chuyện phiếm.
Nhậm Hồng Xương vẫn mang theo mặt nạ đồng thau, làm hại Đổng Phi rất ngứa ngáy, rất muốn biết bộ dạng của nàng thế nào.
- Hồng Xương, cả ngày cô đem cái mặt nạ đó không cảm thấy khó chịu sao?
Nhậm Hồng Xương trả lời:
- Không đâu, cái này là lúc trước Bồ sư phó đặc biệt chế tạo cho ta. Nó tốt hơn trước đây nhiều.
- Nhưng cho dù như thế, mỗi ngày cô mang theo nó, ngủ cũng không tháo xuống sao?
Nhậm Hồng Xương không trả lời, chỉ là trong ánh mắt có ý oán trách, có điều cũng không biểu hiện ra tức giận nhiều lắm.
Cùng Đổng Phi tiếp xúc thời gian dài, nàng coi như là lý giải chủ công này không ít. Người này có đôi khi tính toán tỉ mỉ. Có đôi khi lại tùy tiện, nói không rõ người nào mới là y chân chính.
Nhưng, y không có ý nghĩ xấu, rất quan tâm đến người bên cạnh.
Lúc trước khi Lục Nhi tỷ tỷ gả cho công tử, nàng còn tỏ vẻ bất bình thay cho Lục Nhi tỷ tỷ. Nhưng hiện tại Lục Nhi tỷ tỷ sống rất hạnh phúc. Từ trên mặt luôn tràn đầy nụ cười đó là có thể nhìn ra.
Có đôi khi Nhậm Hồng Xương nghĩ: Thật ra có một tướng công như vậy cũng không tệ. Mặc dù tướng mạo dọa người, nhưng có rất nhiều nam nhân tuy đẹp nhưng đều không có tấm lòng tốt. Hơn nữa nhìn y đối với Lục Nhi tỷ tỷ. . . Thực sự rất ước ao.
Trong mắt nàng, Đổng Phi ngoại trừ xấu một tí, phương diện khác đều rất đạt.
Cô nương đẹp của Hổ Nữ doanh không ít, nhưng dọc theo đường đi lại không thấy y trêu hoa ghẹo nguyệt. Ngoại trừ Đổng Lục và Nhậm Hồng Xương, thậm chí chưa hề đơn độc tiếp xúc với một nữ hài tử nào. Hơn nữa bình thường cũng cực kỳ chiếu cố Hổ Nữ doanh.
Vì vậy, nghe được những lời của Đổng Phi, Nhậm Hồng Xương cũng không có phản ứng quá lớn.
Nhưng Đổng Lục lại khẽ đấm Đổng Phi một cái, sau đó đè thấp giọng nói mấy câu.
Nhậm Hồng Xương cũng không nghe rõ, chỉ thấy Đổng Phi có vẻ bừng tỉnh a một tiếng, sau đó quay đầu lại nhìn thoáng qua Nhậm Hồng Xương.
- Thì ra là như vậy. . .Thế thì khi trở về ta nhất định phải tìm cho Hồng Xương mới được.
Nói xong dục ngựa chạy đi, sóng vai với hai người Điển Vi và Sa Ma Kha.
Nhậm Hồng Xương rất khó hiểu phản ứng này của Đổng Phi. Thấy y đi xa rồi, nàng mới nhịn không được nhẹ giọng hỏi:
- Vừa rồi tỷ tỷ nói gì với chủ công đấy? Sao lại phản ứng vậy? Muốn tìm uội là sao? Tìm cái gì?
Tiếng cười trong trẻo vang lên dưới mặt nạ của Đổng Lục.