Trời có sao, ánh sao loé ra giữa màn đêm. Đổng Phi cùng với Điển Vi dưới ánh trăng phóng ngựa như bay, hướng tới Võ lăng Sơn.
Vốn gã đệ tử của Trương Cơ muốn trang bị cho hắn mấy trăm tên quan quân, nhưng Đổng Phi lại cự tuyệt, thậm chí ngay cả Cự ma sĩ đều lưu lại Trường Sa, hai người bốn ngựa nhanh chóng lên đường, dọc theo đường đi không chút ngưng nghỉ, ước chừng chạy được hai, ba trăm dặm thì mới dừng lại, phía trên đường không có vết chân, bốn phía có đồng xanh bát ngát, nhìn trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Đổng Phi dừng ngựa, đột nhiên dò hỏi: “ Điển đại ca, hôm nay là ngày bao nhiêu?”
Điển Vi không kịp phản ứng, chợt đưa đầu ngón tay tính qua một lần, cười nói: “ Tháng giêng sơ bát ( hình như là ngày8/12). Chủ công, như thế nào lại đột nhiên hỏi ngày? Dọc theo đường đi, ta chưa bao giờ nghe người hỏi qua chuyện này.”
Đổng Phi cười nói: “ Điển đại ca, nơi này chỉ có chúng ta hai người, ngươi đừng luôn gọi ta là chủ công, ta chưa bao giờ xem ngươi là thuộc hạ, mà chỉ xem ngươi như huynh trưởng, nếu trước mặt người khác ngươi cứ như thế gọi ta, nhưng nếu riêng lẻ thì hãy gọi ta là A Sửu huynh đệ thì hay hơn, như vậy so với hai từ chủ công thì dễ nghe hơn nhiều.”
Vẻ mặt của Điển Vi kích động vạn phần, “ Như vậy sao được, ngươi là con của Thái Thú, xuất thân cao quý, lão Điển ta xuất thân nghèo hèn, có thể thành thuộc hạ của ngươi thì đã rất may mắn, tại sao có thể xưng hô ngươi….Không được, ta vẫn gọi ngươi là chủ công cho thoả đáng.”
Đổng Phi cười, giẫm chân lên bàn đạp xuống ngựa.
“ Điển đại ca, chúng ta nghỉ ngơi trong chốc lát, trò chuyện một lát rồi lên đường?”
“ Được !”
Đổng Phi không để ý đến ngựa, bởi vì có Tượng long, cho nên nó giống như mã vương, ngoài hắn ra thì đoàn ngựa phi thường phục tùng tượng long. Tượng long từ từ đi theo phía sau Đổng Phi, gặm những ngọn cỏ ven đường.
Đổng Phi ở chỗ một dòng suối nhỏ thì dừng lại, từ túi áo lấy một tấm vải sạch nhúng vào nước, sau đó lau lên mặt. Tinh thần hắn lập tức phấn chấn, Đổng Phi thở phào một hơi.
“ Điển đại ca, lau mặt rồi chúng ta nghỉ một lát.”
Điển Vi trả lời một tiếng, tiếp nhận cái khăn, sau đó khẽ lau trên mặt. Đang muốn đưa cho Đổng Phi thì lại nghe Đổng Phi nói: “ Điển đại ca, ở trong mắt của ngươi thì Phi chính là cao quý, nhưng ngươi có biết chúng ta ở trong mắt bọn sĩ phu thì không bằng một con kiến ti tiện.Ha hả, nói dễ nghe ta là một gã lục quận đàng hoàng tử, nhưng nói khó nghe thì ta chính là một bỉ phu, ta và ngươi trong mắt bọn hắn thì không khác nhau nhiều lắm.”
Điển Vi cứng lưỡi nhìn Đổng Phi, hắn là một gã dân chúng sống ở tầng chót của xã hội, mà tiếp xúc với đám người sĩ phu thì càng ít, ở trong mắt của hắn thì Thái Thú có thể nói là quyền cao chức trọng, đi đâu cũng có người hầu hạ, cẩm y ngọc thực, nô tỳ thành đàn, cao cao tại thượng.
Sĩ phu? Sĩ phu là cái gì? Một cỗ tức giận từ trong lòng Điển Vi dâng lên, Điển Vi nắm chặt lấy bàn tay: Sĩ phu có thể có vũ dũng như chủ công nhà ta sao?
Đổng Phi giống như không thấy, nâng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao. “ Lại nói tiếp, ngay trước khi ta và ngươi gặp nhau thì ở Toánh Xuyết ta đã gặp sự nhục nhã chưa bao giờ có, ngay cả một gã gia nô của đám sĩ phu cũng dám chỉ vào mặt ta mà chửi, một đám sĩ phu tay trói gà không chặt… Làm cho ta phải thoát ly khỏi Toánh Xuyên, nếu không phải có Bá tiên sinh thì ta hiện tại có lẽ cũng chính là một gã phạm nhân.”
Điển Vi hoảng ssợ trừng mắt lên, tức giận làm mặt đỏ lên, râu tóc dựng đứng. “ Huynh đệ, ngươi hãy nói….Là người phương nào dám đối đãi với ngươi như thế? Nói cho lão Điển, để lão Điển đi giết sạch bọn họ.”
Đổng Phi cười ha ha, “ Điển đại ca, có lời này của ngươi thì Phi cảm thấy mỹ mãn, nhưng mà cừu của ta thì ta tự mình báo, chỉ cần ta còn sống thì mượn của ta, thiếu của ta, ta nhất định thu hồi…. Nói những lời này, kỳ thật ta muốn nói cho ngươi biết, ta và ngươi kỳ thực không có gì khác nhau, ta xem ngươi la huynh trưởng, nhưng không biết Điển đại ca có xem ta như huynh đệ?”
“ Đương nhiên, ngươi chính là huynh đệ của ta!”
Điển Vi kích động lớn tiếng quát to, hoa chân múa tay thật là vui sướng, giống như sợ Đổng Phi hiểu lầm.
Đổng Phi lại một lần nữa nở nụ cười, hắn lấy hai tay làm gối, nằm ở bên cạnh dòng suối, “ Hôm nay đã là tháng giêng sơ bát, ta đã mười bốn tuổi…Sinh nhật năm trước ta ở chiến trường Tây bắc liên tục chiến đấu, không nghĩ tới năm nay lại chiến đấu ở các chiến trường trung nguyên. Đại ca, có đôi khi ta cảm thấy được chuyện tình trên đời này thật giống như cái vòng tròn, điểm bắt đầu cũng chính là kết thúc.”
Nhưng câu đầu Điển Vi có thể hiểu được, nhưng đến những câu sau hắn lại có chút không hiểu, nhưng hắn lại ngôi bên canh Đổng Phi, ngây ngô ha ha cười.
“ Đại ca, huynh hiểu được ý của ta?”
Điển Vi gật đầu cười, nhưng lập tức lại lắc đầu, “ Ta nghe không hiểu, bất quá huynh đệ ngươi nói như thế giống như rất có đạo lý, ta không thể nói là có đạo lý gì, nhưng ta trong lòng vẫn hiểu được…Thực sự không lừa ngươi, ta thực sự hiểu được.”
Đổng Phi khẽ vuốt cái mũi, ngồi dậy nói: “ Hiểu được hay không không quan trọng, quan trọng nhất chúng ta là huynh đệ.”
“ Đúng vậy, chúng ta là huynh đệ!”
“ Ha ha ha, như thế là đủ rồi…Đi, Điển đại ca, chúng ta nghỉ ngơi cũng đủ lâu!”
Hai người đứng lên, đều tự lên ngựa, hai khuôn mặt xấu mang theo nụ cười, nhìn nhau phóng ngựa dơ roi.
“ Điển đại ca, chúng ta hãy đua ngựa nào!”
Trong tiếng trời đêm vang lên thanh âm của Đổng Phi, theo sát phía sau chính là tiếng hý dài của Tượng long.
“ Huynh đệ, ngươi chơi xấu….Ngựa của ngươi là ngựa tốt, hơn nữa ngươi lại chạy trước?”
Điển Vi lớn tiếng quát to, tiếng vó ngựa vang lên, quanh quẩn ở trong cánh đống bát ngát thật lau không tiêu tán.
***************
Sau khi thấy Vũ Lăng sơ, Đổng Phi dừng ngựa. Có một loại trở về gia hương, tuy bây giờ Võ lăng sơn khác hắn với Võ lăng sơn của một ngàn tám trăm năm sau, hoàn toàn là hai bộ dạng, dựa theo cách nói của khoa học thì vỏ trái đất luôn vận động, một ngàn tám trăm năm trôi qua cũng đủ để biến chỗ này thành một bộ dạng khác. Một ngàn tám trăm năm sau không nghe được tiếng chim hót tuyệt vời như vậy. Một ngàn tám trăm năm sau, tiếng nước cũng cũng không có thanh âm như vậy, cây cũng không có tươi tốt, mà ngay cả đường cũng không gập ghềnh như vậy.
Trời đã sáng, dưới cân núi Võ lăng sơn có nhưng giọt mưa nhỏ tí tách rơi, sau khi mặt trời mọc lên thì mưa bụi của Võ lăng sơn cũng bay lên, vũ như tơ, vụ như sa làm cho Võ lăng sơn giống như một cô gái thướt tha.
Thật đẹp!
Ánh mắt Đổng Phi đã ươn ướt….Chứng kiến mưa bụi của một ngàn tám trăm năm trước, đây chính là một loại tạo hoá như thế nào a?
Điển Vi không hiểu tâm tư hiện giờ của Đổng Phi, nhưng hắn cũng không tiến đến quấy rầy. Hắn biết, gã huynh đệ xấu xí này nhìn qua thì rất hào phóng, nhưng trên thực tế lại có một trái tim đa sầu đa cảm.
“ Đại ca, chúng ta vào núi!”
Trước khi lên núi thì đệ tử Trương Cơ từ trong phủ ở Trường sa tìm ra được một tấm bản đồ da trâu, tấm bản đồ này là do Thái Thú trường sa hơn mười năm trước sở chế, lúc ấy Ngũ khê man nhân tạo phản, Thái Thú trường sa phụng chỉ chiêu an, bất quá hắn rất rõ tính tình của đám người man nhân, cho nên khi đến chiêu an thì đã cho tuỳ tùng vụng trộm vẽ lại địa hình của thổ địa đám người man nhân. Phía mặt trên là đánh dấu địa điển của các tộc nhân ngũ khê man rất đầy đủ, thậm chí cả một ngọn suối cũng không buông tha.
Sau khi vào núi thì Đổng Phi liền mở bản đồ, rất nhanh tìm được chỗ dừng chân của bọn họ, nhưng ngũ khê man nhân cơ hồ bao trùm nửa ngọn vũ lăng sơn, quần sơn rậm rạp, biển người mờ mịt….Trương Cơ bị ai bắt đi? Bị bắt đến địa phương nào? Đổng Phi một chút cũng không biết.
Trong lòng cười khổ: Anh hùng chỉ sợ không làm được, người ta rõ ràng bảo là trị liệu miễn phí, không cần mình đi cứu Trương Cơ, nhưng vì cái gì muốn làm anh hùng, nếu làm không tốt thì có thể chết ở vùng núi trùng điệp này.
“ Huynh đệ, chúng ta làm sao tìm được?”
Đổng Phi có chút nhức đầu, thu hồi bàn đồ, cười khổ nói: “ Ta cũng không biết, ngũ khê man nhân gồm ba mươi sáu động, chúng ta đành phải tìm từng động một, đại ca, trong chốc lát nếu gặp chuyện gì thì không nên dễ dàng động thủ, nếu không sự tình có thể trở nên phức tạp.”
Điển Vi gật đầu, “ Huynh đệ yên tâm, ta hiểu rồi!”
Hai người lên ngựa, dọc theo sơn đạo chậm rãi tiến đến, gót sắt đạp trên sơn đạo phát ra tiếng vang thanh thuý, đi được khoảng một nén hương thời gian thì từ sơn đạo truyền đến một tiếng chuông kêu. Đinh đương, đinh đương, phi thương vui tai.
Phía cuối sơn đạo xuất hiện một đầu ngưu, con ngưu này toàn thân màu đen, không có một cây tạp mao, nhìn qua một màu đen nhánh, phi thường uy mãnh. Hình thể nó cực lớn, so với ngưu bình thường thì phải to hơn gấp đôi, thậm chí còn to hơn tượng long, có đôi song giác*( Sừng) gấp khúc cực kỳ sắc bén, hai tròng mắt mang theo nhàn nhạt hồng mang, nhìn qua thì có khả năng nhận biết, đầu ngưu này nặng khoảng ngàn cân. Lưng của ngưu trước cao sau thấp, trước lưng có hai khối hở ra xương cốt, lưng trơn nhẵn, đi trên đường có cái đuôi luôn vung lên.
Đổng Phi không biết loại ngưu này là loại gì, nhưng cũng có thể biết, đầu ngưu này nhất định hung mãnh. Bất quá chân chính làm cho hắn giật mình không phải là thân hình của đầu ngưu, ngưu cho dù dũng mãnh cũng không thể biết thành lão hổ, Đổng Phi cùng với Điển Vi giật mình chính là người ngồi trên lưng ngưu. Người này cao khoảng chín thước, không khác với Đổng Phi bao nhiêu, lưng hùm vai gấu, khuôn mặt đỏ như bôi sơn, đôi mắt của ưng ẩn hiện mũi nhọn, một bộ tóc màu vàng tung bay trên bờ vai, hắn ngồi trên lưng ngưu, một thanh Uớc tật lê( Vũ khí) nặng chừng một trăm cân đặt trên lưng ngưu, quả nhiên là đằng đằng sát khí.
Sau khi chứng kiến người này, Đổng Phi cùng với Điển Vi đột nhiên giống như vất được ghánh nặng, thở phào một hơi, vì sao như vậy? Vì gã này rất xấu, xấu đến mức Điển Vi cùng với Đổng Phi đứng trước mặt của hắn cũng có thể vạn phần tự tin, ngươi muốn hỏi hắn có bao nhiêu xấu? Không thể nói rõ, dù sao hắn nói hắn xấu thứ hai thì Đổng Phi không dám nhận thứ nhất.
Ba gã tam sửu đứng ngang giữa sơn đạo, ngươi xem ta, ta xem ngươi, ai cũng không nói được một câu.
Sau người gã cưỡi ngưu thì có ước chừng hơn năm mươi tuỳ tùng phía sau, có lẽ do thói quen chứng kiến diện mạo của chủ nhân, cho nên thời điểm nhìn thấy Đổng Phi cùng với Điển Vi thì không có biểu tình kinh dị nào, không tiếng động dừng lại cước bộ.
Đối phương không lớn tuổi lắm, nhìn cái cằm không có râu cùng với đôi môi thì có thể nhìn thấy được, nhiều nhất cũng xấp xỉ tuổi của Đổng Phi.
Từ khi sinh ra đến nay thì Đổng Phi chưa bao giờ nhìn qua cực phẩm như thế, hơn nữa cực phẩm cùng lứa tuổi với hắn. Đổng Phi cùng với Điển Vi đồng thời dục ngựa, gã thiéu niên ngồi trên lưng ngưu cũng thúc dục toạ kỵ.
Khoảng cách ba người còn khoảng hai mươi bước thì đều dừng lại, sau đó lại từ trên xuống dưới đánh giá đối phương, trên mặt gã thiếu niên đối diện đột nhiên lộ ra nụ cười tự tin.
Ba người đều mỉm cười, Đổng Phi chắp tay vừa muốn nói chuyện thì đối phương đã giành trước.
“ Hai gã sửu quỷ đối diện kia, không biết nơi này không chào đón Hán nhân sao? Nếu muốn sống thì hãy nhanh chóng trở về.”
Đổng Phi đột nhiên chết lặng, dù sao cũng không phải lần đầu tiên bị người ta kêu là sửu quỷ, nhưng lại bị một gã sửu quỷ như vậy gọi, trong lòng không khỏi có chút không thoải mái. Lập tức hừ lạnh một tiếng: “ Gã sửu yêu quái kia, đám man nhân các ngươi không có giáo hoá, liên tiếp tạo phản, không ngờ hiện giờ dám tấn công Trường Sa, còn bắt đi Thái Thú, chẳng lẽ các ngươi không sợ quốc pháp hay sao? Nghe lời ta, nhanh chóng giao người ra đây, nếu không đừng trách bản công tử ngựa đạp Man khê.”
“ Phi, ngươi mới là yêu quái!”
Gã thiếu niên giận tím mặt, tháo ngay Thiết tật lê chỉ Đổng Phi nói: “ gã xấu quỷ ngươi không biết sống chết, dám khẩu xuất cuồng ngôn, còn dám ngựa đạp Ngũ man khê ta? Hôm nay, Sa Sa sẽ giáo huấn ngươi một lần, để cho ngươi biết trời cao đất rộng.”
Đổng Phi cũng không yếu thế, nhanh chóng tháo song chuỳ từ trên một con ngựa khác.
“ Qua đây, ai giáo huấn ai còn chưa nhất định đâu!”
“ Sửu quỷ chết đi!”
“ Yêu quái, tới đây!”
Hai người bằng tuổi nhau, lại là loại người tâm cao khí ngạo, một lời bất hoà, Đổng Phi bất chấp vừa rồi còn bảo Điển Vi không được lỗ mãng làm việc, nhanh chóng giục ngựa tiến lên, đừng nhìn toạ kỵ của thiếu niên là một đầu ngưu, nhưng ở trên sơn đạo thì tốc độ phi thường nhanh, một ngựa một ngưu đối mặt, ngưu đưa đầu ra húc, ngựa nhảy lên, đôi chân đá qua.
Hai đầu toạ khị không ai phục ai, mà chủ nhân của toạ kỵ lại không cam lòng yếu thế.
Gã thiếu niên cầm thanh thiết tật lê hung mãnh đánh qua, mà Đổng Phi vận chuỳ hướng về phía trước, song chưởng vận đủ khí lực, miệng hết lớn một tiếng : “ Khai!”
Một tiếng nổ lớn, lượn lờ trong quần sơn, những người có khoảng cách gần một chút thì thấy cái lỗ tai ông ông, đầu giống như bị búa đánh vào.
Hai đầu toạ kỵ có điểm không chịu đựng được, bị chấn lùi về phía sau, đầu ngưu kia suýt nữa thì đặt mông ngồi xuống đất, mà song chưởng của Đổng Phi bị chấn cho đến mất đi cảm giác.
Mà hai tay của thiếu niên kia cũng phát run, hộ khẩu mơ hồ có vết máu chảy ra.
Lần va chạm này dĩ nhiên là ngang sức nhau, ánh mắt nhỏ và dài của Đổng Phi híp lại, mà anh mắt của thiếu niên kia lại trợn tròn ra.
Cơ hồ là trăm miệng quát lên: “ Ngươi dám xuống ngựa tái chiến?”