Đổng Phi quật cường đứng ở trong đại sảnh của Đổng phủ đón ánh mắt của Đổng Trác không có một nửa điểm sợ hãi.Hắn không có quỳ xuống, tuy rằng Đổng Trác bắt hắn quỳ xuống nhưng Đổng Phi căn bản không sợ hơi thở đáng sợ từ người phụ thân hắn phát ra, ngạnh cổ trừng mắt nhìn Đổng TRác lớn tiếng nói :” Ta không có sai , Người dựa vào gì mà bắt ta quỳ xuống? Ta không quỳ!”iceice" />
Khuôn mặt đen của Đổng Trác từ màu đen chuyển sang màu tím.Trong đại sảnh này ngồi không ít người, Diễn võ trường giết chóc lập tức kinh động đến cả Đổng thị .Nữ nhân này xuất thân Khương tộc, trong lòng bỗng có một cảm giác kỳ quái: Hắn tại sao không phải là con ta? Nếu ta có đứa con như hắn thì chết cũng cam tâm.
Lý Nho từ lúc vào trong đại sảnh cũng không nói được một câu mà chỉ cúi đầu, không ai biết hắn đang suy nghĩ cái gì, mà ngay cả Ngưu Phụ đứng bên cạnh hắn xô đấy , hắn cũng phảng phất như chưa từng phát hiện.
Lúc này , Đổng Mân từ phía ngoài đại sảnh bước vào, ánh mắt đầu tiên là liếc Đổng phi trong đó chưa sự phức tạp cùng xen với một chút sợ hãi.
“ Thúc Dĩnh, đã xử lý thoa đáng chưa?”
Đổng Mân tự Thúc Dĩnh , là đệ đệ của Đổng Trác Trong Đổng thị gia tộc , năng lực của hắn cũng không tính là giỏi bất quá Đổng Trác lại rất quý tình cảm gia đình cho nên đối với huynh đệ tỷ muội vô cùng chiếu cố, Đổng Mân tuy năng lực không mạnh nhưng võ công coi như xuất chúng cho nên địa vị tại Đổng gia cũng không tính là quá thấp.
Hắn nghe được câu hỏi của Đổng Trác liền trầm giọng nói: Tổng cộng đã chết mười tám người, hai chân Đổng Hoàng bị đánh gãy, còn đang cứu!”
Mọi người trong đại sảnh hít một hơi lạnh.
Mười tám người, mười tám tráng niên gia tướng, không ngờ…….
Lúc đầu bọn học chứng kiến tình huống của Diễn võ trường còn tưởng rằng Đổng Phi uỷ thế hiếp người, nhưng sau khi nghe ngóng , cứ nhiên là mười chín người trưởng thành vây công một hài tử chưa đến bảy tuổi. Mười tám người a, chẳng lẽ gia hoả này là một yêu quái?
Trên khuôn mặt của Đổng Trác nhìn không ra vui mừng hay giận dữ, chỉ híp mắt chăm chú nhìn Đổng Phi.
“ Ngươi rất giỏi? Tuổi còn nhỏ như vậy mà đã ra tay giết người, hơn nữa còn giết mười tám người? Đổng Hoàng là ca ca ngươi, cho dù hắn muôn vàn làm sai ngươi cũng không thể như vậy giết chóc, thúc thúc của ngươi ngăn ngươi lại thì cũng suýt bị ngươi giết chết…….Nghiệt tử , xảy ra nhiều chuyện như vậy mà ngươi dám nói không có vấn đề gì sao? Còn không quỳ xuống cho ta.”
Đổng Phi ngẩng đầu nói :” Ta không quỳ, Ta không sai!”
“ Nghiệt tử, ta giết ngươi!”
Thái độ của Đổng Phi đã chọc giận Đổng Trác, trước mặt nhiều người như vậy lại bị con của mình chống đối,Hắn cảm thấy rất không có thể diện?
“ Ta không giết bọn hắn thì bọ hắn sẽ giết ta? Ta biết người không thích ta, Nhưng ta cũng tuyệt đối không để tuỳ ý cho người ta giết hại.”
“ Nghiệt tử, nghiệt tử…..Ta giết ngươi!”
Bàn tay Đổng Trác rút ra bảo kiếm xông lên phía trước, “Ta giết đứa nghiệt tử này, Ta không có đứa con giống súc sinh như ngươi.”
“ Nhạc phụ bớt giận a!”
Lý Nho lúc này mới tỉnh ngộ, cùng với Ngưu Phụ một người một tả một hữu ngăn lại Đổng Trác.
Đột nhiên Đổng thị đứng lên chậm rãi bước tới trước mặt Đổng Phi, Nàng nhìn Đổng Phi, Đổng Phi cũng nhìn nàng. Một lát sau Đổng thị nở nụ cười, Nàng duỗi bàn tay vuốt hai má của Đổng Phi, nhẹ giọng nói: “ A Sửu , nêu ngươi là con ta thì thật là tốt?”
Nói xong nàng cũng không quay đầu liền dẫn tỳ nữ bước ra đại sảnh.
Thân thể Đổng Trác đột nhiên cứng đờ, câu nói kia của Đổng thị giống như tiếng sét đánh trong màn đêm yên tĩnh vang vọng trong lỗ tai hắn .
Đúng vậy , đây là con của ta a,cho dù hắn muôn vàn lần sai thì cũng là cốt nhục của ta, Nhớ ngày đó hài tử này vừa sinh ra chút nữa thì bị ta cho người ta dìm chết hắn , suốt bảy năm nay ta là phụ thân nhưng đã quan tâm hắn được chút nào chưa?
Nhưng đổi lại nếu A Sửu là đứa con của Đổng thị, cho dù là xấu hơn nữa thì ta cũng sẽ che chở cho hắn đến cực điểm đi sao.Nhưng hài tử này thật sự là không có một chút nể tình, nếu hắn có thể dập đầu nhận sai thì ta cũng có thể xuống đài a.
Đổng Trác tiến thôi lưỡng nan,, Không biết làm thế nào cho phải.
Trong đại sảnh này ngoài trừ là người nhà của hăn còn lại là tâm phúc. Nhưng lúc này ai dám ra để can ngăn?
“ Nghiệt tử, quỳ xuống!” Đột nhiên tiếng của Lão nhân vang lên.
Lão phu nhân chống cây Long đầu quải trượng, được mấy người tỳ nữ nâng đi tới đại sảnh, chiếc long đầu quải trượng này dài khoảng bảy thước, đây là Đổng Phi lúc năm tuổi vì lão phu nhân thiết kế cũng tiêng tốn một số tiền lớn để mời thợ mộc ở Lâm Thao tạo ra.Lão phu nhân yêu thích không buông tay, một khắc cũng không muốn rời xa cây Long đầu quải trượng này.
Nhưng trong ánh mắt của những người khác , chiếc Long đầu quải trượng này so với lợi khí giết người cũng không kém bao nhiêu.
Đổng Trác vừa thấy lão phu nhân xuất hiện nhất thời như trút được ghánh nặng. Bất quá nhìn thấy lão phu nhân cầm quải trượng , trong lòng lại âm thâm kêu khổ. Lão phu nhân nếu xuất hiện , hắn mơ tưởng trừng phạt được Đổng Phi nói không chừng cuối cùng lại bị lão phu nhân phạt lại một phen.
Đổng Trác vội vàng quỳ xuống , Đổng Mân cùng đám người cũng vội vàng quỳ xuống .
“ Nãi nãi, ngài như thế nào lại đến đây?” Đổng Phi vội vàng chạy lại bên người và ôm lão phu nhân.
“ A Sửu, con không có bị thương chứ?”
“ Không ạ, A Sửu rất khoẻ , không có bị thương.”
Lão phu nhân liền kéo tay Đổng Phi nói:” Trưa hôm nay , nãi nãi thấy lòng không yên….. A Sửu , có phải là có người khi dễ con? Hãy nói với nãi nãi! Bà già mù này muốn biết là ai có lá gan khi dễ A Sửu của ta!”
“ Đổng Trác cười khổ nói:” Mẫu thân, không ai khi dễ A Sửu cả, là A Sửu …nó….Giết người!”
Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng:” Không phải là mười tám tên phế vật thôi sao? Giết thì giết. Mười tám người liên thủ cũng không đánh lại được một tiểu hài tử, cho dù còn sống cũng là tốn cơm. A Sửu , giết rất tốt! giết rất tốt!”
“ Nhưng nó còn đả thương Đổng Hoàng!”
“ Đó cũng là tên phế vật!” Lão phu nhân lạnh lùng nói:” Học được vài chiêu Tú hoa thương, lại đi diễu võ dương oai, Đừng tưởng lã bà này mắt bị mù mà không biết nhưng chuyện tốt mà hắn làm, A Sửu đánh rất tốt….Chết ở trong tay người nhà còn hơn là bị người bên ngoài giết, A Sửu , lần sau nếu hắn còn hống hách thì cho con đánh chết hắn.”
“ Con biết nãi nãi.”
Từ khi Lão phu nhân xuất hiện, Đông Phi liền biết mình không có việc gì .
Bất quá , con mắt của hắn lại chăm chú nhìn trên người Lý Nho đang cúi đầu tròng mắt đảo quanh, Lý Nho! Người này hình như rất có danh a, ít nhât tại tam quốc diễn nghĩa có xuất hiện qua, sớm biết hắn là tỷ phu, nhưng lại chưa từng gặp mặt, bất quá cũng không giống như tiểu thuyết nói là xấu xí nhìn qua còn rất là phong độ a?
Lý Nho có thể cảm nhận được ánh mắt của Đổng Phi, mồ hôi lạnh trên trán nhất thời ứa ra.Hay là bị tiểu ma vương này theo dõi, nó nhất định là trách ta lúc ở Diễn võ trưòng không giúp nó….Cái này thật là xui xẻo a.
Đổng Trác bị Lão phu nhân trách tội đến mức mặt đỏ bừng lớn tiếng nói:” Tên nghiệt tử này còn suýt giết chết Thúc Dĩnh”
“ Vậy sao?”
Lão phu nhân nở nụ cười, nhưng mọi người trong đại sảnh , ngoại trừ Đổng Phi thì ai cũng biết Lão Phu nhân đang tươi cười trong tức giận.”
Đổng Mân không nhịn được thầm mắng Đổng Trác: “ Ca ca, ngài ngàn lần không thể nói a. Không nhìn thấy sao? Mẫu thân rất quyết tâm bảo vệ tiểu ma vương hay sao, nếu nói ra càng nhiều người chúng ta càng xui xẻo, ca ca ngài hãy im miệng đi.” Truyện "Ác Hán "
“ Thúc Dĩnh!”
Đổng Mân rùng mình một cái vội vàng quỳ lên mấy bước phủ phục trước mặt lão phu nhân.
“ Mẫu thân, có con!”
Lão phu nhân cười lạnh nói : “ Ngươi suýt nữa bị A Sửu giết sao?”
Đổng Mân do dự một lát rồi nhẹ giọng nói: “ Vâng”
“ Thúc Dĩnh …..Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
“ Con, con năm nay đã bốn mươi mốt .” Truyện "Ác Hán "
“ Ha ha ha, ngươi còn biết đến tuổi của mình, hơn bốn mươi tuổi mà suýt nữa bị một hài tử giết , ngươi còn có mặt mũi ở trong này sao? Ta hỏi ngươi, A Sửu có hay không đánh lén ngươi?”
“ Dạ, không có!”
Lão phu nhân cầm lấy Long đầu quải trượng hung hăng đánh mạnh vào lưng của Đổng Mân. Truyện "Ác Hán "
“ Ngươi thật không biết xấu hổ, Lão bà ta còn muốn biết, hơn bốn mươi tuổi, lại cưỡi ngựa đánh một hài tử, sao ngươi không đi kiếm chỗ nào mà chết đi còn muốn ở trong này doạ người, Mấy đứa con của Đổng Nhã thật sự là có tiền đồ , thật sự là có năng lực a.