Đổng Ký nói tới đó thì thu công văn lại:
- Chu Bất Nghi, ngươi
đúng là rất thông minh, kế tiếp kế, ngầm chứa sát cơ. Nhưng ngươi quên
mất một việc, các phương án của ngươi nếu không có người chấp hành, dựa
vào cái đám giá áo túi cơm kia, khó mà thành. Ngươi nói ta hết cách làm
trò tiểu nhân, sai rồi, cha ta nắm Trường An, muốn trừ khử ngươi, kế
hoạch hoàn mỹ tới đâu cũng là cái họa. Ta không có hứng thú chơi đùa với ngươi, có thể dùng cách đơn giản nhất giải quyết, ta chẳng rước thêm
rắc rối làm gì. Chỉ tiếc, ngươi thông minh lại làm liên lụy người nhà,
thương cho cậu ngươi nuôi ngươi từ nhỏ tới lớn, thương cho mẹ ngươi mới
tới Trường An, vì sự thông minh của ngươi mà chết.
Đổng Ký nói rất hời hợt, nhưng làm Chu Bất Nghi vã mồ hôi:
- Ngươi muốn thế nào?
- Ha ha ha, ta chẳng qua chỉ là đứa trẻ, có thể làm được gì? Có điều
người ta đối phó với cha mẹ ta, kẻ làm con phải tận tâm thôi. Chu Bất
Nghi, sống chết của cả nhà ngươi dựa vào ngươi đó, ngươi thông minh, ắt
hiểu ý ta.
Nói xong Đổng Ký đi ra ngoài, tới cửa đột nhiên quay đầu lại:
- Đối phó với chuyện phức tạp, có thể dùng cách đơn giản nhất để giải
quyết, chỉ cần ngươi có thực lực đó ... Đầy là lời dạy của lão sư chỉ
ta. Đừng cho rằng mình thông minh, thực ra trong thành Trường An ngươi
chẳng là cái gì. Có dã tâm là tốt, nhưng phải nhìn rõ thực lực của bản
thân, ngươi có một ngày, nghĩ kỹ đi.
Cửa sát đóng lại, Chu Bất Nghi như quả bóng xì hơn, ngã ra giường, hồi lâu không nhúc nhích.
Cũng ở trong Đỗ Bưu Bảo.
- Vương Mãi, ngươi theo chủ công bao lâu rồi?
Giả Hủ đứng bên cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, trên giường có Vương Mãi
quỳ hâm rượu, cạnh người hắn còn có con chồn nướng béo vàng thơm phức.
- Ừm, để thuộc hạ tính cái đã
Vương Mãi gập ngón tay tính toán:
... Năm xưa chủ công tị nạn tới Nam Sơn, thuộc hạ cùng đám lão Hổ theo chủ
công tới Tây Vực ... Tính ra đã gần 10 năm. Quân sư sao đột nhiên hỏi
điều này, phải chăng có gì sai bảo.
Giả Hủ nheo mắt lại mỉm cười, không biết là học Đổng Phi hay là thói quen khi suy nghĩ. Có điều Vương Mãi thấy, quân sư mỗi khi nheo mắt lại là có chuyện lớn, giống như Đổng Phi nheo mắt lại là dấu hiệu muốn giết người.
Giả Hủ ngồi xuống giường, than:
- Chớp mắt một cái, ta cũng tới Đỗ Bưu Bảo gần năm năm, hẳn người bên ngoài đã quên ta rồi.
- Chỉ cần chủ công không quên quân sư là được.
Chợt Giả Hủ chuyển đề tài, giọng đầy thâm ý:
- Nói thì nói thế, song ta thấy hơi mệt rồi. Vương Mãi, ngươi thấy đại công tử thế nào?
- Đại công tử sao?
Vương Mãi suy ngẫm:
- Đại công tử tính trầm lạnh, có quyền mưu, giỏi tính kế. Có lẽ là minh chủ, nhưng khác với chủ công.
- Ồ, khác thế nào?
- Nói quyền mưu, chủ công không so được với Đại công tử. Song chủ công có sức hút khiến trên dưới một lòng. Còn Đại công tử, có lẽ thành đại sự,
nhưng khí độ dùng người không bằng chủ công. Có điều như thế lại càng
giống một vị quân vương.
Giả Hủ cười:
- Xem ra ngươi đã nhìn ra rồi.
- Ở bên Đại công tử không lâu, nhưng thuộc hạ nhận ra chỗ không tầm
thường của Đại công tử, có uy nghi, song cẩn thận. Ở bên cạnh Đại công
tử lúc nào cũng phải đề phòng, làm việc dè dặt, không sảng khoái như làm việc cho chủ công.
Giả Hủ đột nhiên chuyển chủ đề:
- Lần phong quốc này ngươi thấy kết quả sẽ thế nào?
- Chuyện này chủ công có rất nhiều băn khoăn, nhận phong quốc thật thì
sao? Chủ công không phải Vương Mãng, Hán thất cũng không như xưa. Có
điều quân sư hỏi kết quả thì thuộc hạ đoán không ra, ý quân sư với
chuyện này thế nào?
- Theo ta thấy, có lẽ chủ công và thánh thượng sẽ có một lần trao đổi.
- Trao đổi thế nào?
Giả Hủ cười không đáp, nhắm mắt lại lười biếng dựa vào đệm, như ngủ rồi
vậy. Vương Mãi đã quen với thái độ này của Giả Hủ, không vội, im lặng
nhìn ông ta đợi đáp án.
- Chủ công và thánh thượng trao đổi tới lúc sẽ nhìn rõ. Có điều ta thấy chuyện này không đơn giản, bên trong có biến số.
Vương Mãi hoàn toàn hồ đồ, với trí tuệ của hắn không theo được suy nghĩ của Giả Hủ, chỉ biết ngồi đợi.
- Biến số này tới từ Đại công tử, còn kết quả, hà hà, sẽ nằm ngoài dự đoán của mọi người. Có điều ta mệt rồi.
Những lời này tựa như Giả Hủ tự nói với mình:
Vương Mãi vẫn không hiểu định thỉnh giáo, thì Giả Hủ trở mình nói:
- Đi nghỉ đi, phải mưu tính trước.
- Quân sư nhỉ ngơi, thuộc hạ cáo lui.
- Chậm đã.
Giả Hủ gọi lại:
- Mật lệnh cho Thập Thất hành động, ta thấy tới lúc rồi.
Vương Mãi nắm hai cơ cấu, người trực thuộc Vương Mai dùng số mở đầu, thuộc
nội là tử sĩ, còn thuộc ngoại thì rất nhiều, bắt đầu bằng tên chư hầu
với số. Ví như thám tử ở Ký Châu Viên Thiệu gọi là Ký XX, còn ẩn nấp chỗ Tào Tháo gọi là Ngụy XX. Danh sách này chỉ có Vương Mãi và Giả Hủ biết.
Chính như Vương Mãi nói, có lẽ chỉ có dạng người như Đổng Phi mới hoàn toàn
tin tưởng đem chuyện quan trọng như thế giao cho người y tín nhiệm làm.
Vương Mãi mơ hồ hiểu hàm ý chân chính của Giả Hủ.
Đổng Phi được thủ hạ khuyên giải nhiều lần, cuối cùng chấp nhận phong quốc.
Tin tức này vốn làm tông thất Trường An vô cùng cao hứng, không ngờ tiếp đó Lưu Biện hạ một đạo ý chỉ làm người ta trố mắt, vì Hán thật chưa
bình, triều cương suy sụp, nên Lương vương Đổng ở lại Trường An, phong
Đổng Phi làm Hán thừa tướng, nắm Thừa Minh điện, tổng lĩnh binh mã và
chính vụ thiên hạ, mọi việc đều có thể tự quyết.
Ý chỉ này tức thì gây lên sóng gió lớn.
Đám tông thất cầm đầu là Lưu Hòa quỳ ngoài Vị Ương cung thỉnh cầu Lưu Biện thu hồi ý chỉ.
Nhưng Lưu Biện không để ý mà còn dùng thái độ cứng rắn chưa từng có nói, từ
năm Sơ Bình tới nay, chư hầu hỗn chiễn, sinh linh đồ thán. Nếu chẳng
phải có Lương vương, lấy đâu ra cục diện Hán thất trùng hưng hiện nay,
trẫm là người đức mỏng, song không làm cái việc chim hết bẻ cung, đặc
biệt thông cáo cho người thiên hạ biết.
Ngụ ý trách hỏi tông thất các phương, khi ta lưu lạc, sinh tử không rõ, vì sao các ngươi không
đứng ra bảo vệ triều cương? Hiện bảo Lương vương tới đất phiên, vậy phải đối diện với chư hầu Quan Đông thế nào? Các ngươi chỉ huy được nhân mã
khắp nơi sao?
Đám Lưu Hoa tuy không cam tâm, song phải im tiếng,
không dám dây dưa ở chuyện này nữa. Tháng năm, Đổng Phi công cáo thiên
hạ lập phủ tại Trường An, thủ hạ dưới trướng đều theo chế độ vương hầu
trước kia.
Nói cách khác Đổng Phi có thể lập một triều đình thuộc về y.
Đây tuyệt đối không phải chuyện đơn giản, muốn hoàn thiện cái triều đình
nhỏ này cần một thời gian dài, không phải một ngày mà thành.
Cho nên khi mở phủ, Đổng Phi chỉ thiết lập thượng thư và thị lang.
Thượng thư lệnh Gia Cát Cẩn, kiêm vệ úy Thừa Minh điện, bổng lộng 2000 thạch.
Gia Cát Cẩn nay tuổi gần 30, chính độ tuổi sung mãn nhất, có thể nói ở
phương diện quân chính đều đủ kinh nghiệm, có thể thi triển bản lĩnh.
Thượng thư phó xạ Tô Tắc.
Nói ra thì Tô Tắc là người cũ đi theo Đổng Phi, thời gian còn hơn Gia Cát
Cẩn, trải qua nhiều việc, có quyền uy ở quân chính, nhân vật các nơi đều không thể nói được gì.
Thượng thư tổng cộng bốn người - Hoàng Tự, Bàng Thống, Bộ Chất, Lữ Mông.
Bốn người này tuổi trên 20, trong đó Bộ Chất tuổi cao nhất, nhưng theo Đổng Phi chưa lâu, từ phương diện này mà nhìn, có thể thấy một nguyên nhân
khác Đổng Phi không nhận phong quốc, thủ hạ của y không có nhiều người
để dùng.
Chức thị lang làm rất nhiều người bất ngờ, là ba người Hám Trạch, Bàng Lâm và Lưu Tiên.