Ác Hán

Chương 24: Q.1 - Chương 24: Giết Chóc(2)




Đổng Ngạc vốn là không phục sự chỉ huy của Đổng Thiết, nhưng khi nghe hắn nói thế mà trong con ngươi lại có màu đỏ, lập tức liền tỉnh ngộ, thiếu niên này cũng không giống hắn bộ dạng thanh tú như vậy, Cùng là khương nhân, hắn tất nhiên cũng hiểu được tâm tư của đối phương. Ai không muốn nổi bật, ai không muốn tiền đồ, hắn muốn chẳng lẽ Tiểu mã nô lại không muốn sao?

***********************

Một nén nhang thời gian, Đổng Phi cùng đám người đã đi tới một khúc rẽ.

Hắn dừng chiến mã, hướng chỗ rẽ hai bên nhìn lại, một bên chỗ rẽ là hướng đi mục trường, một hướng là rẽ về phía Lâm Thao.

“ Thiếu gia , sao dừng lại?”

Đổng Phi giống như tự mình nói : “ Nếu có thể bày ra kế Điệu hổ ly sơn hiển nhiên là có cao nhân chỉ điểm, làm cho đoàn người của mục trường điều động đi, đại tỷ tất nhiên sẽ điều động nguời ở trong thành đến để bảo vệ mục trường.”

Hắn đột nhiên hỏi tên gia tướng bên cạnh : “ Nếu như là ngươi, ngươi sẽ cướp đọat mục trường hay là cướp Lâm Thao?”

Tên gia tướng đột nhiên được Đổng Phi hỏi liền sửng sốt, do dự chốc lát nói : “ Nếu có thể, tốt nhất là tận diệt. Nhưng là mục trường thủ hộ nghiêm mật, cũng không phải dễ đọat, mà khương nhân lại không thiếu trâu ngựa, mà trong thành lại có vàng bạc, tài bảo , cùng với nữ nhân, đây mới chính là thứ họ muốn lấy…Nếu biết rõ cửa thành thủ vệ lỏng lẽo, nếu là tiểu nhân thì sẽ cướp ở trong thành.”

Đổng Phi không khỏi nở nụ cười, cười đến phi thường quỷ dị.

Trong bóng đêm, nụ cười của hắn quả thực làm cho người ta sợ hãi, hai con ngươi nhỏ và dài giống như tiểu xà phun ra nọc độc cực kỳ âm lãnh.

Gia tướng run run nói : “ Thiếu gia, nếu như tiểu nhân nói sai, xin ngài tha cho.”

“ Nói sai sao? Không, Ngươi nói không sai. Ngươi …..gọi là gì?”

“ Tiểu nhân tên là Hồ Xích Nhi.”

Đổng Phi ngẩn ra, theo bản năng nhìn tên gia hoả kia liếc mắt một cái. Hồ Xích Nhi, tên này có vẻ rất quen tai, nhưng nghĩ không ra đây chính là nhân vật nào, nhưng đã xuất hiện trong Bình thư , một khi đã như vậy thì cũng xem như là nhân tài.

“ Hồ xích Nhi, ngươi nói rất đúng!” Đổng Phi quay đầu ngựa nghĩ : “ Gia hoả này có suy nghĩ như vậy … thật sự là cao minh, cao minh…. Toàn quân nghe lệnh, hướng Lâm Thao xuất phát.”

Hồ Xích Nhi ngạc nhiên hỏi : “ Thiếu gia, không đi mục trường sao?”

“ Ngươi cũng đã nói, mã tặc không có hứng thú với súc vật!”

Đổng Phi thúc dục chiến mã, ra roi đánh ngựa. Gần Hai trăm gia tướng đầu tiên là ngẩn ra sau liền theo sát Đổng Phi hướng về phía Lâm Thao chạy tới.

Giống như Đổng Phi sở đoán, Lâm Thao bây giờ đang lâm vào một mảnh biển lửa.

Gần ngàn tên Mã tặc cơ hồ phá tan cửa thành không có chút phòng ngự của Lâm Thao, ở trên đường phố phóng ngựa chạy như bay, lấy đao giết người , những cấy đuốc thì ném vào nhà dân, một số tên mã tặc thì đá mạnh cửa nhà dân rồi nhe răng vào bắt nữ nhân đè xuống đất.( DG:Ta lúc này cũng muốn làm mã tặc)

Người có ý đồ phản kháng lập tức bị chém thành hai nửa.

Mà Đại môn của Đổng Phủ lại gắt gao đóng lại. Mấy trăm tên mã tặc thay nhau đánh sâu vào, còn ném đuốc và Đổng phủ.Gia tướng bên trong được Đổng Phu nhân chỉ huy, phấn khởi phản kích. Tuy rằng sự việc phát sinh đột ngột, nhưng Đổng Phu nhân không có chút nào bối rối.

Nàng mặc một thân khôi giáp, ngồi ngay ngắn trong phòng khách, mặt bàn trước mặt được đặt ngay ngắn một thanh bảo kiếm.

Trước phòng khách đã có gia tướng dắt ngựa. Một ả nô tỳ rót rượu cho Đổng Phu nhân, từ phía ngoài phủ không ngừng truyền vang, những tiếng kêu thảm thiết, nhưng Đổng Phu nhân tựa hồ không nghe thấy, cứ một ly rồi thêm một ly, càng lúc uống càng nhiều , mà bàn tay nắm bảo kiếm càng vững.

Hai người kiện phụ nâng lão phu nhân tới, đi theo phía sau Bà là huynh trưởng Thành Phương .

“ Nương, Ngài sao lại đến đây?”

“ Ta dến xem, hắc hắc ….Không nghĩ tới Đổng Gia ta an phận thủ thường hai năm , đã có người muốn cưỡi trên đầu chúng ta, Tức phụ *( Con dâu)Con có sợ hãi?”

Đổng Phu nhân cười to nói : “ Nương, Nói thật với ngài, chỉ là mấy trăm tên mã tặc , không có tư cách làm cho Hoa Man con sợ hãi, Nương, mời ngài ngồi, có Hoa Man nơi này lũ gia hoả này mơ tưởng công phá Đổng Phủ, người đâu, rót rượu cho Lão Phu nhân.”

Có nô tỳ đã lại rót rượu cho Lão phu nhân ngồi xuống bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch .

Thành Phương ngồi xuống ngay cửa chỗ đại sảnh, cởi từ trên lưng xuống lấy ra một thanh trường thương tối như mực .

Lão ngồi ngay trước cửa đại sảnh, hai mắt nhắm lại .

Thanh âm bên ngoài gào thét càng ngày càng lớn, mà Đổng Phu nhân lại có chút men say.

“ Người đâu , đưa đao tới!”

Có một nô tỳ nâng đến một thanh đại đao, Đổng Phu nhân sải bước đi ra ngoài phòng khách, nhảy lên lưng ngựa vác theo thanh đại đao.

“ Nương, thỉnh Ngài chờ, con dâu nhất định sẽ lấy đầu của mấy tên tiểu tặc nay làm thức ăn để uống rượu.”

Lão Phu nhân mỉm cười, đem ly rượu trước bàn bưng lên nói : “ Tức Phụ cứ việc đi, nương ở chỗ này chờ đồ nhắm!”

Nói xong, cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch.

Đổng Phu nhân cười dài một tiếng, giục ngựa rời đi. Hơn mười gia tướng theo sau nàng , trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

Lão Phu nhân cười nói : “ Đại ca , không biết A Sửu đã chọc tổ ong võ vẽ nào?”

Thành Phương gật đầu nói : “ Chắc là chọc phải hai tên gia hoả đang bị giam trong phòng. Bất quá bọn tiểu tặc này cũng có chút bổn sự, cứ nhiên còn có thể xuất ra nho nhỏ kế sách. Hiện tại chắc A sửu đã tỉnh ngộ, chắc là đang hướng về trong thành đuổi tới.”

“ Không biết có vượt qua không!”

Lão phu nhân thì thào nói, cặp mắt màu trắng hướng về phía phòng khách nhìn ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.