Ác Hán

Chương 232: Q.1 - Chương 232: Hàn Dữ Mã (10)




Sáng sớm, Kim Thành bao phủ trong sương mù, từ xa nhìn lại, như ẩn như hiện, cực kỳ thần bí.

Hàn Toại vẻ mặt phức tạp nhìn Kim Thành mở ảo đằng xa, trong lòng tràn ngập cay đắng, trong nhất thời tâm tư ngổn ngang trăm mối.

Phía sau hắn là vài nghìn thiết kỵ đông nghịt, đứng trong yên lặng.

Những người này đều là tuỳ tùng của hắn, hôm nay hắn nhất định phải tìm kiếm một con đường sống cho họ.

Tại Tích Thạch sơn tuy nói đã tụ tập mấy vạn nhân mã, nhưng theo Hàn Toại, những người đó đều không đủ để tin, chỉ là đám ô hợp mà thôi. Về phần Hoàng Trung Phá Khương của Bắc Cung Bá Ngọc, Hàn Toại càng xem thường không để ý, một đám dốt nát cũng muốn xưng vương xưng bá?

Bị Đổng Trác ép bức đánh hơn nửa năm, lại còn thêm người Bạch Mã Khương ở khu vực Hà Hoàng không ngừng tập kích, Hàn Toại rất rõ ràng nhận thức được, Tích Thạch sơn đã không thể tiếp tục ở nữa. Bị Đổng Trác và người Bạch Mã Khương liên thủ phong tỏa, Hàn Toại đã hết gạo sạch đạn. Dưới tình huống như vậy còn phải đi bảo đảm cung ứng vật tư cho Hoàng Trung Phá Khương của Bắc Cung Bá Ngọc, đã quá cật lực.

Bắc Cung Bá Ngọc không đáng tin. . .

Trong quan niệm của Hàn Toại, nếu không đáng tin, vậy có thể đem ra bán.

Hôm nay, chính là thời cơ tốt nhất để bán đứng Bắc Cung Bá Ngọc kia.

Hơn tháng trước, Hàn Toại lừa Bắc Cung Bá Ngọc dẫn người khởi xướng công kích dữ dội tại khu vực Hà Cốc, khiến nhân mã trong tay Đổng Trác cảm thấy rất vất vả. Vì đạt được Bắc Cung Bá Ngọc tín nhiệm, Hàn Toại thậm chí không tiếc giao hết mấy vạn người Thiêu Đương Khương trong tay cho Bắc Cung Bá Ngọc. Ngoài mặt là toàn lực trợ chiến, nhưng trên thực tế, Hàn Toại là muốn ném gánh nặng cho Bắc Cung Bá Ngọc.

Hiện giờ, hắn khinh trang ra trận, thủ hạ tuỳ tùng đều cơm no rượu say.

- Ngạn Minh!

Hàn Toại khẽ nói:

- Ta cho ngươi 500 nhân mã, lừa mở cửa thành. . . Nên làm như thế nào, ngày hôm qua ta cũng đã nói rồi. Nhớ kỹ, sau khi lừa mở cửa thành, lập tức phát ra tín hiệu, trước khi đại quân xông vào Kim Thành, ngươi phải cố gắng giữ cửa thành không mất.

- Tiểu tế hiểu rồi!

Diêm Hành xoay người lên ngựa, chộp lấy một đôi Mai Hoa Lượng Ngân chùy, dẫn theo 500 khinh kỵ chạy như bay đến Kim Thành.

Đôi đại chùy này là binh khí Diêm Hành tìm người chế tạo. Đôi Lôi Cổ Úng Kim Chùy mà Đổng Phi để lại, trọng lượng của nó cũng chấp nhận được, nhưng cách dùng Lôi Cổ Úng Kim Chùy rất phức tạp, đặc biệt là cơ quan trên chùy. Đến nay Diêm Hành vẫn chưa thể thi triển được.

Hắn không có loại sức mạnh như của Đổng Phi, Lưu tinh chùy đánh không được mấy vòng, ngay cả ngựa cũng ngồi không vững.

Sau đó hắn liền dứt khoát bỏ đôi Lôi Cổ Úng Kim Chùy đó, sai người chế tạo lại đôi Mai Hoa Lượng Ngân chùy, lúc này mới tính thuận lợi.

Đối với hành vi vứt bỏ minh hữu của Hàn Toại, Diêm Hành cũng không cảm thấy có gì sai trái.

Tại nơi lạnh khủng khiếp như tây bắc, mạnh hiếp yếu, tranh nhau mà sống, thiên đạo luân lý này càng thêm rõ ràng.

Diêm Hành coi như là xuất thân con cháu quan lại, rất minh bạch đạo lý trên chính trị không có minh hữu vĩnh viễn, càng không có địch nhân vĩnh viễn.

Lại nói, lúc trước nếu không phải Bắc Cung Bá Ngọc và lão vương Thiêu Đương, hắn đang làm con rể của thái thú yên lành, sao lại rơi vào bước đường làm phản tặc như hiện tại chứ? Hàn Toại vứt bỏ Bắc Cung Bá Ngọc, rất tốt, rất diệu... Không làm như vậy, không đủ để làm đại trượng phu.

Sương mù lượn lờ, thủ quân của Kim Thành chỉ có thể nhìn thấy có nhân mã đến, nhưng thấy không rõ cờ hiệu.

- Người nào? Nếu không dừng lại thì sẽ bắn cung!

- Đừng bắn cung, đừng bắn cung...Chúng tôi phụng mệnh của thứ sử đại nhân, có chuyện quan trọng đến đây bẩm báo với Hồ Chẩn tướng quân.

- Chờ đấy!

Tướng lĩnh thủ quân lập tức nhanh chóng bẩm báo với tướng thủ Kim Thành Hồ Chẩn.

Bởi Bắc Cung Bá Ngọc như phát điên mãnh công bản bộ của Đổng Trác tại Hà Cốc, khiến cho Đổng Trác đành phải điều đại bộ phận nhân mã đến Hà Cốc. Tuy nói hiện tại thủ hạ của Đổng Trác binh nhiều tướng mạnh, nhưng đối mặt với công kích của hơn mười vạn người Khương, vẫn có vẻ như trứng chọi đá.

Kim Thành đành phải do Hồ Chẩn trấn thủ, đồng thời điều thủ hạ của Ngưu Phụ là kiêu tướng Hồ Xích Nhi đến hiệp trợ.

Hôm nay dưới trướng của Đổng Trác đích thật là nhân tài đông đúc. Tại Nam Dương chiêu hàng tướng lĩnh Hoàng Cân là Trần Lan, Lôi Bạc. Sau khi đảm nhiệm thứ sử Lương Châu lại có Trương Tế, Trương Tú người Vũ Uy Tổ Lệ (nay là Tĩnh Viễn, tỉnh Cam Túc) tới hiệu lực. Sau đó Lý Giác, Quách Tỷ tướng lĩnh quận Bắc Địa bởi vì gặp đám người Lý Văn Hầu, Biên Chương công kích, mới bại lui Lũng Tây, quy về dưới trướng Đổng Trác, đồng thời còn mang đến cho Đổng Trác cửu nguyên danh sĩ Lý Túc.

Trong đó, Bắc Địa Thương Vương Trương Tú là đệ tử của Đồng Uyên, một trong tam tuyệt, võ nghệ cao cường, vô cùng dũng mãnh.

Nhưng ở trong lòng Đổng Trác, có lẽ là xuất phát từ tín nhiệm đối với thuộc hạ cũ, vì vậy đã phái Hồ Chẩn đảm nhiệm tướng thủ Kim Thành.

Kim Thành không chiến sự, Hồ Chẩn tự nhiên là đặc biệt thoải mái.

Mỗi ngày ở trong phủ nha uống rượu, thậm chí ngay cả việc tuần thành cũng ném cho phó tướng Hồ Xích Nhi tới chưởng quản.

Hôm qua say rượu, Hồ Chẩn vẫn còn nằm trên tháp ngủ say, chợt nghe Hồ Xích Nhi báo lại:

- Ngoài thành có người tự xưng tín sứ do chủ công phái tới, nói là yêu cầu gặp tướng quân.

- À, nếu là người chủ công phái tới thì cho họ vào đi.

Hồ Xích Nhi hơi do dự:

- Tướng quân, Hàn Văn Ước đó cực kỳ giả dối, hiện giờ chủ công đang tác chiến tại Hà Cốc, có phải nên xác nhận một chút không?

- Xác nhận làm gì?

Hồ Chẩn đứng lên, mơ mơ màng màng nói:

- Khương tặc đều tập trung tại Hà Cốc, nào có khả năng tới đánh lén Kim Thành ta? Mà Kim Thành vẫn còn 8000 tinh binh, chỉ 500 người, trừ phi chúng có hổ lang chi tướng như Phi công tử, mơ tưởng dương oai tại Kim Thành của ta.

Hồ Xích Nhi ngẫm lại, hình như cũng là đạo lý này.

Hắn lập tức phụng mệnh đi ngay, khi trở lại đầu thành thì sương mù đã loãng đi rất nhiều.

Loáng thoáng thấy có người dưới thành tay cầm song chùy. Hiện nay dưới trướng của Đổng Trác có một nhánh quân thân tùy, tên là Bác Lãng sĩ. Không biết là bởi vì được Cự Ma Sĩ của Đổng Phi dẫn dắt hay là vì nguyên nhân gì, Bác Lãng sĩ đều là hãn tốt cấu thành, lấy chùy làm binh khí.

Hồ Xích Nhi yên tâm, nhưng vẫn mơ hồ cảm thấy có gì đó bất thường.

- Người dưới thành đợi đấy. Giờ mở cửa thành!

Nói rồi hắn xua tay sai người đi mở Thiên cân áp. Mà lúc này, dưới thành có người hô lớn:

- Làm gì mà lề mề vậy hả, nhanh lên một chút!

Không đúng. . .

Hồ Xích Nhi cơ linh rùng mình một cái. Bác Lãng sĩ là đội quân thân tùy do Đổng Trác thành lập tại Nam Dương, người thu nhận phần lớn là tráng sĩ của Ti Châu và Dự Châu. Mà người dưới thành, sao lại nói phương ngôn Kim Thành lưu loát như vậy? Không hay, là quân địch!

- Đừng mở thành...

Hồ Xích Nhi vội vàng lớn tiếng la lên, nhưng đã chậm.

Thiên cân áp ở cửa thành kéo lên, đại môn từ từ mở ra một khe, cầu treo cũng theo đó hạ xuống.

Chỉ thấy dưới thành phóng ra một kỵ, nhảy lên cầu treo và la lớn:

- Các huynh đệ, theo ta phá cửa!

Lời còn chưa dứt, đại chùy vung lên, oanh một tiếng đập lên cửa thành. Cửa sắt nặng nề vang lên chát chúa, rồi người đó lại liên tục đánh liền ba chùy, binh lính sau cửa thành không đỡ được cự lực đó kéo tới, không ít người bị cửa thành chấn bay ra xa.

Theo sau, 500 thiết kỵ xông vào trong thành, lập tức liệt trận xung phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.