Lữ Bố chính là chiêu thứ hai của Đổng Phi.
Chiêu này rất khéo, Lữ Bố ra tay, người toàn thiên hạ đều cho rằng đó là do Tào Tháo làm, thậm chí nghĩ Tào Tháo đã liên thủ với Đổng Phi. Vậy Tào Tháo có tiếp chiêu
không? Tiếp chiêu thì hắn phải đối diện với Nhị Lưu liên minh. Không
tiếp chiêu, hắn vẫn phải đối diện với Nhị Lưu liên minh. Đây là cục diện bế tắc, Lữ Bố xuất kích, Tào Tháo muốn hay không cũng phải đối diện với một trận ác chiến.
Tào Tháo nghĩ tới đó cười khổ nhìn các mưu sĩ, bày ra vẻ mặt không biết làm gì hơn:
- Tên bỉ phủ này ngày càng ác độc rồi.
Tuân Úc trầm ngâm nói:
- Thừa tướng, Lữ Bố mưu phản, Nhữ Nam để trống. Trước đó Lưu Bị vì sợ
danh Ác Hổ không dám vào Nhữ Nam nửa bước. Hiện không có Lữ Bố, e Lưu Bị sẽ xuất binh Nhữ Nam, chúng ta không thể xem nhẹ.
Tào Tháo phất tay bảo hắn yên tâm:
- Ta đã lệnh Thái Dương ngay trong đêm về Nhữ Nam, chuẩn bị binh mã. Vấn đề hiện giờ là giải thích với Lưu Biểu ra sao?
- Chỉ sợ giải thích cũng vô ích.
Tuân Úc lắc đầu:
- Tên bỉ phu đó ra độc kế là để Lưu Bị có cơ hội. Lưu Bị là gian hùng
đương thời, trước đó hắn không kiếm chác gì được ở Giang Đông, nay thời
cơ tốt như vậy để lấy Nhữ Nam, hắn nhất định thuyết phục Lưu Biểu liên
thủ đấu với chúng ta. Điều hạ quan lo không phải Lưu Bị mà là Viên Bản
Sơ.
Sắc mặt Tào Tháo ngày càng khó coi:
- Tử Kính, Công Đạt vì sao không nói gì?
Lỗ Túc và Tuân Du nhìn nhau nở nụ cười khó coi hết sức, tựa hồ đều thấy đáp án không hay ho gì trong lòng đối phương.
Lỗ Túc lên tiếng đầu tiên:
- Chủ công, Túc nghĩ Đổng Phi sở dĩ liên tục dùng thủ đoạn, đầu tiên Lưu
Chương vô cớ mà chết, rồi Bàng Thống tập kích Giang Du, Lãng Trung mất
một cách bí ẩn đã đành. Mà tới khi đại chiến kết thúc, chết toàn là thân tín của Lưu Chương, đại tộc đất Xuyên gần như không tổn thất.
Tào Tháo giật mình:
- Công Đạt nói tiếp đi.
- Nếu như nói cái chết của Lưu Chương là bất ngờ, thì Lữ Bố làm phản là chuyện bất ngờ sao?
Tuân Du nói tiếp lời Lỗ Túc:
- Theo tin tức từ Nhữ Nam về, cùng lúc Lữ Bố xuất quân, gia quyến của hắn cũng biến mất. Thừa tướng, đây tuyệt đối phông thể là thủ đoạn của Đổng Phi.
Đám Y Tịch, Mãn Sủng đều trầm tư.
Lỗ Túc nói:
- Chúng ta rất hiểu thủ hạ của Đổng Phi. Trần Cung giỏi ứng phó, song
không có bản lĩnh dự liệu, bài bố. Từ Thứ, Bàng Thống có kỳ mưu, song
chiêu số dồn ép từng bước lại không phải phong cách của bọn họ. Lý Nho
giỏi âm mưu hiểm độc, những chẳng nghĩ ra được thủ đoạn cỡ này, còn
những người khác như đám Cố Ung thì càng không thể có mưu âm độc như
vậy. Chủ công, bỉ phu có người tài trợ giúp đấy.
- Người tài này là ai?
Tào Tháo đã ý thức được vấn đề thực chất.
Tuân Du chỉ biết lắc đầu:
- Không biết được người đó là ai, cho nên chúng ta không rõ quân cờ tiếp
theo Đổng Phi đi như thế nào. Nhưng nhìn hết người bên cạnh Đổng Phi,
không ai có thể có chiêu số như vậy. Chủ công, chúng ta phải tra xét rõ
bên cạnh Đổng Phi còn có ai, nếu không sẽ rất bị động, mỗi bước đều lọt
vào kế của Đổng Phi.
Tào Tháo cảm thấy rất đau đầu, khẽ vỗ trán,
trước mặt hiện lên nụ cười nụ cười chất phác của Đổng Phi, bỉ phu kia,
ngươi muốn làm gì?
********************
Trong xưởng Tây Bình, đám Mã Quân đều đang chăm chú nhìn Đổng Phi.
- Không tệ, không tệ chút nào, từng chữ rõ ràng, phân đoạn ngay ngắn ...
Ừm, Đức Hành, các ngươi làm tốt lắm. Mọi người năm qua đã vất vả rồi, có điều mong mọi người tiếp tục nỗ lực, mười ngày sau, ta cần 3000 bộ Lục
Kinh Chú Sơ. Khương A, Thư viện Lộc Môn các cũng sắp xong rồi, đừng để
lỡ thời gian.
Khương A là một quái tài, tuổi trên 40, nhìn rất
phấn chấn, được Phí Ốc tiến cử, nay làm thiếu ti Tương Tố giám, phụ
trách quy hoạch, mở rộng, thiết kế Trường An. Chủ yếu làm kiến trúc,
dùng lời Đổng Phi mà nói, việc này rất béo bở.
Có điều Khương A không tham tài, cũng không có sở thích gì.
Không uống rượu, không háo sắc, chỉ thích những thứ cổ quái, hơn nữa còn rất luyến nhà, chưa bao giờ ra ngoài lêu lổng.
Nghe Đổng Phi nói, Khương A hành lễ:
- Thiên tuế yên tâm, tuyệt đối không để lỡ đại lễ.
- Vậy thì tốt lắm.
Đổng Phi cười híp mắt, cầm bộ sách còn chưa khô mực, thi thoảng lật vài
trang, chữ nghĩa trong sách đều rất rõ ràng, cơ bản chỉ cần là người
biết chữ là đọc được. Đem so với sách chép đọc thích hơn nhiều, còn thứ
sách thẻ trúc đáng chết kia, Đổng Phi sớm đã không chịu đựng nổi nó rồi.
- Phải rồi, Đức Hành ngươi chủ trì Tây Bình phường cần lưu ý thu thập các loại sách vở. Từ Thương Chu tới Tần Hán, phàm là tác phẩm bách gia đều
có thể in ấn, tam giáo cửu lưu, không cần cố kỵ gì. Có điều sau khi in
xong mỗi bộ sách đưa tới Thừa Minh Điện mười cuốn cho vào hồ sơ. Quảng
Nguyên, sách do ngươi phụ trách, phải phái người chuyên môn coi sóc, để
lưu truyền đời sau.
Thạch Thao cũng cầm một quyển sách, kích động tới tay run run, gật như gà mổ thóc:
- Thiên tuế yên tâm, hạ quan sẽ an bài thỏa đáng.
Nghĩ một lúc lại hỏi:
- Thiên tuế, đây là chuyện đại lợi cho người đọc sách trong thiên hạ, song không biết cuốn sách này bán với giá thế nào?
Đổng Phi không đáp mà nhìn sang Mã Quân.
- Thiên tuế đừng lo, vấn đề giá thành, cùng một sách, in càng nhiều thì giá càng rẻ.
Đổng Phi nhắm mắt lại trầm tư chốc lát:
- Hai tiền, thế nào?
Thạch Thao hét lên:
- Thiên tuế, như vậy rẻ quá.
- Quảng Nguyên, ta đương nhiên có thể định giá mười tiền, trăm tiền, thậm chí ngàn ... Nhưng vấn đề nhà có gia tài vạn quán có thể mua được, còn
nhà bần hàn thì sao? Những người biết chữ song cơm còn chẳng no, có mua
nổi không?
- Chuyện này ...
- Nguyệt Anh trước kia phát
minh thuật in ẩn này vì thuận tiện cho ta, nhạc trượng tán đồng nàng vì
cái lợi cho sĩ tử thiên hạ. Vậy ta bán sách vì cái gì? Ta không muốn
kiếm tiền, ta chỉ muốn tất cả những người muốn đọc sách muốn biết chữ
trong thiên hạ đều có thể thoải mái đọc sách. Quảng Nguyên, hai đồng một quyển sách có lẽ quá rẻ. Nhưng đổi lấy sự cảm kích người đọc sách toàn
thiên hạ, đổi lấy lòng bọn họ, chúng ta không lỗ.
Câu này như tiếng chuông Đại Lũ làm đám Thạch Thao chấn động.
- Hai đồng đổi lấy lòng người đọc sách thiên hạ ... Ha ha ha, chủ công, trên đời này không còn ai tính toán được như người nữa.
Đổng Phi mỉm cười không đáp.
Đúng thế, nếu quả thực có thể như vậy, lần đầu tiên ta làm ăn đã lãi lớn rồi.
Đổng Phi bảo Mã Quân bọc sách lại, giao cho Lý Quỳ, Mã Lương:
- Trời không còn sớm nữa, ta phải về đây.
Nói rồi bước ra ngoài, đi được vài bước hỏi Khương A bên cạnh:
- Nghe nói hai ngày trước con ngươi đầy tháng, nhưng vì ngươi bận nên
không tổ chức được. Đợi qua đợt bận này, ta sẽ đích thân bày tiệc, một
mặt là mừng công cho ngươi, mặt khác là bù lệnh công tử. Ha ha ha, không thể xem nhẹ trẻ nhỏ, nếu không để lại ám ảnh tâm lý.
Khương A
không biết ám ảnh tâm lý là gì, nhưng với thân phận của Đổng Phi hiện
nay còn nhớ chuyện vụn vặt đó, làm hắn cảm động vô cùng.
- À phải, tiểu tử đó đặt tên chưa?
Đổng Phi thuận miệng hỏi:
Khương A gãi đầu ngại ngùng nói:
- Phiền thiên tuế rồi, hạ quan đặt nó cái tên, hạ quan cho rằng vạn sự đều cần pháp độ, cho nên đặt nó là tên Duy.
- Ừ, Khương Duy, không tệ ...
Lời ra khỏi miệng Đổng Phi loạng choạng thiếu chút nữa thì ngã:
- Khương Duy? Không ngờ ngươi là cha Khương Duy ?
Khương A ngạc nhiên nhìn Đổng Phi, không hiểu Khương Duy sao lại chọc giận thiên tuế.