Hà Tiến còn muốn hỏi thêm, lúc này Hà Chân Hà lão thái công lại lên tiếng:
- Toại Cao, có câu là thiên cơ khó dò. Chắc là Hứa Tử Tương kia đã tiết
lộ thiên cơ, vì vậy bị trời phạt. Trên đời này việc khó lường rất nhiều, vẫn là không nên truy cứu, tránh chúng ta cũng phải chịu liên lụy. . .
Đổng Phi là ác hán hay là người thiện lương thì mặc kệ, có can hệ gì với chúng ta đâu?
- Nhưng Hứa Tử Tương chết, chỉ sợ người trong thiên hạ đều sẽ tính món nợ này lên đầu ta.
- Sợ sao?
Hà lão thái công cười lạnh:
- Toại Cao, có đôi khi ngươi quá cẩn thận rồi. Người trong thiên hạ? Hừ
hừ, ta thấy cùng lắm cũng chỉ là một đám hủ nho mà thôi. Lẽ nào ngươi
còn tưởng rằng Viên Ngỗi sẽ đứng ra nói giúp cho đám hủ nho đó sao? Hứa
Tử Tương là người thế nào, người có mắt đều biết. Chỉ sợ cái chết của
hắn sẽ có rất nhiều người hài lòng còn không kịp đấy. Đừng lo lắng,
chuyện chưa đến, đừng lo sợ không đâu. Nếu đã đến, vậy sẽ như Đổng gia
tử nói, binh tới tương ngăn cản. Nghĩ Hà gia ta tốt xấu cũng là hoàng
thân quốc thích, ngươi tay cầm binh mã thiên hạ thì có gì mà sợ!
Những lời này khiến Hà Tiến không khỏi liên tục gật đầu.
Không sai, ta sợ cái gì?
Hà Chân nói tiếp:
- Tuy nhiên Đổng gia tử kia gây ra chuyện ngày hôm nay, chỉ sợ cũng là
rảnh rỗi mà sinh nông nỗi. Ngươi triệu hắn tới Lạc Dương, nhưng không
giao việc gì cho hắn làm. Thanh niên nhân, khó tránh khỏi tinh lực tràn
đầy, thích gây chuyện thị phi. Ngươi tốt nhất cứ giao cho hắn một việc,
đừng để hắn gây ra rắc rối nữa. . . Nếu không, ngươi cho hắn về Lâm Thao đi.
Hà Tiến nghe vậy khổ não không ngớt.
Hắn đâu phải là muốn Đổng Phi ở trong kinh thành gây chuyện thị phi chứ?
Có điều lão nhân nói cũng có đạo lý, không cho tiểu tử kia chút việc để làm, chỉ sợ việc này sẽ càng rắc rối hơn.
Nhưng bảo hắn giao binh mã của Hà phủ cho Đổng Phi, hắn quả thật không
nguyện ý lắm. Dù sao, an toàn lớn nhỏ cả nhà giao cho một tên nhóc miệng còn hôi sữa thì thật sự không an tâm. Nhưng mặc kệ nói như thế nào,
Đổng Phi đó cũng là Binh tào duyện của phủ đại tướng quân.
Hà Miêu nhìn ra nỗi lo lắng của Hà Tiến, lập tức lên tiếng:
- Nếu ca ca không muốn giao phủ binh cho tiểu tử kia, sao không bảo hắn
đi nắm giữ một nhánh nhân mã nào đó? Từ sau khi muội muội vào cung,
nhánh nhân mã đó không phải vẫn luôn nằm trong tay ca ca sao? Chỉ là
những người đó. . .Ha ha, bị chúng ta nhét vào tây viên . . .Cũng xem
như phủ binh của ta, cứ giao cho tiểu tử kia chơi đi.
- Ngươi nói Loan Vệ quân?
Hà Miêu cười gật đầu:
- Như vậy, người khắp thiên hạ cũng đều biết đại tướng quân là đang xử phạt tiểu tử kia.
*****
Đổng Phi ủ rũ đi ra khỏi thư phòng của Hà Tiến, chí ít trên biểu hiện thì y rất chán nản.
Gió thổi rất nhẹ.
Khí tức đầu xuân làm cho thành Lạc Dương vốn đã phồn hoa tăng thêm vài phần sức sống, cây bên đường cũng đã xanh một màu lá.
Tào Tháo đang chờ ở ngoài Nghi môn của phủ đại tướng quân, thấy Đổng Phi đi ra, hắn vội vàng đi lên nghênh đón.
- Tây Bình, đại tướng quân nói thế nào?
- Còn nói thế nào nữa? Đầu tiên không khỏi phân trần đã thoá mạ ta một
trận, còn thiếu chút nữa đánh ta. Nhưng thái độ của ta coi như thành
khẩn, đại tướng quân mắng vài câu, sau đó cũng không nói gì nữa, bảo ta
về nhà bế môn tư quá.
- Về nhà? Là về Lâm Thao sao?
- Nếu vậy thì tốt rồi!
Đổng Phi thở dài:
- Lập tức sẽ phản công người Khương rồi, nếu như có thể trở lại còn có
thể kịp thời báo thù. Đại tướng quân bảo ta ở lại Lạc Dương, qua hai
ngày nữa đến quân doanh báo danh, nói là tránh ta mỗi ngày không có việc gì làm đi gây sự.
Tào Tháo ừ một tiếng, xoay người muốn lên ngựa.
Đột nhiên hắn lại dừng bước, nghi hoặc nhìn Đổng Phi hỏi:
- Bảo ngươi đến quân doanh? Nói như vậy, đại tướng quân giao phủ binh cho ngươi rồi.
Đổng Phi vừa lên ngựa, lắc đầu nói:
- Chỉ là một bộ phận trong đó thôi.
- Là bộ phận nào?
Đổng Phi nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó lấy ra một cái phù tiết bằng đồng thau trong túi:
- Chính là cái này.
- Giáo úy Loan Vệ Doanh?
Tào Tháo khẽ đọc văn tự cổ phía trên, sau khi thoáng sửng sốt mới đột
nhiên bật cười ha ha. Vừa mới bắt đầu vẫn còn duy trì tư thái, nhưng
càng cười càng dữ dội, cuối cùng thậm chí ngồi xổm xuống đất ôm bụng mà
cười.
Đổng Phi ngạc nhiên nhìn Tào Tháo:
- Mạnh Đức huynh, ngươi cười cái gì?
- Không có gì, không có gì! - Tào Tháo xua tay chuẩn bị vượt lên trên.
Khẳng định có vấn đề. . .
Đổng Phi sao có thể bỏ qua cho Tào Tháo, liền dục ngựa chạy theo nắm lấy cổ áo của Tào Tháo, vội nói:
- Mạnh Đức huynh nói rõ ràng đi, bằng không đừng nghĩ chạy được!
Do hơi vội vàng, dùng lực hơi lớn, đã nhấc bổng cả Tào Tháo lên.
- Ngươi thả ta xuống, thả ta xuống!
Trên đường cái bị sửu tiểu tử này xách như thế, giống như một con diều hâu bắt gà, mất mặt thế nào chứ.
Tào Tháo vội vàng hô to, Đổng Phi cũng ý thức được tư thế này cũng
chướng tai gai mắt, vội vã buông tay ra, suýt nữa quẳng Tào Tháo té ngã.
Man phu đúng là man phu, điên lên cái gì cũng không để ý!
Sau khi Tào Tháo đứng vững mới thầm nói, lại cười khổ nói với Đổng Phi:
- Loan Vệ Doanh này. . .Nói đến thì cũng dài. Hay là chúng ta tìm một
chỗ ngồi xuống, sau đó chậm rãi nói chuyện đi, thế nào? Ta phỏng chừng,
bên ngoài đại trạch môn của ngươi lúc này đang rất náo nhiệt đấy. Ha ha, với tính tình của ngươi nên trở về trễ một chút, tránh điên lên sẽ gây
sự.
- Việc này, cũng được. . . Mạnh Đức huynh nói chỗ nào đi, ta mời.
- Rất tốt, rất tốt!
Trong nhà Tào Tháo cũng không thiếu tiền, nhưng giá cả trong thành Lạc
Dương thật sự quá lớn. Hôm nay có oan đại đầu (công tử Bạc Liêu) xuất
hiện, sao hắn bỏ qua được.
Hiện giờ quan hệ giữa hai người này rất tốt, đặc biệt là sau khi trải
qua sự kiện Nguyệt đán bình, hai người liền trở thành châu chấu đậu trên một sợi dây.
Hứa Thiệu đã chết, nhân vật nổi tiếng lớn nhỏ bên trong thành Lạc Dương hoặc nhiều hoặc ít đều biểu thị bất mãn.
Sáng sớm mỗi ngày, ngoài đại trạch môn bên trong Nghênh Xuân môn sẽ tụ
tập một đám văn nhân sĩ tử khiển trách thói hung ác của Đổng Phi.
Mặc kệ nhân phẩm của Hứa Thiệu kia thế nào, nhưng mặc kệ thế nào hắn cũng là một thành viên của sĩ tộc.
Tuy Đổng Phi cũng không làm sai cái gì, quy củ của Nguyệt đán bình kia
là Hứa Thiệu định ra, nhưng cũng không nói qua không được xông vào. Chỉ
là sự kiện này đã xúc phạm đến văn hóa. Càng quan trọng là, sau khi Đổng Phi làm tức chết Hứa Thiệu, còn chạy ra ngoài cửa đòi các văn nhân sĩ
tử đánh đố với y lúc trước thực hiện đổ ước, ngoan ngoãn giao đầu ra
đây.
Những văn nhân sĩ tử này khi đánh cuộc thì đổ xô lên. Thấy Đổng Phi thực sự khinh xuất, người nào cũng rụt cổ trở lại, không ai thừa nhận họ đã
đáp ứng đổ ước này.
Đổng Phi tức giận đến mức lúc đó rút đao muốn chém người.
May là Tào Tháo đi theo phía sau Đổng Phi, vừa thấy tình huống không ổn
lập tức lao tới kéo Đổng Phi lại, lúc này mới không tạo thành huyết án.
Nhưng mọi người cũng đều đã nhìn ra, Đổng gia tử của Lương Châu này dám
giết thật. Nếu như không phải là Tào Tháo ngăn cản, nói không chừng cửa
đại môn Nguyệt đán bình đã máu chảy thành sông rồi.
Man phu, ác hán. . .
Đây cũng trở thành câu cửa miệng của đám văn nhân sĩ tử, khi nói chuyện
gì cũng đều là: Đừng có đi học ác hán đó thế này thế kia!
Phải biết rằng, đây chính là lần bình cuối cùng của Hứa Thiệu, tên tuổi ác hán của Đổng Phi muốn không nổi danh cũng không được.
Nhưng Tào Tháo xem như một trong đương sự lại mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.
Câu nói đó của Hứa Thiệu là: Ngươi đúng là ác hán...
Rất rõ ràng, những lời này cũng chưa nói xong. Ác hán cái gì? Tào Tháo
cảm giác được phía sau hai chữ ác hán đó mới là then chốt.
Nhưng, Hứa Thiệu đã chết!
Đáp án đó cũng không ai biết nữa.
Có đôi khi ngẫm lại ba huynh đệ Đổng Phi, Tào Tháo liền có chút cảm
khái: Vật dĩ loại tụ, nhân dĩ quần phân. Ba người này có lẽ là ông trời
muốn đưa họ đến với nhau. Vốn đều là mệnh đại hung, nhưng không ngờ ba
người đại hung tập hợp lại biến thành tướng đại cát. Mà then chốt trong
đó có lẽ chính là Lương Châu Đổng gia tử đến từ Lâm Thao.