Viên trận tản ra, Lư Thực dục ngựa từ từ đi ra.
Mới mấy tháng không gặp, Đổng Phi phát hiện, nhìn qua Lư Thực hình như đã già yếu đi rất nhiều. Lúc trước khi rời khỏi Lạc Dương, trong trí nhớ tóc của Lư Thực phần lớn vẫn là màu đen. Nhưng hiện tại, tóc đó, hầu như đã biến thành hoa râm.
Gần đến tháng 11, gió lạnh thấu xương.
Lư Thực mặc bộ trường sam màu xanh, bên ngoài khoác chiếc áo hai lớp.
Ánh mắt cũng không nhìn thấy chút tinh khí thần nào. Loại tư thế oai hùng khi chỉ huy lúc trước, theo chiến đấu cũng thoáng cái không thấy.
Đổng Phi vội vã xuống ngựa, tiến lên vài bước muốn thỉnh an.
Lư Thực cũng nhảy xuống chiến mã, tay đỡ lấy Đổng Phi. Ánh mắt vẩn đục đó trên dưới quan sát Đổng Phi, hình như muốn nhìn thấu thế giới nội tâm của Đổng Phi. Tuy nhiên, Đổng Phi tự nhận trong lòng không có quỷ, nghênh đón ánh mắt của Lư Thực, không nói được một lời.
- Lão phu một giới bạch thân, thực không gánh nổi đại lễ của An Ninh Đình hầu.
Danh hiệu An Ninh Đình hầu này đã treo trên đầu Đổng Phi một năm. Nhưng ở trong ấn tượng của Đổng Phi, Thái Ung hay là Lư Thực đều vậy, chỉ có khi họ nói đùa mới có thể xưng hô y là An Ninh Đình hầu. Lão sư, đây là sao?
Đổng Phi nói:
- Lão sư, ngài làm sao thế? Học sinh một ngày là học sinh của ngài, cả đời đều là học sinh của ngài mà.
Lư Thực nhắm hai mắt lại, hai gò má co quắp kịch liệt một lúc.
Sau một lúc lâu, hắn nhỏ nhẹ nói:
- Tây Bình, sao ngươi lại ở đây?
Đổng Phi vội vã trả lời:
- Học sinh nghe nói thánh thượng băng hà, vì vậy suất lĩnh tân quân mới chiêu mộ, suốt đêm chạy đến Lạc Dương. Không ngờ gặp lão sư ở chỗ này. . . Lão sư, sao ngài không ở Lạc Dương? Chuyến này lại muốn đi đâu?
Lúc này, một thiếu niên nhảy ra từ trong xa đội, khoảng trên dưới 10 tuổi.
- Cha, nhị nương hình như bị sợ hãi, vừa rồi vẫn còn đang ói.
Đổng Phi nghe được, vội vã xoay người nói:
- Đổng Thiết, lập tức đến trung quân bảo Bàng Đức đẩy nhanh tốc độ. Tiện thể đưa một quân y tới đây.
- Tiểu Thiết sẽ đi ngay.
Nói rồi Đổng Thiết đằng không nhảy lên một con chiến mã, chạy đi dọc theo đường cũ.
Đổng Phi nhận ra thiếu niên đó là con một của Lư Thực, tên là Lư Dục, tuổi mới 11. Y xoay người mệnh đám người Vũ An Quốc dựng trại ngay tại chỗ, sau khi Lăng Thao tới hỗ trợ tập trung lại người bị thương.
Lư Thực thì ở bên cạnh đứng nhìn, một câu không nói nên lời.
Nhưng Lư Dục thì đi theo bên người Đổng Phi, nhìn quân mã mà chỉ trỏ hỏi.
Chẳng mấy chốc, hai đại phu theo quân đi tới, mà doanh trại cũng đã dựng xong. Tự có gia nhân dẫn quân y đi chăm sóc cho thê thất của Lư Thực. Đổng Phi ôm lấy Lư Dục, cùng Lư Thực đi vào doanh trướng, sau khi ngồi xuống vẫn yên lặng không nói gì.
- Lão sư, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Lư Thực đột nhiên nói:
- Tây Bình, vì sao ngươi không nói cho ta biết?
- Nói cái gì?
Lư Thực cắn môi, hồi lâu mới gian nan nói:
- Vào lúc loạn Ung Khâu, Lưu Huyền Đức có từng xuất hiện trong đội ngũ phản tặc.
- A. . .
Đổng Phi vẫn luôn giấu chuyện này, chính là lo lắng sau khi Lư Thực nghe tin tức này sẽ không chịu nổi.
Nhưng không nghĩ tới. . .
Mặc dù Đổng Phi không trả lời, nhưng Lư Thực đã hiểu.
Hai hàng lệ đục lặng lẽ chảy xuống, tay nắm chặt, người không ngừng run lên.
Lư Thực đột nhiên lôi bàn, lạnh lùng nói:
- Lưu Huyền Đức, Lư Thực thề không tha thứ cho ngươi!
Phun ra một ngụm máu, Lư Thực ngửa mặt lên trời, người ngã xuống đất. Đổng Phi hốt hoảng, Lư Dục thì khóc toáng lên, Đổng Thiết, Lăng Thao và Vũ An Quốc ngoài trướng đi vào doanh trướng. Thấy tràng diện này, Đổng Thiết quay đầu đi ra.
- Tiểu Thiết, ngươi đi đâu thế? - Vũ An Quốc lớn tiếng hỏi.
- Tìm quân y!
Lời nói của Đổng Thiết còn đang vọng trong trướng bồng, nhưng người đã không thấy tung tích.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Đổng Phi thưởng thức Đổng Thiết. Tiểu tử này rất có ánh mắt, cũng biết chuyện nặng nhẹ. Đổng Phi ôm Lư Thực vào trong lòng, bảo Vũ An Quốc và Lăng Thao thủ hộ bên ngoài. Một lát sau, Đổng Thiết dẫn một quân y đi vào.
Đổng Phi ôm Lư Dục đi ra ngoài doanh trướng, thở dài.
- Tiểu Dục, ngươi có biết, lão sư tại Lạc Dương đã gặp phải chuyện gì không?
Lư Dục còn chưa hết kinh hồn, đâu còn nói được rõ ràng. Hắn nức nở nói:
- Ta cũng không biết, nhưng có một ngày, sau khi cha trở về sắc mặt rất khó coi, ở trong thư phòng cả một ngày. Ta mơ hồ nghe mấy lời như cha chửi người nào không ra gì. Ngày hôm sau, cha liền từ quan. Còn có rất nhiều người đến mời ở lại, nhưng cha kiên quyết muốn rời khỏi Lạc Dương.
- Chuyện đó là lúc nào?
Lư Dục nghiêng đầu suy nghĩ:
- Đại khái là 20 ngày trước.
20 ngày trước, cũng chính là mấy ngày Đổng Phi nhận được tin tức Hán Đế băng hà. Ai nói tin tức này cho Lư Thực?
Có thể nói ra tên của Lưu Bị, lúc đó chỉ có một mình Đổng Phi.
Mà Đổng Phi lại không nói với bất kỳ ai, đương nhiên cũng không có khả năng bị người khác biết.
Về phần phản quân, mặc dù bắt giữ một số tù binh, nhưng phần lớn cũng không biết lai lịch của Lưu Bị. Chỉ nói là hảo hán Vương Phân tìm tới, nhưng tên thì không ai biết.
Nếu như chuyện này xảy ra vào lúc khác, Đổng Phi sẽ không lưu ý.
Có xảy ra vào thời điểm mẫn cảm thế này. Đổng Phi lại không thể thiếu một chút đề phòng.
Là trong lúc vô ý vì Lư Thực biết được, hay là có người cố ý đem tin tức truyền cho Lư Thực? Nếu là có ý định, vậy sẽ là ai? Mục đích là gì? Đổng Phi đứng như trời chồng, lâm vào trầm tư. Nếu như tướng quân họ Nhan bị y giết là Nhan Lương, cộng thêm sự xuất hiện của Hứa Du, như vậy Ung Khâu chi loạn khẳng định có quan hệ với Viên Bản Sơ kia.
Bản thân chuyện này có vết tích của đảng nhân rất đậm...
Lưu Bị và Quan Vũ sau đỏ hộ tống Hứa Du đi khỏi. Hứa Du là người của Viên Thiệu, khó tránh khỏi không có tin tức qua lại với Viên Thiệu.
Quan trọng nhất. . . Chẳng lẽ Lưu Bị và Quan Vũ đã đầu phục Viên Thiệu?
Đổng Phi không khỏi hít một hơi lạnh. Nếu là như thế, Viên Thiệu đương nhiên sẽ biết nội tình của Lưu Bị và Quan Vũ. Nếu như Viên Thiệu báo cho Lư Thực biết... Chẳng lẽ hắn muốn ép Lư Thực ra khỏi Lạc Dương? Nhưng mục đích hắn làm như vậy là gì?
Đổng Phi càng nghĩ, càng cảm thấy sợ.
Loáng thoáng, y cảm giác được phương diện này rất dây mơ dễ má, một đầu mối đang nằm trong tay đảng nhân, một đầu khác...
Hiện giờ đảng nhân dựa vào Hà Tiến, như vậy một đầu khác, chẳng lẽ là đối phó với cha?
Sức khỏe của Đổng Phi rất tốt, trên người có mặc áo hai lớp. Mặc dù khí trời lạnh, nhưng không cảm giác được hàn ý.
Nhưng hiện tại, y cảm thấy một loại hàn ý chưa bao giờ từng có. . .
Lúc này, quân y kiểm tra xong cho Lư Thực đi ra ngoài doanh trướng, đi tới bên cạnh Đổng Phi.
- Lư công không có việc gì, chỉ là nhất thời nộ khí công tâm. Tiểu nhân đã thi châm, phỏng chừng qua lát nữa là có thể tỉnh lại.
Đổng Phi vỗ vỗ vai quân y, cười nói:
- Vất vả rồi!
Nói rồi y ôm Lư Dục đi vào doanh trướng. Đổng Thiết đã đốt một chậu than trong doanh trướng, nhiệt độ ấm hơn hồi nãy rất nhiều.
Vừa mới ngồi xuống, có người báo lại: Bàng Đức đưa trung quân đến.
- Bảo hắn hạ trại tại chỗ, đêm nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây.
- Vâng!
Lăng Thao xoay người rời khỏi, Đổng Phi lại khoát tay ra hiệu cho Vũ An Quốc và Đổng Thiết lui xuống. Lư Thực từ từ tỉnh dậy. Lư Dục nhảy khỏi lòng Đổng Phi, chạy đến bên người Lư Thực mà khóc òa lên:
- Cha, vừa rồi làm tiểu Dục sợ hãi!
- Dục nhi đừng khóc. Đi ra ngoài chơi đi, cha muốn nói chuyện với Tây Bình ca ca.
Lư Thực vẻ mặt ôn hoà nói, Lư Dục nhu thuận đáp ứng.
Đợi Lư Dục rời khỏi đây rồi, Lư Thực ngồi xuống mặt đối mặt với Đổng Phi. Hồi lâu Lư Thực nói:
- Tây Bình, vì sao không sớm nói cho ta biết?
- Ta lo lắng lão sư sẽ đau khổ.
- Nhưng ngươi giấu diếm ta như vậy, ta sẽ càng khó chịu.
Lư Thực nhắm mắt lại, đau đớn nói:
- Cả đời Lư mỗ trung với đại hán, trung với hoàng thượng. Bình sinh trong số các đệ tử lấy ngươi xuất sắc nhất. Nhưng ngươi không nên giấu diếm ta chuyện này. Lưu Huyền Đức mưu nghịch hành thích vua, là tội ác tày trời. Nếu ngươi sớm nói cho ta biết, ta nhất định tấu rõ với hoàng thượng. Phát Hải bộ văn thư khắp nơi, truy nã Lưu Huyền Đức. Lư Thực ta cả đời trung trực. Cho dù chết, cũng không cho phép có một người như vậy làm bại hoại danh tiếng của Lư gia ta đời đời trung lương.
Đổng Phi không nói gì.
- Lão sư sao lại biết được chuyện này?
Lư Thực nói:
- Trước đó vài ngày, lão già Viên Ngỗi đột nhiên mời ta uống rượu, trong tiệc rượu nói với ta chuyện này, nhắc tới có một phản tặc mặt trắng cùng phản tặc mặt đỏ. Lúc đó ta rất khó hiểu, liền thuận miệng hỏi, nhưng đặc trưng đó, chính là Lưu Huyền Đức.
- A?
- Ba huynh đệ Lưu Huyền Đức, vào lúc Thái Bình Đạo chi loạn hiệu lực dưới trướng của ta. Nhị đệ Quan Vũ của hắn sử Thanh Long Yển Nguyệt Đao, mặt đỏ râu đẹp, tam đệ Trương Dực Đức, sử Trượng Bát Xà Mâu, đầu báo, hàm én. Trên đời này ngoại trừ ba chúng nó, không có ba người giống vậy tụ lại với nhau. Lúc đó ta còn không tin, liền đến Bắc Mang sơn trang của ngươi hỏi Bắc Cung Vệ tham chiến lúc đó. Cho ra đáp án...chính là một tên nghịch tặc như thế. Lư Thực ta còn mặt mũi gì ở Lạc Dương nữa?
Đổng Phi đánh thót trong lòng, quả nhiên có quan hệ với Viên gia.
Có vài điều y không tiện nói quá minh bạch, đành phải nói bóng nói gió:
- Lư sư, tình huống hiện tại của Lạc Dương thế nào?
Lư Thực đầu tiên là ngẩn ra, sau đó thở dài:
- Loạn như tơ.
- Sao lại nói thế?
- Sau khi tân đế đăng cơ, Hà Toại Cao liền tiếp chưởng Tây viên tân quân. Hoàng thượng khổ tâm muốn tước binh quyền của Hà Tiến, sáng lập Tây viên tân quân, nhưng không nghĩ tới cuối cùng lại thành toàn cho Hà Tiến. Ta thấy đồ gia tử kia ngày sau nhất định là một Lương Dực nữa.
Lương Dực, là đại tướng quân trong thời kì Hoàn Đế, rất kiêu ngạo ương ngạnh.
Đổng Phi cũng không cảm thấy thế nào, chỉ sợ Hà Tiến kia không có bản lĩnh như Lương Dực.
Lư Thực nói:
- Tiên hoàng mới vừa đi, cũng không biết tại sao lưỡng cung bắt đầu tranh đấu. Ta thật sự nghĩ không rõ, Đổng hoàng hậu là nghĩ thế nào nữa... Biết rõ Hà Tiến thế lớn, còn cố muốn so đấu với hắn. Khi ta rời khỏi Lạc Dương, Hà Tiến đã bắt Phiêu Kị tướng quân Đổng Trọng, lại lấy lý do Đổng thái hậu nguyên là Phiên phi, không thích hợp ở lâu trong cung, sung quân đến Hà Gian.
Phiên phi, chỉ chính là vương phi của chư hầu.
Đổng hoàng hậu vốn là phi tử của Giải Độc Đình hầu, cũng chính là phụ thân của Hán Đế Lưu Hồng.
Trong lòng Đổng Phi cảm thấy bất ổn. Đây rõ ràng đang tái hiện phiên bản của diễn nghĩa. Sau đó Hà Tiến còn có thể giết chết Đổng thái hậu.
Lư Thực nói tiếp:
- Kỳ thật Hà thái hậu cũng rất tốt. Hoàng thượng tuổi nhỏ, lưỡng cung buông rèm chấp chính, cũng không phải chưa từng có tiền lệ này. Hà thái hậu cũng không thích xuất đầu lộ diện, ngược lại là hoạn quan dựa vào Đổng thái hậu, hùng hổ doạ người. Hà thái hậu còn vì thế từng khuyên bảo Đổng thái hậu. Cũng không biết Đổng thái hậu làm gì, trong tiệc rượu đã cãi vã với Hà thái hậu.
Đổng Phi nhịn không được cắt lời:
- Vậy... quốc cữu ra sao?
Lư Thực cười lạnh:
- Đổng Trọng tuy là Phiêu Kị tướng quân, nhưng trong tay lại không có binh mã. Sau khi lưỡng cung thái hậu giở mặt, Hà Tiến liền sao nhà Đổng Trọng. Đổng Trọng tại hậu đường tự vận chết. . . Tuy nhiên ta không thấy thi thể, vẫn không tiện nói đến việc này.
Ngụ ý, Đổng Trọng là tự sát, hay là bị giết?
- Vậy nhạc phụ của ta và mọi người...
Lư Thực cười:
- Ngươi đừng lo lắng. Hà Toại Cao cũng muốn đoạt binh quyền của Bắc Cung, nhưng bị hoàng thượng cự tuyệt. Đây là lần đầu tiên sau khi hoàng thượng đăng cơ phản đối chủ ý của Hà Toại Cao... Tuy nhiên Nam Cung Vệ, Lưu Nguyên Trác vẫn bị bãi miễn.
Thấy Đổng Phi sốt ruột, Lư Thực không úp úp mở mở nữa.
- Người nhà ngươi đều rất tốt, Hà Toại Cao mặc dù ương ngạnh, nhưng vẫn chưa có hành động gì với nhà ngươi. Chẳng qua gần đây Bá Giai có vẻ buồn bã, thường hay say rượu. Tức phụ của ngươi đã đón hắn vào trong đại trạch môn rồi. Yên tâm đi, không có việc gì.
Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi!
Đổng Phi thở phào một hơi, nhìn Lư Thực, trong lòng đột nhiên khẽ động.
Lư Thực là người cũng có bản lĩnh rất lớn. Nếu để hắn ẩn cư như thế, cũng không tránh khỏi quá đáng tiếc.
Chi bằng...
- Lão sư, sau này ngài có tính toán gì không?
Sắc mặt Lư Thực trở nên âm trầm.
- Có tính toán gì nữa? Ta bồi dưỡng ra một học sinh như Lưu Huyền Đức, đã tâm tàn ý lạnh. Chuẩn bị về quê nhà, nghỉ ngơi một chút rồi tính tiếp.
Đổng Phi lại nói:
- Lão sư ngài một thân bản lĩnh, học vấn vời vợi. Từ quan lúc này, đó chính là tổn thất của Đại Hán triều.
- Ta còn có mặt mũi nào mà làm thầy người ta nữa?
Lư Thực cười khổ, lắc đầu:
- Bị người chê cười, còn không bằng tìm một chỗ trốn đi, đỡ mất mặt.
Đổng Phi cắn môi, do dự chốc lát:
- Lão sư có biết Trương Dịch không?
Lư Thực ngẩn ra:
- Sao ta không biết. . . Ha ha, đó vốn là biên giới Đại Hán ta. Tuy nhiên trước kia bởi vì nằm ở khu vực của người Khương, triều đình không chiếu ứng đến. Đã phái mấy đợt quan viên, nhưng không phải bị giết thì cũng không qua đó được. Hôm nay nghe nói bị một nhóm người chiếm rồi...
- Đám người đó là ta!
Đổng Phi nhìn Lư Thực, nói từng chữ một.
- Là của ngươi sao!
Lư Thực chưa kịp phản ứng, cười ha ha gật đầu. Nhưng nụ cười chợt tắt trên môi, hắn nhìn Đổng Phi:
- Ngươi nói cái gì?
- Chiếm Trương Dịch, là bộ khúc của ta.
- Sao?
Đổng Phi nói:
- Cuộc đời Phi người kính trọng nhất chỉ có hai người. Một người là Hoắc Phiêu Kị, còn một người chính là Ban Định Viễn. Phi sinh ra tại Lương Châu, biết rõ nguyên nhân của Khương loạn. Lương Châu mã tặc đông đảo, lưu khấu đầy rẫy. Chỗ dựa vào, chỉ có Lương Châu. Hà Tây chưa bình định, Khương họa sẽ không dứt. Đại quân triều đình ta qua đó, họ sẽ trốn vào Tây Vực, nếu như đại quân ta bỏ chạy, lập tức lại đánh trở lại. Hà Tây đó, giống như cửa ngõ giữa Trung Nguyên và Tây Vực, nếu như không chiếm giữ, tất có đại loạn.
Lư Thực lẳng lặng nhìn Đổng Phi, không nói được một lời.
Đổng Phi nói tiếp:
- Người Khương làm loạn, ta liền ý thức được, chính là thời cơ tốt để nắm lấy Hà Tây. Người Khương chiếm ưu thế, đại quân cùng chúng ta giằng co, căn bản sẽ không lưu ý đến Hà Tây thuộc sở hữu của ai. Ta liền phái đại tướng dưới trướng của ta chiếm lĩnh Trương Dịch. . . Vốn ta cũng muốn qua đó, nhưng không nghĩ tới, đại tướng quân muốn ta đến Lạc Dương. . . Hôm nay, Trương Dịch, Đôn Hoàng, Tửu Tuyền, đều ở trong tay ta. Ngày khác nếu như ta có cơ hội, nguyện sẽ tái hiện Ban Định Viễn, trùng lập trưởng sử phủ Tây Vực, khiến Tây Vực vĩnh viễn thần phục sự sự uy vũ của Hán quân ta. . . Lão sư, Phi muốn mời ngài tọa trấn Trương Dịch cho ta, không biết lão sư nguyện ý không?
Ánh mắt đục ngàu bỗng sáng ngời.
Tay Lư Thực đang khẽ run, hồi lâu cũng không nói nên lời.
10 năm khổ học, cầu chính là có thể tái hiện sự huy hoàng của Hán quân uy vũ. Mặc dù nghiên cứu học vấn tại Đông Quan, Lư Thực cũng chưa bao giờ quên lý tưởng như vậy.
Vốn tưởng rằng, Hoàng Cân chi loạn là một cơ hội, khiến hắn có thể thi triển hoài bão.
Nhưng không ngờ bài ca dao chết tiệt kia, khiến lý tưởng của hắn cũng tan biến theo...
Khi hắn tâm như tro nguội, bốn chữ 'Hán quân uy vũ' của Đổng Phi khiến lòng của Lư Thực thoáng cái trở nên rộng mở.
Hán quân uy vũ, thực sự có thể tái hiện?
- Tây Bình, ngươi. . .
- Lão sư, Phi không có dã tâm gì, chỉ cầu gia quyến bình an. Lúc trước chiếm Trương Dịch, có ôm một tâm tư khác, chính là có thể tìm một nơi sinh sống tốt cho gia quyến. Ta biết ngài muốn hỏi ta cái gì? Phi còn một ngày, cả đời không phản bội Đại Hán.
- Nói thế, có thật không?
Lư Thực quả thật có lo lắng như vậy, lo lắng thế lực của Đổng Phi bành trướng, cuối cùng có một ngày sẽ. . .
Hôm nay, đã được một câu nói này của Đổng Phi, trong lòng Lư Thực thoáng cái trầm tĩnh lại. Đột nhiên, hắn ngửa mặt lên cười ha hả.
- Không nghĩ tới, không nghĩ tới Lư Tử Can ta còn có cơ hội kiến công tại dị vực... Ha ha ha ha, trời không phụ ta, trời không phụ ta!
Nói rồi không ngờ Lư Thực lớn tiếng khóc.
Nhìn bộ dạng điên cuồng của Lư Thực, Đổng Phi cũng cảm thấy trong lòng chua xót không hiểu.
Y lẳng lặng nhìn Lư Thực, đồng thời lại đang thấp giọng hỏi bản thân: quyết định hôm nay của ta, rốt cuộc là đúng, hay là sai?