Ác Hán

Chương 136: Q.1 - Chương 136: Mạnh Đức gặt hái




Nước lũ bất ngờ dâng lên trước thời hạn, điều này đã vượt ra ngoài tình hình Trương Bảo dự liệu.

Mà việc Đổng Trác liên tiếp tránh chiến, cũng quả thực nuôi dưỡng cho lòng kiêu ngạo của Trương Bảo. Kế kiêu binh đơn giản, tại sao có thể nhiều lần kiến công. Nói trắng ra là muốn thấy làm thế nào nắm bắt được tâm tư của địch thủ. Trương Yến nắm chắc tích cách bảo thủ của Hoàng Phủ Tung, có gan bỏ qua tính mạng của gần vạn người khiến cho Hoàng Phủ Tung mắc mưu, cuối cùng tại Ẩm Mã Hà suýt nữa giết được Hoàng Phủ Tung.

Bên cạnh Đổng Trác cũng có một người có thể nắm bắt được tâm tư của người khác, đó chính là Lý Nho. Đối với những người đã nghiên cứu Thái Bình Đạo, Lý Nho so với những người khác hiểu biết càng thêm sâu sắc. Đặc biệt đối với tâm tư của ba kẻ Đầu lĩnh của Thái bình đạo, Lý Nho vô cùng hiểu rõ. Ba Tài trước lúc chết, đã chọc giận Trương Bảo. Mà đối mặt với tình trạng nghiêng của ngôi nhà Thái Bình Đạo, Trương Bảo cũng hiểu rất rõ, nếu không thể đánh bại Đổng Trác thì Thái Bình Đạo tại Toánh Xuyên sẽ phải đối mặt với nguy hiểm.

Cho nên, hắn chỉ có tấn công điên cuồng, cũng chỉ có thể điên cuồng tấn công! Lý Nho đã giúp Đổng Trác trù tính kế sách rút lui, khiến cho Trương Bảo nảy sinh ra những ý niệm sai lầm trong đầu.

Nhân mã của Đổng Trác cũng không nhiều, cho nên mới phải tị chiến tại Trường Xã. Mà những ngày kế tiếp, cũng chứng minh điều này.

Nhân mã của Trường Xã, cũng không vượt quá hai vạn.Không thể không nói, Lý Nho để Đổng Phi mang đi một phần nhân mã, quả thực làm cho Trương Bảo sinh ra chủ quan. Tuy rằng biết rõ Bạch Đăng Hà sẽ có lũ định kỳ, nhưng dựa vào kinh nghiệm của những năm trước, ít nhất vẫn còn hơn hai mươi ngày. Điều này cũng khiến cho Trương Bảo đối với tình huống Bạch Đăng Hà không có phòng bị gì, đem tất cả binh lực tập trung dưới thành Trường Xã, mấy ngày liên tiếp không ngừng điên cuồng tấn công. Đổng Trác tổn thất vô cùng nặng nề, nhưng trước sau vẫn giữ lại một nhóm người ngựa, chậm trễ không chịu sử dụng. Có lẽ đúng là trời giúp Đổng Trác thành sự. Ngay trong lúc lão do dự đem hay không đem đạo nhân mã cuối cùng tiến lên thì trời đổ mưa to. Trận mưa to vô cùng đột ngột này, mưa càng lúc càng lớn, vượt ra ngoài dự liệu của Lý Nho. Bạch Đăng Hà trong một đêm nước sông đột ngột dâng lên. Vào lúc rạng sáng đã phá tan vật chắn của cửa ải, khiến cho mười mấy dặm phương viên biến thành đầm lầy.

Hơn mười vạn quân Trương Bảo bị nước lũ nhấn chìm cho thất linh bát lạc. Thủy thế thậm chí tràn vào Trường Xã, có thể ngập tới nửa thân đứa bé 7, 8 tuổi. Lũ lụt qua đi, chỉ nhìn thấy hai bên bờ Bạch Đăng Hà thi thể khắp nơi, nước sông cuồn cuộn, càng không biết đã lấy đi tính mạng của bao nhiêu người.

Trương Bảo mang theo mấy nghìn người chạy tán loạn, có thể nói sợ hãi như chuột chạy qua đường.

Sau khi trời sáng, mưa lớn vẫn không thấy tạnh. Đang chuẩn bị tập hợp tàn binh, lại vừa lúc gặp một đội quan quân của Trường Xã đi qua. Tướng lĩnh cầm đầu thân cao bảy thước, râu dài. Sau khi gặp được Trương Bảo, nào có đạo lý không đánh rắn giập đầu? Lập tức dẫn quân trở lại đánh lén.

Đúng ra, binh lính bên mình Trương Bảo không ít, so với binh lực của đối phương còn đông hơn rất nhiều. Nhưng lúc này sĩ khí của binh sĩ hạ xuống thấp nhất, đôi bên mới giao thủ, rất nhanh đã bỏ chạy tán loạn. Nếu Trương Bảo bên mình không có Hoàng Cân lực sĩ liều chết bảo vệ hắn đào tẩu. Chỉ sợ đến tính mạng cũng không giữ được.

Tướng lĩnh kia dẫn quân thừa thắng xông lên, đuổi theo mười mấy dặm mới thu binh. Lúc này, Đổng Trác đã dẫn người đuổi theo tới đây.

“Tướng quân từ nơi nào đến?”

Tướng lĩnh nọ cũng thấy rất rõ cờ hiệu của Đổng Trác, vội vàng xuống ngựa yết kiến, “Mạt tướng Tào Tháo, quan bái đô úy, ra mắt Đổng trung lang”

Người này phong thái phi thường, có khí phách của con nhà gia thế. Nhưng trong lời nói lại không có sự kiêu ngạo của thế gia tử bình thường, đồng thời lại không kiêu căng. Ăn nói rất đúng mực. Đổng Trác vừa gặp người này, liền có cảm tình.

“ Đã như vậy, theo ta cùng truy sát phản tặc!”

Nói xong mang theo ba nghìn kỵ quân nhanh như chớp tiếp tục đuổi theo. Sau khi Tào Tháo ngẩn ra, cười với tả hữu nói:

“Tả lang tướng thật ra là người ngay thẳng phóng khoáng. Thôi được, điểm tề nhân mã, cùng với Tả trung lang đi một phen. Hôm nay chính là thời điểm tốt để lập công!”

Dẫn theo hơn nghìn người đi theo Đổng Trác. Đến lúc chính ngọ, mưa to tạnh hẳn. Trương Bảo lúc này mới thu nạp nhân mã, nhưng việc thu nạp này lại làm cho hắn thiếu chút nữa đã khóc lên.

Hơn mười vạn nhân mã, chỉ còn lại không đến nghìn người. Trong đó khiến Trương Bảo đau lòng hơn cả vẫn là Hoàng Cân lực sĩ của hắn hầu như tổn thất không còn, đoàn tùy tùng còn được không tới một trăm người. Bốn nghìn Hoàng Cân lực sĩ, đây chính là lực trọng yếu của Thái Bình Đạo.

Trương Bảo khóc không ra nước mắt. Đang chuẩn bị nghỉ ngơi một lát thì lại phải vội vã lên đường, lại nghe thấy tiếng trống trận vang lên, phía trước là hai đoàn nhân mã, một đoàn là Tần Hồ binh của Hoa Hùng, đoàn khác lại là Từ QuangVinh mang theo đội kỵ binh Hà Đông. Tổng cộng lại có gần vạn người. Trương Bảo bị vây ở giữa, ra sức chém giết. Hoàng Cân lực sĩ bên mình từng người từng người chết trận, khiến cho Trương Bảo không lòng dạ nào ham chiến.

Thật không dễ dàng mở ra một đường huyết mạch, Trương Bảo đang lúc muốn đào tẩu, đột nhiên nghe phía sau tiếng quát lớn: “Tặc tử, để lại đầu rồi hẵng đi!”

Hoa Hùng máu tươi đầy người, vút roi thúc ngựa chạy về phía sau lưng Trương Bảo. Ngựa của người này thật quá tốt, tốc độ cực nhanh. Lúc Trương Bảo nghe thấy tiếng thét lớn, liền phát giác một luồng gió kéo tới. Vẫn chưa nhìn rõ đối thủ, đại đao của Hoa Hùng đã chém trên cổ hắn. Đao đi nhanh như cắt, máu tươi trong nháy mắt đã chảy xuôi toàn thân. Hoa Hùng dùng đại đao lấy thủ cấp của Trương Bảo, vui mừng đến mức hai mắt đều híp lại. Giết chết tặc tử, đây chính là công đầu! Chỗ đó trong tay là cái gì, đầu người, rõ ràng là tiền đồ gấm vóc ngày sau a.

*********Trương Bảo vừa chết, quân Hoàng Cân Toánh Xuyên lập tức như rắn mất đầu, rốt cuộc vô phương làm lên sóng gió. Đổng Trác nghỉ ngơi suốt một ngày, liền mang binh đi về phía Nam Dương. Không còn cách nào khác, ai làm cho nhi tử bảo bối của lão phải có nghĩa khí với các huynh đệ chứ!

Nếu không phải vì Đổng Phi đi Uyển huyện, Đổng Trác thật sự không nghĩ nhanh như vậy có thể xuất binh tới Nam Dương. Nhưng thật ra hắn vô cùng yêu quý Tào Tháo, thăm dò được Tào Tháo là Tây Hán khai quốc công thần, là hậu duệ của Hán Tướng Quốc Tào, nhất thời tâm muốn kết giao.

Tào Tháo tự Mạnh Tử, tên hồi nhỏ là A Man. Có thể nói là xuất thân hiển hách. Hắn không phải là hậu duệ của Tào Tham, tổ phụ Tào Đằng còn là một hoạn quan, cũng chính là nhân vật hiển hách một thời.

Đổng Trác đã nghe nói qua về người này. Nói với Lý Nho:“Hóa ra là Bắc Đô úy của Uy Chấn Dương năm đó, chẳng trách không hề tầm thường.”

Bắc Đô úy, là Tào Tháo của mười năm về trước mới chỉ 19 tuổi được tiến cử làm hiếu liêm, tại Uy Chấn Dương đảm nhiệm chức vụ. Vừa nhận chức, liền thiết lập năm ngũ sắc lớn nói rõ các lệnh cấm, pháp cương nghiêm minh, càng bổng sát (đánh đòn) thúc thúc của hoạn quan được Hán Đế sủng hạnh, làm cho Lạc Dương lâm vào chấn động.

Có người từng nói: Bắc đô úy tại kinh thành thu mình lại, không dám vi phạm lệnh cấm.

Đối với một người như vậy, Đổng Trác vô cùng kính phục. Hóa ra muốn cùng Tào Tháo kết giao, nhưng chuyện của con trai bảo bối còn vướng bận trong lòng. Cuối cùng nhi tử vẫn là quan trọng.

Đổng Trác cũng cho Tào Tháo một cơ hội tốt, cho hắn đảm nhiệm việc thu dọn tàn cục Toánh Xuyên, tiêu diệt toàn bộ bọn thổ phỉ còn sót lại.

Đổng Phi rời khỏi Trường Xã đã lâu. Đổng Trác dọc đường đi cấp bách đuổi theo. Không ngừng thúc giục đại quân đẩy nhanh tốc độ. Nhưng mặc dù là vậy, đương lúc đại quân muốn tiến vào cảnh nội Nam Dương, thám báo lại truyền đến một tin tức: Uyển huyện thất thủ!

“Uyển huyện thất thủ? Làm sao uyển huyện có thể thất thủ?”“Ba ngày trước, Nam Dương mưa to, gian tặc Trương Yến đã mở cống chắn nước làm nước tràn vào Uyển huyện…”

Không chỉ có Đổng Trác, đám người Lý Nho ở bên cũng nghe được. Tất cả bỗng ngây dại. Trương Yến người này trước đây chưa ai từng nghe nói qua. Chỉ là Đổng Phi từng cảnh cáo, trong quân Hoàng Cân có một người tên Trử Yến.

Tại Ẩm Mã Hà toàn bộ quân kỵ mã của Hoàng Phủ Tung, 10 người thì có 8, 9 người là xuất từ bút tích của Trử Yến. Lúc ấy không ai để ý, đều bận rộn chuẩn bị đối phó với Trương Bảo. Sao bỗng nhiên lại ra một Trương Yến, lai lịch thế nào?

Lý Nho vỗ tay một cái, “Vì sao trong tin tức Đường Chu đưa tới, không có người tên Trương Yến này?” Cũng khó tránh khỏi hắn có chút hoang mang. Từ sau khi Đổng Trác đảm nhiệm Tả lang tướng, Lý Nho luôn nghiên cứu tình trạng của Toánh Xuyên.

Đầu tiên là có một Quách Gia cùng với hắn có chung một ý nghĩ. Giờ lại chạy tới một Trương Yến!

Lý Nho hít sâu một hơi. Hắn có thể nghĩ tới thủy yêm Trương Bảo, đó là trải qua thời gian dài suy xét mới đưa ra phán đoán. Quách Gia có thể trong thời gian ngắn ngủi có cùng suy nghĩ với hắn, hoặc có thể hắn có lợi thế là người Toánh Xuyên. Nhưng tên Trương Yến này, lại là nhân sĩ phương nào? Nếu gặp người này tại Nam Dương chỉ sợ khó tránh sẽ có một hồi ác chiến. Lý Nho không sợ ác chiến, điều mà hắn lo sợ là hoàn toàn không không hiểu rõ người tên Trương Yến này. Một tên Trử Yến, một tên Trương Yến,…….Suy nghĩ của Lý Nho có chút lẫn lộn. Nhưng hắn là người suy nghĩ trầm tĩnh, rất nhanh lấy lại sự tỉnh táo. Bắt được thám báo hỏi:

“ Uyển huyện thất thủ, vậy người của Uyển huyện hiện giờ ở đâu?”Huân Trác cũng đã tỉnh ngộ, gật đầu liên tục nói:“ Đúng vậy, Tần và lão thái công, hiện giờ ở đâu?”

Thám báo nói: “ Việc này vẫn chưa rõ. Chỉ nghe nói lúc nước tràn vỡ khẩu cống, Tần thái thú dẫn người từ cửa Bắc uyển huyện đi. Đến nay không rõ ở nơi nào……” Nếu nói Đổng Trác buồn phiền hay không Hà Tiến? Chắc chắn là buồn phiền rồi! Nhưng hắn không hề muốn mất đi chỗ sự vững chắc này. Nếu như trên mình có dấu vết đánh hạ hoạn yêm, chỉ sợ ngày sau càng nhiều phiền toái.

Mọi việc thuận lợi là Đổng Trác thích nhất. Chỉ cần Hà Tiến một ngày không trở mặt với mười phường thị. Như vậy lão cũng có đủ đường sống rồi. Chỉ khi nào cần thiết phải lật mặt, Đổng Trác cũng không chuẩn bị lụa chọn bên kia. Treo giá! Đó cũng là đạo lý Đổng Trác hiểu được. Làm chó săn, người khác sẽ không coi trọng mình. Cách tốt nhất chính là treo giá. Cho nên, Đổng Trác một mặt nóng lòng đuổi theo Đổng Phi, một mặt có ý nghĩ cứu lão thái công. Cho dù nói thế nào thì cứu được lão thái công ra cũng coi như là bán cho Hà Tiến một phần nhân tình, nhân cơ hội bù đắp vết rạn nứt giữa hai người.

Lý Nho lại hỏi: “Nhân mã của Phi công tử ở đâu?”

“Sáng sớm hôm qua, Phi công tử đã giao chiến với phản tặc bên bờ sông, giết quân tặc tử nhiều vô số, sau đó không rõ tung tích”

Đổng Trác ngẩn người ra! “Khoan đã, khoan đã, ý ngươi nói là, Đổng Phi thắng rồi?”

Thám báo trả lời: “Đúng là vậy. Nghe nói Phi công tử lấy sáu nghìn bộ tốt hãm chân quân chủ lực, lúc đợi quân phản tặc toàn lực tiến công, dùng hai đạo nhân mã đánh tan hai cánh quân phản tặc, phản tặc đại bại. Sau đó lại đột nhiên rút lui không còn tin tức.”

Đây là ý gì? Là nguyên nhân nào khiến Đổng Phi bỗng nhiên rút quân khỏi chiến trận? Theo sự hiểu biết của Đổng Trác đối với nhi tử, khẳng định sẽ công kích Uyển huyện hung mãnh. Có điều gì khó, chẳng lẽ phát hiện phát hiện ra mối nguy hiểm nào? Cũng có thể nói, hắn có tính toán khác chăng? Đổng Trác nhất thời không hiểu rõ Đổng Phi rốt cuộc sao lại vậy, càng không biết nên tiếp tục tiến lên, hay từ từ mà đi. Lúc này đây, là phản tặc theo thành mà thủ, binh lực cũng vô cùng nhiều. Hơn nữa bên trong còn một thủy quyết khẩu Trương Yến, một người hành tung chưa rõ, lại là kẻ bụng dạ nham hiểm, làm thế nào bây giờ?

“Văn Chính, chúng ta nên làm thế nào bây giờ?”

Hai mắt Lý Nho luống cuống con ngươi đảo đi đảo lại, trầm ngâm một lát, sau đột nhiên đi đến quyết tâm:“Chủ công, toàn lực tiến lên!”

“Tại sao? Phản tặc đang thế lớn, vả lại tình hình quân địch không rõ….”

“Chủ công, người ngẫm lại xem A Sửu tại sao sau khi đại thắng, bỗng nhiên lại mất tích chứ?”

Đổng Trác nghĩ ngợi

“Này thôi, ta thật sự không hiểu rõ được dụng ý của hắn. ngươi cũng biết, lòng dạ A Sửu khó dò.”

“Thật ra không khó chút nào”

Lý Nho cười nói:“Theo tính cách của A Sửu,sau khi đại thắng mà thoái binh chỉ có hai khả năng. Một là hắn đã phát hiện ra cạm bẫy của phản tặc. Nhưng theo tình hình thám báo vừa rồi nói, hẳn là không thể….Vậy khả năng thứ hai, chính là A Sửu có dụng kế.”

“Dụng kế?”

Lý Nho gật đầu nói: “Người chớ quên, đi theo bên mình A Sửu là một thiên tài”“Ngươi muốn nói là cái tên tiểu tử họ Quách đó sao?”

“Chủ công chớ xem thường người này….A Sửu nói người đó là thiên tài, không phải là không có đạo lý. Thử nghĩ, nếu chủ công ngài bị một đám người trong tình thế bất lợi binh mã thất bại, lại đột nhiên mất tích, sẽ có phản ứng thế nào? Hơn nữa trong tình huống cả đại quân ta mất tích, sẽ có phản ứng ra sao?”

Đổng Trác ngẩn ra,

“Hoặc là cùng đại quân tụ hợp, hoặc là ẩn náu tại nơi nào đó….Ý ngươi nói là A Sửu đang dùng kế nghi binh?’

“Không sai!”

Lý Nho cười nói: “ Phản tặc nhất định thường xuyên lo lắng hướng đi của đoàn nhân mã này, thậm chí không có khả năng cùng chúng ta chính diện giao phong, mà là ở trong thành phòng thủ ch. Nhưng ta thấy rất lạ, nếu Uyển huyện vừa trải qua mấy lần đại chiến, các loại vật tư đều vô cùng thiếu thốn. Hơn nữa thủy yêm Uyển huyện, cũng khiến cho khả năng phòng ngự của tường thành rất thấp. Với nhân vật như Trương Yến, làm sao có thể không nhìn ra điểm có hại này?”

“Chỗ có hại nào?”

“Chúng ta chỉ cần vây chứ không đánh, không dùng được nhiều lần, lương thảo Uyển huyện lại đứt, thì chưa đánh đã bại. Huống hồ phản tặc đều không phải là quan quân, trong tình huống như vậy còn có thể sinh ra chiến lực nào? Cách tốt nhất, chính là lập tức rút lui khỏi Uyển huyện, tìm nơi có lương thảo dồi dào tĩnh dưỡng một thời gian ngắn, rồi cùng chúng ta tiến hành quyết chiến. Khi đó thắng bại còn chưa biết được.”

Huân Trác khẽ nhắm mắt, “Ngươi rốt cuộc là có ý gì?”

“Trương Yến thất thế, phản tặc xuất hiện nội chiến…Nếu ta đoán không sai, chỉ sợ là Trương Yến kia đã không còn ở Uyển huyện nữa!”

Huân Trác ngẫm nghĩ, “Nói đúng lắm! Truyền lệnh của ta, ba quân tăng tốc tiến lên. Ta muốn ngày mai thấy được tường thành Uyển huyện.”

Kỷ luật nghiêm minh, theo lệnh của Đổng Trác xuất quân, ba quân tề động, hướng Uyển huyện cực tốc lên đường.Chương 137: Giang Đông Mãnh Hổ

Dịch Giả: Nguyên PhươngNguồn: Kim Tiền Bang - www.kiemgioi.com

Spoiler for 137:

Trầm lắng, ánh trăng nhìn qua rất vẩn đục, chỉ lộ ra một nửa còn mang theo vầng sáng nhạt. Không nhìn thấy sao, khiến cho trăng khuyết tựa hồ rất tịch liêu, yếu ớt treo trên màn đêm, thậm chí chẳng buồn mở mắt. Nhương Sơn tối đen như mực, giống như là dã thú đang ngủ say.

Trong núi non trùng điệp, có đoàn nhân mã lặng lẽ trong đêm tĩnh lặng không tiếng động tiến lên phía trước, thỉnh thoảng còn truyền đến vài tiếng phì phì trong mũi của ngựa chiến.

Trử Yến,…không, nên gọi hắn là Trương Yến, đứng ở trên núi, theo dõi hành trình của đội quân này. Tuyết Hoa Thông, thất ngựa đã theo hắn nhiều năm yên lặng đứng sau lưng hắn, phía sau còn có hai nam tử hán đích thực, phân nhau đứng ở hai bên Trương Yến. Tuổi tác có lẽ chừng 30, so với Trương Yến vẫn lớn tuổi hơn. Nhưng từ trong ánh mắt bọn họ nhìn Trương Yến, có thể nhận thấy sự kính trọng từ trong tận đáy lòng. Bọn họ cứ đứng như vậy, như hai pho tượng thạch, không nói gì. Tầm nhìn rất sâu xa, dường như muốn xuyên qua núi , khoảng cách không gian

“Đổng Phi…”

Trương Yến đột nhiên quay đầu lại

“Mạnh Bình, Quyền Nghĩa, các ngươi phải nhớ kỹ tên này. Nếu chúng ta còn có ngày sau, hắn chính là địch nhân lớn nhất của chúng ta.”

“Đại soái, Uyển huyện thật sự không còn hy vọng rồi!”

“Ngươi cứ nói!”

Trương Yến nhìn hai người, mỉm cười. Lưu Tích Lưu Mạnh Bình, Cung Đô Cung Quyền Nghĩa, hai người này đều là cừ soái trong quân Hoàng Cân, binh mã trong tay cộng lại có tới 7, 8 nghìn, lại vì nghĩa mà quay đầu đi theo chính mình. Điều này khiến cho Trương Yến vô cùng cảm động.

“Ta thuở bình sinh ngoại trừ nghĩa phụ ra không hề khâm phục kẻ khác. Nhưng hiện tại, người ta khâm phục có thêm hai người. Đổng Phi, lấy sức một mình làm cho Thái Bình Đạo chúng ta sứt đầu mẻ trán không nói, là đối thủ thứ nhất khiến ta vô công mà phản… Còn có Tần, những tưởng người này bản lĩnh bình thường, nhưng lại có thể trước lúc rút lui giết chết Trương đại soái, rất cao minh.”

Lưu Tích xoay cổ, “ Cao minh, xin chỉ giáo!”

Trương Yến gần như độc thoại “Ta vốn không để ý. Nhưng sau khi nghĩ tới cừ soái Bành Thoát ta mới hiểu được dụng ý của Tần. Hắn dùng kế li gián, giết chết đại soái, lại đem tội đó đổ lên đầu ta. Mười sáu cừ soái phía nam vốn dĩ đã không thực lòng tin phục ta, ta đã công phá Uyển huyện, cũng giết chết đại soái, không cao minh sao?”

Trương Yến gật gật đầu “ Hết lần này đến lần khác ta không có cách nào giải thích rõ. Sau khi cừ soái Bành Thoát đến, sự bất mãn của mọi người với ta càng lớn. ta cũng đã thấy được điều này, mới quyết định dời khỏi Uyển huyện. Hơn nữa, Uyển huyện, hiện giờ không đủ làm bình phong.”

Lưu Tích hỏi: “Đại soái, vậy chúng ta nên đi đâu?”

“Đại nghiệp Thái Bình Đạo đã không còn hy vọng. Diệt vong chỉ trong sớm muộn. Việc cấp bách giờ, chúng ta cần tìm nơi nghỉ ngơi dưỡng sức một thời gian. Vậy Đổng Phi tại thủy yêm bên bờ sông giết chết Tôn Hạ, các ngươi đều thấy cả rồi chứ? Nhưng hắn cũng đã phát hiện ra chúng ta, bỗng nhiên rút lui, tất nhiên là lo lắng có mai phục… Cũng coi như ta vì các huynh đệ của Uyển huyện mà dốc hết sức lực cuối cùng.”

Nét mặt Trương Yến có chút trùng xuống, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường.

“Nhưng không sao, chúng ta có thời gian. Tuy rằng lần này chúng ta không thể thành sự, là vì thời cơ chưa chín muồi. Mỗ xem ra, triều Hán tương suy, thiên hạ tất loạn. Ta tạm thời ẩn náu chờ thời cơ, đợi ngày nhất phi trùng thiên mà chuẩn bị sẵn sàng .”

Nói xong, hắn xoay người lên ngựa. Lưu Tích và Cung Đô cũng đã cưỡi trên chiến mã, “Đại soái, chúng ta phải đợi bao lâu?”

“Ha Ha, vậy phải xem những nhân sĩ này có thể nhẫn nại bao lâu…..Nhân sĩ vô binh, người lính vô danh, các ngươi nói thiên hạ này làm sao không loạn? Mạnh Bình, Quyền Nghĩa, các ngươi cần kiên nhẫn bàng quan. Cẩu hoàng đế ra lệnh cấm, cạnh tranh trong triều đình, nhưng là vừa mới bắt đầu, để cho bọn họ làm ầm ĩ đi, càng ầm ĩ, chúng ta càng có nhiều cơ hội hơn”.

Ba người phóng ngựa lao xuống núi, theo đại đội nhân mã, biến mất trong những vùng núi rậm rạp. Một trận gió núi thổi tới, làm lay động cây cỏ Nhương Sơn. Có lẽ, đúng như lời Trương Yến, tất cả mới chỉ bắt đầu.

**************

Đại quân Đổng Trác sau khi tới được thủy yêm bên bờ sông, lập tức cho thám báo đi tìm kiếm hành tung của Đổng Phi. Đồng thời lệnh cho Hoa Hùng, Từ Quang Vinh, Hồ Chẩn ba người dẫn một đạo nhân mã, đóng quân tại ba cửa Tây, Nam, Bắc. Chính mình dẫn một vạn người dựng doanh trại tại cửa đông. Theo trù tính của Lý Nho, đối với Uyển huyện chỉ vây mà không tiến công. Nhưng Đổng Trác không đánh, nhưng quân Hoàng Cân lại càng muốn đánh.

Trương Yến, Lưu Tích cùng với Cung Đô ba người đã rời đi, làm cho sĩ khí của quân Hoàng Cân chịu ảnh hưởng lớn. Rồi sau đó lại ở thủy yêm bên bờ sông bị Đổng Phi giết thảm hại, đối với quân Hoàng Cân của Uyển huyện mà nói, là họa vô đơn chí. Lúc này quân Hoàng Cân, cần một hồi thắng lợi để cổ vũ sĩ khí. Dù chỉ là một trận thắng nhỏ, cũng có thể làm lên ảnh hưởng ghê gớm. Thế nên, Bành Thoát quyết định xuất kích. Thừa lúc nhân mã Đổng Trác chưa ổn định, Bành Thoát chỉnh tề nhân mã tứ phía xông ra.

Hoa Hùng đóng giữ cửa bắc, vừa lúc đối mặt cừ soái quân Hoàng Cân. Hai người không nói một lời, cùng đánh tới. Chỉ ba hiệp Hoa Hùng bực mình từ trên mình ngựa lao xuống, giết chết quân Hoàng Cân tháo chạy về thành. Bên ngoài cửa Tây, thương của Từ Quang Vinh đã chọn cừ soái Tôn Trọng, đánh lui sự công kích của quân Hoàng Cân. Còn Bành Thoát tự mình dẫn nhân mã từ cửa đông ra, lại bị một trận mưa tên của Đổng Trác bắn trở lại, để lại mấy trăm thi thể, không thể phản công.

So sánh một chút, Hồ Chẩn đóng giữ ở cửa nam có chút khó khăn. Đối mặt với sự tấn công điên cuồng của quân Hoàng Cân, đại doanh Hồ Chẩn chưa dựng xong, chỉ có thể vội vàng nghênh chiến.

Trời đất mịt mù bên dưới thành, mắt thấy nhân mã bên ta lần lượt tháo chạy, sẽ vô cùng lo lắng!

Ngay tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, có một đạo nhân mã, ước chừng khoảng nghìn người. Tướng cầm đầu trán rộng, lưng hùm mình hổ, trong tay cầm một thanh đĩnh đao cổ, ở trong đám người tả xung hữu đột, thế giống như mãnh hổ xuống núi.

Theo sau còn có hai nam tử xấp xỉ tuổi hắn, đều trên dưới 30 tuổi. Đều là đỉnh khôi quán giáp, một là tay võ song đao, một có thể khiến cho một cây chia thành thủy quỷ đầu đao, sát pháp vô cùng dũng mãnh. Ba người này vừa xuất hiện, khiến cho áp lực của Hồ Chẩn giảm đi tức khắc.

Không thể không phấn chấn, lớn tiếng la lên “ Anh hùng phương nào đến trợ giúp?”

“Ta là Hạ Thừa Tôn Kiên, nghe Uyển huyền thất thủ, đặc biệt chiêu mộ hương dũng, trợ giúp dẹp yên phản loạn.”

Được nghe là người một nhà, Hồ Chẩn không còn lo lắng nữa. Lập tức tụ hợp nhân mã, hung mãnh phản công.

Sĩ khí quân Hoàng Cân vốn đã không quá mạnh mẽ, cũng chính là bên này yếu đi một chút, mới có thể cho bọn họ chiếm thế thượng phong. Giờ vừa thấy quan quân có viện quân đến, sĩ khí vừa dâng lên lập tức biến mất, cùng kêu to, tản ra hướng vào trong thành mà chạy. Tôn Kiên vừa thấy tặc binh bỏ chạy, lập tức thúc ngựa đuổi theo, giết chết vô số quân địch. Đến khi đầu thành bắn tên, Tôn Kiên lúc này mới thu binh. Sau khi gặp Hồ Chẩn, dẫn dắt toàn bộ nhân mã tiến đến của đông gặp Đổng Trác. Tôn Kiên là người tính tình nóng nảy, thấy Đổng Trác liền cất lời hỏi: “Trung lang tướng vì sao vây mà không đánh để tùy ý phản tặc hung hăng càn quấy?”

Đổng Trác tâm địa vốn tốt, bị câu nói của Tôn Kiên chọc giận. Đúng ra, hắn là chủ tướng, Tôn Kiên chỉ là một hạ thừa , dựa vào cái gì mà vừa gặp mặt liền hung hăng truy vấn?

“Ta tự có chủ trương, ngươi không cần phải hỏi nhiều”

“Trung lang tướng, ta nhận bổng lộc của triều đình nên vì nước mà dốc sức, làm quân nên chia sẻ. Hiện giờ phản tặc đã lâm vào đường cùng. Ta đợi tiếng trống cổ vũ tinh thần, tương trợ tiêu diệt hoàn toàn quân phản loạn, đưa Đại Hán ta vang cùng trời đất, tướng quân lại vì lẽ gì mà chậm trễ không chịu động thủ?”

Lời kia vừa thốt ra, hai người phía sau Tôn Kiên liền biết không hay rồi.

“Văn Đài, chú ý ngữ khí!”

Tôn Kiên lúc này mới ý thức được mình đã nói sai rồi, cố ý tiến về phía Đổng Trác giải thích, nhưng Đổng Trác lại hừ một tiếng, phất tay áo mà đi khiến cho đoàn người Tôn Kiên đỏ mặt tía tai.Đứng ở cửa ra vào của doanh trại cũng không được mà rời khỏi cũng không xong.

“Văn Đài, ngươi cũng thật là…Tại sao mãi không sửa được tính khí nóng nảy ấy?”

Phía sau một người thở dài, nhẹ giọng trách cứ. Người này tướng mạo có phần hơi giống Tôn Kiên. Nhưng thiếu đi vài phần dũng khí của Tôn Kiên, nhưng lại hơn vài phần khí chất nho nhã. Hắn vừa nói như thế, người bên cạnh lại không bằng lòng.

“ ĐạiVinh, ngươi nói gì vậy?Văn đài mặc dù có chút lỗ mãng, nhưng cũng không thể nói là không có lý. Trung lang tướng này không có nửa quân bên mình, ta thấy cũng chỉ là tốt mã rẻ cùi mà thôi. Văn đài, Không bằng chúng ta quay về thôi, ở lại đây để chịu loại người này điểu khí?”

“Công Phúc nói gì vậy?”

Tôn Kiên chau mày, “Đại Vinh nói cũng đúng. Ta lúc trước quả thật có chút lỗ mãng. Chi bằng thế này, ngươi đi trước dựng trại đóng quân. Ta và Đại Vinh đi xin lỗi tướng quân. Tất cả đều vì nước dốc lòng phục vụ mà. Ta nghĩ trung lang tướng cũng không phải người hẹp hòi.

“Vậy ta cũng đi!”

“Công Phúc, ngươi tính khí nóng nảy cũng không khác Văn Đài lắm, không đi vẫn tốt hơn. Ta với Văn Đài đi, sẽ không có chuyện gì đâu”.Nam tử kia gật đầu “cũng phải, các người đi đi, nếu điểu tướng quân kia nể mặt hai người. Chúng ta trở về thôi!”

Tôn Kiên nghe xong những lời này, không khỏi có chút dở khóc dở cười.Gật gật đầu, hắn mang theo một người khác đi về phía trong đại doanh. Người đó tiến lên trước một bước, chắp tay nói: “Xin bẩm báo với trung lang tướng đại nhân, nói có hạ thừa Tôn Kiên chiêu mộ hương dũng tới trợ chiến. Mong rằng trung lang tướng đại nhân ban cho tiếp kiến”

Binh lính ở cửa doanh trại lên tiếng, liền chạy tới lều lớn của chủ soái để bẩm báo. Một lát sau, binh lính kia quay lại “ Trung lang tướng đại nhân mời hai vị vào trong”

Lập tức Tôn Kiên sửa sang quan y, mang theo Đại Vinh đi vào trong doanh trại. Trong lều lớn của chủ soái, Đổng Trác đang cùng với Lý Nho bàn bạc quân tình. Thấy hai người đi vào, sắc mặt sầm xuống.

Tôn Kiên tiến lên phía trước nói: “Lúc trước mạt tướng ngôn từ có chút thất lễ, xin trung lang tướng đại nhân thứ lỗi”.

Đã biết lỗi rồi, thì Đổng Trác cũng không phải người lòng dạ hẹp hòi, liền nở nụ cười, xua tay ý bảo Tôn Kiên ngồi xuống. Ánh mắt nhìn lướt qua người phía sau Tôn Kiên “Vị này là….”.

Tôn Kiên vội vàng nói: “ Còn đây là mạt tướng bạn tốt đồng hương, họ Tổ, tên Mậu, tự là Đại Vinh, giờ là người dưới trướng của mạt tướng.”

Đổng Trác cười cười: “Nhưng thật ra là một bộ uy vũ.” Cũng cho Tổ Mậu ngồi xuống, thở dài nói: “Tướng quân có điều không biết, thực sự không phải vì Đổng mỗ không muốn xuất trận. Trận chiến ở Toánh Xuyên, tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Mà Uyển huyện thượng có gần 10 vạn quân phản tặc, mạo muội xuất kích, chỉ sợ có sơ xuất.”

“Nhưng phản tặc đã lâm vào đường cùng, tinh thần của binh sĩ suy sụp, chỉ một tiếng trống dóng quân sẽ đánh tan tành. Nếu cứ tiếp tục kéo dài, chỉ sợ sẽ sinh biến cố, mong tướng quân suy xét.”

Đổng Trác chau mày, trong lòng rất không vui. Ngươi là chủ tướng, hay ta là chủ tướng? Ta cũng đã nói nguyên nhân, ngươi vẫn muốn ta đánh trống khiêu quân, đánh trống khiêu quân, có thể không đánh mà thắng tại sao còn muốn đi hao binh tổn tướng? Lý Nho nhìn bộ dạng của Đổng Trác có vẻ như muốn nổi giận, nhẹ nhàng ấn cánh tay hắn xuống.

“Tướng quân trung liệt, quả thật là tấm gương của ta. Thật ra trung lang tướng đại nhân đã có tính toán, chuẩn bị bốn cửa tấn công, tiêu diệt phản tặc trong thành. Chỉ có điều, thấy đại quân của ta binh lực không đủ. Quân đóng bên ngoài cửa nam không có chủ soái. Rất khó.”

Tôn Kiên đập bàn đứng dậy, chắp tay nói: “Mạt tướng bất tài, nguyện vì đại nhân chia sẻ ưu phiền”.

Đổng Trác không rõ ý đồ của Lý Nho lúc này. Liếc Lý Nho đầy nghi hoặc, ý muốn nói: “Ngươi có ý gì?” Lý Nho cười, ý bảo Đổng Trác chớ vội.“Đã như vậy, xin tướng quân sáng sớm ngày mai di chuyển tới cửa nam, trợ giúp Hồ Chẩn tấn công cửa nam. Tướng quân cùng nhau thế công.Ta đợi ba cửa khác cũng sẽ triển khai tiến công. Ai có thể vượt lên lập công trước tiên trên thủ thành, công đầu này sẽ được đặt trên đầu người đó. Thế nào?’

Tôn Kiên cất cao giọng: “ Mạt tướng nguyện quên mình phục vụ!”

Tổ Mậu hơi khẽ chau mày, cảm thấy trong chuyện này dường như có vấn đề gì đó. Nhưng không nói được rốt cuộc là vấn đề gì, sau một chút do dự, cùng Tôn Kiên cáo từ rời khỏi. Nhìn bóng dáng hai người, Đổng Trác đột nhiên nói: “Ta không thích người này lắm!”

“Nhạc phụ, Lý Nho cũng không thích người này!”

Có đôi khi chính là như vậy, thích một người, không thích một người, không cần đến bất kỳ lí do nào. Nói thật ra, Tôn Kiên nếu như có thể khéo léo hơn một chút, phong thái phóng khoáng một chút, nói không chừng Đổng Trác còn có thiện cảm với hắn. Đáng tiếc…

“Văn Chính, chúng ta không phải đã nói rõ rồi sao? Vây mà không đánh? Tại sao lại bốn cửa tề công?”

Lý Nho cười lạnh nói: “Nhạc phụ, đã có người nguyện ý làm kẻ chết thay. Chúng ta sao lại không làm chứ? Thông báo cho Hồ Chẩn, sáng sớm ngày mai để Tôn Kiên dẫn người của hắn đi đánh trận đầu, cũng vừa lúc giúp ta thăm dò tình hình trong nội thành. Đánh thua rồi, nhạc phụ xứng đáng là người chỉ huy. Đánh thắng lại không liên quan đến người. Chúng ta ba cửa đánh nghi binh, để Tôn Kiên đi liều mạng xem sao.”

Đổng Trác gật đầu liên tục, “rất tốt, rất tốt….Vậy con hãy đi sắp xếp đi!” Nói xong hắn với lấy cái thắt lưng, “Đã có tin tức gì về A Sửu chưa?”

Lý Nho lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Đến nay vẫn không rõ tăm tích. Con thấy rất lỳ lạ, đông người ngựa như vậy, tại sao trong chốc lát đã không thấy đâu nữa? Nhưng xin nhạc phụ yên tâm A Sửu là hổ tướng trên đời, mang theo mấy chục người là có thể rong ruổi chiến trận. Hiện giờ cạnh hắn có vạn người binh mã. Bên cạnh lại có mưu sĩ tính kế, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì, Lý Nho sẽ tiếp tục tìm kiếm.”

“Ây! Đứa trẻ này….luôn khiến ta lo lắng. Văn Chính, ta thật sự không thích tên Tôn Kiên kia.”

“Lý Nho hiểu rõ!”

Ngày thứ hai, Tôn Kiên chỉ huy đoàn nhân mã, khởi xướng việc công kích hung mãnh về phía uyển huyện. Trong nhất thời cào cào bay khắp bầu trời, che khuất mặt trời. Tiếng trống trận ù ù như xé rách vùng trời yên tĩnh nơi uyển huyện, cảnh tượng rất náo nhiệt. Tôn Kiên đích thân xuất chiến, mạo hiểm trong trận mưa tên, một tay cầm lá chắn, một tay cầm đĩnh đao cổ, lớn tiếng kêu gọi:

“Đại trượng phu kiến công lập nghiệp chính vào lúc này. Các huynh đệ theo ta giết bọn phản tặc!”

Hơn một nghìn hương dũng hô lớn, hung hãn không sợ chết phát động công kích về phía uyển huyện.

Hồ Chẩn ở phía sau không ngừng cười khẩy, hạ lệnh cho binh lính thuộc hạ và quân Hoàng Cân trên thành đối xạ. Nhưng thấy hé ra một thang mây dựng trên tường thành, Tôn Kiên mang theo Tổ Mậu hai người dẫn đầu trèo lên thang mây, dùng miệng cắn chặt đĩnh đao cổ, một tay giơ lá chắn, tay khác hướng lên trên leo lên.

Nơi xa, Đổng Trác và Lý Nho đang quan sát trận chiến. Thấy Tôn Kiên dũng mãnh như thế, không nén nổi thốt lên: “Người này đúng là một mãnh hổ!”

Lý Nho cười nói: “Mãnh hổ mặc dù mạnh nhưng vẫn không thoát được mưu kế của thợ săn. Nhạc phụ, để những cửa thành khác đùa vui náo nhiệt một chút nhỉ.”

“Lý nên như vậy!”

Đổng Trác cười gằn không ngớt, nhìn đám thuộc hạ của Tôn Kiên từng người từng người ngã trong vũng máu, trong lòng vô cùng sảng khoái. Cho ngươi chống đối ta. Đây là kết cục của những kẻ chống đối ta! Tôn Kiên tại chiến trường, phải trơ mắt nhìn thuộc hạ từng người từng người chết đi , tim như bị đao cắt. Trong một lần bị đánh lui xuống dưới, Tôn Kiên giết đỏ cả mắt cởi nón giáp sắt trên người xuống, lại lần nữa nhằm về phía thủ thành. Tổ Mậu hai người vội vàng mang theo trên dưới một trăm thân cận lên trước yểm trợ. Thấy chủ tướng liều mạng như vậy, những hương dũng kia cũng đỏ cả mắt. Tôn Kiên một tay đáp ở lỗ châu mai, nhún người nhảy lên thủ thành. Múa lá chắn, đem đầu của sĩ binh Hoàng Cân đập vỡ. Gỡ đĩnh đao cổ từ trong miệng xuống, thế nhược phong hổ nhất bàn. Ánh đao chớp sáng, máu thịt tung tóe.Tổ Mậu hai người cũng lên được thủ thành, cùng Tôn Kiên ra sức chém giết quân địch. Nhưng quân Hoàng Cân thật sự quá đông. Mặc dù không có sĩ khí, nhưng tại thời điểm phải đối mặt với sinh tử, cũng bộc phát sức chiến đấu đáng sợ. Theo Tôn Kiên lên thủ thành, còn có trên dưới một trăm người hầu cận, rất nhanh bị quân Hoàng Cân bao vây…Một mũi tên bay lạc tới, bắn trúng vào vai Tôn Kiên. Đau đến mức Tôn Kiên kêu to một tiếng, đại đao trong tay suýt nữa thì rơi khỏi. Tổ Mậu hai người thấy tình huống bất thường lập tức đỡ Tôn Kiên rút lui xuống thành.

“Bỏ ta ra, bỏ ta ra…”

Tổ Mậu đánh một chưởng lên cổ Tôn Kiên, làm hắn ngất đi “Công Phúc mang theo Văn Đài xuống dưới, rút lui, rút lui…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.