Bình nguyên niên tháng hai, Hoàng Phủ Tung phụng chỉ chinh phạt phản tặc Toánh Xuyên.
Điều động bắc quân ngũ giáo [truân kỵ, việt kỵ, bộ binh, trường thủy, xạ thanh ], và tam hà [ hà nam, hà đông, hà nội] kỵ binh, tổng số hơn sáu vạn người tập kết tại Quản Thành, cũng tại ngày 13 tháng 2 ước hẹn cùng hữu trung lang tướng Chu Tuấn chia binh xuất kích.
Binh lính Chu Tuấn đi đến huyện Trần Lưu, rồi chạy thẳng đến Nam Dương, mà Hoàng Phủ Tung thì xuất kích đến Toánh Xuyên nhằm hấp dẫn sự chú ý của quân khăn vàng.
Hoàng Phủ Tung vừa qua tuổi bốn mươi, tổ tiên từng đảm nhiệm Độ liêu tướng quân, là quân nhân chân chính xuất thân từ thế gia.
Tính tình cương liệt, ghét ác như thù. Sau khi tiến vào Dĩnh Hà không bao lâu, đã tương ngộ với một đội nhân mã quân khăn vàng.
Song phương tại bờ Dĩnh Thủy, triển khai giết chóc ác liệt.
Quang cảnh khổ chiến gần mười ngày, Hoàng Phủ Tung rốt cục đã đanh bại Ba Tài, dành được trận đại thắng đầu tiên sau khi tiến vào Toánh Xuyên.
Bờ sông Dĩnh thủy, tà dương như máu.
Vô số tử thi chất chồng ở nơi đó, chiến mã hí gào thê lương quanh quẩn vang vọng trên chiến trường, dường như đang tìm kiếm chủ nhân đã chết.
Hoàng Phủ Tung leo lên một ngọn đồi cao, vọng nhìn phương xa.
Hai gò má như được gọt đẽo bằng đao, góc cạnh hết sức rõ ràng. một mùi máu tươi gay mũi phiêu đãng trong gió, nhưng cũng làm cho Hoàng Phủ Tung cảm thấy phi thường thoải mái. Đã thật lâu không có ngửi thấy hương vị như vậy, giống như nhớ tới những năm tháng tại biên quan tác chiến cùng dị tộc.
Lúc này, có lẽ là cơ hội cuối cùng trong đời hắn.
Trong nội tâm Hoàng Phủ Tung rất rõ, nếu không phải Thái Bình Đạo tạo phản, giờ đây hắn không chừng vẫn còn đang ở phương nào làm một tiểu quan thanh nhàn.
Nội tâm thì xem thường những tên quan viên trên triều đình, ngồi không ăn bám, cả ngày chỉ biết tính kế lẫn nhau. Chẳng một ai vì hoàng thượng. Vì nước Đại Hán mà lo nghĩ. Lại hít một hơi thật sâu, Hoàng Phủ Tung mở lời:
- Quân ti mã đâu?
- Có mạt tướng?
- Mệnh lệnh đại quân đình chỉ thu dọn chiến trường, tiếp tục xuất phát về Uyển Huyện. Ta muốn trong vòng mười ngày. Đến Uyển Huyện.
- Vâng!
Quân ti mã lập tức đi truyền đạt mệnh lệnh.
Hoàng Phủ Tung vẫn y nguyên đứng ở trên đồi cao, trong tà dương giống như một cổ tùng cứng cáp hiên ngang.
Uyển Huyện à.... Từ hai mươi ngày trước đã mất tin tức. Nghe nói cả Nam Dương đều bị phản tặc công phá, không biết Uyển Huyện như thế nào?
Hoàng Phủ Tung không thể không cảm thấy lo lắng, tuy nhiên hắn chưa từng ở trước mặt thủ hạ biểu hiện tâm tình.
Uyển Huyện có gia quyến của Đại tướng quân, nghe nói phụ thân Đại tướng quân. Hà lão thái công hiện nay đang ở trong thành Uyển Huyện. Nếu như Uyển Huyện bị phản tặc công phá, chỉ sợ Hà phủ thân là hoàng thân quốc thích, đương nhiên chỉ là ngoại thích, cũng khó có thể bảo toàn.
Trước khi rời khỏi Lạc Dương, Hà Tiến từng đặc biệt đến cửa nhờ vả Hoàng Phủ Tung.
Nếu như Hoàng Phủ Tung đối với Hà Tiến người này cũng không xem vào mắt, thì lời nói của thái phó Viên Ngỗi, hắn lại không thể không nghe.
" Nghĩa Chân à, Toại Cao là mấu chốt thanh trừ hoạn yêm của chúng ta. Nếu như chúng ta có thể cứu phụ thân hắn. Chắc hẳn Toại Cao tất nhiên sẽ cảm kích chúng ta vạn phần. Cho nên, lão hủ khẩn cầu ngươi, không tiếc hết thảy, phải chắc chắn cam đoan an toàn cho thái công.”
Có thể nhìn ra được. Viên Ngỗi đích xác để ý Uyển Huyện.
Đương nhiên hắn cũng không phải để ý an nguy của Uyển Huyện, mà là để ý là một người trong Uyển Huyện.
Đã đến lúc này, Còn tính toán? Trong nội tâm Hoàng Phủ Tung muốn phiền phức thì phiền phức đến càng nhiều, mà hết lần này tới lần khác lại vô pháp cự tuyệt.
* * * * *
Dựa theo kế hoạch của Hoàng Phủ Tung, chủ lực phản tặc đã bị đánh tan, như vậy trong mười ngày tất nhiên có thể đến Uyển Huyện.
Ai cũng không nghĩ tới, sau khi Ba Tài đại bại, chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủn lại lần nữa tập kết mấy vạn nhân mã, chặn đường tiến của Hoàng Phủ Tung. Không thể không nói, bắc quân ngũ giáo là trung ương thường bị quân, sức chiến đấu của nó kinh người phi thường.
Mà nhân mã Ba Tài phần lớn là đám ô hợp tạm thời tụ tập lại, song phương vừa mới tiếp xúc, hắn rất nhanh đã rơi xuống hạ phong.
Sau đó, Hà Nội kỵ binh từ hai bên vu hồi xuất kích, làm Ba Tài lại một lần nữa đại bại.
Tại bờ sông Dĩnh Thủy bỏ lại mấy ngàn cổ thi thể, bỏ chạy tán loạn. Ba Tài dưới sự bảo vệ liều chết của thân quân đã chạy thoát.
Tốt rồi, hai lần đại bại, chắc hẳn quân khăn vàng cũng có thể minh bạch chênh lệch giữa song phương.
Ngay lúc Hoàng Phủ Tung đang chỉnh đốn và sắp đặt nhân mã, đang định hạ lệnh hành quân gấp rút, Ba Tài lại dẫn theo hơn vạn quân ô hợp vừa mới tập kết xuất hiện lần nữa,.
- Đám kiến hôi, đám kiến hôi đáng chết!
Hoàng Phủ Tung rốt cục nổi giận.
Bọn ngươi hai lần đại bại, hai lần mặc kệ không quản các ngươi, những con châu chấu chết tiệt lại không biết sống chết, lần một lần hai, lại còn dám lần thứ ba đến tìm chết. Được rồi, nếu các ngươi đã muốn chết, ta đây sẽ thanh toàn cho bọn ngươi.
Hoàng Phủ Tung dẫn quân xuất kích, đánh tan tác Ba Tài ở ngoài Dĩnh Âm thành.
Bất quá lúc này hắn không còn định buông tha cho đối phương. Mệnh lệnh năm giáo nhân mã ngay tại Dĩnh Âm tu chỉnh, rồi sau đó mang theo ba ngàn tam hà kỵ binh thừa thắng xông lên. Lúc này, vô luận thế nào đều phải đem lũ châu chấu này tiêu diệt, giảm bớt đám phiền toái không mời mà đến này.
Ba Tài dẫn theo nhân mã, hoảng sợ bỏ chạy như chó nhà có tang.
Dọc theo Dĩnh thủy hốt hoảng chạy thục mạng. Trên đường đi cơ hồ không kịp tu chỉnh gì, vừa thở một hớp, kỵ binh đằng sau đã đuổi theo.
Cắn răng tiếp tục chạy, trong lòng Ba Tài đã đem tổ tông mười tám đời Trử Yến chửi mắng một trận.
Chiến tranh là chiến tranh, nào có nhiều phiền phức như vậy chứ? Ba trận đã qua, hơn vạn quân khăn vàng phơi thây bên bờ Dĩnh thủy. Tuy những người này đại bộ phận là nhân mã Ba Tài tạm thời từ Dĩnh Hà triệu tập, thực sự không phải là bản bộ đích hệ (binh lính trực thuộc) của hắn. Nhưng bất kể thế nào, tất cả mọi người đều là giáo hữu, tất cả mọi người đều khổ ha ha. Chết nhiều người như vậy, Trử Yến không đau lòng sao?
Ba Tài người này, có điểm chân chất, thông minh cũng không tính là nhiều.
Phụng mệnh nghe theo sự điều khiển của Trử Yến, hắn vốn có chút không thoải mái. Chẳng qua vì đại nghiệp thiên công tướng quân, Điều này tính là gì chứ.
Cho nên, rất vui vẻ đem nhân mã trong tay giao cho Trử Yến.
Chính hắn thì mang theo đám ô hợp tạm thời triệu tập, liều mạng ngăn trở Hoàng Phủ Tung.
Lấy lời Trử Yến,"Ba Tài tướng quân, nhiệm vụ của ngươi rất đơn giản, chính là chọc giận Hoàng Phủ Tung cho ta, không tiếc mọi giá chọc giận Hoàng Phủ Tung. Tổn thất bao nhiêu nhân mã không trọng yếu, quan trọng là ngươi có thể đem hắn đưa đến bờ sông Ẩm Mã hay không. Thành công, ngươi nhận công đầu, nhưng nếu thất bại, thì đừng trách Phi yến quân pháp vô tình, đến lúc đó ngươi đừng có oán ta."
Ẩm Mã hà, Ẩm Mã hà....
Ba Tài chạy một ngày một đêm. Hoàng Phủ Tung vẫn như hình với bóng bám theo đằng sau, với ý nếu không lấy tính mệnh của hắn thề không bỏ qua.
- Cách sông Ẩm Mã còn xa không?
- Cừ suất, ở phía trước 20 dặm. Chính là sông Ẩm Mã !
Ba Tài đã mỏi mệt không chịu nổi nghe thấy thế, lập tức tinh thần phấn chấn," Báo cho các huynh đệ. Cố thêm chút nữa, chúng ta sắp an toàn rồi!"
Hoàng Phủ Tung suất lĩnh tám ngàn kỵ binh một đường truy kích , chém giết sĩ tốt khăn vàng nhiều không kể xiết.
Mắt thấy sắp đuổi kịp Ba Tài cũng đã đến sông Ẩm Mã, phát hiện tại bờ sông đối diện có một trại quân khăn vàng, Ba Tài mang theo tàn binh bại tướng, trốn vào trong doanh. Không rõ đối phương có bao nhiêu nhân mã. Bất quá xem ra, nhân số hẳn là không quá nhiều Có lẽ nơi đây chính là một chỗ tụ tập quân khăn vàng, vừa vặn đem nó tiêu diệt sạch.
Bất quá trời về khuya, kỵ binh thủ hạ đuổi theo đã lâu, cũng đều có vẻ rất mệt mỏi.
Đại doanh đối phương nhìn qua dường như đã có chuẩn bị. Hoàng Phủ Tung sau khi ngẫm nghĩ một phen, quyết định tạm thời khởi trại, để sau hừng đông sẽ phát động công kích. Đem đàn châu chấu này tiêu diệt. Khi đó tiến về Uyển Huyện thì cũng không có trở ngại nữa.Vì vậy, tám ngàn kỵ binh tạm thời dựng trại, ở một bên bờ Ẩm Mã hà tu chỉnh.
Trong doanh địa bờ bên kia. Thỉnh thoảng lại có tiếng trống vang lên. Hẳn là phản tặc đang triệu tập nhân mã, thương nghị đối sách.
Hoàng Phủ Tung cũng không nghỉ ngơi trong lều. Mà đứng ở bờ sông, nhìn doanh địa sáng rực bờ đối diện.
Sau khi phẫn nộ qua đi, hắn bắt đầu ẩn ẩn cảm thấy có chút không đúng. Chủ soái phản tặc chẳng lẽ lại ngu ngốc vậy sao?
Biết rõ đánh không lại ta, lại cứ muốn chịu chết.
Nếu đổi lại là ta, nhất định sẽ thả chủ lực đến, sau đó không ngừng tập kích quấy rối phòng tuyến hậu phương, phá nhanh lương đạo (đường vận lương) của bọn họ.
Toánh Xuyên hôm nay đã thành chỗ vui chơi của phản tặc, quan quân phần lớn đều trốn ở một vài thành thị kiên cố, không dám ló ra.
Cũng xem như sau khi nhân mã triều đình tiến vào Toánh Xuyên, lương đạo đã rất thiếu an toàn. Nếu như không có mệnh lệnh xuất phát của Viên Ngỗi, không có thỉnh cầu của Hà Tiến. Hoàng Phủ Tung tuyệt đối sẽ không chút để ý mà mạo muội xuất kích. Trái lại, hắn sẽ thận trọng, bình định chủ lực phản tặc Toánh Xuyên, rồi mới xuất phát đến Uyển Huyện. Đáng tiếc hiện tại, hắn chỉ có thể mạo hiểm tiến quân.
Không đúng, trong này dường như có vấn đề.
Hoàng Phủ Tung nhíu mày nhìn bờ bên kia doanh địa, lại nhìn Ẩm Mã hà thủy thế rất bình hòa.
Kỳ quái, nước sông Ẩm Mã sao lại ít như vậy?
- Người đâu!
Hoàng Phủ Tung đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, lập tức gọi tướng lãnh thủ hạ,
- Ngươi dẫn người qua doanh trại bờ bên kia xem xét.
Tướng lãnh này run lên một cái," Tướng quân, ý của ngài là đánh lén địch doanh? Có thể bọn họ còn chưa ngủ!"
"Bảo ngươi đi thì ngươi phải đi , không cần nhiều lời như vậy !"
Quân lệnh khó cãi, cho dù có một vạn lần không tình nguyện, cũng chỉ có thể tập hợp nhân mã cho tốt, lén lút qua Ẩm Mã hà, lao thẳng tới doanh trại đối phương. Nước sông chỉ sâu tới đầu gối đùi ngựa như vậy... Trong nội tâm Hoàng Phủ Tung lộp bộp, tựa hồ đã minh bạch.
- Toàn quân tập kết, toàn quân tập kết!
Ý thức mình đã mắc lừa, Hoàng Phủ Tung lớn tiếng hét, đám binh sĩ chạy cả ngày, mở to mắt mơ mơ màng màng, một bên lên ngựa, một bên âm thầm chửi bới Hoàng Phủ Tung. Nhưng Hoàng Phủ Tung lúc này cũng bất chấp lớn tiếng thúc giục.
Cơ hồ đồng thời, tướng lãnh qua sông đang tiếp cận doanh địa ở bờ bên kia, phát hiện đối phương cũng không có phản ứng gì.
Trong lòng kỳ quái, cắn răng một cái, dẫn người vọt tới.
Cửa chính doanh trại khép hờ, cửa ra vào có hai vệ binh đứng canh,. Kỵ binh tiến đánh vào, chém đầu hai vệ binh mới phát hiện, dĩ nhiên là hai người rơm. Tướng lãnh trong lòng ý thức được có chút không ổn liền xông vào doanh địa.