Lai Oanh Nhi tuổi chừng 20, xinh đẹp tuyệt luân.
Là nữ nhi mà thân cao 7 xích, chân dài dáng thon. Tiếng ca của nàng chẳng khác nào tiếng hót hoàng oanh, nhẹ nhàng động nhân, điệu múa của nàng chẳng khác nào Thiên Ma Nữ hạ phàm, mang sự tuyệt mỹ mà đầu độc chúng sinh, khiến người khác si mê.
Nhạc dứt múa dừng, Lai Oanh Nhi phủ phục trên thủy tạ cao đài, thân thể động nhân phô ra từng đường cong khiến những tên đàn ông thô lỗ khó mà kiềm chế nổi.
Tào Tháo không nhịn được trầm trồ khen ngợi, theo đó tiếng ca tụng vang lên khắp nơi.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên Tào Tháo xem Lai Oanh Nhi ca vũ, nhưng hắn lần nào cũng kích động giống lần đầu được chiêm ngưỡng vậy.
Vỗ tay xong, hắn tiện thể quệt đi giọt lệ nơi khóe mắt, mặt giãn ra cười nói:
- Ca vũ tuyệt vời như vậy, chỉ sợ thần tiên trên trời cũng khó mà làm được, nên uống một chén lớn.
Đám người Quách Gia liên tục tán thưởng, cũng nói ca vũ rất tuyệt vời.
Lúc này Đổng Phi mới đi đến, Tào Tháo vội nói:
- Tây Bình vừa rồi đi đâu? Có thấy ca vũ tuyệt luân kia chứ?
- Sao lại không, ta xem đến mê say ấy chứ.
- Vừa rồi ta mới nói với Hương ma, lát nữa Lai đại gia sẽ đến đây kính rượu.
- Như vậy thì hay quá.
Quách Gia vỗ tay cười to, nhưng Đổng Phi lại thấy ngạc nhiên.
Lai Oanh Nhi xưa nay không dùng nhan sắc gặp người, sao hôm nay lại đáp ứng chuyện này? Còn đang do dự thì đã nghe thấy âm thanh hoàn bội ngoài cửa, một nữ tử y phục trang nhã tiến vào, dịu dàng cúi đầu:
- Lai Oanh Nhi ra mắt chư vị đại nhân.
Quả nhiên là Lai Oanh Nhi.
Đổng Phi nghi hoặc nhìn nàng kia, Cao Đường Long không nhịn được khẽ nói:
- Tây Bình có điều không biết, hôm qua Mạnh Đức làm một bài thơ tặng mọi người, chính là lời ca Lai đại gia vừa ca... Tên là Thiện Tai hành, ngươi có thấy lọt tai không?
Thì ra là thế...
Có điều Đổng Phi vừa rồi tâm sự nặng nề, không nghe rõ vừa rồi Lai Oanh Nhi ca cái gì.
Lại nghe Lai Oanh Nhi nói:
- Hôm nay đến đây cảm tạ Tào đại nhân đã tặng thơ. Có điều Lai Oanh Nhi nghề hèn nghiệp mọn, sao được như lời ca của Tào đại nhân? Tuy nhiên Oanh Nhi rất cảm kích, đặc biệt tới kính một ly rượu nhạt.
Mặc dù Đổng Phi không phải là lần đầu tiên cùng Tào Tháo tới Thúy Oanh các, nhưng là lần đầu tiên thấy Lai Oanh Nhi gần như vậy.
Nữ tử này quả là xinh đẹp, mặc dù thân ở nơi phong trần, nhưng không nhiễm chút trần khí nào.
- Xuất ứ nê nhi bất nhiễm, trạc thanh liên nhi bất yêu...
(Sen trong bùn mà không nhiễm bùn, tắm trên nước trong mà chẳng lẳng lơ)
Đổng Phi không nhịn được gật đầu, thấp giọng lẩm bẩm.
Cũng vào lúc này, Lai Oanh Nhi nâng ly rượu đi tới trước mặt Đổng Phi. Khi vừa thấy Đổng Phi, Lai Oanh Nhi không khỏi lộ ra vẻ chán ghét. Nam tử này rất vô lễ, không ngờ lại nhìn thẳng vào nàng, lộ một vẻ mặt mê đắm.
Nhưng khi nhìn kỹ mới phát hiện ánh mắt Đổng Phi vô cùng trong suốt, không có chút sắc dục nào.
- Đại nhân, vừa rồi ngài nói gì vậy?
Đổng Phi cũng chưa nghe ra, Tào Tháo liền thúc y một cái, lúc này y mới bừng tỉnh. Áy náy cười, nâng ly nói:
- Xin lỗi, vừa rồi nghĩ chuyện có chút xuất thần, vì vậy... Mọi người đừng trách, Phi tự phạt một ly.
Nói xong nâng ly phỉ thúy dốc cạn.
Nhưng Lai Oanh Nhi lại không muốn:
- Đại nhân, vừa rồi ngài nói cái gì? Tiểu nữ vẫn chưa nghe rõ, phiền đại nhân nói lại lần nữa có được hay không?
- Ta...
Vừa rồi khi Đổng Phi nói, dù chỉ là lẩm bẩm nhưng người có thể nghe thấy không ít.
Trần Quần nhãn tình sáng lên, cười ha ha nói:
- Xuất ứ nê nhi bất nhiễm, trạc thanh liên nhi bất yêu... Phi công tử, dường như ý vẫn chưa hết, Quần thỉnh giáo vế dưới thế nào?
Đổng Phi cứng họng, hận không thể bạt tai mình một cái.
Đang yên đang lành mở miệng đọc cái gì chứ?
Đây vốn là một bài khoá y từng học qua ở lớp sơ trung. Thậm chí tên bài là gì, ai sáng tác y cũng không nhớ? Vế bên dưới? Chỉ nhớ bài này ca ngợi hoa sen, cũng chính là phẩm đức cao thượng của một người.
Nếu bắt y đọc vế dưới, y thật không nghĩ ra.
Mọi người xung quanh nhìn y, trong ánh mắt của Lai Oanh Nhi cũng mang theo sự chờ đợi.
Đổng Phi cười khổ nói:
- Văn chương bản thiên thành, diệu thủ ngẫu đắc chi... Phi thấy Lai đại gia thanh nhã thoát tục, vì vậy nhất thời ý động, mới đọc ra được câu đó.
- Văn chương bản thiên thành, diệu thủ ngẫu đắc chi?
(Văn chương vốn có sẵn, chỉ ngẫu nhiên mà viết thành)
Mọi người đang ngồi đều là người văn tài xuất chúng, nghe một câu này tất cả đều lộ vẻ trầm tư, một lát sau Quách Gia vỗ tay cười nói:
- Tây Bình quả nhiên bất phàm, lúc trước nghe nói tiểu sư muội gả cho Tây Bình Gia rất không phục, nhưng bây giờ Gia phục rồi...
Thì ra ở đây còn có một người sùng bái Thái Diễm.
Đổng Phi không khỏi cười khổ một tiếng, nhưng lại không nói gì.
Nhưng Lai Oanh Nhi vẫn chưa muốn buông tha, mặc dù biết rõ Đổng Phi nói có lý, nhưng 12 chữ kia đã lay động tâm linh của nàng, vì vậy đối với gia hỏa mặt xấu này, nàng lại sinh ra lòng tri kỷ.
Khẽ cắn môi dưới, Lai Oanh Nhi nói:
- Còn chưa thỉnh giáo vị đại nhân này là...
- A, quên chưa giới thiệu với mọi người, vị này chính là nhân vật danh tiếng nổi như cồn ở thành Lạc Dương hai năm nay...
- Chẳng lẽ là vị vì hồng nhan mà giận dữ giết người, Đổng giáo úy Đổng Tây Bình?
Con mắt Lai Oanh Nhi nhất thời sáng lên, kinh ngạc nhìn Đổng Phi khẽ hỏi.
Tào Tháo chua xót nói:
- Thì ra Tây Bình có danh tiếng lớn như vậy, Thăng Bình chỉ nói người có danh tiếng nhất thành Lạc Dương, thế mà Lai đại gia đã biết lai lịch của Tây Bình.
Mặt Lai Oanh Nhi đỏ lên:
- Tào đại nhân nói đùa rồi, Oanh Nhi ở nơi trăng hoa này cho nên cũng nghe được không ít lời đồn. Chúng ta rất kính Đổng giáo úy, mặc dù nghe đồn Đổng giáo úy thủ đoạn độc ác, có thể vì hồng nhan mà giận dữ giết người, quả là một hảo nam nhi.
Các ca cơ xung quanh cũng gật đầu lia lịa.
Khuôn mặt Đổng Phi đã đỏ như tương, cười khổ một tiếng, thầm nghĩ nếu không nghĩ cách chuyển đề tài, không biết là sẽ bị tai tiếng đến thế nào nữa.
- Dư độc ái liên chi xuất ứ nê nhi bất nhiễm, trạc thanh liên nhi bất yêu, trung thông ngoại trực, bất mạn bất chi. Hương viễn ích thanh, đình đình tịnh thực, khả viễn quan nhi bất khả tiết ngoạn yên... (*)
Đổng Phi nghĩ muốn vỡ đầu, cuối cùng cũng nhớ ra những câu quen thuộc năm đó, khiến cho mọi người câm lặng.
- Khả viễn quan nhi bất khả tiết ngoạn yên?
(Chỉ được ngắm từ xa mà chẳng thể bỡn đùa)
Sau khi Tào Tháo lẩm bẩm đọc lại xong, không nhịn được đứng lên thi lễ thật sâu:
- Tây Bình, hôm nay Tháo mới biết không những tài học của ngươi hơn ta, mà phẩm đức cũng hơn xa ta. Tháo ngưỡng mộ Lai đại gia là xuất phát từ chân tâm, nhưng cũng không khỏi vẩn nhiễm một vài tạp niệm, thật sự xấu hổ.
Đổng Phi mặt đỏ đến tận cổ, liên tục khiêm nhường.
Mà ánh mắt của Lai Oanh Nhi lại sáng bừng...
(*) Một phần trong bài Ái liên thuyết (Yêu hoa sen) của Chu Đôn Di
Thủy lục thảo mộc chi hoa, khả ái giả thậm phồn. Tấn Đào Uyên Minh độc ái cúc, tự Lý Đường lai, thế nhân thậm ái mẫu đan.
Dư độc ái liên chi xuất ứ nê nhi bất nhiễm, trạc thanh liên nhi bất yêu, trung thông ngoại trực, bất man bất chi, hương viễn ích thanh, đình đình tịnh trực. Khả viễn quan nhi bất khả tiết ngoạn yên.
Dư vị cúc, hoa chi ẩn dật giả dã; mẫu đan, hoa chi phú quý giả dã; liên, hoa chi quân tử giả dã. Y! Cúc chi ái, Đào hậu tiên hữu văn. Liên chi ái, đồng dư giả hà nhân? Mẫu đan chi ái, nghi hồ chúng hĩ!
Dịch nghĩa:
Hoa các loài cây cỏ trên cạn dưới nước, đáng ưa thích thì thật nhiều. Đào Uyên Minh thời Tấn chỉ yêu riêng hoa cúc, từ (họ Lý lập triều) Đường đến nay, người đời đua chuộng mẫu đơn.
Riêng ta lại chỉ thích sen, mọc từ bùn lầy mà không nhiễm, tắm trên nước trong mà chẳng lẳng lơ, trong rỗng ngoài thẳng, chẳng rậm cành chen lá rườm rà, hương càng xa càng khiết, uy nghi ngay thẳng, chỉ ngắm được từ xa mà chẳng thể bỡn đùa.
Ta cho, cúc là hoa ẩn dật, mẫu đơn là hoa phú quý, sen là hoa quân tử. Ôi, yêu cúc, sau ông Đào chẳng nghe thấy ai nữa, mẫu đơn khắp chúng đều yêu, còn như yêu sen, biết còn có ai cùng ta nữa chăng?