- Thúc Mậu có đại tài, từ lâu ta đã nghe nói. . . Chỉ là hắn tính tình
nho nhã, mặc dù cương trực, thủ đoạn lại quá ôn hòa. Tam Hàn là nơi man
hoang, tộc nhân đa phần là hạng người gian ngoan bất hóa. Ta cần một
người có thể thống trị địa phương, đồng thời còn phải có thủ đoạn thiết
huyết mới có thể yên tâm.
Ngụ ý là nói: Thái thú Tam Hàn này không chỉ có thể thống trị địa phương, còn có thể sát nhân.
Lương Tập lên tiếng:
- Điện hạ, nếu như nói thống trị địa phương, vả lại có thủ đoạn thiết
huyết, nhìn chung quan lại các nơi Quan Trung chỉ có hai người có thể
đạt được. Một là thứ sử Lương Châu Tang Bá, có dũng có mưu. Nhưng hắn
trấn thủ Lương Châu, đồng thời lại kiêm cả Mạc Bắc, không thể tuỳ tiện
ly khai. . .Người còn lại chính là thái thú quận Vọng Bắc Phí Ốc, chỉ là hắn vừa mới quản lý quận Vọng Bắc thỏa đáng, nhưng đến Tam Hàn, sợ là
lòng có oán hận.
Lương Tập nói không phải là không có đạo lý.
Phí Ốc đích thật là rất thích hợp. Nhưng luận tư lịch, nói lên công lao,
Phí Ốc đủ để liệt vào tam công. Hiện giờ vẫn là một thái thú, hơn nữa
lại phải đến Tam Hàn. . . Nói trắng ra, trong mắt rất nhiều người, đến
Tam Hàn đảm nhiệm thái thú thật ra có tính chất không khác gì sung quân.
Trần Cung gật đầu:
- Người còn lại trong hai người mà thần hạ vừa nói chính là Tái Thành.
Đổng Phi lần thứ hai lắc đầu:
- Tái Thành theo ta nhiều năm, lao khổ công cao, không nên đến nơi cằn
cỗi đó. Ta đang nghĩ triệu hắn về Trường An, tuyệt đối không thể lại đi
Tam Hàn. Chức thái thú quận Vọng Bắc Tái Thành cũng có đề cử, có thể
lệnh nguyên thượng thư Bùi Tiềm đảm nhiệm. . . Thái thú Tam Hàn này ta
cũng có một nhân tuyển. Mã Lương, lập tức nghĩ văn thư đưa đến Hữu Bắc
Bình, mệnh Hạ Tề đảm nhiệm thái thú Tam Hàn, cũng tại nơi đó xây dựng
hành dinh Tân La.
- Tam Hàn không thuộc quản hạt của U Châu, nhét vào đưa vào trị hạ của Thừa Minh điện.
- Nguyên Khất Hoạt quân chia làm ba danh sách, Hách Chiêu làm đô đốc
trung quân, Trương Liêu làm đô đốc hữu quân, Điền Dự làm đô đốc tả quân. Tam quân. . . đều đưa vào Cự Ma Sĩ, do ta trực tiếp quản hạt. Mặt khác, mệnh hải quân Liêu Đông của Lăng Thao gia tăng chế tạo ngũ nha chiến
thuyền, tùy thời chuẩn bị xuất binh tác chiến.
Một loạt mệnh lệnh này làm cho đám người Trần Cung không khỏi ngạc nhiên.
Thủ tiêu phiên hiệu của Khất Hoạt quân, cũng là trong tình lý. Dù sao, hiện giờ tổng nhân số của Khất Hoạt quân đã đạt được 50 vạn người, thực lực
quá mức kinh khủng. Thủ tiêu Khất Hoạt quân, ba quân tổ khác. . . Chí ít sẽ lấy đi 20 vạn binh mã. Mà 20 vạn người này với quận Vọng Bắc là một
bổ sung cực kỳ có lợi. Quận Vọng Bắc đất rộng người thưa, tăng thêm 20
vạn nhân khẩu, có thể giảm bớt tình huống này.
Nhưng trực tiếp đưa quận Tam Hàn vào trị hạ của Thừa Minh điện lại là tiền lệ chưa bao giờ từng có.
Không thiết lập châu, mà trực tiếp quản hạt. . .Điều này là sao? Tuy nhiên
nếu Hạ Tề quản lý Tam Hàn, lấy thủ đoạn của hắn cũng không có vấn đề.
Đám người Trần Cung đầu tiên là nghi hoặc, nhưng rất nhanh liền đồng ý.
Ngoài Thừa Minh điện, ánh mặt trời chiều đã ngả bóng.
Đổng Phi duỗi duỗi người, cười nói với mọi người:
- Chư công, hôm nay hai dã tiểu tử của ta về nhà, không bằng theo ta cùng hồi phủ dùng bữa?
Dã tiểu tử mà Đổng Phi nói là Đổng Sóc và Đổng Hựu.
Chiến sự Tam Hàn kết thúc, nhiệm vụ của thanh niên cận vệ quân coi như là
hoàn thành. Con cái các tướng lĩnh sẽ theo Khất Hoạt quân trùng tổ mà
đưa vào trong danh sách tam quân. Tuy nhiên có một số người lại không có biện pháp an bài. . . Tỷ như hai đứa con trai của Đổng Phi, tỷ như hai
đứa con trai của Điển Vi. . . Cho nên sau khi đại chiến chấm dứt, Đổng
Sóc Đổng Hựu, Điển Tồn Điển Kiến, bốn tiểu lão hổ đều quay lại Trường
An.
Bốn tiểu lão hổ này tại Tam Hàn đã sáng lập tên tuổi rất lớn.
Bốn người đều dùng chùy, được Đổng Phi đùa gọi là Tứ Mãnh Bát Đại Chùy, mà
trong thanh niên cận vệ quân lại xưng bốn người này là tứ mãnh hổ.
Kim hổ Điển Tồn, một đôi Bát Lăng Tử Kim chùy, nặng 180 cân.
Ngân hổ Điển Kiến, một đôi Mai Hoa Lượng Ngân chùy, nặng 180 cân.
Đồng hổ Đổng Sóc, một đôi Thanh đồng chùy, nặng hơn 240 cân; Thiết hổ Đổng Hựu, một đôi Áp Du Tấn Thiết chùy, nặng 280 cân.
Hiện giờ Tứ Mãnh Bát Đại Chùy quay lại Trường An, Đổng Phi Điển Vi tự nhiên phải bày tiệc.
Ngay khi mọi người chuẩn bị rời đi thì thấy Đổng Ký cưỡi một con khoái mã chạy tới cửa Thừa Minh Điện, lớn tiếng nói:
- Phụ vương, Nhữ Nam có văn kiện khẩn cấp, có chuyện quan trọng bẩm báo.
Đám người Đổng Phi không khỏi ngẩn ra, nghi hoặc nhìn nhau.
Nhữ Nam, lại xảy ra chuyện gì?
Đổng Ký vội vội vàng vàng chạy vào trong Thừa Minh Điện, trình lên một phần công văn:
- Phụ vương, công văn khẩn của Nhữ Nam, Ôn Hầu tại Nhữ Nam đã trảm Trương Bạch Kỵ.
****
Lữ Bố không phải đang ở Nam Dương sao?
Sao đột nhiên chạy tới Nhữ Nam rồi, còn giết chết Trương Bạch Kỵ, đây không phải giúp đỡ Tào Tháo đối nghịch với Lưu Bị sao? Lữ Bố muốn làm gì?
Không phải Đổng Phi nghĩ không rõ, ngay cả người được lợi là Tào Tháo cũng nghĩ không rõ.
Tuy nhiên mặc kệ Lữ Bố là có mục đích gì, đối với Tuân Úc đang trấn thủ tại Hứa Xương thì đây tuyệt đối là một tin tức tốt.
- Tin tức tốt sao?
Giả Hủ uể oải ngồi trên tháp, cười ha ha nhìn Đổng Phi đến thỉnh giáo hắn, lắc đầu nói:
- Ta thấy không hẳn vậy đâu.
Đổng Phi nói:
- Quân sư chỉ giáo cho? Lữ Bố tại Nhữ Nam xuất kích, tập kích đường vận
lương của Lưu Bị. Nếu như không tiêu diệt Lữ Bố, Quan Vũ nhất định không dám tiến vào Toánh Xuyên. Công Đài nói, nếu như lúc này Tào Nhân có thể phối hợp hành động của Lữ Bố, không chỉ có thể thu được thời gian tạm
nghỉ, nói không chừng còn có thể làm ra phản kích, thậm chí đoạt lại Nhữ Nam. . .À, nhưng như vậy đối với chúng ta cũng không phải một tin tức
tốt.
Giả Hủ cười càng thêm quỷ dị!
- Công Đài nói thế mặc
dù hay, nhưng lại quên một việc. Thiên tuế đừng lo, không đến một tháng, Quan Vũ nhất định sẽ vào Hứa Xương.
Đổng Phi vội hỏi:
- Xin quân sư giải thích nghi hoặc.
- Tào Tháo là kẻ kiêu hùng. . .Với tính đa nghi của mình, hắn sẽ không dễ dàng tin người khác. Đừng quên, năm đó Nam Vinh Úc chỉ để lộ một số thứ tự, Tào Tháo đã ném hắn vào ngục. Lại còn thêm hắn trải qua loạn Duyễn
Châu Biên Nhượng, họa Phục Hoàn, cũng trở nên càng đa nghi hơn. Ngay cả
người bên cạnh cũng không thể tin, sao hắn có thể tin một kẻ tráo trở
như Lữ Bố?
Đổng Phi nhịn không được gật đầu, biểu thị tán thành thuyết pháp của Giả Hủ.
Giả Hủ nói tiếp:
- Về phần Tào Nhân, đích thật là một tướng tài. Nhưng cũng chỉ là tướng
tài, mà không phải là soái tài. Người này tại mưu kế nhỏ cũng không kém, nhưng ở trên đại cục lại khiếm khuyết rất nhiều. Quan trọng nhất là,
Tào Tử Hiếu là người thiếu độ lượng. . .Người này thuộc về hạng người có thù tất báo. Lúc trước tại Chinh Khương hắn có thể thấy Lưu Diệp thất
bại mà không viện thủ, đủ để làm chứng!
- Nếu như người đốc
chiến Nhữ Nam đổi lại là người khác, tỷ như Hạ Hầu Uyên? Có lẽ sẽ xuất
hiện một loại cục diện khác, nhưng Tào Nhân. . . Không phải là đối thủ
của Quan Vũ.
Đổng Phi không khỏi trầm ngâm, một lát sau nói:
- Như vậy, Lữ Bố há chẳng phải. . .
- Có lẽ có nguy hiểm, nhưng lấy cái dũng của Ôn Hầu, nếu như muốn sống
thì tuyệt đối không có vấn đề. Nếu như chủ công muốn giải cứu Lữ Bố thật ra cũng không khó. Chỉ cần Cẩm Phàm doanh xuất động, đủ để cứu Ôn Hầu
thoát hiểm. Tuy nhiên lấy tính tình của Lữ Bố, sợ là chưa hẳn sẽ tiếp
thu hảo ý của chủ công.
Đổng Phi lâm vào trầm tư.
Cứu, hay là không cứu?
Không quản ân oán giữa y và Lữ Bố, nhưng Lữ Bố thủy chung đều là một trong số ít những nhân vật hiện nay y có thể coi trọng. Để mặc hắn tự sinh tự
diệt, Đổng Phi có phần không đành lòng. Nhưng giải cứu Lữ Bố rồi có thể
làm gì? Lẽ nào con ác hổ đó thực sự thần phục sao?
Nhưng nếu như không giải cứu, chỉ sợ Đổng Ký sẽ không vui...
Thôi được, chỉ là một Lữ Bố thì có gì mà sợ hãi? Ta không tin Lữ Phụng Tiên hắn đến Trường An rồi còn có thể giở trò gì.
Nghĩ tới đây Đổng Phi đã hạ quyết tâm.
Giả Hủ cũng không lên tiếng nữa, chỉ nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ, sắc mặt hắn trầm tĩnh, nhìn không ra đang suy nghĩ việc gì.
******
Chính như Giả Hủ suy đoán, sau khi Lữ Bố xâm nhập Nhữ Nam đã luân phiên xuất kích.
Chỉ trong hơn mười ngày ngắn ngủi đã cướp lương thảo của quân Lưu Bị mấy
lần, càng khua binh tập kích thành thôn thị trấn, khiến Nhữ Nam lâm vào
cảnh quang cảnh. Quan Vũ truân quân Nhữ Dương cũng bị hành động liên
tiếp của Lữ Bố quấy nhiễu, càng không dám xuất binh nhập Toánh Xuyên.
Cũng khó trách hắn như vậy, Lữ Bố là một con mãnh hổ.
Trong hậu viện nhà mình tồn tại một con ác hổ như thế, Quan Vũ quả thật không thể yên tâm. Dưới tình huống như vậy, Tào Nhân đã đạt được cơ hội tạm
nghỉ, tại Lâm Toánh xây dựng một đạo phòng tuyến kiên cố. Nhưng Tào Nhân lại không có bất luận ủng hộ gì đối với hành động của Lữ Bố.
Tuân Úc Hạ Hầu Uyên nhiều lần nhắc nhở Tào Nhân nghĩ cách xuất binh phối hợp với Lữ Bố, thừa dịp Quan Vũ tại Nhữ Nam đặt chân chưa ổn, nhất cử đoạt
lại Nhữ Nam.
Nhưng thư đến được Lâm Toánh lại giống như đá chìm đáy biển, không có bất luận động tĩnh gì.
Rơi vào đường cùng, Tuân Úc chỉ có thể phái người truyền tin cho Tào Tháo
đang kịch chiến với Viên Thiệu tại Bộc Dương, mời Tào Tháo đốc thúc Tào
Nhân xuất binh phối hợp Lữ Bố.
Sau khi Tào Tháo nhận được thư lại phái người đến Lâm Toánh hỏi ý kiến của Tào Nhân.
Câu trả lời của Tào Nhân là: Lữ Bố là kẻ tráo trở không thể dễ tin. Nghĩ
trước đây hắn phản Đinh Nguyên, sau khi Đổng Trác chết không những không đầu quân cho Đổng Phi, trái lại đầu nhập vào Lưu Ngu, còn tại U Châu tự lập làm vương. Đổng Phi vì giải cứu con hắn mà lâm vào hiểm địa. Lữ Bố
không những không cảm kích, trái lại tấn công Đổng Phi, khiến Đổng Phi
suýt chết.
Thừa tướng ngài tại thời điểm Lữ Bố khó khăn nhất đã thu lưu hắn.
Nhưng Lữ Bố hắn không những không cảm kích ngài, ngược lại tại thời khắc then chốt còn phản ra Nhữ Nam, khiến thừa tướng ngài rơi vào nguy hiểm.
Hôm nay, hành động của hắn tại Nhữ Nam nói không chừng lại có âm mưu gì.
Nếu vì phối hợp với hành động của hắn mà hành động thiếu suy nghĩ, không chỉ không lấy lại được Nhữ Nam, thậm chí sẽ buông lơi phòng tuyến Lâm
Toánh vừa mới dựng lên. Nếu như vậy, Hứa Xương mới thực sự có nguy hiểm!
Mà Quan Vũ chẳng qua là một kẻ vô danh, tuy vũ dũng nhưng không phải đại
địch. Trước đây Nhữ Nam thất bại không phải là chúng ta đánh không lại
hắn, mà là kết quả của một số người vì bảo tồn thế lực có ý nghĩ khác mà tạo thành. Hiện tại Tào Nhân ta nắm trong tay phòng tuyến Lâm Toánh,
tuyệt đối sẽ không có chuyện gì.
Mặc dù Từ Châu phồn hoa, nhưng
thực lực cũng không hùng hậu. Lại còn thêm có Giang Đông uy hiếp, Lưu Bị cũng là đầu đuôi khó vẫy. Chỉ cần chống đỡ qua mấy tháng, Từ Châu tự
nhiên vô lực tái bắc tiến. Đến lúc đó, thừa tướng có thể phái người du
thuyết Giang Đông Tôn Sách, hai bên giáp công, Lưu Bị tất vong.
Những ngôn luận của Tào Nhân cũng chưa hẳn không phải suy nghĩ trong lòng Tào Tháo.
Hơn nữa, hắn đem trách nhiệm thất bại Nhữ Nam giao cho Lưu Diệp, làm cho
Tào Tháo đành phải nghiêm túc suy nghĩ trong đó thực sự tồn tại huyền cơ hay không.
Lưu Diệp, mặc dù sau khi đầu quân cho Tào Tháo biểu
hiện ra vô cùng xuất sắc, hơn nữa một lòng mưu đồ cho Tào Tháo. Nhưng
tóm lại hắn là tông thân Hán thất, nói không chừng mục đích hắn đầu nhập vào Tào Tháo là vì phụ tá Hán thất, mà không phải thật tình tiến hành
mưu đồ cho Tào Tháo.
Ở trong diễn nghĩa, ấn tượng sâu sắc nhất mà Lưu Diệp tạo được là ở trận chiến Quan Độ, dâng ra phích lịch xa cho Tào Tháo.
Nhưng hiện tại, phích lịch xa từ lâu đã bởi vì sự xuất hiện của Đổng Phi mà
phổ cập ở trong chư hầu. Trên chính sự Lưu Diệp dành cho Tào Tháo rất
nhiều trợ giúp. Nhưng lại kém xa sự sủng tín mà Tào Tháo dành cho trong
diễn nghĩa. Thậm chí, hắn so ra còn kém Trịnh Hồn và Tảo Chi truân điền
tại Thanh Châu. Chính bởi vì nguyên nhân này mà trong Mạc phủ của Tào
Tháo Lưu Diệp luôn có vẻ rất xấu hổ.
Sau khi Tào Tháo nhận được
hồi âm của Tào Nhân hắn quyết định thật nhanh. Mệnh Tào Nhân đốc chiến
Lâm Toánh, Tuân Úc và Hạ Hầu Uyên phải phối hợp với hành động của Tào
Nhân. Đồng thời áp giải Lưu Diệp về Hứa Xương, tạm thời giam lỏng lại.
Đợi sau khi chiến sự lắng lại Tào Tháo sẽ về Hứa Xương xử trí.
Sau khi Tuân Úc và Hạ Hầu Uyên nhận được phong thư này hai mặt nhìn nhau, không biết nên làm thế nào cho phải. . .
Đã không có Tào Nhân thọt tay vào, Quan Vũ cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Sau khi thương nghị với Thư Hộc, hắn mệnh Thư Hộc thủ tuyến đường Chinh
Khương Tây Bình, tự mình lĩnh quân tiêu diệt Lữ Bố. Đồng thời Quan Vũ
thỉnh cầu Lưu Bị điều Văn Sửu và Cao Sủng đến đây tương trợ, phối hợp
hành động.
Lữ Bố cũng là hổ lang chi tướng!
Mặc dù Quan Vũ cao ngạo, nhưng không có lòng tin một mình đối mặt Lữ Bố có thể tất
thắng. Nghĩ năm đó, ba người Quan Vũ Văn Sửu Lưu Bị hợp lực vây công,
nhưng vẫn không giết được Lữ Bố. Hôm nay võ nghệ của Quan Vũ đã đại
thành, Xuân Thu đao pháp càng lô hỏa thuần thanh, nhưng chưa hẳn có thể
giết được Lữ Bố. Trải qua vô số lần thất bại, tính tình của Quan Vũ cũng không còn cao ngạo như năm đó, đã trở nên cẩn thận hơn nhiều.
******
- Ta chuẩn bị đi Trường An!
Trong ánh tà dương Lữ Bố vẻ mặt tiếu ý:
- Đổng Tây Bình đã sai người đợi chúng ta tại Bỉ Dương đến hội hợp, sau
đó từ thủy lộ Bỉ Thủy (nay là cảnh nội Nam Dương Hà Nam) nhập Hán Thủy,
đến Vân Mộng trạch, sau đó lại từ kinh nam nhập Tây Xuyên, đi vòng qua
Hán Trung đến Trường An Tam Phụ.
Tào Tính nghe vậy không khỏi ngạc nhiên.
Từ năm ngoái sau khi đánh vào Nam Dương, Lữ Bố khôi phục lại khí khái tung hoành ngang dọc năm đó. Mặc dù không rõ vì sao lại Lữ Bố đột nhiên công tiến Nhữ Nam, hiệp trợ Tào Tháo, kiềm chân đại quân của Quan Vũ, nhưng
có một điểm Tào Tính lại rõ ràng, Lữ Bố vẫn chưa nản lòng thoái chí.