Quang Hoà tam niên, tháng mười hai, tuyết rơi cực kỳ lớn.
Tuổi có chút lớn, Trử Yến đốt ngọn đèn dầu tùng, làm cho trong phòng có thêm chút ánh sáng. Tuy rằng đã phân phát than củi nhưng Trử yến không muốn sử dụng, hắn rất tin tưởng, hoàn cảnh càng khổ cực, cuộc sống gian khổ phải luôn giữ như thế, nếu quá an nhàn thìn sẽ làm người ta không có ý chí tiến thủ, mà hắn là một người có ý chí tiến thủ mãnh liệt. Hoặc có thể nói là dã tâm? Trữ yến cũng không thể nói rõ, nhưng hắn vẫn giữ nguyên thói quen cuộc sống mộc mạc.
Lại nói tiếp, hắn sinh ra trong một gia đình có gia cảnh tương đối tốt, phụ thân hắn là một thân hào ở nông thôn, nhưng ở Thường Sơn ba năm đại hạn, triều đình phái quan viên đến chẳng những không quan tâm đến dân chúng hơn nữa lại còn cướp doạt của dân chúng, phụ thân hắn vì chống lại cho nên bị quan phủ lôi ra nha môn đánh cho tới chết. Từ đó về sau, Trử Yến yến nhà tan cửa nát, lưu lạc trong chốn giang hồ. Cũng may hắn từ nhỏ học qua binh thư, hơn nữa cũng có bản lĩnh về thương pháp, hơn nữa cuộc sống lưu lạc giang hồ ba năm cũng đã vơi bớt đi, gã quan viên năm đó hại gia đình hắn đã bị giết chết, là một phạm nhân bị triều đình truy nã ba năm, cho nên ba năm trước đây Trữ Yến đầu phục Trương Giác, hơn nữa dựa vào bản lĩnh của mình, cho nên rất được Trương Giác ưu ái.
Phụ thân hắn năm kia chết cũng rơi vào mùa đại tuyết. Trữ Yến cầm một thanh Hổ đầu kim thương sải bước ra khỏi phòng. Đứng ở trong sân, tâm tình của hắn phá lệ tối tăm, hắn vũ lộng trường thương, đầu thương xuất hiện từng đạo hàn quang, đầu thương run lên liền xuất hiện bảy tám đoá hoa thương, đại thương giống như giao long rời bến, cao thấp tung bay, Trữ Yến giống như nhìn thấy gã quan viên hại chết cha mình trước mặt, trong lồng ngực của hắn nổi giận, liên thanh hét lớn, thương mang tiếng gió, mang theo một trời mưa tuyết.
“ Tốt, Thương pháp rất tốt!”
Đang lúc Trữ Yến đang hứng khởi thì bên cạnh đột nhiên có người cao giọng trầm trồ khen ngợi, hơn nữa lại vỗ tay cười to. Đại thương ra một chiêu đại mãng xoay người, Trử Yến lùi bước thủ thế, quay đầu nhìn lại thì thấy một trung niên nam tử khoanh tay đứng đó nhìn hắn mỉm cười cười.
“ Nghĩa phụ, ngài trở lại lúc nào?”
Trữ Yến chứng kiến người nọ thì phi thường cao hứng, trung niên nhân này chính là Đại soái phương bắc của Thái bình đạo, Trương Ngưu Giác xuất thân hàn môn, lại luyện được một thân võ nghệ, binh pháp lại xuất chúng, rất được Trương Giác tín nhiệm, ngoài trừ ba huynh đẹ Trương Giác trong thái bình đạo thì hắn là một trong hai người có thể tự lập một nhánh quân, cùng nổi danh với Trương Mạn Thành ở Nhữ nam.
Lúc trước Trử Yến đầu nhập vào Thái bình đạo, Trương Ngưu Giác sau khi chứng kiến liền thu hắn làm nghĩa tử, cực kỳ tín nhiệm. Mà Trữ Yến cũng không thua kém, chứng minh được Trương Ngưu Giác rất có ánh mắt. Hiện giờ hắn là thông lĩnh thân quân của Trương Ngưu Giác, ngay cả ba huynh đệ Trương Giác cũng đã nghe nói đến tên hắn. Trử Yến rất cảm kích Trương Ngưu Giác, không có ân tình của Trương Ngưu Giác thì cũng sẽ không hắn Trử Yến hôm nay. Cho nên khi chứng kiến Trương Ngưu Giác thì hắn vạn phần cao hứng, tâm trạng cũng đã bị xua tan đi không ít. Hắn cầm lấy thương đi về phía Trương Ngưu Giác vái chào.
Trương Ngưu Giác đỡ Trử Yến nói: “ Chiêu thức khoá hầu thương của Phi Yến càng ngày càng tinh vi, vi phụ thật sự vui vẻ.”
“ Còn không phải nghĩa phụ dạy có cách sao!”
Trương Ngưu Giác cười ha ha, xua tay bảo người hầu cần lui ra, cầm tay Trử Yến lôi vào phòng, mày đột nhiên vừa nhíu, sau đó có chút không vui nói: “ Bọn người hầu sao lại như vậy? Vì cái gì không đốt than ở trong phòng?”
Trử Yến vội vàng nói: “ Nghĩa phụ, đây là chủ ý của Yến. Yến nhớ rõ khi còn bé thì nghe phụ thân đọc sách, trong đó có một đoạn nội dung như thế này : Thiên tương hàng đại nhâm vu tư nhân, tất tiên khổ kì tâm chí, lao kì cân cốt, ngạ kì thể phu(1). Con cảm thấy lời này không sai, nếu người muốn thành đại sự thì phải bảo trì sự tỉnh táo, ham hưởng thụ thì sẽ mất đi ý chí chiến đấu.”
Trương Ngưu Giác liên tục gật đầu, “ Con ta nói không sai.”
“ Bọn họ có tặng than lửa, nhưng bởi vì con không muốn sử dụng, bất quá nghĩa phụ đã đến đây thì con lập tức sai người đưa tới.”
Chỉ trong chốc lát thì có người hầu đã đưa chậu than tới phòng của Trử Yến, nhưng không khí trong phòng có chút khẩn trương.
Trử yến hỏi: “ Phụ thân, đại hiền lương sư đêm qua tìm ngài, đến tột cùng có chuyện gì xảy ra?”
Thần sắc Trương Ngưu Giác tối sầm lại, thở dài nói: “ Chuyện tình bị người tập kích, ngươi đã nghe nói chưa?”
Trử Yến gật đầu, “ Nghe người ta nói qua một chút.”
“ Vậy ngươi có cách nhìn như thế nào?”
“ Cách nhìn?”
“ Hôm nay phụ tử chúng ta nói chuyện phiếm, ngươi có chuyện cứ việc nói, không cần có cái gì băn khoăn, trời biết, đất biết, chỉ mình ta và ngươi biết.”
Trử Yến suy nghĩ một lát, “ Nguyên nhân xảy ra sự tình con cũng không quá rõ ràng, con có mơ hồ nghe người ta nhắc tới, hình như là Lý Đại Mục chiếm đoạt tài vật của người khác, hơn nữa còn giết một nhà người ta, kết quả là bạn tốt của đối phương đứng ra báo thù, liền giết chết cháu Lý Đại Mục….Theo con nghĩ thì việc này từ đầu là do chúng ta không đúng, không nói đến chuyện cướp đặt tài vật, nhưng lại khơi nên sự phẫn nộ của dân chúng, hơn nữa lại dễ dàng bại lộ mọi chi tiết của chúng ta, Vấn đề trọng yếu nhất chính là Lý Đại Mục không nên vì thù riêng mà triệu tập binh lính từ các châu huyện, con lo lắng cứ như vậy thì chúng ta sẽ bại lộ hoàn toàn thực lực, sau đó sẽ khiến cho triều đình chú ý.”
“ Như thế không sao.” Trương Ngưu Giác suy nghĩ nói, “ Có Phong Tư cùng với Từ Phụng ở giữa điều giải thì chắc chắn triều đình không có động tĩnh quá lớn, đảng hoạn quan cầm chỗ tốt của chúng ta nhiều như vậy, nếu có chút sự ấy mà làm không được thì cần gì phải nuôi bọn chúng?”
Trử Yến gật đầu, “ Đây chính là việc thứ nhất.”
“ Vậy thứ hai đâu?”
“ Từ khi đạo tràng của Lộ Quốc bị tập kích thì con vẫn chú ý đến việc này, con cảm thấy được trong đó có huyền cơ….Những người đó tựa hồ là cố ý làm như vậy, muốn làm cho chúng ta chú ý đến bọn họ, nhưng vì cái gì mà cần làm chúng ta lưu ý? Con cảm thấy được phương diện này không chỉ đơn giản là báo thù mà là cố ý hấp dẫn sự chú ý của chúng ta, nhưng con không nghĩ ra đối phương đang che dấu điều gì?”
Trương Ngưu Giác tán thưởng gật đầu, “ Con ta quả nhiên là trí tuệ, không uổng công vi phụ trước mặt đại hiền lương sư đề cử một phen.”
“ Đề cử? Đề cử cái gì?” Trử Yến nghi hoặc hỏi.
Trương Ngưu Giác cũng không vội trả lời, chỉ trầm ngâm một lát, sau đó nói: “ Chuyện này đợi lát nữa sẽ nói cho con, vi phụ hỏi con, còn có thứ ba hay không?”
“ Về vấn đề thứ ba, con xem hành động của đối phương thì chắc chắn là những người đó đã được trải qua huấn luyện, thực sự không phải giống như Lý Đại Mục đã nói, đám người đó chỉ là người sơn dã, càng không phải là một đám giặc cỏ…. Con lo lắng Trương Trượng Bát là hạng người lỗ mãng, chỉ sợ không phải đối thủ của đối phương, con cẩn thận đọc qua báo cáo thì phát hiện đối phương chẳng những dũng mãnh, hơn nữa lại có mưu trí, chỉ sợ….”
Lời của Trử Yến còn chưa nói hết thì đã nghe Trương Ngưu Giác thở dài một hơi.
“ Con ta quan sát quả nhiên là cẩn thận, tình huống như vậy mà ta cũng không lưu ý, còn nghĩ rằng chỉ là một chi giặc cỏ làm loạn, nhưng không nghĩ tới…”
“ Nghĩa phụ, rốt cục đã có chuyện gì xảy ra?” Trử Yến có loại dự cảm không tốt, hướng về Trương Ngưu Giác hỏi.
“ Đại hiền lưong sư goi ta dến là nói cho ta hai chuyện. Thứ nhất là tháng trước ở Đông Quận, bản danh sách đã bị người ta đánh cắp.”
“ Đó là cái gì?”
“ Một phần danh sách…Có người trộm đi một phần danh sách, phía trên còn ghi những người đã nguyện trung thành với chúng ta, tất cả đều là quan viên triều đình cùng với thế tộc.”
Trử Yến nghe được hoảng sợ hỏi, “ Việc này là thật sao?”
“ Còn chuyện thứ hai. Ba ngày trước Trương Trượng Bát cùng với Đào Bình Hán dẫn ba nghìn hoàng cân lực sĩ truy kích đối phương, nhưng lại không cẩn thận lại bị phục kích ở Quảng Lăng. Những người đó quả thật cũng ác độc, một thanh lửa đã hoả thiêu ba nghìn hoàng cân lực sĩ, Trương Trượng Bát cùng với Đào Bình Hán chết trận, hiện giờ tin tức còn chưa lan truyền, nhưng các tín đồ ở Từ Châu thì quả thật nhân tâm đã lung lay.”
Khuôn mặt Trử Yến trắng bệch, “ Nghĩa phụ, việc này chắc chắn không phải giặc cỏ gây nên, chỉ sợ là triều đình đang muốn theo dõi chúng ta, việc cấp bách bây giờ chính là tìm kiếm nơi hạ lạc của bản danh sách, nếu danh sách đi vào Lạc Dương thì chỉ sợ các thế lực bao nhiêu năm qua chúng ta vất vả kinh doanh chỉ sợ sẽ tan thành mây khói….” Nói được một nửa, Trử Yến đột nhiên không nói. Hắn giống như hiểu được cái gì, đứng dậy muốn nói chuyện thì đã bị Trương Ngưu Giác ngăn lại.
“ Phi Yến, chuyện về danh sách thì để cho Đại hiền lương sư đích thân xử lý, chỗ danh sách rơi xuống còn chưa xác định, chỉ biết tên gã đã trộm đi danh sách, mà người đó hiện giờ đang theo cùng với đám người đó chạy trốn. Sau khi hoả thiêu Quảng Lăng thì tung tích của những người đó đột nhiên không rõ, Chúng ta sắp khởi sự, các nơi binh mã cùng với lương thảo đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng các tín đồ hiện tại đã có sự dao động, nếu không lập tức có thể giết đám người đó thì danh vọng của đại hiền lương sự quả thật bị đả kích rất lớn.”
Trử Yến rất muốn nói: Gã kia có thể đã được đưa tới lạc Dương, nhưng hắn vẫn nhịn được, bởi vì hắn biết, thái bình đạo có được thanh thế như hôm nay thì đó cũng chính là nhờ vào danh vọng của Trương Giác.
Trương Ngưu Giác nói: “ Vi phụ đã sai người đi trông giữ những yếu đạo*( những con đường quan trọng) của Nghiêm, Thanh, Duyện tam châu, về chuyện danh sách ngươi ko cần lo lắng, chỉ cần danh sách xuất hiện thì Phong Tư cùng với Từ Phụng hai người tự nhiên sẽ có kế sách đối phó. Thúc phụ của ngươi là Trương Mạn Thành hiện tại đang toàn lực xử lý quân vụ phía nam, mà vùng Nam Dương của Nhữ nam có mấy chuyện rườm rà, một thời gian ngắn chỉ sợ hắn không thể xuất thủ, cho nên vi phụ đã hướng đại hiền lương sư tiến cử ngươi phụ trách.”
Trử Yến thầm nghĩ cảm thấy bản danh sách tựa hồ cũng là chuyện có thể giải quyết, nhưng trong lòng còn có chút lo lắng, hắn vẫn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
“ Phi Yến?”
Trử Yến đột nhiên bừng tỉnh, đứng dậy chắp tay nói: “ Phụ thân, việc con làm cũng không có gì khó, nhưng con chỉ muốn biết, Từ, Dương, Kinh đều có thể phối hợp? nếu là như thế thì con sắp xếp tìm đám người ấy đem giết!”
“ Đại hiền lương sư đã hạ lệnh, các đàn tràng phía nam ngươi có thể tuỳ ý điều khiển, ngoại trừ quân vụ không thể can thiệp thì tất cả các đàn tràng đều phải nghe mệnh lệnh của ngươi, đây là Thiên Công Lệnh mà Đại hiền lương sư cấp cho ngươi, có lệnh bài này thì mọi người đều nghe theo sự điều khiển của ngươi.”
Trử Yến trịnh trọng tiếp nhận kim bài trong tay Trương Ngưu Giác, cẩn thận bỏ vào trong lòng.
“ Nghĩa phụ yên tâm, con chắc chắn sẽ lấy thủ cấp tên kia về phục mệnh.”
Trương Ngưu Giác mỉm cười, đứng dậy vỗ bả vai Trử Yến nói: “ Ta tất nhiên là tin tưởng ngươi sẽ làm được, vi phụ ở nhà chờ nghe tin tốt của ngươi….Còn nữa, việc này phải nhanh chóng tiến hành, ngươi tốt nhất là thu thập ngay đi, trời sáng thì lập tức dẫn người xuất phát.”
Trử Yến khom người đáp :” Vâng!”
.....................
(1). Thiên tương hàng đại nhâm vu tư nhân, tất tiên khổ kì tâm chí, lao kì cân cốt, ngạ kì thể phu..: Thế nên hễ Trời định phó thác trách nhiệm lớn lao cho người nào, trước hết phải làm cho người ấy khổ não tâm chí, lao nhọc gân cốt, đói khát cầu bơ cầu bất..
Phụ chú: Mạnh Tử đã từng nói rõ: "Cố Thiên tương giáng đại nhiệm ư thị nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt, ngạ kỳ thể phu, không phạp kỳ thân, hành phất loạn kỳ sở vi. Sở dĩ động tâm nhẫn tánh, tăng ích kỳ sở bất năng" : "Thế nên hễ Trời định phó thác trách nhiệm lớn lao cho người nào, trước hết phải làm cho người ấy khổ não tâm chí, lao nhọc gân cốt, đói khát cầu bơ cầu bất, nghèo nàn thiếu trước hụt sau, và làm rối loạn, điên đảo các việc làm của người ấy. Làm thế để mà phát động lương tâm của người, cho nhẫn kiên tánh tình của người, và gia tăng tài đức còn khiếm khuyết của người."